Lúc này, tại Nghệ vương phủ…
Thanh Trúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lúc lâu sau vẫn chưa thể hoàn hồn. Đây đúng là Lan Mai sao? Sao Lan Mai lại biến thành bộ dạng thế này?
Ban đầu trong lòng nàng ấy còn tức giận vì bị Lan Mai lừa gạt, thế nhưng lúc này mọi tức giận đã hoàn toàn biến mất, giờ trong lòng chỉ còn lại cảm giác xót xa không thể khống chế. Rốt cuộc người nào đã nhẫn tâm tra tấn Lan Mai thành ra cái dạng này?
“Lan Mai, Lan Mai! Tỉnh lại đi! Ta là Thanh Trúc đây, ngươi nhìn ta đi, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy?” Thanh Trúc ngồi xổm xuống lắc lắc thân mình Lan Mai, trong giọng nói cũng đầy vẻ nghẹn ngào.
Mạnh Phất Ảnh nghe thấy tiếng khóc của Thanh Trúc thì hơi kinh hãi. Từ sự thương tâm của Thanh Trúc thì không khó tưởng tượng ra dáng vẻ của Lan Mai lúc này. Bạch Dật Thần đó quả thực hết sức tàn ác, y đã lừa gạt Lan Mai, lợi dụng Lan Mai, giờ y còn hại nàng ta thê thảm thế này, thật quá độc ác!
Lan Mai bị Thanh Trúc lắc mạnh nhưng vẫn không có chút phản ứng nào, trông nàng ta như thể không có cảm giác trước sự lay động mãnh liệt như vậy. Nàng ta ngơ ngác nhìn Thanh Trúc, trong mắt hoàn toàn ánh lên vẻ ngây dại mà không có bất kỳ cảm xúc nào. Phía trên cơ thể nàng ta thì đầy những vết xanh tím trông cực kỳ đáng sợ, phía dưới lại càng khiến người ta phải kinh khiếp hơn.
Tuy chưa lấy chồng nhưng Thanh Trúc cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.
“Bạch Dật Thần đó sao có thể đối xử với ngươi thế này? Hắn quả thực không phải là người, hắn là tên cầm thú!” Thanh Trúc nhịn không được liền bật khóc thành tiếng, Bạch Dật Thần đối xử với Lan Mai thế này chẳng thà giết nàng ta đi thì có khi nàng ta còn dễ chịu hơn.
“Thanh Trúc cô nương, cô đừng thương tâm nữa!” Một thị vệ nghe thấy tiếng khóc của Thanh Trúc thì nhịn không được liền tiến lên khuyên nhủ, “Cũng may đúng lúc chúng tôi vừa tới Bạch phủ, bằng không thì chắc chắn Lan Mai cô nương cũng chẳng còn chút hơi thở nào. Lúc chúng tôi tới lục soát Bạch phủ thì còn có mấy nam nhân đang…”
Người kia đang nói thì dừng lại nhưng Thanh Trúc cũng hiểu được người này muốn nói gì.
“Được rồi, các ngươi giao nàng ta cho ta đi! Các ngươi yên tâm, nàng ta ở trong tay ta rồi thì ta sẽ không để nàng ta trốn thoát đâu.” Thanh Trúc ngừng khóc rồi nhìn về phía hai thị vệ và thấp giọng khẩn cầu. Khi nàng ấy vừa mới đi ra thì đụng ngay phải hai thị vệ này đang đưa Lan Mai giam vào trong phòng tối. Giờ Lan Mai đã ra cái dạng này rồi, nàng ấy sao có thể nhìn bọn họ đem Lan Mai đi được.
“Việc này…” Hai thị vệ kia có chút do dự, “Điện hạ đã ra lệnh cho chúng tôi phải giam giữ nàng ta cẩn thận.”
“Giao nàng ta cho Thanh Trúc đi!” Mạnh Phất Ảnh ở trong phòng nhịn không được bèn mở miệng nói. Vừa rồi, qua những lời nói của hai thị vệ, nàng cũng hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Nàng tin rằng Lan Mai này cho dù trước kia có yêu Bạch Dật Thần đến đâu thì giờ phút này chắc chắn đã hận y thấu xương, nàng ta cũng không thể tiếp tục hại nàng được nữa. Mà ngay cả bản thân Lan Mai bây giờ cũng đã bị hủy hoại rồi, suy cho cùng cũng chỉ vì một chữ tình.
“Vâng!” Hai thị vệ kia thấy Vương phi nói thế thì đương nhiên không dám cãi lời, bọn họ liền thấp giọng tuân lệnh.
“Thanh Trúc, ngươi đưa Lan Mai đi trước đi, sắp xếp cho nàng ta một chút.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói, cho dù lúc này nàng không nhìn thấy tình trạng của Lan Mai nhưng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng bi thảm của nàng ta.
“Cảm ơn Vương phi!” Thanh Trúc nhanh chóng đáp lời rồi vội vàng đưa Lan Mai tới phòng mình. Nàng ấy nhờ người mang nước tới rồi tự mình lau rửa cho Lan Mai. Lúc lột bỏ quần áo trên người Lan Mai, nhìn những vết tích trên người nàng ta, Thanh Trúc lại kinh sợ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thanh Trúc và Lan Mai tiến cung cùng một thời điểm. Khi đó nàng ấy mới sáu tuổi, còn Lan Mai thì tám tuổi. Lúc ấy trong Hoàng cung có rất nhiều người xem thường các nàng, mỗi lần như vậy đều là Lan Mai che chở cho nàng ấy, chưa bao giờ để nàng ấy phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Nhưng mỗi lần ấy Lan Mai đều phải chịu thương tích đầy mình. Sau này Thái hậu cho hai người bọn họ đi học võ, Thái hậu nói cần phải có mấy người xuất sắc trung thành ở bên mình mới được. Ngay cả trong lúc học võ Lan Mai cũng luôn che chở cho nàng ấy, vì vậy mà võ công của nàng ấy không giỏi bằng Lan Mai. Thế nhưng bây giờ Lan Mai bị người ta chà đạp thành ra thế này mà nàng ấy lại không có cách nào bảo vệ. Tuy Lan Mai đã phản bội Thái hậu, tuy Lan Mai đã lừa gạt nàng ấy nhưng cũng không thể vì như vậy mà bị trừng phạt ra thế này. Nước mắt Lan Mai không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống người Lan Mai.
Cơ thể Lan Mai dường như hơi run rẩy một chút, trong mắt tựa hồ hiện lên vài phần cảm xúc.
“Lan Mai, Lan Mai, ngươi tỉnh lại đi!” Thanh Trúc phát hiện được những biểu hiện nhỏ của nàng ta liền liên tục kêu lên, “Lan Mai, ngươi nhìn ta đi, ngươi nhìn ta đi, ta là Thanh Trúc này!”
“Thanh Trúc!” Lan Mai khẽ mấp máy môi chậm rãi nói, giọng nói của nàng ta cực kỳ nhỏ, gần như không nghe được gì.
“Đúng rồi, là ta đây, ngươi nhận ra ta rồi.” Thanh Trúc thấy cuối cùng Lan Mai đã nhận ra nàng ấy thì trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, cũng càng thêm đau lòng. Nàng ấy lại vội vàng nói, “Đừng sợ, đừng sợ nữa. Không sao rồi!”
“Không sao!” Khóe môi Lan Mai lại khẽ mấp máy, nàng ta thì thào nói nhỏ nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Lúc này nàng ta có thể coi như không có việc gì được không? Lúc này nàng ta thật sự chỉ muốn chết.
“Sao lại cứu ta!” Lan Mai khẽ nhắm mắt, hai hàng nước mắt từ từ ứa ra mang theo một vẻ tuyệt vọng vô cùng, trông nàng ta lúc này thực sự đáng thương.
Thanh Trúc cứng đờ cả người, ánh mắt nhìn Lan Mai càng thêm lo lắng. Nàng ấy vội vàng hô lên, “Lan Mai, ngươi không thể như vậy được! Bạch Dật Thần đã hại ngươi thành ra thế này rồi, thù này ngươi nhất định phải báo!” Thanh Trúc sợ Lan Mai coi thường mạng sống của chính mình nên mới cố tìm một lý do để nàng ta tiếp tục sinh tồn. Nàng ấy nghĩ rằng từ giờ về sang Lan Mai nhất định vô cùng oán hận Bạch Dật Thần.
Quả nhiên, khi nghe thấy Thanh Trúc nhắc đến Bạch Dật Thần, thân mình Lan Mai liền trở nên cứng đờ, đôi mắt nhanh chóng mở ra, trong mắt tràn đầy hận ý. Nàng ta khẽ nhếch môi gằn từng tiếng, “Bạch Dật Thần…” Khi nói chuyện, cơ thể nàng ta cũng hơi hơi run rẩy, nàng ta đã hận y đến nghiến răng nghiến lợi.
Thanh Trúc nhìn thấy dáng vẻ của nàng ta thì thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần trong lòng nàng ta có oán hận thì sẽ không coi thường mạng sống của chính mình, chỉ cần làm cho nàng ta sống sót qua khoảng thời gian này và từ từ quên đi quá khứ đau xót thì nàng ta nhất định sẽ tốt lên.
Sau khi trở lại vương phủ, Hiên Viên Diệp thấy Mạnh Phất Ảnh vẫn lẳng lặng nằm trên giường thì nhanh chóng bước tới rồi nhẹ giọng hỏi nàng, “Nàng cảm thấy thế nào rồi?”
Lúc trước Hồ thái y đã kê thuốc giữ thai cho nàng. Sau khi nàng uống thuốc xong, Hồ thái y còn nói nếu không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì đứa nhỏ sẽ không việc gì.
“Ừm, thiếp không sao.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, khi nhìn thấy vẻ âm trầm trên mặt Hiên Viên Diệp, nàng liền đoán ra hắn không bắt được Bạch Dật Thần. Bạch Dật Thần này quá mức thâm hiểm, không bắt được y thì nàng cũng lo lắng chứ huống chi là Hiên Viên Diệp. Đột nhiên nghĩ tới Lan Mai vừa mới được mang về, ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chợt lóe lên. Nàng nhẹ giọng nói, “Nha đầu Lan Mai kia hẳn là biết vài chuyện của Bạch Dật Thần, nhưng hiện giờ nàng ta đã bị hành hạ thành ra như thế, chúng ta khó mà bức nàng ta nói ra được cái gì.”
“Ừm, ta đem nàng ta về phủ cũng là vì chuyện này.” Hiên Viên Diệp sững người một chút rồi trầm giọng nói. Lúc trước hắn cũng đã nhìn thấy bộ dáng của Lan Mai, chỉ sợ là chẳng hỏi ra được cái gì.
“Vương phi, Điện hạ!” Đúng vào lúc này thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói của Thanh Trúc.
“Có chuyện gì?” HiênViên Diệp sững người rồi trầm giọng hỏi.
“Lan Mai có chuyện cần nói với Điện hạ và Vương phi ạ!” Thanh Trúc im lặng một chút rồi nói tiếp.
“Cho nàng ta vào!” Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt nhưng lập tức nói luôn. Việc Lan Mai chủ động nói chuyện khiến hắn khá bất ngờ.
“Lan Mai xin thỉnh tội với Điện hạ và Vương phi ạ!” Lan Mai vừa đi vào phòng đã quỳ ngay xuống đất, vẻ mặt mang theo sự đau đớn mãnh liệt.
“Ngươi đứng lên trước đã!” Không đợi Hiên Viên Diệp mở miệng, Mạnh Phất Ảnh lập tức nói luôn, “Dù sao ngươi cũng vì một chữ tình mà làm vậy, không thể hoàn toàn trách ngươi được.” Cũng như nàng lúc còn là một nữ hài tử, tại thời điểm ban đầu, không hiểu sao nàng lại thấy Bạch Dật Thần có sức cám dỗ như vậy.
