Thần Y Ngốc Phi

Chương 109: Chương 109




Ads “Không biết, giữa bọn họ có thể phát triển như mong muốn của chúng ta hay không?” Đợi đến khi thân ảnh Đông Phương Sóc hoàn toàn biến mất, Mạnh Phất Ảnh mới thu hồi tầm mắt lại, nhìn Hiên Viên Diệp thấp giọng nói.

“Ha ha” Hiên Viên Diệp chỉ mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái lên trán của nàng, nói khẽ, “Nàng thật là~~~.” Hắn sao lại có thể không rõ tâm tư của nàng, nhất định là lo lắng cho hai người kia, sợ sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Mày hắn khẽ nhíu lại, hơi suy tư nói, “Nếu lần này Đông Phương Sóc vẫn không thể nắm chặt cơ hội thì không có ai có thể giúp hắn được nữa.”.

Tuy Phất Nhi đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, để cho Đông Phương Sóc cùng Tinh nhi có thể gặp nhau, nhưng nếu Đông Phương Sóc vẫn không chủ động, không làm cho Tinh nhi tin tưởng, thì liệu hắn có thể thực hiện lời nói năm đó của hắn không đây?Lúc đó thì dù có là ai đi nữa cũng không thể giúp hắn được.

“Không thể nào…” Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên, “Đông Phương Sóc là người thông minh cỡ nào làm sao có thể...”

“Đông Phương Sóc quả thật thông minh, nhưng một khi đụng tới chuyện tình cảm, đặc biệt là Tinh nhi thì hắn sẽ…” Hiên Viên Diệp hơi hơi lắc đầu, Đông Phương Sóc khi xử lý những chuyện đại sự khác đều rất trơn tru, nhưng chỉ duy nhất trong chuyện tình cảm thì hắn lại cực kì ngốc nghếch và không quả quyết.

“Thiếp đã tỉ mỉ an bài kế hoạch, không thể để mọi chuyện thành công cốc.” Mạnh phất Ảnh hơi vểnh môi lên lên, vẻ mặt cũng hiện lên vài phần lo lắng.

“Đi thôi.” Hiên Viên Diệp thấy bộ dáng của nàng như vậy, cũng âm thầm thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nắm tay nàng ôn nhu nói.

“Đi đâu?” Mạnh Phất Ảnh ngước mắt, hơi nghi hoặc nhìn hắn.

“Vì không muốn để cho kế hoạch nàng đã tỉ mỉ an bài tan biến, chúng ta vẫn nên qua đó xem một chút, nếu thật sự không được chúng ta sẽ nhóm thêm chút lửa giúp hai đứa ngốc đấy.” Hiên Viên Diệp nửa thật nửa giả cười nói.

“Được, chủ ý này rất tuyệt.” Mạnh Phất Ảnh vừa đi theo hắn vừa cười ra tiếng, nếu mọi chuyện phát triển thuận lợi như nàng đã an bài, bọn họ sẽ trốn ở một bên yên tĩnh ngồi xem, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ góp thêm chút lửa cho náo nhiệt.

Hiện tại, sắc trời đã không còn sớm, đến khi Đông Phương Sóc tới Ngọc Hồ thì hẳn là trời đã tối, đến lúc đó, Ngọc Hồ cũng sẽ không có quá nhiều người, hai người bọn họ sẽ thuận lợi gặp nhau hơn.

Đông Phương Sóc vội vàng chạy tới Ngọc Hồ, nhìn sắc trời đã có chút đen lại, những người du ngoạn ở Ngọc Hồ cũng đã dần dần tản đi.

Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm cũng không nhìn thấy người cần tìm nên trong lòng không khỏi âm thầm nghi hoặc.

Trong chiến thư rõ ràng viết là hẹn ở chỗ này, hơn nữa thời gian cũng đã đến, vì sao không nhìn thấy người đâu? Không phải là bị lừa gạt chứ?

Đông Phương Sóc nghĩ đến đây, trong lòng tự giác tăng đề phòng, cẩn thận đi thẳng về phía trước. Vòng qua bên hồ, đi từ từ, nhìn xa xa đến bên trong Tử đình phía trước, hình như có một bóng người đang đứng.Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ bộ dáng của người nọ, nhưng có thể mơ hồ biết được có một người đứng nơi đó.

Mắt Đông Phương Sóc hơi nhíu lại, bước chân tăng nhanh một chút hướng về phía Tử đình trước mặt mà đi. Nhưng khi còn cách người nọ mấy mét thì dừng lại, dưới ánh trăng sáng mông lung, hắn ẩn ẩn phát hiện ra rằng người nọ có dáng người rất xinh đẹp, dường như là một nữ nhân.

