Thần Y Lâm Cứu Em Đi

Chương 99: Chương 99




Dương Mậu cũng vô cùng lo lắng, đây là chuyện lớn, anh ta không dám chờ lâu!

Anh ta vô cùng lo lắng, vội vàng đi về phía bên này.

Bây giờ là giờ cao điểm ăn cơm trưa và đi làm, trên đường đang kẹt xe.

Chờ một lúc lâu, anh ta cũng chưa đến được, trên mặt đất A Đương đau đớn đến mức chết đi sống lại, trên người trầy xước chảy máu.

Mọi người nhìn thấy đều rất nóng lòng sốt ruột, không ai dám đưa anh ta đến bệnh viện vì vấn đề thể diện của trung tâm y học cổ truyền quốc gia.

Lúc này...

Trần Nhược Liễu nhìn một hồi lâu, người đó cào cấu khiến máu tươi chảy ròng ròng, làm cho cô ấy cũng rất đau lòng.

“Lâm Trác Úy, mau nghĩ cách đi!”

Cô ấy nhìn Lâm Trác Úy và mở miệng hét lên một câu.

Đúng lúc Lâm Trác Úy vừa ngồi xổm xuống ở đó, tay anh cầm lấy lọ thuốc ngô công tán rồi gật đầu:

“Được rồi! Đi lấy chút nước, để anh ta uống ngô công tán tiếp là được rồi.”

Mẹ nó!

Sau khi nói xong những lời này, tất cả mọi người đều tức giận. Đây là coi mạng người như cỏ rác rồi!

Đúng!

Uống ngô công tán tiếp thì anh ấy sẽ không đau nữa. Mà lập tức đi chầu trời.

Trần Nhược Liễu nhìn Lâm Trác Úy chằm chằm, cô ấy chửi mắng: “Đầu óc của anh không phải có vấn đề chứ? Thứ này rất độc, anh lại để anh ấy uống tiếp sao?”

“Đúng vậy! Không sai, phải uống tiếp.” Lâm Trác Úy vẫn kiên quyết với phương án này.

Mọi người đều nhìn anh với vẻ khinh thường, thật là đồ rác rưởi!

Nếu anh đã không coi trọng tính mạng của bệnh nhân thì anh không xứng đáng làm bác sĩ.

Vào thời điểm quan trọng này, Bộ Bình Phàm lao lên thật nhanh, anh ta lục tung các ngăn tủ rồi rút ra ít vị thuốc.

Anh ta chạy đến trước mặt A Đương đang đau khổ, yêu cầu anh ấy nhanh uống vào, rồi anh ta lại lấy ra những kim châm cứu và đâm chúng vào mấy đại huyệt của A Đương.

Cũng thật sự thần kỳ!

Mới vừa rồi A Đương vẫn đang muốn sống muốn chết, sau khi uống những loại thảo dược này vào và được châm cứu, ngay lập tức anh ấy không đau không ngứa gì nữa.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả Trần Nhược Liễu cũng choáng váng.

“Bộ Bình Phàm, vừa rồi anh cho anh ấy uống thuốc gì vậy? Anh đã châm cứu vào huyệt đạo nào?”

“Đúng vậy, điều này quá thần kỳ rồi!”

Bộ Bình Phàm xoa xoa mồ hôi trên trán, cười một cách thật thà: “Tôi cho anh ấy uống thuốc gây tê, sau đó kích thích huyệt đạo tê liệt của anh ấy, như vậy anh ấy không cảm thấy ngứa ngáy khó chịu nữa.”

Nghe xong những lời này, tất cả mọi người bỗng nhiên hiểu ra.

Sau đó...

Mỗi người đều hướng về phía anh ta và giơ ngón tay cái ra dấu!

Lợi hại, lợi hại!

Tại sao họ không nghĩ đến chứ?

Gây tê liệt dây thần kinh thì sẽ không cảm thấy ngứa ngáy nữa sao?

Mọi người nhìn Lâm Trác Úy và tỏ vẻ khinh thường lần nữa.

So với một tên rác rưởi nào đó thì anh ta mạnh hơn nhiều, gặp phải chuyện lại để bệnh nhân uống thuốc độc tự tử?

Bệnh thần kinh!

Lâm Trác Úy không nói gì cả, anh nhìn A Đương đang nằm trên mặt đất.

Anh ấy không có phản ứng gì, nhưng lúc này da anh ấy đỏ ửng, trong đôi mắt lộ lên những tia máu.

Rõ ràng cơ thể của A Đương vẫn bị thuốc độc ăn mòn.

Anh thở dài một hơi rồi bước đến: “Phương pháp chữa trị của anh chỉ là trị ngọn chứ không trị gốc, nếu anh ấy cứ chịu đựng như vậy thì anh ấy sẽ sớm trở thành một người tàn phế không có cảm giác.”

Bộ Bình Phàm nghe thấy những lời này liền tức giận và chửi bới: “Phương pháp của tôi không được sao? Vậy việc dùng thuốc của anh, để bệnh nhân uống thuốc độc tự tử mới được sao?”

Lâm Trác Úy vừa mở miệng định nói chuyện thì lúc này Dương Mậu đã vội vàng chạy đến với vẻ vô cùng lo lắng.

Thoạt nhìn hiện trường, anh ta không nói gì, chỉ yêu cầu mọi người giải tán.

Anh ta nhanh chóng chạy đến, mở ra một ngăn kéo, lấy ra thuốc giải độc ngô công tán và đưa cho A Đương, vì vậy sự nguy cấp này đã được giải quyết.

Sau đó, trường học đã nghe nói về chuyện này và khen ngợi Bộ Bình Phàm.

Vào thời khắc nguy cấp này, phản ứng của Bộ Bình Phàm rất giống một vị Trung y.

Nhân tiện nhắc đến một học sinh nào đó thật tội lỗi và không xứng đáng trở thành bác sĩ, trong thời khắc cấp bách này lại muốn đầu độc nhân viên làm việc.

Mặc dù họ không nói rõ ràng, rốt cuộc người đó là ai?

Nhưng mọi người đều biết rằng, ngoài Lâm Trác Úy ra thì còn có ai nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.