Lan Mai cứng đờ cả người, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ và cảm động. Nàng ta thấp giọng nói, “Lan Mai đã gây thương tổn cho Vương phi như vậy mà Vương phi lại không trách tội Lan Mai, ngược lại còn kiếm cớ giúp Lan Mai nữa. Lan Mai suốt đời không quên lòng từ ái của Vương phi. Thế nhưng việc Lan Mai hại Vương phi cũng là sự thật, cho nên hôm nay Lan Mai xin để Vương phi tùy ý xử trí.”
“Bản cung có thể hiểu được chỗ khó của ngươi. Hơn nữa, trước kia, khi còn ở trong Hoàng cung, ngươi cũng đã từng che chở cho bản cung. Tuy lúc đó ta còn ngu dại nhưng vẫn nhớ chuyện này.” Mạnh Phất Ảnh khẽ thở dài rồi lại nhẹ giọng nói. Vừa rồi Lan Mai chỉ nói để mặc nàng xử trí mà không nói gì đến chuyện của Bạch Dật Thần, chỉ sợ nàng ta yêu thương Bạch Dật Thần quá sâu sắc nên không nhẫn tâm gây tổn thương cho y. Vì vậy nên lúc này nàng muốn làm cho Lan Mai cảm động, hy vọng Lan Mai có thể giúp bọn nàng tìm ra được Bạch Dật Thần.
Lan Mai khẽ giật mình một cái, trong mắt cũng tràn đầy cảm động. Nàng ta nhẹ giọng nói, “Đó đều là những việc Lan Mai phải làm thôi ạ!”
“Khi đó nếu không nhờ có ngươi và Thanh Trúc thì không biết ta còn phải chịu bao nhiêu chà đạp nữa.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, trong lời nói thản nhiên của nàng cũng mang theo một chút cảm động, mà ánh mắt nhìn về phía Lan Mai lại rõ ràng mang theo ý cười.
“Vương phi…” Lan Mai khẽ nâng mắt lên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, khi thấy nàng đang mỉm cười, nàng ta lại hơi sửng sốt.
“Được rồi. Bản cũng đã biết chuyện của ngươi. Trước hết ngươi cứ đi cùng Thanh Trúc để nghỉ ngơi đi. Bản cung sẽ phân phó cho Thanh Trúc sắp xếp cẩn thận cho ngươi.” Mạnh Phất Ảnh không hỏi nàng ta cái gì mà chỉ khẽ mỉm cười bảo nàng ta đi nghỉ.
“Vương phi, Lan Mai thực có lỗi với Vương phi. Vương phi đối xử với Lan Mai thế này càng khiến Lan Mai thêm phần hổ thẹn.” Trên mặt Lan Mai càng hiện rõ vẻ cảm động, nàng ta lại vội vàng nói một câu. Im lặng một chút, khóe môi mím lại như thể đang do dự nhưng chỉ được một lát nàng ta lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Phất Ảnh, trên mặt cũng hiện rõ vẻ kiên định. Nàng ta mở miệng nói rành mạch từng tiếng, “Lan Mai biết Điện hạ đang cho người truy tìm Bạch Dật Thần. Mấy ngày nay Lan Mai ở trong Bạch phủ nên cũng biết một số chuyện của Bạch Dật Thần, hy vọng có thể giúp được Điện hạ.” Khi còn ở trong phòng của Thanh Trúc, nhớ tới những việc Bạch Dật Thần đã làm với nàng ta, trong lòng nàng ta chỉ còn mối hận thấu xương với y, nàng ta chỉ hận không thể giết chết y ngay lập tức. Vì vậy nàng ta mới đồng ý với Thanh Trúc, cùng Thanh Trúc tới gặp Vương phi. Thế nhưng khi ra khỏi phòng của Thanh Trúc, trong lòng Lan Mai lại có chút không đành lòng. Nàng ta hiểu rõ với những chuyện mà Bạch Dật Thần gây ra, nếu bị Điện hạ tóm được thì y có chết mười lần cũng không đủ. Nếu Điện hạ thực sự bắt được Bạch Dật Thần thì kết cục của y nhất định sẽ cực kỳ bi thảm. Tuy nàng ta rất hận Bạch Dật Thần, tuy Bạch Dật Thần đã đối xử với nàng ta như vậy nhưng tới lúc quyết định nàng ta lại vẫn không thể nhẫn tâm được. Thế nhưng những lời nói vừa rồi của Vương phi đã khiến nàng ta hạ quyết tâm. Nàng ta đã không chỉ một mà là nhiều lần hại Vương phi, nhưng mà Vương phi chẳng những không trách nàng ta mà ngược lại lại còn giúp đỡ, Vương phi còn bảo Thanh Trúc sắp xếp cẩn thận cho nàng ta nữa, ân tình này có lẽ cả đời nàng ta cũng không báo đáp được.
“Ồ, vậy ngươi biết được những gì?” Cuối cùng Mạnh Phất Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng thấp giọng hỏi Lan Mai, có điều trong giọng nói vẫn cực kỳ nhẹ nhàng và không có bất kỳ điều gì khác thường.
“Gần đây Bạch Dật Thần có qua lại với một người gọi là Ẩn công tử. Người này là người Tây Vực. Bạch Dật Thần nói gã là người làm ăn nhưng Lan Mai có cảm giác gã không giống với người làm ăn buôn bán, bởi vì gã quan tâm đến mọi chuyện trong Hoàng thất của vương triều Hiên Viên còn hơn để ý đến chuyện làm ăn buôn bán.” Lan Mai chậm rãi nói.
“Người Tây Vực?” Hiên Viên Diệp khẽ nhíu mày, khóe môi hơi hiện ra một tia cười lạnh, “Bạch Dật Thần quả nhiên đã cấu kết với người Tây Vực.”
“Sao? Chàng biết thân phận của gã Ẩn công tử đó ư?” Mạnh Phất Ảnh quay sang nhìn Hiên Viên Diệp, trong giọng nói cũng hiện rõ sự bất ngờ.
“Ừm.” Hiên Viên Diệp khẽ gật đầu nhưng không giải thích gì thêm. Mạnh Phất Ảnh cũng không tiện hỏi tiếp, nàng nhìn về phía Lan Mai rồi nhẹ giọng nói, “Lan Mai, ngươi nói tiếp đi!”
“Vâng, Vương phi.” Lan Mai cung kính đáp lời rồi tiếp tục kể, “Sau khi biết Vương phi có bầu, Bạch Dật Thần luôn muốn phá đứa nhỏ trong bụng Vương phi, y bảo Lan Mai tìm gặp Thanh Trúc để hại Vương phi nhưng Lan Mai không đành lòng. Bạch Dật Thần và Ẩn công tử kia liền cùng nhau lừa Lan Mai, bọn họ nói là Vương phi muốn trả thù y, lừa bạc của y, đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài tử của y, thậm chí còn đoạt mối làm ăn buôn bán của y nữa, bọn họ nói Vương phi muốn bức y đến bước đường cùng. Lan Mai tin là thật nên mới đồng ý giúp y…”
“Bạch Dật Thần này quả thực không biết xấu hổ. Rõ ràng y luôn tìm cách hãm hại Vương phi thế mà lại lật ngược phải trái, dám vu khống Vương phi như vậy.” Thanh Trúc nghe được những lời Lan Mai vừa nói thì vô cùng căm giận.
Lan Mai nhìn về phía Thanh Trúc, trên mặt hiện lên vẻ hối lỗi, “Vì vậy nên ngày đó Lan Mai đã hẹn Thanh Trúc ra ngoài và đưa gốc hoa cho Thanh Trúc. Hoa đó là do Ẩn công tử mang từ Tây Vực đến, nghe nói loài hoa này cực kỳ kỳ lạ và cực kỳ quý giá, cả Tây Vực chỉ có mỗi hai cây. Ẩn công tử có nói nếu đặt hoa này với loài hoa khác thì buổi tối nó sẽ giúp người ta an thần, ban ngày có thể giúp người ta phấn chấn, tóm lại là vô cùng hữu ích. Thế nhưng không thể tùy tiện đặt nó chung với các loài hoa khác được. Nếu đặt nó cùng với hoa mai và hoa thủy tiên thì sẽ tạo ra chất độc, chỉ cần vài ngày sau sẽ làm cho người ta mất mạng.”
Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh hãi, trên đời này lại có loài hoa như vậy sao?
Thanh Trúc cũng kinh hãi trợn mắt há mồm, nàng ấy chằm chằm nhìn Lan Mai rồi run rẩy hỏi, “Vậy… Lúc trước ngươi bảo ta đặt nó với hoa hồng là có tác dụng gì?”
“Nếu đặt nó với hoa hồng thì khí độc tràn ra sẽ không nhiều nhưng trong vòng bảy ngày sẽ làm cho Vương phi sinh non.” Lan Mai im lặng một lát rồi với đau lòng nói.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, bàn tay hắn nắm chặt lấy tay Mạnh Phất Ảnh, nếu là đủ bảy ngày thì chỉ sợ…
“Thế nhưng… thế nhưng khi ta trở về thì không đặt nó trong bụi hồng mà đặt nó trong bụi nhài.” Thanh Trúc kinh hãi, nàng ấy nhịn không được lại hỏi tiếp.
“Thảm nào. Ẩn công tử vốn nói chỉ cần đặt hoa đó trong bụi hồng thì sau bảy ngày đứa nhỏ trong bụng Vương phi sẽ khó giữ được. Thế nhưng sau khi ngươi đem hoa về phủ đã được vài ngày mà Vương phi không những không việc gì mà ngược lại còn phấn chấn rạng rỡ hơn, Ẩn công tử liền đoán rằng có thể ngươi đã đem hoa đó đặt cùng với hoa nhài. Ẩn công tử có nói nếu đặt hoa đó cùng với hoa nhài thì chẳng những không hại người ta mà còn có chỗ rất tốt.”
“A, còn có chuyện như vậy sao. May quá, đúng là ta đã để nó trong bụi nhài.” Thanh Trúc âm thầm thở ra một hơi rồi thấp giọng nói, trong lòng cũng thầm cảm kích Tốc Phong. Nếu không nhờ hắn thì nói không chừng nàng ấy đã đặt cây hoa kia vào trong bụi hồng rồi. Nếu đúng là thế thì chẳng phải nàng ấy chính là hung thủ hại Vương phi sao?
Trong lòng Lan Mai cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà Thanh Trúc không nghe lời nàng ta mà đặt cây hoa đó vào trong bụi hồng.
“Bạch Dật Thần không cam lòng nên mới yêu cầu Ẩn công tử nghĩ cách. Ẩn công tử đó đột nhiên nói Thái tử có thể giúp bọn họ. Bọn họ nói cái gì mà mật đạo của Thái tử có thể vào được Nghệ vương phủ, hơn nữa Ẩn công tử đó còn tìm được chỗ ẩn thân của Thái tử rồi.” Lan Mai chậm rãi nói.
“Cái gì? Ngươi nói bọn Bạch Dật Thần đã tìm được Thái tử rồi ư?”Hiên Viên Diệp không khỏi kinh hãi hô lên.
“Đúng vậy ạ. Cho nên Lan Mai mới nghi ngờ Ẩn công tử kia không phải là thương nhân.” Lan Mai liên tục gật đầu.
“Tốt, rất tốt. Giờ bổn vương đã biết có thể tìm được Bạch Dật Thần ở đâu rồi, lần này cũng tóm luôn cả Hiên Viên Triệt một thể.” Hiên Viên Diệp cười lạnh rồi lạnh lùng nói từng chữ. Hơn nữa, hắn lại đột nhiên nghĩ ra một cách vô cùng hoàn hảo…
Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói thế cũng hiểu được ý của hắn. Lúc này Bạch Dật Thần rõ ràng là lợi dụng mật đạo của Hiên Viên Triệt.