Đông Phương Sóc nhíu mày lại, là nữ nhân ư? Người dám hướng minh chủ Săn Bảo khiêu chiến hóa ra là một nữ nhân?

Nhưng người nọ giờ phút này đưa lưng về phía hắn nên hắn thấy không rõ lắm, hơn nữa bây giờ sắc trời đã hoàn toàn đen lại, nếu nàng có xoay người mặt hướng về phía hắn, cũng chưa chắc hắn có thể nhận ra.

“Xin hỏi các hạ, rốt cuộc là người nào?” Đông Phương Sóc đứng lại, hắng giọng hỏi, thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần quyết đoán muốn hạ đòn phủ đầu.

Người trong đình nghe được thanh âm, nhanh chóng xoay người lại nhìn về phía Đông Phương Sóc.

Đông Phương Sóc hiện tại đang đứng ở bờ hồ, cách Tử đình một chút, nên nàng cũng không thấy rõ bộ dáng người vừa tới, nhưng khi nghe được là thanh âm nam tử thì cảm thấy hơi kinh ngạc.

Rõ ràng là Thất tẩu hẹn nàng tới chỗ này, nói là có chuyện vô cùng trọng yếu.Nhưng nàng vẫn nghĩ không ra vì sao Thất tẩu phải hẹn nàng ở địa phương này, hơn nữa còn là đêm hôm khuya khoắt.

Nhưng nàng biết Thất tẩu là người hành xử cẩn thận, sẽ không làm càn, hơn nữa, nàng cũng tin tưởng Thất tẩu sẽ không hại nàng, cho nên dù trong lòng nàng không thể lý giải được nhưng vẫn theo lời Thất tẩu nói, chờ ở chỗ này.

Nhưng vì sao, giờ phút này người tới lại là một nam nhân?

Thanh âm nam nhân kia, có hơi khàn khàn, dường như là tận lực che dấu thanh âm thật sự của mình.

Hiên Viên Tinh sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng, thân mình cũng hơi cứng lại, hướng Đông Phương Sóc trầm giọng nói, “Ngươi là ai?”

Thanh âm của nàng, tận lực đề cao một chút, nhưng vẫn không thể che giấu sự run rẩy trong đó. Hai mắt nàng cũng nhìn phía bốn phía tìm kiếm, trong lòng càng âm thầm sốt ruột, Thất tẩu vì sao đến bây giờ còn chưa xuất hiện.

Đông Phương Sóc nghe được giọng nói kia, cũng hơi kinh ngạc một chút, tuy rằng thanh âm kia có chút dè chừng,cũng có chút sợ hãi, mang theo vài phần run rẩy, nhưng giọng nói quen thuộc kia thì hắn không thể nào quên được.

Đó là giọng nói của Hiên Viên Tinh.

Nhưng hắn lại âm thầm lắc đầu, hơi cười tự giễu, có lẽ là do hắn nhớ Tinh nhi đến phát điên rồi, không ngờ lại nghĩ biến người hạ thư khiêu chiến Hiên Viên Diệp trở thành Tinh nhi.

Hiên Viên Tinh thân là công chúa một quốc gia, lại luôn sống trong Hoàng cung, căn bản cũng không biết võ công, làm sao có thể khiêu chiến với Hiên Viên Diệp.

Nghĩ đến điểm này hắn bèn vội vàng gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, lại cao giọng hô, “Ngươi là người hạ thư khiêu chiến, hẹn ta đến nơi này tỷ thí, thế mà bây giờ lại hỏi ta là ai ư?”

Khi nói hơi giơ nhẹ thư khiêu chiến trong tay lên một chút, cũng không quản người nọ có nhìn thấy được hay không.

Hiên Viên Tinh trong Tử Đình lại càng sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, thư khiêu chiến là cái gì? Nàng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả. Người nọ có phải là đã tìm nhầm người hay không? Lại hơi nâng cao thanh âm lên nói, “Công tử tìm nhầm người rồi, ta chỉ là nử tử yếu ớt lại không biết võ công, làm sao có thể hướng công tử hạ thư khiêu chiến.”

Đông Phương Sóc sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, thanh âm kia, càng nghe càng thấy giống giọng của Tình nhi, nhưng Tinh nhi thân là công chúa, tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện tại nơi này.

Hơn nữa, nàng nói, nàng không viết lá thư khiêu chiến nào cả, hoặc hắn thật sự là tìm lầm người, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

“Tiểu thư vẫn là mau rời khỏi đây đi, thời gian không còn sớm, nữ tử như ngươi một thân một mình ở lại đây, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.” Đông Phương Sóc suy tư một chút, lại nói, nhưng trong thanh âm kia lại mang theo vài phần lo lắng khác thường, mắt cũng nhìn thẳng về người trong Tử Đình.

Chỉ tiếc, hiện tại trời quá tối, ánh trăng kia cũng ẩn vào trong tầng mây, nàng lại đứng dưới Tử Đình căn bản là thấy không rõ cái gì.

“Đa tạ công tử.” Hiên Viên Tinh hơi sửng sốt một chút, lập tức nhẹ giọng nói, trong thanh âm vẫn như cũ mang theo vài phần phòng bị, dù sao cũng là một nam tử xa lạ.

Thất tẩu trễ như vậy mà vẫn chưa tới có thể sẽ không tới. Nếu không phải do Thất tẩu tự mình nói muốn nàng đợi tại chỗ này, nàng nhất định nghĩ rằng do ai đó có âm mưu an bài.

Nhưng rõ ràng là Thất tẩu tự mình vào cung nói với nàng, không thể là giả được. Haizz! thật sự là không rõ Thất tẩu có ý gì đây. Bất quá, nếu Thất tẩu đến bây giờ còn không xuất hiện, hơn nữa hiện tại cũng đã trễ như vậy, nếu chờ đợi thêm nữa thì quả thật rất nguy hiểm, vẫn nên đi về thôi.

Có chuyện gì, có thể trực tiếp đến Nghệ Vương phủ hỏi một chút, hơn nữa Thất tẩu hẹn nàng, mà đến bây giờ vẫn còn không xuất hiện, trong lòng nàng cũng có chút bận tâm. Có phải Thất tẩu đã xảy ra chuyện gì hay không?

Nhưng khi thấy Đông Phương Sóc như cũ đứng ở đó, có vẻ như cũng không có ý tứ rời đi khiến trong lòng Hiên Viên Tinh dâng lên cảm giác phòng bị, nghĩ rằng hay là cứ chờ hắn rời đi trước đã.

Nhưng vì Đông Phương Sóc không đi, Hiên Viên Tinh cũng không động, hai người cứ như vậy đứng yên tại chỗ, không hề di động.

Mà Mạnh Phất Ảnh núp trong bóng tối hai mắt nhanh chóng bốc hỏa, Đông Phương Sóc này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ hắn không nhận ra giọng nói của Tinh nhi hay sao? Sao cứ đứng ngơ ngác ở nơi đó làm cái gì thế không biết?

Nàng hiện tại thật sự rất muốn lao ra một cước đá bay Đông Phương Sóc đi.

Nhưng ngẫm lại, hiện tại nàng chỉ cách Đông Phương Sóc cùng Hiên Viên Tinh một khoảng cách vừa phải, bởi vì Đông Phương Sóc thính lực vô cùng tốt. Nếu bọn họ đứng quá gần, chỉ sợ sẽ bị Đông Phương Sóc phát hiện ra.

“Đông Phương Sóc này, thế nào mà mỗi lần đến thời khắc mấu chốt liền không quả quyết như vậy.” Mạnh Phất Ảnh nhỏ giọng nói thầm, nhìn phía trước tràn đầy sốt ruột.

“Đừng vội, nhìn kỹ hẵng nói.” Hiên Viên Diệp tới gần bên tai nàng thấp giọng nói, trong thanh âm hơi mang theo vài phần cười khẽ.

Hắn chưa từng thấy qua bộ dáng nàng vội vã như thế, trước kia, mặc kệ là gặp tình huống như thế nào, nàng cũng có thể xử sự một cách không sợ hãi, không nhanh không chậm, nhưng nay khi gặp chuyện của Tinh Nhi thì lại sốt ruột như thế này, so với chuyện của mình còn khẩn trương hơn.

Hắn biết nàng thật tâm quan tâm đến Tinh Nhi, ở trong lòng nàng, nàng xem bằng hữu còn quan trọng hơn so với chính nàng. Đây cũng là điều khiến hắn khâm phục nhất, trong thời đại này có mấy người có thể làm được điều này?

“Chàng xem kìa, hai người bọn họ định đứng như vậy tới sáng chắc? Chân của thiếp sắp cứng lại rồi.” Mạnh Phất Ảnh hơi chuyển mâu ngó hắn một cái, bất mãn nói, trong thanh âm có một chút ngữ khí làm nũng.