Sau lần cho người tới Bạch phủ lục soát, Hiên Viên Diệp vẫn không tìm được Bạch Dật Thần, cho dù đã cho người lục soát cả kinh thành nhưng bọn hắn vẫn chưa phát hiện ra cái gì. Như vậy, lúc này Bạch Dật Thần chắc chắn cũng đang trốn trong hầm ngầm giống Hiên Viên Triệt. Thế nhưng Hiên Viên Diệp làm sao biết được bọn họ đang ẩn thân ở chỗ nào trong cái hầm ngầm đó. Hiên Viên Triệt này đến cả một cung điệp ngầm cũng tạo ra được thì mấy tầng hầm ngầm đối với y mà nói cũng chẳng đáng gì.
“Truyền lệnh của ta cho Tốc Phong, từ giờ trở đi, nếu tìm được bất kỳ cửa hầm ngầm nào thì đều đổ nước vào đó cho bổn vương.” Hiên Viên Diệp đi ra ngoài cửa rồi trầm giọng phân phó cho một thị vệ. Hắn biết Hiên Viên Triệt có rất nhiều hầm ngầm và đều cực kỳ bí mật nhưng hắn tin chắc hầm ngầm đó đều thông với nhau. Chỉ cần bọn họ tìm được một cửa hầm và đổ nước vào bên trong thì có thể động được đến bọn chúng. Đêm qua người kia đã từ một cửa hầm mà đi ra, cả hắn và đám thị vệ đều đã nhìn thấy, vì vậy mà tìm một cửa hầm cũng không khó. Hiện tại sắc trời cũng đã sáng dần, việc tìm kiếm sẽ càng dễ dàng.
“Vâng!” Thị vệ đứng ngoài cửa nhanh chóng lĩnh mệnh rồi vội vàng đi bẩm báo cho Tốc Phong.
“Mấy người các ngươi tìm trong viện một chút xem còn có cái cửa hầm nào không.” Hiên Viên Diệp phân phó mấy thị vệ đang canh giữ trong viện, nếu còn có mấy cái cửa hầm ngầm này thì Phất nhi còn gặp nguy hiểm.
Mấy thị vệ trong viện liền vội vàng tìm kiếm. Dù sao cũng đã từng trải qua những chuyện tương tự thế này và đã được huấn luyện nên một lúc sau đám thị vệ đã tìm được hai cái cửa hầm nữa.
Hiên Viên Diệp càng nhìn càng kinh hãi, “Tiếp tục tìm đi, một cái cũng không để lọt!” Hắn thực sự không thể tin được trong viện của hắn lại có nhiều cửa hầm ngầm như vậy. Khó trách vì sao người của Hiên Viên Triệt lại có thể dễ dàng trà trộn vào trong vương phủ.
Mà lúc này, sau khi phát hiện ra ba cửa hầm ngầm, đám thị vệ liền dẫn nước vào bên trong hầm. Trong Nghệ vương phủ còn có một con sông nhỏ nên dẫn nước vào cũng cực kỳ dễ dàng.
Trời vừa hửng sáng, Mạnh Phất Ảnh liền rời khỏi giường chậm rãi vận động. Hồ thái y có nói sau khi uống thuốc nàng có thể xuống giường đi lại một chút. Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy đám thị vệ đang dẫn nước vào mật đạo thì không khỏi âm thầm buồn cười. Tình huống này khiến nàng nhớ tới cảnh vây bắt chuột của những người ở nông thôn. Người ta bắt chuột chính là như vậy, con chuột không còn đường trốn cuối cùng không trốn được nữa, khi vừa thò ra liền bị người ta hung hăng giết chết. Thật không ngờ hôm nay Hiên Viên Diệp lại bắt người thế này.
Có điều không ai biết hầm ngầm của Hiên Viên Triệt thật ra có bao nhiêu cái, càng không biết bọn chúng đang ẩn náu ở nơi nào, vì vậy muốn bắt bọn chúng chui ra thì khó khăn hơn bắt chuột rất nhiều.
Mạnh Vân Thiên cũng điều động hầu như toàn bộ binh lính trong tay mình. Mọi người đều nghe theo sự phân phó của Tốc Phong nhất nhất điều tra khắp nơi, bọn họ phát hiện được rất nhiều cửa hầm bên trong kinh thành. Trong phủ Thái tử và trong cả Hoàng cung cũng có mấy cái.
Sau khi tìm được những cửa hầm, bọn họ đều theo lời Hiên Viên Diệp phân phó mà dẫn nước vào. Hầm ngầm này tuy rằng sâu không lường được nhưng dù sao cũng nằm trên mặt đất, vì vậy một khi cho nhiều nước vào thì cũng không phải là vô ích, nếu thật sự có người bên trong thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Thế nhưng qua một ngày một đêm mà bọn họ vẫn chưa bắt được Bạch Dật Thần. Thực rõ ràng là bọn họ vẫn chưa tìm được đúng chỗ. Không biết lúc này Bạch Dật Thần đang ẩn náu ở nơi nào.
Lúc này, trong một hầm ngầm…
“Không được rồi! Bọn họ đang dùng thủy công, nếu chúng ta tiếp tục ẩn thân ở nơi này thì chỉ e…” Vì lúc trước đã bị bại lộ thân phận nên lúc này A Hiểu cũng ẩn thân tại hầm ngầm.
“Bạch Dật Thần!” Con ngươi âm lãnh của Hiên Viên Triệt chậm rãi hướng về phía Bạch Dật Thần, trên mặt mang theo vẻ khát máu và lạnh băng, y chậm rãi nói từng chữ, “Ngươi có chết cũng không được làm phiền đến bổn cung. Ngươi cút ngay cho bổn cung!” Nếu không phải Bạch Dật Thần khư khư cố chấp thì Hiên Viên Diệp sẽ không thể phát hiện ra.
Hai tròng mắt của Bạch Dật Thần cũng đột nhiên trầm xuống. Y lạnh lùng nhìn về phía Hiên Viên Triệt rồi cũng ngoan thanh nói, “Hừ, ngươi còn dám oán ta? Ngươi cho là bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
“Ít nhất Hiên Viên Diệp cũng sẽ không điên cuồng đuổi giết bổn cung thế này.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng nói.
“Ngươi đừng quên kế hoạch lần này ngươi cũng có phần, hơn nữa còn có công lao rất lớn. Hầm ngầm này đều là của ngươi, tin rằng Hiên Viên Diệp đã đoán ra được điều này. Ngươi cho là hiện tại hắn chỉ muốn bắt mình ta thôi sao? Cho dù ta ra ngoài thì hắn cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu.” Khóe môi Bạch Dật Thần nở một nụ cười lạnh lẽo, y nói với vẻ cực kỳ nham hiểm, nhưng trong đó cũng ẩn hiện một chút sợ hãi. Không biết bọn y còn có thể ẩn náu trong hầm ngầm này được bao lâu nữa. Nếu Hiên Viên Diệp tiếp tục sử dụng biện pháp này thì muốn tìm ra bọn y cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Đôi mắt Hiên Viên Triệt càng thêm nheo lại, trong mắt càng nhiều vẻ nguy hiểm và lãnh ý, thế nhưng lúc này y cũng không nói gì nữa. Bạch Dật Thần nói đúng, chuyện đã xảy ra như vậy, Hiên Viên Diệp tuyệt đối sẽ không buông tha cho y lần nữa.
Đột nhiên trên mặt đất phát ra những âm thanh nho nhỏ. Cả ba đều kinh hãi nhanh chóng tránh đi. Cửa hầm từ từ mở ra, khi thấy Ẩn công tử bước vào, cả bọn mới không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chủ tử!” A Hiểu thấy gã thì tiến lên phía trước cung kính chào.
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?” Bạch Dật Thần cũng vội vàng hỏi.
“Lần này Hiên Viên Diệp rất quyết tâm muốn bắt các ngươi, hơn nữa hắn đã cứu được Lan Mai. Lan Mai này đã khai cả ta ra nên hắn đã hạ lệnh bắt cả ta nữa. Ngoài ra hắn còn lấy được một ít thư tín trong thư phòng của ngươi, chỉ sợ lần này ta cũng khó thoát được.” Ẩn công tử nhìn về phía Bạch Dật Thần, trong mắt hiện rõ sự bất mãn, “Ngươi làm việc lớn nhưng không hủy thư đi mà còn lưu lại trong thư phòng, hiện giờ chẳng phải đã trực tiếp cung cấp chứng cớ cho Hiên Viên Diệp sao.”
Bạch Dật Thần sửng sốt, trên mặt cũng hiện lên vẻ ảo não. Y trầm giọng nói, “Ta cũng không ngờ sự việc lại thế này.”
Hiên Viên Triệt nhìn Bạch Dật Thần, mày hơi nhăn lại. Y mỉm cười chế giễu, “Thành sự không đủ, bại sự có thừa.”
“Ngươi…!” Bạch Dật Thần trợn mắt nhìn Hiên Viên Triệt, “Ngươi cho rằng ngươi giỏi lắm sao? Không phải ngươi đã bị Hiên Viên Diệp tận diệt rồi hay sao?”
“Được rồi, các ngươi đừng làm ồn nữa. Giờ là lúc nào rồi mà còn có tâm trạng cãi nhau? Hiện giờ phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới được chứ?” Ẩn công tử thấy hai người cãi vã thì không khỏi tức giận quát lên.
“Hiện giờ việc quan trọng nhất là phải nghĩ cách trốn thoát, trước hết phải bảo vệ tính mạng đã rồi tính sau.” Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, trong giọng nói lạnh băng của y cũng có vẻ sốt ruột. Giờ phút này Hiên Viên Diệp đã cho người tìm kiếm khắp nơi, bọn họ có muốn chạy thoát cũng không có khả năng. Hiện giờ y cũng không dám tùy tiện thay đổi nơi trốn, tầng hầm ngầm này là nơi an toàn nhất, nó cũng có mấy lối ra, trong đó có một lối thông với Hoàng cung, một lối thông ra ngoài thành, còn một lối… Hơn nữa, trung tâm của hầm ngầm này cũng được bố trí các cửa ngầm, cho dù Hiên Viên Diệp có phát hiện ra điều gì thì chỉ cần y tránh ở chỗ trung tâm là Hiên Viên Diệp sẽ không thể bắt y ra ngoài được. Chỉ có điều trong hầm ngầm dù sao cũng không thông khí, thời gian ngắn thì còn được, nếu thời gian dài quá thì chỉ e bọn họ không bị ép chui ra cũng bị nghẹt thở mà chết. Chính vì vậy mà hiện tại bọn họ chỉ còn cách an toàn nhất là chạy ra ngoại thành.
“Tầng hầm ngầm này của ngươi có thể thông ra ngoại thành không?” Bạch Dật Thần đảo mắt ra tứ phía rồi lại gấp giọng hỏi, hiển nhiên là y muốn từ nơi này trốn ra ngoại thành.
“Có thể. Có điều nó thông với hướng vào cung điện ngầm của ta. Tin rằng Hiên Viên Diệp đã sớm chuẩn bị người ngựa mai phục sẵn rồi, chỉ chờ chúng ta ra ngoài nữa thôi.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Dật Thần, trong giọng nói đã đượm vẻ giễu cợt, Bạch Dật Thần này đúng là không có đầu óc.
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thực sự phải chờ chết ở đây sao?” Bạch Dật Thần nghe Hiên Viên Triệt nói thế thì không tiếp tục so đo với sự giễu cợt của Hiên Viên Triệt nữa, nghĩ đến chuyện không ra khỏi đây được thì trong lòng y lại càng thêm sợ hãi.
“Giờ chỉ còn một biện pháp duy nhất là phân tán sự chú ý của Hiên Viên Diệp, ta có cách để rời khỏi thành.” Ẩn công tử nhíu mày chậm rãi nói từng chữ.
“Cách gì?” Bạch Dật Thần vừa nghe nói có cách thì lại vội vàng hỏi han, trong giọng nói cũng đã thêm phần hy vọng.