“Ha ha…” Hiên Viên Diệp cười ra tiếng, ôm lấy cả người nàng vào trong ngực hắn, còn quan tâm điều chỉnh tư thế một chút để nàng có thể thoải mái tựa vào trong lòng hắn.Mạnh Phất Ảnh cảm nhận được động tác săn sóc cẩn thận của hắn thì hơi sửng sốt một chút, khóe môi nhanh chóng vẽ lên một nụ cười hạnh phúc nhanh chóng tựa hẳn vào trong lòng hắn.

Lại nhìn về phía xa thấy hai người kia vẫn không nhúc nhích như cũ, giờ phút này trên mặt Mạnh Phất Ảnh giảm đi vài phần sốt ruột, lại có thêm tia cười khác thường.

Chuyện này vốn không thể gấp gáp, nếu người Hiên Viên Tinh yêu là Đông Phương Sóc, còn đối với Đông Phương Sóc, Tinh nhi cũng là mối tình thắm thiết. Vậy bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau.Đứng ở đình Hiên Viên Tinh thấy Đông Phương Sóc không hề động, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần sợ hãi, người nọ cứ đứng ở đó rốt cuộc là có ý gì?

Mà nàng hiện tại, cũng không dám bước qua, dù sao cách một khoảng vẫn an toàn hơn một chút, nếu đi đến bên kia, ngộ nhỡ hắn có ý xấu gì…Nàng căn bản không thể đánh lại hắn, mà giờ này một bóng người cũng không thấy, càng không thể nào mong sẽ có người tới cứu nàng.

Nàng càng cảm thấy kỳ quái, Thất tẩu rốt cuộc vì sao hẹn nàng tới chỗ này nhưng lại không để cho nàng dẫn theo cung nữ? Hiện tại bên người nàng không có lấy một người, trước mắt là một nam nhân xa lạ, thật không phải làm thế nào cho phải.

Đông Phương Sóc sở dĩ không rời đi vì khi nhìn bóng người kia, càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, càng xem càng thấy giống Tinh nhi.Mặc dù biết Tình nhi sẽ không thể xuất hiện ở chỗ này, nhưng mà người nọ cho dù là thanh âm, hay là thân ảnh đều quá giống Tinh nhi. Hắn giờ phút này trong lòng không nhịn được có chút kích động, nhưng cũng vẫn e dè, cẩn thận, phải chăng là có người giả trang làm Tinh nhi, đến mê hoặc hắn?

Nhưng rõ ràng bức thư khiêu chiến này là gửi cho Hiên Viên Diệp, người kia cũng không thể nào nghĩ đến việc hắn sẽ thay Hiên Viên Diệp đến ứng chiến, huống chi cảm tình của hắn dành cho Tinh nhi, không có mấy người biết được. Càng nghĩ, Đông Phương Sóc càng cảm thấy do dự.

“Sao Tiểu thư còn chưa quay về, là đang chờ người ư?” Đông Phương Sóc hơi suy tư một lát, hỏi lại lần nữa, trong thanh âm có một chút tìm tòi nghiên cứu, muốn nghe thanh âm của nàng lần nữa để xác định đến cùng có phải Tinh Nhi hay không.

“Vâng” Hiên Viên Tinh trong lòng âm thầm cả kinh, môi đỏ mọng khẽ nhích, lãnh ngạnh nói. Hiên Viên Tinh nói xong hơi dừng lại một chút, khi thấy Đông Phương Sóc vẫn như cũ đứng ở đó, hoàn toàn không chịu nhúc nhích, lại lạnh giọng nói, “Ta đã nói qua, ta không phải người công tử muốn tìm, thỉnh công tử mau mau rời đi, đi tìm người bản thân mình muốn tìm, không cần mất thời gian ở đây mà làm gì.”

Đông Phương Sóc nghe thấy thanh âm nàng hơi giận dữ của Hiên Viên Tinh, hai mắt cũng chợt sáng lên, giọng điệu này, cũng cực kỳ giống với Tinh nhi, chẳng lẽ chính là Tinh nhi sao? Tuy rằng trong lòng biết, đó là chuyện không có khả năng, cũng như cảm thấy hơi sợ hãi vì rất có thể là âm mưu do Hiên Viên Triệt an bài. Nhưng giờ phút này, lại không tránh được mà kích động trong lòng, âm thầm thở ra một hơi, từ từ đi về phía Hiên Viên Tinh.