“Nếu muốn khiến Hiên Viên Diệp không thể gây thương tổn cho chúng ta thì chúng ta chỉ có thể tìm một bùa hộ mệnh, mà nữ nhân của Hiên Viên Diệp chính là tấm bùa hộ mệnh duy nhất.” Ẩn công tử lạnh lùng nói.
“Ý ngươi là chúng ta sẽ bắt nàng và dùng nàng để uy hiếp Hiên Viên Diệp, bắt hắn thả chúng ta ra ngoài?” Ánh mắt Bạch Dật Thần chợt lóe lên, trong giọng nói cũng ẩn chứa vài phần khác thường. Y dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nhưng hiện giờ chúng ta đến trốn còn không trốn được thì làm sao bắt được nữ nhân kia?”
Ẩn công tử quay sang nhìn Hiên Viên Triệt, khóe môi chậm rãi nở ra một tia cười lạnh. Gã nói từng chữ, “Ta tin là Thái tử có cách đúng không?”
Hiên Viên Triệt giật mình, trong mắt thoáng hiện lên lãnh ý. Thật không ngờ Ẩn công tử này lại biết y vẫn còn điều giấu diếm, quả thực y còn có một cái hầm bí mật nữa, mà nơi này lại trực tiếp thông thẳng đến phòng của Hiên Viên Diệp, nó được thiết kế ở ngay dưới giường của Hiên Viên Diệp. Cái hầm này được làm nhân lúc Hiên Viên Diệp rời khỏi kinh thành ba năm, trừ y ra thì không ai được biết. Thật không ngờ Ẩn công tử này lại phát hiện ra.
“Thái tử không cần nghĩ nhiều, lần trước A Hiểu tới Nghệ vương phủ liền phát hiện ra một cái hầm cực kỳ bí mật nhưng lại có trang bị cơ quan. Ngay cả A Hiểu cũng không mở nó ra được. Vì vậy nên ta mới đoán chắc cái hầm đó của Thái tử có tác dụng rất lớn.” Ẩn công tử thấy vẻ lãnh ý trên mặt Hiên Viên Triệt liền chậm rãi giải thích.
“Cái hầm đó thông đến nơi nào?” Bạch Dật Thần cả kinh, y không khỏi hô lên một câu.
“Nếu ta đoán không sai thì cái hầm đó hẳn là thông đến phòng của Hiên Viên Diệp. Ta nghĩ chỉ cần có cái hầm đó thì muốn bắt nữ nhân của Hiên Viên Diệp cũng không phải chuyện khó.” Ẩn công tử vừa nhìn Hiên Viên Triệt vừa nói. Chỉ có điều gã không hiểu được nếu Hiên Viên Triệt đã có cái hầm tốt như vậy thì chuyện ám sát Hiên Viên Diệp cũng chẳng phải là việc khó khăn gì, vì sao nhiều năm như vậy mà y vẫn chưa ra tay giết Hiên Viên Diệp?
Hiên Viên Triệt khẽ nhíu mày lại, trong mắt tựa hồ ẩn chứa điều gì đó. Căn hầm đó quả thực thông đến phòng của Hiên Viên Diệp nhưng y không quan tâm đến sự hữu dụng của nó. Y vốn cũng muốn ám sát Hiên Viên Diệp nhưng sau đó lại không muốn làm thế. Y tự nói với chính mình rằng địch nhân giống như Hiên Viên Diệp cũng không có nhiều, nếu cứ giết chết hắn như thế thì thực sự rất đáng tiếc. Vì vậy mà nhiều năm qua y vẫn tranh đấu gay gắt với Hiên Viên Diệp, tuy nhiều lần y phải nếm mùi thất bại nhưng vẫn không nghĩ tới cách này.
“Đã có cái thông đạo đó rồi thì còn chờ gì nữa? Chúng ta mau đi bắt nữ nhân kia đi. Trước đây vài ngày nữ nhân đó còn dọa sảy thai nên giờ chắc cũng không dám lộn xộn đâu, hẳn là nàng ta chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi.” Bạch Dật Thần vừa nghe nói thế thì trong mắt nhất thời tràn ngập hưng phấn, y vội vàng nói luôn.
“Thái tử không đành lòng xuống tay ư?” Ẩn công tử vẫn nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Triệt. Khi thấy vẻ do dự của y, gã chậm rãi nói, “Thái tử đừng quên chính nữ nhân đó đã hại ngươi thành ra cái dạng này. Hơn nữa, hiện tại nữ nhân đó chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.”
“Hừ.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng hừ nhẹ, “Không đành lòng xuống tay ư? Buồn cười! Bổn cung cho tới bây giờ chưa bao giờ là người nhân từ như vậy cả.”
“Vậy thì tốt rồi. Thái tử nói cho A Hiểu biết cách mở cơ quan của cái hầm đó đi, để A Hiểu bắt nữ nhân đó đến đây, sau đó chúng ta sẽ dùng nàng ta để uy hiếp Hiên Viên Diệp thả chúng ta ra ngoài.” Ẩn công tử thấy Hiên Viên Triệt đáp ứng rồi thì lập tức nói luôn.
“Tốt, cách này rất tốt. Chờ nữ nhân kia tới đây rồi, ta sẽ không bỏ qua cho nàng.” Bạch Dật Thần đột nhiên trợn mắt lên, y nói với vẻ vô cùng lạnh lùng.
“Bổn cung khuyên ngươi tốt nhất không nên động vào nàng ta. Nếu nàng ta xảy ra chuyện thì chúng ta cũng không thể sống sót mà rời đi được đâu.” Ánh mắt Hiên Viên Triệt lạnh lùng quét ra Bạch Dật Thần một cái, y lạnh giọng cảnh cáo Bạch Dật Thần.
“Đúng vậy, Bạch công tử chớ nên xúc động. Chờ sau khi chúng ta an toàn rời đi rồi tính.” Ẩn công tử sợ Bạch Dật Thần gây thêm phiền toái không cần thiết bèn thấp giọng khuyên nhủ.
“Được rồi được rồi, ta hiểu rồi.” Bạch Dật Thần rầu rĩ đáp lời nhưng sâu trong đáp mắt lại hiện lên vẻ tàn ác, chỉ cần nữ nhân kia rơi vào tay y thì y tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.
Theo lời Hiên Viên Triệt nói, A Hiểu lại lặng lẽ đi vào trong hầm ngầm dưới Nghệ vương phủ, lúc này hắn đã tìm thấy cái hầm cực kỳ bí mật kia. Phải nói căn hầm này rất khó phát hiện, vừa rồi hắn hoàn toàn không tìm được căn hầm này, nhờ cảm giác được tiếng nói rất quen thuộc ở bên trên nên hắn mới lần ra. Hắn cẩn thận tìm cơ quan mở cửa ngầm ra rồi chậm rãi đi về phía trước. Hắn mơ hồ nghe thấy trên mặt đất truyền đến vài âm thanh, nghe được vài tên thị vệ đang không ngừng tra hỏi, mà vài thị vệ còn đang tập trung đổ nước vào trong hầm. Chỉ tiếc bọn họ không tìm đúng chỗ, đổ nước cũng không đổ đúng chỗ. Hắn chậm rãi lần đến cuối đường hầm thì nghe được tiếng nói của Hiên Viên Diệp.
“Hồ thái y, Vương phi thế nào rồi?” Trong phòng, Hiên Viên Diệp đang nhìn về phía Hồ thái y với vẻ mặt lo lắng.
“Điện hạ yên tâm, không còn gì đáng ngại nữa đâu ạ.” Hồ thái y nhẹ giọng nói, “Nhưng trăm triệu lần không được để Vương phi phải thêm chịu thương tổn gì nữa.”
“Ừm.” Hiên Viên Diệp nặng nề gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh hiện rõ sự đau lòng.
A Hiểu nghe được Hiên Viên Diệp đang ở trong phòng cùng Mạnh Phất Ảnh nên không dám lộn xộn, hắn chỉ có thể đứng chờ ở trong hầm. Hắn định chờ Hiên Viên Diệp rời đi rồi mới động thủ nhưng chờ mãi mà không thấy Hiên Viên Diệp có vẻ sắp rời đi, hắn đợi thêm vài canh giờ rồi lặng lẽ lui trở về.
“A Hiểu, sao lại thế này? Người đâu?” Ẩn công tử thấy hắn tay không trở về thì không khỏi nghi ngờ hỏi han.
“Hiên Viên Diệp đang ở trong phòng, thuộc hạ không thể động thủ được.” Sắc mặt A Hiểu hơi trầm xuống, hắn thấp giọng giải thích. Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Vừa rồi thuộc hạ phát hiện người của Hiên Viên Diệp đã phát hiện ra rất nhiều cửa hầm, nơi này không biết còn có thể ở bao lâu nữa? Vừa rồi nếu không phải thuộc hạ mau lẹ thì có lẽ đã bị tóm rồi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Bạch Dật Thần nghe A Hiểu nói thế thì trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, y vội vàng hô lên.
“Hiện giờ chỉ có cách dụ Hiên Viên Diệp ra khỏi phòng thì ta mới có thể xuống tay được.” A Hiểu suy tư một lát rồi đáp lời.
“Ừm.” Ẩn công tử khẽ gật đầu đáp lời, tròng mắt đột nhiên lóe lên, y lạnh lùng nói, “Ta có cách. A Hiểu, ngươi ra ngoài tìm mấy người có chiều cao và dáng người tương tự chúng ta rồi đưa bọn chúng vào một căn hầm. Đợi khi đám người của Hiên Viên Diệp phát hiện ra bọn họ, HiênViên Diệp nhất định sẽ…”
“Cách rất hay, thực sự rất hay. Dù sao thì bọn họ cũng dùng thủy công nên sẽ khó nhận ra đám người đó.” Bạch Dật Thần cũng vội vàng hùa theo.
Ước chừng hai canh giờ sau thì mấy thị vệ đã nhanh chóng báo tin, “Điện hạ, đã phát hiện ra hành tung của đám người Bạch Dật Thần rồi ạ.”
Hiên Viên Diệp giật mình, ánh mắt khẽ trầm xuống. Hắn trầm giọng hỏi thị vệ, “Thật sao?”
“Đúng vậy, chúng thuộc hạ vừa đổ nước vào một căn hầm thì bên trong bỗng có tiếng động.”
“Tiếp tục đổ nước!”Ánh mắt Hiên Viên Diệp lại trầm xuống, y lạnh giọng phân phó, “Để Tốc Phong đến đó thử xem!”
“Vâng ạ!” Người thị vệ kia lập tức rời khỏi. Hiên Viên Diệp nhìn theo thị vệ kia rời đi thì ánh mắt như hiện lên điều gì.
“Đúng là bọn họ sao?” Mạnh Phất Ảnh thấy hắn không động đậy thì cũng biết trong lòng hắn đang hoài nghi, nàng liền hỏi một câu.
“Đúng hay không đúng thì đổ nước vào sẽ biết. Nàng không cần lo lắng việc này.” Hiên Viên Diệp quay sang nhìn nàng, vẻ âm lãnh trên mặt đã nhanh chóng biến mất nhường cho sự dịu dàng, hắn thấp giọng đáp lời. Khi nói chuyện, hắn còn kéo chăn lại cho nàng. Lúc sau, hắn vẫn không hề rời khỏi phòng.
“Không được, Hiên Viên Diệp vẫn không ra ngoài. Hơn nữa, một khi tìm ra mấy tên kia thì chúng ta sẽ càng nguy hiểm.” A Hiểu vừa lộn trở về liền lập tức trầm giọng nói.
Vẻ mặt những tên khác đều trở nên âm trầm, ngay cả Hiên Viên Triệt lúc này cũng đầy lo lắng. Y cùng Hiên Viên Diệp đã tranh đấu với nhau rất nhiều năm nên y rất hiểu hắn, muốn lừa hắn không phải là chuyện đơn giản.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ phát hiện ra hầm này thì chúng ta nguy mất.” Bạch Dật Thần là người thiếu kiên nhẫn nhất, giờ này trên mặt y đã nhuốm vẻ tuyệt vọng.