“Thật tốt quá, Đông Phương Sóc rốt cục cũng tiến lên rồi, hẳn là đã nhận ra Tinh nhi.” Núp trong bóng tối Mạnh Phất Ảnh nhìn Đông Phương Sóc rốt cục cũng đi về phía Hiên Viên Tinh, kích động nói.Hiên Viên Diệp lại âm thầm lắc đầu, nàng hiện tại so với người trong cuộc còn kích động hơn.

Mà Hiên Viên Tinh khi thấy hắn đi về phía nàng, trong lòng càng thêm sợ hãi, cả người cứng lại, nhìn thẳng về phía hắn lạnh lùng nói, “Ngươi làm cái gì vậy? Ta đã nói, ta không phải người ngươi muốn tìm, ngươi không nên bước tới đây.” Duới tình huống như thế, một nam nhân xa lạ lừ lừ đi về phía nàng, bảo sao nàng không sợ hãi cho được. Muốn né tránh nhưng hiện tại nàng đang đứng ở trong Tử Đình, bốn phía đều là hồ nước, nàng căn bản không có chỗ trốn, chẳng nhẽ lại phải nhảy xuống nước?

Trời ơi, nàng không biết bơi. Bất quá, nếu người kia thật sự … giở trò, nàng tình nguyện nhảy xuống nước.

Đông Phương Sóc thân mình hơi cứng lại. Đi thêm vài bước chân, hắn nhanh chóng thấy rõ mọi thứ, hơn nữa, giờ phút này vầng trăng kia cũng chậm rãi từ tầng mây lộ ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống. Thân ảnh Hiên Viên Tinh cũng càng thêm rõ ràng.Đông Phương Sóc nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trước mặt, trong mắt không thể nào che giấu được sự kích động, thật sự là Tinh nhi, quả nhiên là Tinh nhi.

Mà giờ khắc này y cũng không do dự chút nào, nhanh chóng bước lên, gấp gáp đi về phía Hiên Viên Tinh, chỉ vài bước đã đi tới trước mặt Hiên Viên Tinh, khoảng cách gần như thế này nên hắn đã hoàn toàn chắc chắn rằng người đứng trước mặt hắn là Hiên Viên Tinh.

“Tinh Nhi, đúng là nàng rồi.” Hắn dừng chân, nhìn thẳng vào nàng, kinh ngạc hô lên, trong thanh âm trầm thấp cũng mang theo vài phần run rẩy, kích động, cùng hưng phấn.

Hắn không thể ngờ rằng lại gặp được Tinh Nhi ở đây, vì quá hưng phấn nên cũng quên thắc mắc vì sao Hiên Viên Tinh lại xuất hiện ở chỗ này.

Hiên Viên Tinh giờ phút này cũng đã thấy rõ mặt nạ trên mặt hắn, cũng vô cùng kinh sợ, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, không thể nào tin được, môi đỏ mọng hơi hơi động vài cái, nhưng một chữ cũng không thể nói ra.

“Tinh Nhi.” Đông Phương Sóc lại nhẹ giọng hô, tay hơi vươn về trước một chút, có vẻ như muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại sợ sẽ dọa đến nàng.

Ba năm trước đây, hắn vốn cho rằng Hiên Viên Tinh sẽ đáp ứng lời cầu hôn của hắn, nhưng hắn không ngờ nàng lại mãnh liệt cự tuyệt. Trong lòng nghĩ rằng Hiên Viên Tinh làm vậy là vì ghét hắn, nên hiện tại không dám quá mức tùy ý.

“ Hóa ra là ngươi?” Hiên Viên Tinh sau khi lấy lại tinh thần, rốt cục cũng mở miệng, trong thanh âm trầm thấp có vài phần kinh ngạc, cùng giận dữ.

Đã ba năm trôi qua mà hắn vẫn không xuất hiện, lần trước nàng chủ động đứng trước mặt, chào hỏi hắn, vậy mà hắn không nhận ra nàng, hiện tại thì nhận ra nhau để làm gì đây?

“Đúng, là ta.” Đông Phương Sóc hơi sửng sốt một chút, sự hưng phấn trong mắt cũng giảm xuống, vẻ mặt ngưng trọng, xem ra nàng hiện tại cũng không muốn gặp lại hắn.

Hiên Viên Tinh tâm đột nhiên khẽ đau, như có cái gì đó xé rách tâm can, nàng đau đến không thể nào thở được, đau đến mức không thể đứng vững được nữa.Ba năm, hắn chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần, khiến nàng khổ sở chờ đợi, mà hắn lại có thể dễ dàng quên mất nàng.