“Chúng ta cùng đi! Dựa vào sức mạnh của ba chúng ta thì muốn đối phó Hiên Viên Diệp và bắt nữ nhân kia đi cũng không phải chuyện khó.” Ẩn công tử nhìn Bạch Dật Thần và Hiên Viên Triệt rồi chậm rãi nói.
Bạch Dật Thần hơi sửng sốt một chút nhưng lại lập tức gằn giọng nói, “Ở lại nơi này cũng là tìm chỗ chết, đương nhiên chúng ta phải hợp lại một phen rồi.”
“Được rồi! Giờ cũng chỉ còn cách này.” Hiên Viên Triệt khẽ gật đầu, trong lòng y lúc này có chút ảo não. Nếu lúc trước y không tham gia vào kế hoạch của bọn họ thì hôm nay sẽ không phải… Thế nhưng giờ hối hận cũng đã muộn. Toàn bộ người của y đã bị hủy trong tay Hiên Viên Diệp. Mà gã Ẩn công tử kia tuy rằng lợi hại nhưng người của gã dù sao cũng không ở trong kinh thành, nước xa làm sao cứu được lửa gần. Cho nên hiện tại bọn họ chỉ có thể trực tiếp đánh với Hiên Viên Diệp.
“Trước hết A Hiểu sẽ ra ngoài để dời sự chú ý của Hiên Viên Diệp và lừa hắn đi ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ xông ra khống chế nữ nhân kia và uy hiếp Hiên Viên Diệp thả chúng ta đi.” Ẩn công tử thấp giọng bàn bạc. Đám người xung quanh không ai dị nghị gì, dù sao hiện giờ bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Cả đám liền cẩn thận đi vào dưới đường hầm. Căn hầm này cũng quá mức bí mật cho nên không ai phát hiện ra. Những đường hầm khác đều bị người của Hiên Viên Diệp tìm được. Khi đi trong căn hầm này, bọn họ cũng mơ hồ nghe được tiếng nước óc ách trong các đường hầm khác.
“Chiêu này của Hiên Viên Diệp cũng quá độc ác.” Bạch Dật Thần nghe thấy tiếng nước chảy dồn dập thì không khỏi tức giận.
“Hắn còn có thể ác hơn nhiều.” Hiên Viên Triệt khẽ nhếch môi cười lạnh.
Lúc này bọn họ đều đang đi dưới Nghệ vương phủ nên không ai dám lên tiếng nữa. A Hiểu cẩn thận nghe ngóng một lát rồi nói, “Hiên Viên Diệp còn ở trong phòng, ngoài cửa cũng phải có ít nhất tám thị vệ đang canh giữ. Tốc độ của chúng ta phải thật nhanh và thật chuẩn, nếu không thì không những không bắt được nữ nhân kia mà hôm nay có thể sẽ phải chôn thân lại Nghệ vương phủ này.”
“Được, hành động đi!” Ẩn công tử híp mắt lại rồi nhẹ giọng nói.
A Hiểu nhanh chóng đứng dậy rồi lủi đến một chỗ, hắn mở cửa hầm ra ngồi lập tức chui ra ngoài. Hắn hiểu rõ thân mình có thể thu nhỏ lại được nên sẽ không bị cái gì cản trở, tốc độ của hắn cũng thực mau kinh người.
Đương nhiên Ẩn công tử, Hiên Viên Triệt và Bạch Dật Thần cũng nhanh chóng vọt lên.
A Hiểu vọt vào phòng, nhắm đúng vị trí của Hiên Viên Diệp, hắn liền thẳng tắp đánh tới.
Hiên Viên Diệp kinh hãi, hắn nhanh chóng đứng dậy đánh trả, bởi vì động tác của A Hiểu quá mức bất ngờ nên Hiên Viên Diệp theo bản năng lùi lại cách giường mấy bước.
Đám thị vệ bên ngoài nghe thấy có tiếng động liền vội vàng vọt vào, có điều Ẩn công tử đã rất nhanh vươn tay ra thẳng tắp tóm lấy Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường. Cửa hầm vốn nằm ngay dưới giường nên y vừa chui ra đã ở ngay sát bên Mạnh Phất Ảnh.
Hiên Viên Diệp vô cùng kinh hãi. Bất chấp sự công kích của A Hiểu, hắn vội vàng vọt lên muốn cứu Mạnh Phất Ảnh, thế nhưng lập tức lại bị Hiên Viên Triệt và Bạch Dật Thần ngăn lại.
Chỉ trong nháy mắt bàn tay của Ẩn công tử đã chế trụ trên cổ Mạnh Phất Ảnh. Mạnh Phất Ảnh không dám động đậy, lúc này nàng đang nằm trên giường nên trên người không mang theo bất kỳ cây ngân châm hộ thân nào, nàng thực sự không còn khả năng phản kháng.
“Tất cả dừng tay!” Ẩn công tử bắt được Mạnh Phất Ảnh liền hung hăng quát lên.
Đám người Hiên Viên Diệp nào dám lộn xộn nữa, tất cả đều dừng tay lại.
“Tốt nhất là ngươi buông nàng ra. Nếu không bổn vương…” Hiên Viên Diệp đột nhiên nheo mắt lại, hắn lạnh lùng gằn từng tiếng.
“Hiên Viên Diệp, lúc này ngươi không nên đe dọa chúng ta. Ta cũng biết ngươi lợi hại nhưng nữ nhân của ngươi đang ở trong tay ta, ngươi dám làm càn sao? Nếu ngươi dám làm càn thì ta chỉ cần bóp nhẹ một cái nàng ta sẽ chết ngay.” Ẩn công tử hung hăng ngắt lời Hiên Viên Diệp, trong giọng nói của gã cũng mang theo vẻ ngoan tuyệt rõ ràng. Vừa nói gã vừa lôi Mạnh Phất Ảnh dậy. Mạnh Phất Ảnh cố gắng chống lại động tác của gã, gã cứ kéo như vậy chỉ sợ đứa nhỏ trong bụng nàng cũng bị kéo ra mất.
Hiên Viên Diệp thấy gã làm thế thì hoàn toàn kinh hãi, trong lòng đột nhiên nhói lên, hắn không dám xông lên phía trước, chỉ sợ gã sẽ trực tiếp giết luôn Phất nhi.
“Để bổn cung!” Đúng lúc Ẩn công tử đang dùng sức lôi Mạnh Phất Ảnh thì Hiên Viên Triệt đột nhiên vọt tới giường. Y đón Mạnh Phất Ảnh từ trong tay Ẩn công tử rồi không dùng sức lôi nàng mà ôm nàng vào ngực.
“Hiên Viên Triệt, ngươi làm gì vậy?” Bạch Dật Thần thấy Hiên Viên Triệt làm thế thì lửa giận trong mắt không ngừng bốc lên. Y hung hăng hỏi Hiên Viên Triệt.
“Tốt nhất không nên gây thương tổn cho nàng. Chọc giận Hiên Viên Diệp không tốt cho ai cả.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Dật Thần rồi thấp giọng nói, có điều khi nhìn về phía nàng, đôi mắt y hơi chớp chớp mấy cái. Cả đời y luôn ra tay ngoan độc với bất kỳ ai nhưng lúc này y lại đột nhiên phát hiện ra mình không thể ra tay với nàng, cho dù trước kia nàng đã lừa gạt y, thậm chí hủy hoại mọi thứ của y. Rõ ràng y hận nàng thấu xương nhưng lúc này, khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng, y lại không thể nhẫn tâm nhìn người khác thương tổn đến nàng.
Mạnh Phất Ảnh sững người, trong lòng khẽ run lên, cho dù thế nào thì lúc này nàng vẫn thực sự cảm kích Hiên Viên Triệt, cho dù mục đích của y là gì đi chăng nữa thì ít nhất y sẽ không hại nàng.
“Thái tử nói rất đúng, chúng ta ra ngoài trước rồi tính sau.” Ẩn công tử gật đầu, nghĩ lại nếu vừa rồi gã thực sự xúc phạm đến nữ nhân kia thì chỉ sợ Hiên Viên Diệp sẽ tức điên lên, bọn gã sẽ không chỉ không chạy được mà có lẽ còn bị giết chết rồi.
“Hiên Viên Diệp, để chúng ta ra ngoài đi! Chờ chúng ta ra khỏi thành an toàn sẽ thả nữ nhân của ngươi ra.” Ẩn công tử lạnh giọng uy hiếp Hiên Viên Diệp.
“Hừ, Bát vương tử của Tây Vực quả nhiên rất có bản lĩnh. Có điều bổn cung đã thông báo cho Tây Vực rồi. Tây Vực nói muốn hòa bình yên ổn với Trung Nguyên chúng ta cho nên việc Bát vương tử đến đây không có liên quan gì đến bọn họ, sống chết của Bát vương tử cũng không liên quan gì tới bọn họ hết. Bát vương tử còn muốn trốn hay sao? Cho dù các ngươi có chạy tới chân trời góc bể thì bổn vương cũng sẽ không buông tha đâu.” Hiên Viên Diệp nhìn chằm chằm về phía Ẩn công tử, không, nên gọi là Bát vương tử, rồi chậm rãi nói.
Lời nói của hắn không lớn nhưng tràn đầy hàn ý khiến người ta kinh hãi. Bát vương tử kia cũng run rẩy thân mình. Gã muốn chạy trốn ra ngoài thì hy vọng duy nhất chính là trở về Tây Vực, đến lúc đó Hiên Viên Diệp cũng không dám làm gì gã. Thế nhưng không ngờ Hiên Viên Diệp đã biết thân phận của gã, hắn lại còn cùng tên cẩu hoàng đế Tây Vực lập ra một hiệp nghị như thế, thật đáng giận! Giờ mà gã còn chạy đi thì chỉ sợ… Nhưng cho dù thế nào gã cũng không thể ngồi chờ chết được.
Bạch Dật Thần cũng hơi kinh sợ, đôi mắt y nhìn về phía Bát vương tử ẩn hiện vài phần kinh ngạc. Thật không ngờ gã lại là vương tử của Tây Vực, có điều nghe ý tứ trong lời nói của Hiên Viên Diệp thì hình như hiện giờ cái ngôi vị vương tử này cũng không có ích lợi gì nữa rồi.
“Hiên Viên Diệp, ngươi bớt lôi thôi dài dòng đi! Hiện tại nữ nhân của ngươi đã ở trong tay ta, ngươi định bắt chúng ta thế nào? Mau thả chúng ta đi ngay!” Hai tròng mắt Ẩn công tử đột nhiên trầm xuống, gã lại hung tợn nói, “Bằng không ta sẽ giết ngay nữ nhân của ngươi rồi chúng ta cùng đồng quy vu tận*.” Khi nói chuyện, bàn tay gã hung hăng bóp lấy cổ Mạnh Phất Ảnh.
(*Đồng quy vu tận: Cùng chết)
Hiên Viên Triệt nhíu mày lại nhưng không ngăn cản gã. Y biết Bát vương tử này sẽ không dám tổn thương đến nàng.
Thân mình Hiên Viên Diệp trở nên cứng đờ, hiện tại Phất nhi đang ở trong tay bọn chúng, hắn quả thực không thể làm gì được. Khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt hắn lúc này đã tràn ngập đau xót, đều tại hắn không bảo vệ Phất nhi cho tốt, để cho Phất nhi phải chịu đựng khổ cực thế này.
“Hiên Viên Diệp, tốt nhất là ngươi mau chóng quyết định đi, nếu không cũng đừng trách ta.” Bát vương tử thấy Hiên Viên Diệp có vẻ do dự thì không khỏi hung ác quát lên.
“Để bọn chúng rời đi!” Hiên Viên Diệp khẽ nhắm hai mắt chứa đầy vẻ đau xót lại rồi chậm rãi nói, hắn không thể để bọn chúng xúc phạm đến Phất nhi. Vừa nói chuyện hắn vừa âm thầm ra hiệu cho Phi Ưng và Tốc Phong, cho dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu Phất nhi trở về.
Đám thị vệ đều dạt sang hai bên tạo thành một con đường. Bàn tay Ẩn công tử vẫn đặt trên cổ Mạnh Phất Ảnh. Hiên Viên Triệt ôm nàng vào ngực rồi nhanh chóng hướng ra ngoài.
“Không được ai đi theo, nếu không ta cũng sẽ giết nàng ta.” Bát vương tử thấy Hiên Viên Diệp và đám thị vệ cũng đi theo thì không khỏi hung hãn quát lên.
Bước chân Hiên Viên Diệp không khỏi cứng đờ, các thị vệ khác tất nhiên cũng dừng lại.
Mạnh Phất Ảnh đang trong tay bọn chúng nên không ai dám manh động. Đám người nhanh chóng đi ra khỏi thành.
Ra khỏi thành được một quãng ngắn thì có một thôn trang nhỏ. Bát vương tử cùng mấy người đi thẳng vào trong thôn trang. Một vài người giả dạng người dân trong thôn liền nhanh chóng vây quanh bọn họ và hướng về phía Bát vương tử để hành lễ.
Bạch Dật Thần và Hiên Viên Triệt đều tỏ ra kinh sợ. Thật không ngờ người trong thôn trang này đều là người của gã. Phương pháp che giấu bí mật này của gã thật sự cao thâm, có điều người dân trong thôn trang này chỉ sợ…
“Thái tử, ngươi quả thực rất biết thương hoa tiếc ngọc. Dọc đường đi cũng cẩn thận quá đấy!” Bạch Dật Thần nhìn về phía Hiên Viên Triệt, thấy Hiên Viên Triệt vẫn đang ôm Mạnh Phất Ảnh trong ngực, y không khỏi lạnh lùng nói một câu. Ánh mắt dừng lại trên người Mạnh Phất Ảnh, sâu trong đáy mắt Bạch Dật Thần càng thêm nhiều hận ý, “Nữ nhân này đã hại chúng ta thê thảm như vậy, chúng ta há có thể bỏ qua cho nàng sao?”
A Hiểu liếc nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt hơi híp lại trông có vẻ có một chút nghi hoặc, có điều hắn chỉ chằm chằm nhìn nàng mà không nói gì. Không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn đã có một cảm giác thân thiết khác thường. Kỳ thực lúc ở Nghệ vương phủ, khi chủ tử muốn gây thương tổn cho nàng, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã nhào tới định ngăn cản, chẳng qua là Hiên Viên Triệt đứng gần hơn hắn một chút nên đã ra tay trước. Hiện giờ nghe Bạch Dật Thần nói muốn hại nàng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn nhìn về phía Bát vương tử rồi lo lắng nói, “Chủ tử, Hiên Viên Diệp là người rất đáng sợ, nếu chúng ta gây thương tổn cho nữ nhân của hắn thì tuyệt đối sẽ không có đường thoát đâu.”
“Hừ, ngươi cho rằng giờ Hiên Viên Diệp sẽ buông tha cho chúng ta sao? Chúng ta đã xông vào phủ mang nữ nhân của hắn đi, cho dù chúng ta không gây thương tổn cho nữ nhân của hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Hiện giờ chúng ta chỉ còn một con đường sống duy nhất, đó là chiến đấu tới cùng với hắn…” Bạch Dật Thần quét mắt nhìn A Hiểu một cái rồi lạnh lùng nói. Y dừng lại một chút rồi quay sang nói với Bát vương tử, “Ẩn công tử, à không, Bát vương tử, ngươi giao nữ nhân kia cho ta đi, ta sẽ đem mọi lợi nhuận làm ăn buôn bán dâng cho ngươi.” Hiện tại Bạch Dật Thần chỉ còn mối hận thấu xương với Mạnh Phất Ảnh, giờ Mạnh Phất Ảnh lại đang ở trước mặt y, y làm sao có thể bỏ qua cho nàng?
Hiên Viên Triệt nhíu mày lại, bàn tay đang ôm Mạnh Phất Ảnh dường như siết chặt thêm nhưng y vẫn không nói gì.
Bát vương tử sững người, trong mắt ẩn chứa một chút tính toán, gã suy tư một lát rồi chậm rãi nói, “Thêm một ngàn vạn ngân lượng nữa!” Hiện giờ thế lực của gã ở Tây Vực chỉ sợ đã bị giết hết, gã muốn gây dựng lại thì cần phải có nhiều bạc hơn. Bạch Dật Thần lại muốn nữ nhân kia, thôi thì giao cho y đi. Lúc này nữ nhân kia ở bên người ai thì người đó sẽ càng nguy hiểm.
Bạch Dật Thần giật mình, trong mắt thấp thoáng vẻ phẫn nộ. Thế nhưng khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, hai tròng mắt y đột nhiên trầm xuống, y hung hãn nói, “Được, thỏa thuận xong!”
“Tốt, một khi đã vậy thì Thái tử giao nữ nhân kia cho Bạch công tử đi, ta tin Bạch công tử nhất định sẽ báo thù cho Thái tử.” Bát vương tử nhìn về phía Hiên Viên Triệt rồi chậm rãi nói, trong giọng nói của gã lúc này lại mang theo vài phần uy hiếp.
Hiên Viên Triệt cứng đờ cả người, y rất hiểu Bạch Dật Thần. Nếu lúc này y giao nàng cho Bạch Dật Thần thì chỉ sợ… Thế nhưng giờ mà y không giao nàng ra, Bạch Dật Thần đương nhiên sẽ khiến Bát vương tử giết chết y. Hiện tại y chỉ có một mình nên không thể đánh lại được bọn chúng. Mà Bạch Dật Thần ít nhất còn đem lại lợi ích về mặt tiền bạc cho Bát vương tử. Tuy trong lòng y có tình cảm khác thường đối với nàng nhưng cũng không thể vì nàng mà không để ý đến ngay cả tính mạng của mình.
“Đưa nàng cho ta!” Bạch Dật Thần chờ không nổi liền nhanh chóng vọt đến trước mặt Hiên Viên Triệt rồi hung hăng nói, đôi mắt y cũng nhìn chằm chằm lên bụng Mạnh Phất Ảnh. Y ngoan thanh nói, “Trước hết ta phải xóa sạch nghiệt chủng ở trong bụng của nàng.”
Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ. Nàng tin Bạch Dật Thần tuyệt đối có thể làm những chuyện như vậy, bởi vì Bạch Dật Thần căn bản là không có lòng nhân ái. Hiên Viên Triệt tuy rằng hung ác tàn nhẫn nhưng vẫn còn có chút nguyên tắc và chút nhân tính, không giống sự âm ngoan của Bạch Dật Thần. Nếu Hiên Viên Triệt thực sự giao nàng cho Bạch Dật Thần thì chỉ sợ tính mạng của nàng và của bé cưng đều sẽ không còn.
“Thái tử, Phất nhi tình nguyện chết trong tay Thái tử!” Mạnh Phất Ảnh chằm chằm nhìn Hiên Viên Triệt rồi chậm rãi nói từng chữ, “Xin Thái tử thành toàn cho Phất nhi đi!” Tất cả thế lực của Hiên Viên Triệt đều vì nàng mà bị tiêu diệt sạch nhưng lúc Hiên Viên Triệt mang nàng đi cũng không gây thương tổn gì cho nàng.Vì vậy mà hiện giờ nàng càng tin tưởng Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt cứng đờ cả người, con ngươi nhìn về phía nàng lại nhanh chóng hiện lên điều gì. Khi thấy Bạch Dật Thần hung ác nhìn chằm chằm lên bụng nàng, trong lòng y cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi. Nếu thật sự đem nàng giao cho Bạch Dật Thần thì nàng chắc chắn sẽ bị Bạch Dật Thần giày vò cực kỳ bị thảm. Cũng khó trách nàng lại nói như vậy.
“Thái tử, ngươi không đành lòng sao? Bát vương tử, xem ra Thái tử không định giao nàng cho ta, thỏa thuận giữa chúng ta chỉ sợ…” Bạch Dật Thần nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh thì trong lòng càng thêm hận ý, y lại lạnh lùng nói.
Kỳ thực Hiên Viên Diệp cùng Tốc Phong và Phi Ưng vẫn đi theo đám người Bát vương tử suốt dọc đường đi, vẫn luôn tìm cơ hội để cứu Mạnh Phất Ảnh. Thế nhưng từ bấy đến giờ Hiên Viên Triệt vẫn ôm nàng trong ngực nên bọn họ không dám động thủ. Bọn họ định khi Hiên Viên Triệt buông Mạnh Phất Ảnh ra thì sẽ lập tức động thủ cứu Mạnh Phất Ảnh trở về, chỉ cần Mạnh Phất Ảnh không bị Hiên Viên Triệt ôm vào ngực là tốt rồi. Vậy nhưng suốt dọc đường đi Hiên Viên Triệt vẫn ôm chặt Mạnh Phất Ảnh, hơn nữa y cũng không gây thương tổn gì cho nàng. Vì vậy mà Hiên Viên Diệp mới không ra tay. Hiện giờ đang ẩn trong chỗ tối, Hiên Viên Diệp nghe được lời nói của Bạch Dật Thần thì ánh mắt tràn ngập sát ý. Bạch Dật Thần, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
“Thái tử giao nữ nhân đó cho Bạch công tử đi! Đại trượng phu không thể chỉ vì một nữ nhân mà làm hỏng đại sự được.” Bát vương tử nhìn về phía Hiên Viên Triệt rồi nói, trong lời nói cũng tăng thêm phần uy hiếp.
Lúc này trên mặt A Hiểu đã tràn đầy lo lắng. Không biết vì sao khi nghe Bạch Dật Thần nói muốn hại nàng là tim hắn lại nhói lên đau đớn.
“Chủ tử, A Hiểu cho rằng hiện giờ chúng ta không thể gây thương tổn cho nữ nhân này mà phải bảo vệ nàng ta cho thật cẩn thận. Nếu Hiên Viên Diệp đuổi tới thì chúng ta còn có thể dùng nàng để uy hiếp Hiên Viên Diệp nữa.” A Hiểu cẩn thận nói.
“Hừ, ngươi yên tâm! Ta không để nàng ta chết nhanh như vậy đâu. Chỉ cần nàng còn một hơi thở thì vẫn có thể dùng để uy hiếp Hiên Viên Diệp.” Bạch Dật Thần nhìn về phía A Hiểu, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo, “A Hiểu, không phải ngươi cũng để ý đến nàng ta rồi đấy chứ?”
“Ngươi nói lung tung!” A Hiểu nhìn Bạch Dật Thần, trong mắt hiện lên lửa giận. Hắn đau lòng vì nàng nhưng không có bất cứ tà niệm gì.
Ánh mắt Hiên Viên Triệt chợt lóe lên, y sững người nhìn A Hiểu, trong mắt như vừa xẹt qua một điều gì. Y đột nhiên chuyển Mạnh Phất Ảnh vào trong lòng hắn rồi thấp giọng nói, “Mang nàng đi!” Lúc này y đã hiểu rõ Bạch Dật Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng. Hiên Viên Triệt y tuy tàn nhẫn nhưng cũng không ra tay hung ác như vậy với một nữ nhân, điều quan trọng hơn cả là nữ nhân này chính là nữ nhân duy nhất trong lòng y. Y phát hiện ra A Hiểu cũng quan tâm tới Mạnh Phất Ảnh, y biết hắn sẽ không gây thương tổn cho nàng. Hơn nữa A Hiểu lại là người của Bát vương tử nên hẳn là rất quen thân với gã, hắn chính là thủ hạ của Bát vương tử nên gã sẽ không hạ thủ quá mức tàn nhẫn với A Hiểu. Còn y thì ứng phó với những kẻ còn lại cũng không phải việc khó, chờ sau khi A Hiểu rời đi, y sẽ nghĩ cách trốn thoát. Hiên Viên Triệt y cả đời lãnh huyết vô tình, cuối cùng lại vì một nữ nhân đã hại chính mình thành ra hai bàn tay trắng mà làm anh hùng một lần.