Hiên Viên Tinh nhìn thẳng vào hắn, trong lòng đau xót, lại mang theo vài phần cười lạnh tự giễu.Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Thất tẩu hẹn nàng ở đây, hóa ra là thay nàng hẹn hắn? Hôm nay nếu không phải có Thất tẩu ra mặt, chỉ sợ vĩnh viễn hắn cũng không đến gặp nàng, hoặc vĩnh viễn cũng không nhớ tới nàng.

Mối tình của nàng thật sự quá đỗi buồn cười, phải không?

Nam nhân mà nàng sâu đậm, nam nhân từng nói sẽ đến hỏi cưới nàng, nhưng hóa ra phải đến khi có người khác nhắc nhở, mới nhớ đến nàng, tới gặp nàng?Mà hắn hôm nay tới gặp nàng, rốt cuộc là có ý gì?

Núp trong bóng tối Mạnh Phất Ảnh nhìn hai người rốt cục cũng đối diện nhau, trong lòng không nhịn được hưng phấn, hai mắt càng hiện lên sự khẩn trương nhìn bọn họ, kích động nói, “Tốt lắm, tốt lắm, rốt cục gặp mặt.”

Nhưng nàng cùng Hiên Viên Diệp cách bọn họ không gần nên không nghe được những gì bọn họ nói với nhau.

“Tinh Nhi, ta…” Đông Phương Sóc nhìn vào đôi mắt tràn ngập lãnh ý của Hiên Viên Tinh, thân mình bỗng cứng đờ, trong lòng vô cùng khẩn trương, lời nói ra cũng có chút lắp bắp.

Thật vất vả mới có dũng khí đối diện với nàng nhưng khi nhìn thấy nàng lạnh lùng như vậy thì hoàn toàn tan rã, trong lúc nhất thời, căn bản không biết phải nói gì.

Hiên Viên Tinh thấy hắn muốn nói lại thôi, tâm lại trầm xuống.Nói với nàng một câu, cũng khó khăn như thế sao?

Trước kia rõ ràng hắn mang theo bộ dáng lưu manh cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, hiện tại, đối mặt với nàng một câu đầy đủ cũng không nói ra được sao?

Là không muốn nói? Hay là nói không nên lời?

Hay là hắn bị Thất tẩu ép buộc tới gặp nàng? Nàng biết, Thất tẩu là người quan tâm tới nàng nhất, vì hạnh phúc của nàng sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây, Hiên Viên Tinh trong lòng càng thêm đau xót, hai mắt hơi nhắm lại, che giấu đi tất cả cảm xúc, sau đó mới mở mắt nhìn phía hắn-người đã khiến nàng đau khổ chờ đợi suốt ba năm.

Môi đỏ mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Ngươi không cần nói, ta hiểu được.”

Lần trước, nàng đứng trước mặt của hắn, hắn cũng không nhận ra, có thể thấy được hắn đã quên mất nàng, sở dĩ, hiện tại hắn ở đây nhất định là do Thất tẩu đem ngọc bội kia trả lại cho hắn, hắn mới nhớ được chuyện ba năm trước đây. Nếu hắn đã sớm quên mất nàng, có thể thấy được, trong lòng hắn căn bản cũng không có nàng, nàng cần gì phải cưỡng cầu, cần gì phải khiến hắn khó xử.

“Nàng hiểu được?” Đông Phương Sóc cũng không khỏi sửng sốt, sự khẩn trương trong lòng bỗng giảm xuống, hơi nghi ngờ hỏi, nàng hiểu được cái gì?

Hiểu được tâm ý của hắn? Hay là hiểu được…

“Đúng ta hiểu được ý của ngươi, hiện tại ngươi cũng không cần khó xử.” Nàng không phải loại nữ nhân không phân rõ phải trái, nàng sẽ không cứng rắn quấn quít lấy hắn, mà thật ra ba năm trước đây nàng cũng không biết gì về hắn cả, có thể hắn đã sớm có gia thất.

Nếu ba năm trước đây không có, thì ba năm này hẳn là đã sớm có.

“Ta khó xử cái gì?” Đông Phương Sóc cũng không hiểu, ba năm này, tâm ý của hắn chưa từng thay đổi đến một lần. Kể cả khi nàng cự tuyệt hắn, hắn cũng không có cách nào quên nàng, thậm chí ngay cả tấm ngọc bội tượng trưng cho thân phận của mình hắn cũng không hề thu hồi. Hắn khó xử cái gì?

Hắn vẫn cho là lời cầu hôn của hắn đã làm khó nàng.

Ý của nàng, là trách hắn sao?

Đông Phương Sóc cố lấy lại dũng khí, nhỏ giọng nói, “Tinh nhi, ta biết, trong lòng nàng luôni trách ta, chuyện năm đó, đều là lỗi của ta, ta không nên làm thế với nàng. Nhưng ta...”

Hay là bởi vì cách đây ba năm hắn đã … hôn nàng, nên nàng mới cảm thấy chán ghét hắn, cho rằng hắn là loại này nam nhân không tốt, vì thế mới cự tuyệt hắn ư?

Nhưng khi Hiên Viên Tinh nghe vậy, hai mắt càng trợn lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn, trong đôi mắt ẩn chứa sự đau đớn, đột nhiên cười ra tiếng, “Ha ha ha…“

Nàng cúi đầu cất tiếng cười, trong bóng đêm, tiếng cười thê lương ấy từ từ tản ra làm cho Đông Phương Sóc cực kì hoảng hốt.

“Tinh nhi, nàng sao thế?”

Đông Phương Sóc cảm thấy rất đau lòng, trong lòng lại càng thêm khẩn trương, hóa ra nàng thật sự trách hắn.

“Ngươi bây giờ mới nhận lỗi với ta, không cảm thấy đã quá muộn sao?” Trái tim của Hiên Viên Tinh thoáng trầm xuống, cả người run rẩy.

Tâm càng lúc càng thêm đau xót. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ vì chuyện tình ba năm trước đây nhận lỗi với nàng.

Giải thích? Như thế cũng đủ để nàng thấy rằng hắn hối hận vì đã làm thế với nàng. Hối hận vì hôn nàng, hối hận vì nói sẽ lấy nàng, hay vì cả hai đây?

“Thực xin lỗi, ta thật sự không biết nàng sẽ buồn như vậy ...” Đông Phương Sóc vội vàng giải thích, hắn thật không ngờ nàng lại hận hắn đến thế.

“Thực xin lỗi. Ha ha ” Hiên Viên Tinh lại cười nhẹ ra tiếng, đau đớn nói, “Ngươi không cần nói lời xin lỗi.”

Khi nhìn về phía hắn, Hiên Viên Tinh cố gắng hết sức để che giấu đau xót trong lòng, âm thầm thở ra một hơi, lại nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không trách ngươi, nên ngươi căn bản cũng không cần giải thích với ta làm gì, hiện tại, ta không còn để ý nữa.”

Nàng biết, để quên hết thảy mọi chuyện, đối nàng mà nói thì đó là chuyện rất khó khăn, nhưng từ nay về sau, nàng thề dù cho có như thế nào, nàng nhất định sẽ quên. Nhất định phải quên đi.

Nàng tự nói với chính mình, không được để ý đến hắn nữa, không thể cứ ngốc nghếch mãi như vậy, bởi vì nếu cứ như vậy thì cuối cùng người thống khổ chỉ có nàng mà thôi.

“Tinh nhi, ta…” Đông Phương Sóc tâm như bị bóp chặt, khẽ đau nhói.

Hắn có thể nghe được ý tứ trong lời nói của nàng, nàng thật sự trách hắn, hận hắn.

“Ngươi không cần nói thêm nữa.” Hiên Viên Tinh lại ngắt ngang lời nói của hắn, nàng không muốn lại nghe từ xin lỗi từ miệng hắn nữa, như vậy, lòng của nàng sẽ đau hơn, đau hơn mà thôi.

Nàng chỉ hi vọng, hắn có thể lưu lại cho nàng một chút tôn trọng cuối cùng.

Lời nói của Đông Phương Sóc chưa kịp nói ra đã nhanh chóng nuốt trở lại, nếu nàng không muốn nghe, hắn cần gì phải nói thêm nữa.

Thôi được rồi, nếu nàng không đồng ý, hắn cần gì phải cố cưỡng cầu nữa?

“Ta, ta đưa nàng trở về, được không?” Đông Phương Sóc suy tư một lát, dù biết nàng chán ghét hắn nhưng hắn cũng không thể để nàng ở chỗ này một mình.

Hiên Viên Tinh nhìn hai mắt chợt loé lên của hắn, lại thấy hắn quan tâm nàng, đến khi nhìn tấm mặt nạ đang ở trước mặt, trong lòng nàng, đột nhiên có một loại xúc động.