A Hiểu sững người, nhất thời không có phản ứng gì. Cho dù hắn có lo lắng cho nàng nhưng cũng không thể phản bội chủ tử được.
“Nàng là muội muội của ngươi đó!” Hiên Viên Triệt lại thấp giọng nói. Kỳ thực đó chỉ là phỏng đoán của y. Vừa rồi khi nhìn kỹ A Hiểu, y đột nhiên có cảm giác cực kỳ quen thuộc, vẻ mặt A Hiểu tựa hồ có chút bóng dáng của Mạnh Vân Thiên. Y biết Mạnh Vân Thiên có một đứa con được đưa đi học nghệ từ nhỏ nhưng về sau vẫn không thấy trở về. Ở trong triều có rất nhiều người không biết chuyện này, mà y thì lớn hơn A Hiểu vài tuổi. Trước kia, khi ở Hầu vương phủ, y đã gặp qua đứa bé đó hai lần nên vẫn còn chút ký ức. Tuy người này đã thay đổi rất nhiều nhưng vẫn còn một chút dáng vẻ ngày trước. Hơn nữa, vừa rồi nghe Bạch Dật Thần gọi hắn là A Hiểu, y liền đoán ra rất có khả năng hắn chính là con trai của Mạnh Vân Thiên.
A Hiểu nghe được lời nói của Hiên Viên Triệt thì thân mình bỗng chốc trở nên cứng đờ. Hắn lập tức liếc mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái rồi không do dự nữa mà ôm Mạnh Phất Ảnh vội vàng chạy đi. Khó trách hắn liếc mắt một cái đã thấy cực kỳ thân thiết với nàng, hóa ra… hóa ra… Vì vậy lúc này hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Hiên Viên Triệt, cứu nàng trước đã rồi tính sau.
Kỳ thực tất cả chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay cả Bạch Dật Thần đang đứng trước mặt Hiên Viên Triệt cũng nhất thời không phản ứng kịp. Đợi cho mọi người lấy lại được tinh thần thì A Hiểu đã ôm Mạnh Phất Ảnh rời đi được một đoạn khá xa.
“A Hiểu, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi dám phản bội ta sao? Tốt nhất ngươi dừng lại cho ta!” Bát vương tử vừa lấy lại được tinh thần liền hung hãn gào lên. Thế nhưng lúc này A Hiểu không nghe lời gã nữa, hắn ôm Mạnh Phất Ảnh chạy nhanh về phía trước.
Đám người Hiên Viên Diệp và Tốc Phong vô cùng sửng sốt, không ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này. Có điều khi thấy A Hiểu che chở cho Mạnh Phất Ảnh, bọn họ cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiên Viên Diệp nhanh chóng đứng dậy đuổi theo hướng của A Hiểu. Phi Ưng và Tốc Phong ở lại đối phó với đám người Hiên Viên Triệt và Bát vương tử.
“Đưa nàng cho bổn vương!” Sau khi đuổi kịp A Hiểu, Hiên Viên Triệt thấp giọng nói với vẻ cực kỳ lo lắng.
A Hiểu dừng chân, đôi mắt lại sững sờ nhìn Mạnh Phất Ảnh, hắn nhẹ giọng nói, “Vừa rồi Thái tử có nói muội chính là muội muội của ta.” Khi nói chuyện, lời nói của hắn tựa hồ có chút nghẹn ngào và mang theo sự kích động rõ ràng.
Mạnh Phất Ảnh giật mình. Vừa rồi nàng có thấy Hiên Viên Triệt kề tai nói nhỏ với A Hiểu vài câu nhưng không nghe rõ y nói cái gì, chỉ thấy sau khi nghe được lời nói của Hiên Viên Triệt thì A Hiểu liền lập tức ôm nàng bỏ chạy. Nàng vốn đang nghi ngờ không biết là có chuyện gì, thật không ngờ Hiên Viên Triệt lại nói như vậy? Thế nhưng sao nàng lại không nhớ rõ mình có một ca ca nhỉ?
Hiên Viên Diệp cũng hơi sửng sốt, ánh mắt hắn nhìn về phía A Hiểu hiện rõ sự nghi hoặc. Thế nhưng lần đầu tiên khi gặp A Hiểu hắn cũng có cảm giác rất quen thuộc. Khi đó là ban đêm nên mọi thứ nhìn không được rõ ràng, hiện giờ bọn họ đang đứng gần nhau, hắn nhìn một cách tỉ mỉ thì cũng thấy trên mặt A Hiểu có bóng dáng của Hầu gia.
“Cứ giao Phất nhi cho ta trước đã. Ngươi cũng theo ta trở về đi, ta sẽ cho người báo tin mời Hầu gia đến phủ.” Hiên Viên Diệp cẩn thận đón lấy Mạnh Phất Ảnh từ lồng ngực A Hiểu rồi nhanh chóng nói. Đúng hay không đúng, đợi Hầu gia đến đây thì mọi sự sẽ rõ ràng. Trông A Hiểu này khoảng hơn ba mươi tuổi, lớn hơn hắn phải hơn chục tuổi, vì vậy đối với chuyện này hắn cũng không biết rõ cho lắm.
“Phất nhi, nàng không sao chứ?” Hiên Viên Diệp ôm Mạnh Phất Ảnh vào lòng rồi gấp giọng hỏi, trong giọng nói của hắn hiện rõ sự lo lắng và căng thẳng.
“Rất tốt!” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng nàng cũng âm thầm kinh hãi. Chuyện vừa rồi thật quá nguy hiểm, nếu không nhờ Hiên Viên Triệt thì không những đứa nhỏ mà ngay cả tính mạng của nàng cũng khó giữ được.
“Diệp, chàng cho người tới giúp Thái tử đi!” Mạnh Phất Ảnh suy tư một lát rồi thấp giọng nói.
“Nàng yên tâm!” Hiên Viên Diệp cười khẽ, lần này đúng là nhờ Hiên Viên Triệt mới được như vậy. Phi Ưng và Tốc Phong đương nhiên sẽ giúp đỡ Hiên Viên Triệt, hơn nữa, đám người của hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Bát vương tử và Bạch Dật Thần.
Ba người nhanh chóng về tới Nghệ vương phủ. Hiên Viên Diệp lập tức sai người đi mời Hồ thái y và Hầu gia.
Bởi vì không có Tốc Phong ở đây nên tốc độ của Hồ thái y vô cùng chậm chạp.
Hầu gia lại đến cực kỳ nhanh. Chưa được bao lâu thì ông đã chạy đến. Chưa kịp vào phòng, ông vội vàng hỏi luôn, “Làm sao thế? Có phải Phất nhi đã gặp chuyện gì hay không?” Khi nói chuyện, ông đã nhanh chóng bước vào phòng. Khi thấy Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường và cũng không có vẻ gì là bất thường, ông không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thế nhưng Mạnh Vân Thiên vẫn lo lắng hỏi, “Phất nhi, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
“Phụ thân, con không sao. Hôm nay Diệp mời phụ thân đến không phải vì chuyện này mà là vì một chuyện khác.” Mạnh Phất Ảnh vừa mỉm cười vừa nhẹ giọng nói.
“Vì chuyện gì vậy?” Mạnh Vân Thiên nghe Mạnh Phất Ảnh nói không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Còn có thể có chuyện gì mà khẩn cấp tìm phụ thân như thế?”
Lúc này A Hiểu vẫn đứng một bên. Mạnh Vân Thiên vì quá lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh nên vừa bước vào đã nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh mà không chú ý tới A Hiểu.
A Hiểu thấy Mạnh Vân Thiên bước vào thì cũng cứng đờ cả người. Lần trước tới Nghệ vương phủ hắn cũng đã nhìn thấy ông và thấy có cảm giác quen thuộc, chẳng lẽ ông thực sự là phụ thân của hắn?
“Phụ thân, phụ thân có một người con trai phải không ạ?” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh chợt lóe lên, nàng thấp giọng hỏi Mạnh Vân Thiên, trong giọng nói đã mang theo một chút khác thường. Nói thật nàng cũng muốn có một vị ca ca như vậy.
Mạnh Vân Thiên rõ ràng cứng đờ cả người, đôi mắt lập tức tràn đầy vẻ đau đớn mãnh liệt. Ông run rẩy nói, “Sao đột nhiên con lại hỏi vậy? Sao con biết chuyện này?”
“Nói vậy đó là sự thực ạ?” Trên mặt Mạnh Phất Ảnh đã thấp thoáng nụ cười khẽ, trong giọng nói của nàng cũng đượm vẻ vội vàng.
A Hiểu đứng ở phía sau Mạnh Vân Thiên cũng đầy vẻ kích động trên mặt.
“Haiz.” Mạnh Vân Thiên khẽ thở dài nhưng không xoay người lại nên không nhìn thấy A Hiểu đang đứng phía sau. Ông chậm rãi nói, “Đúng, đúng là con còn một ca ca nữa. Năm đó có một cao nhân đắc đạo nói rằng trên người ca ca của con có mang tai kiếp nên ba tuổi phải đưa ra ngoài. Phụ thân tuy không đành lòng nhưng vẫn phải đưa ca ca của con lên núi, người đó còn nói trong mười tám năm cha con sẽ không được gặp mặt. Mười tám năm sau phụ thân đã lên núi tìm ca ca của con nhưng lúc nên núi thì chẳng còn một ai. Sau khi xuống núi phụ thân đã cho người đi dò hỏi tin tức của ca ca con nhưng vẫn không có tin gì.” Nói đến đây, trong giọng nói của Mạnh Vân Thiên đã ngập tràn chua xót. Ông không biết là đứa con của ông mang tai kiếp hay là ông đã mang đến tai kiếp cho nó nữa. Thế nhưng vị cao nhân đắc đạo kia vốn là bằng hữu của ông, hẳn người đó sẽ không lừa gạt ông đâu.
“Cha? Ông đúng là cha của ta sao?” A Hiểu nghe được lời này cũng nhịn không được chảy nước mắt, hơn ba mươi năm qua hắn vẫn đi tìm người thân của mình, hôm nay cuối cùng hắn đã tìm được rồi.
Mạnh Vân Thiên nhanh chóng xoay người lại, khi thấy A Hiểu ở đằng sau, thân mình ông hơi cứng đờ lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm lên người A Hiểu, được một lát ông mới chậm chạp hỏi, “Ngươi… ngươi là Hiểu nhi?” Tuy trông hắn có nhiều điểm khác trước kia nhưng ánh mắt vẫn giống, hơn nữa, vẻ mặt hắn lại có nhiều điểm tương tự với gương mặt ông.
A Hiểu chậm rãi lấy ra một miếng ngọc bội trên người rồi đưa tới trước mặt Mạnh Vân Thiên. Hắn run rẩy nói, “Ngọc bội này vẫn được mang trên người ta, sư phụ nói là của phụ thân ta đưa cho.”
Mạnh Vân Thiên cũng run lẩy bẩy. Ông chậm chạp đưa tay ra tiếp nhận miếng ngọc bội rồi siết chặt tay lại, sau đó không nhịn được hô lên, “Hiểu nhi, con đúng là Hiểu nhi của ta rồi. Thật không ngờ đời này phụ thân còn có thể nhìn thấy con. Ba mươi năm rồi, suốt ba mươi năm…”
“Cha.” A Hiểu thấp giọng gọi, nước mắt trên mặt cũng không nhịn được bắt đầu rơi xuống.