Nàng yêu hắn ba năm, lại không biết hắn rốt cuộc có bộ dáng như thế nào, nàng hiện tại thật sự muốn biết hắn rốt cuộc trông như thế nào? Tuy rằng nói bản thân muốn quên, nhưng trong lòng nàng lạt rất muốn biết bộ dáng chân chính của hắn, dù sao cũng là nam nhân nàng yêu.

“Ngươi...” Môi của nàng hơi hơi động, âm thầm thở ra một hơi:”Ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta được không?“

“Được, nàng cứ nói đi.” Đông Phương Sóc không hề nghĩ ngợi bèn nói, trong thanh âm ẩn ẩn vài phần khác thường, không cần biết là một yêu cầu hay là mười, một trăm yêu cầu, hắn cũng sẽ không chút do dự đáp ứng, kể cả là nàng muốn hắn lên núi đao, xuống biển lửa, thì hắn cũng sẽ không nhăn mày lấy một cái mà đáp ứng nàng.

“Ngươi có thể bỏ mặt nạ xuống được không?” Hiên Viên Tinh nghe hắn đáp ứng mới thử nói. Trong thanh âm trầm thấp rõ ràng mang theo sự khẩn cầu.

Tuy rằng nàng biết, người có thân phận như hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng đáp ứng yêu cầu, thân phận của hắn vốn cực kì thần bí, nghe nói, toàn bộ thiên hạ, được nhìn thấy bộ dáng chân chính của hắn cũng không có mấy người. Nhưng nàng lại như cũ nhịn không được nói ra miệng.

Đông Phương Sóc giật mình, hơi nghi hoặc nhìn vào mắt nàng, nhưng lại gật đầu nói, “Được.” Yêu cầu của nàng, hắn làm sao có thể cự tuyệt, huống chi chỉ là một yêu cầu nhỏ như vậy.

Nhưng hắn thật sự cảm thấy có chút nghi hoăc, nàng không phải đã sớm biết hắn là ai sao? Vì sao còn muốn hắn lấy mặt nạ xuống vào lúc này? Bất quá, nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng tay hắn vẫn từ từ kéo mặt nạ trên mặt xuống.

Hiên Viên Tinh, hai mắt nàng giờ phút này mở thật to, đến nháy mắt cũng không dám như sợ sẽ bỏ lỡ cái gì.Ba năm, nàng vẫn luôn tưởng tượng ra bộ dáng của hắn, thậm chí vụng trộm họa qua vài bức tranh về hắn.

Có mấy lần ở trong mộng, cũng từng mơ thấy bộ dáng của hắn. Nhưng nàng biết, tất cả đều không phải sự thật, nàng chưa từng thấy qua bộ dáng chân chính của hắn.Hôm nay, nàng rốt cục có thể nhìn thấy.

Thật không ngờ, hắn lại sảng khoái đáp ứng như vậy, vừa kích động vừa cảm thấy được an ủi. Ít nhất, hắn không phải là người quá tuyệt tình, vẫn đáp ứng yêu cầu cuối cùng này của nàng. Ít nhất, tâm nguyện cuối cùng này cũng được thực hiện, cũng là tâm nguyện lớn nhất của nàng, có ai mà không muốn biết bộ dáng thật sự của người mình yêu chứ.

Giờ phút này, Hiên Viên Tinh nhìn tay hắn nắm chặt mặt nạ trên mặt, tim đập liên hồi.Cả người hơi hơi run rẩy, cảm thấy lồng ngực của mình phập phồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập hơn.

Đông Phương Sóc nhìn bộ dáng của nàng như vậy càng cảm thấy nghi hoặc, hắn không rõ nàng hiện tại kích động như vậy là vì cái gì.

Nhưng chiếc mặt nạ cũng nhanh chóng được hắn tháo xuống.

Ánh mắt Hiên Viên Tinh từ lúc hắn bắt đầu cầm lấy mặt nạ tháo xuống vẫn đặt trên người hắn, không nháy mắt, nhìn từng cái động tác rất nhỏ của hắn.Nhưng khi mặt nạ kia vừa được tháo xuống, khi nàng đã thấy rõ bộ dáng của hắn thì trong nhất thời hoàn toàn kinh sợ.

Tuy rằng hiện tại trời đã tối, không thể nhìn rõ ràng mọi thứ, nhưng khoảng cách giữa hắn và nàng gần như vậy, dưới ánh trăng mông lung kia, nàng vẫn có thể nhận ra hắn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.