Vẻ mặt Mạnh Phất Ảnh hiện rõ sự kích động, khóe mắt cũng hơi rưng rưng. Hiên Viên Diệp ôm chặt nàng vào lòng, trên mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng. Thật không ngờ A Hiểu này lại là con của Hầu gia. Không thể không nói đây quả là một hạnh phúc bất ngờ.
“Tốt, tốt.” Khóe mắt Mạnh Vân Thiên cũng bắt đầu ướt ướt. Ông đã tìm kiếm ba mươi năm trời mà không có chút tin tức gì. Vốn nghĩ cả đời này sẽ không còn được gặp đứa con của mình nữa, ông không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy nó. Giờ phút này, không ai có thể hiểu được sự kích động đang dâng lên trong lòng ông.
Mạnh Vân Thiên run run vươn tay ra ôm chặt lấy A Hiểu, trên mặt hiện rõ sự vui sướng. Năm đó tuy rằng vì câu nói của vị cao nhân kia nhưng ông cũng muốn cho Hiểu nhi đi học võ nghệ, chẳng qua ông không ngờ hai cha con lại từ biệt quá lâu như vậy.
A Hiểu vùi người trong lòng Mạnh Vân Thiên, thân mình cũng hơi hơi run rẩy, có lẽ hắn đang vô cùng kích động, cũng có thể hắn đang khóc. Tuy thân là nam nhi nhưng gặp tình huống thế này thì có rơi lệ cũng là chuyện bình thường, vì vậy nên không ai đi quấy rầy hắn làm gì.
Một lát sau, hắn bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên rồi nhẹ giọng hỏi, “Cha, mẫu thân có khỏe không?”
Mạnh Vân Thiên giật mình, đôi mắt khẽ nâng lên chằm chằm nhìn vào hắn, trong lúc nhất thời ông cũng không mở miệng trả lời.
Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi sửng sốt. Vừa rồi vì cao hứng mà nàng quên mất mẫu thân của A Hiểu chính là Đại phu nhân, mà Đại phu nhân đã vì nàng mà chết, chuyện này…
“Mẫu thân của con đã qua đời rồi.” Sắc mặt Mạnh Vân Thiên hơi trầm xuống. Ông chậm chạp nói, vừa nói vừa thở dài một tiếng, “Nói đến việc này thì rất dài, đợi sau khi trở về phụ thân sẽ từ từ kể cho con nghe.” Ông không định lừa gạt Hiểu nhi, Hiểu nhi có quyền được biết sự thực. Hơn nữa, nếu ông che giấu mà về sau Hiểu nhi biết được thì nhất định sẽ có chuyện. Cho nên, cho dù thái độ của Hiểu nhi có thế nào thì ông cũng phải nói cho nó biết mọi chuyện, kể cả những chuyện của Tuyết nhi nữa. Ông tin Hiểu nhi nhất định có thể phân biệt được thị phi. Việc này không thể trách Phất nhi, muốn trách thì chỉ có thể trách ông mà thôi.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày, nàng quả thực không đành lòng nói cho A Hiểu biết những chuyện đó, nhưng cũng không thể lừa gạt hắn về việc này.
Hiên Viên Diệp nhìn về phía A Hiểu, trong mắt không có biểu hiện gì khác thường mà cũng chẳng có chút lo lắng nào. Trông hắn cực kỳ bình tĩnh.
“Điện hạ, Hồ thái y đến rồi ạ!” Thị vệ được phái đi mời Hồ thái y cuối cùng cũng đã trở lại, người này nói còn chưa dứt lời thì Hồ thái y đã vội vàng tiến vào. Trông ông ta có vẻ rất sốt ruột, “Vương phi thế nào rồi ạ?” Vừa nói chuyện Hồ thái y vừa nhanh chóng đi tới trước giường rồi vươn tay bắt mạch cho Mạnh Phất Ảnh, trên mặt ông hiện rõ vẻ lo lắng. Vừa rồi trên đường đi ông đã nghe thị vệ kia nói có người bắt Vương phi mang đi. Thân thể của Vương phi sao có thể chịu được giày vò như thế nữa, trong lòng ông ta đã nghĩ đứa nhỏ của nàng chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Thế nhưng sau khi kiểm tra tỉ mỉ, vẻ lo lắng trên mặt Hồ thái y cũng chậm rãi biến mất. Trông ông ta có vẻ rất vui vẻ, “Tốt lắm, tốt lắm, không có chuyện gì, mọi thứ đều ổn.”
Những người xung quanh nghe Hồ thái y nói thế mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa rồi thị vệ còn nói Vương phi gặp nạn làm lão thần sợ chết khiếp. Có điều xem ra Vương phi đã có thiên thần phù hộ rồi, hết thảy đều rất mạnh khỏe.” Hồ thái y đứng lên, gương mặt ông ta lúc này trông rất vui vẻ, trong lúc nhất thời, có lẽ bởi vì quá cao hứng, lời nói của ông cũng có chút tùy tiện.
Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt, lần này nếu không có Hiên Viên Triệt và ca ca thì làm sao nàng có thể được như vậy? Nghĩ đến đây, Mạnh Phất Ảnh lại cảm thấy có chút lo lắng cho Hiên Viên Triệt, không biết y thế nào rồi.
Mạnh Phất Ảnh còn đang suy tư thì Tốc Phong và Phi Ưng vội vàng tiến vào. Khi thấy Hồ thái y đã đến và trông đám người Vương gia vẫn có vẻ bình thường thì hai người liền biết Vương phi không có chuyện gì. Bọn họ không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có điều khi nhìn về phía Hiên Viên Diệp, sắc mặt Tốc Phong lại có chút âm trầm. Hắn thấp giọng nói, “Điện hạ, Thái tử…” Hắn không nói gì nữa, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng.
“Hắn làm sao?” Thân mình Hiên Viên Diệp hơi cứng đờ, hắn mở to hai mắt rồi lập tức hỏi Tốc Phong.
“Vừa rồi Thái tử vì ngăn cản Bạch Dật Thần đuổi theo Vương phi nên đã trúng một kiếm của Bạch Dật Thần. Không ngờ trên kiếm của Bạch Dật Thần lại có độc, cho nên Thái tử đã…” Trong giọng nói của Tốc Phong hiện rõ vẻ nặng nề.
Lúc ấy Bạch Dật Thần quả thực như thể phát điên, y liều mạng xông lên muốn bắt Vương phi trở về. Ngay cả bọn họ cũng bị dọa đứng im tại chỗ, nếu không nhờ Thái tử ngăn cản thì cho dù Bạch Dật Thần không bắt được Vương phi nhưng chỉ sợ cũng sẽ gây thương tổn cho nàng. Có thể nói Thái tử đã thay Vương phi nhận một kiếm.
“Hắn… hắn chết rồi sao?” Mạnh Phất Ảnh nghe được những lời vừa rồi của Tốc Phong thì cũng đột nhiên cứng đờ cả người, đặc biệt khi nghe Tốc Phong nói Hiên Viên Triệt vì ngăn cản Bạch Dật Thần truy đuổi nàng nên mới trúng một kiếm của Bạch Dật Thần thì trong lòng càng thêm áy náy và có chút đau lòng… Hiên Viên Triệt đã vì cứu nàng mà chết!
Trên mặt Hiên Viên Diệp cũng thoáng hiện lên sự đau xót. Hắn nắm chặt tay Mạnh Phất Ảnh,vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lên tay nàng vừa thấp giọng an ủi, “Người chết không thể sống lại, nàng cũng đừng thương tâm.” Thế nhưng trong giọng nói của hắn cũng hiện rõ sự đau lòng. Cho dù trước kia Hiên Viên Triệt đã làm gì với hắn thì dù sao lúc đó bọn họ cũng đang tranh đấu với nhau, còn lần này Hiên Viên Triệt quả thực là vì cứu nàng mà chết. Nghĩ đến cái hầm ngầm ngay dưới giường của hắn, trên mặt Hiên Viên Diệp lại thêm phần đau thương. Có một cái hầm như thế, Hiên Viên Triệt nếu thực sự muốn giết hắn thì chỉ sợ cũng không phải là không làm được, nhưng mà y lại không hề… Hắn tin rằng trong phòng phụ hoàng chắc chắn cũng có một cái hầm như thế.
Đúng, người ngoài luôn nói y tàn nhẫn vô tình nhưng nếu y thực sự là người vô tình thì chỉ sợ đã sớm giết chết phụ hoàng rồi. Bằng thân phận Thái tử của y, muốn có được ngôi vị hoàng đế chẳng phải là càng đơn giản hơn sao? Nếu y thực sự là người vô tình thì hôm nay chỉ sợ y đã trở thành… Nếu y thực sự vô tình thì hôm nay sẽ không liều mình cứu nàng. Y tàn nhẫn nhưng không phải là người thực sự vô tình…
“Điện hạ, Vương phi, Thái tử vẫn chưa chết, chỉ có điều võ công đã bị mất hết, giờ Thái tử chỉ giống như một người bình thường thôi ạ.” Tốc Phong thấy biểu hiện của Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh thì hơi ngẩn người ra. Hắn nói tiếp, “Có điều Thái tử kiên quyết không cùng bọn thuộc hạ quay về kinh. Thái tử nói là cứ coi như ngài ấy đã chết rồi. Thái tử còn nói nếu Điện hạ không buông tha cho ngài ấy thì giờ ngài ấy chỉ là một người dân bình thường, Điện hạ cứ mặc sức phái người đi, dù…”
Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đồng thời ngẩng lên nhìn Tốc Phong, trên mặt hai người bọn họ vừa có vẻ vui sướng lại vừa có vẻ tức giận.
“Tốc Phong, lá gan ngươi to thật đấy, dám đùa cợt bổn vương ư?” Hiên Viên Diệp trừng mắt tức giận nói, nhưng hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Điện hạ, tại vừa rồi Vương phi không cho thuộc hạ nói xong.” Tốc Phong thanh minh với vẻ cực kỳ vô tội.
“Hả…” Mạnh Phất Ảnh hơi ngạc nhiên, vừa rồi là nàng đã không cho Tốc Phong nói hết sao? Hình như vừa rồi quả thực nàng đã ngắt ngang lời hắn. Lại nghĩ đến chuyện Hiên Viên Triệt không chết, trong lòng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hơn nữa, Hiên Viên Triệt lại có thể buông tha mọi chuyện và ung dung rời đi như vậy cũng thật là hiếm có, đó chính là may mắn của y.
“Thái tử còn viết một phong thư và nhờ thuộc hạ giao cho Điện hạ.” Tốc Phong lấy ra một phong thư rồi nhanh chóng đem đến trước mặt Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp lập tức nhận lấy rồi mở ra xem. Mạnh Phất Ảnh cũng ngó qua. Đọc được nội dung trong đó, nàng hoàn toàn kinh sợ.
Trong thư có nói Liễu phi mới là mẫu thân thực sự của Thái tử, y muốn Hiên Viên Diệp buông tha cho Liễu phi, nói rằng Liễu phi vì y mới làm ra mọi chuyện. Khó trách vì sao Liễu phi lại luôn luôn giúp đỡ Thái tử như vậy, thì ra là thế. Lúc này Mạnh Phất Ảnh càng thêm đau lòng cho Thái tử, nếu không phải bởi vì Liễu phi thì có lẽ Thái tử cũng không biến thành ra như vậy. Chính là vì Liễu phi không cam lòng nên mới lừa dối giấu diếm, hơn nữa, cũng chính vì ham muốn cá nhân của mình mà Liễu phi đã tự hại mình hại người. Nếu Thái tử được hưởng một sự giáo dục bình thường thì làm sao có thể làm nên những chuyện tàn nhẫn như thế?
“Vậy chàng cho người thả Liễu phi ra đi!” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng nói, dù sao đó cũng là mẹ đẻ của Hiên Viên Triệt, nếu Hiên Viên Triệt đã nói thế thì bọn họ không thể làm ngơ.
“Liễu phi đã phát điên rồi.” Sắc mặt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống, hắn thấp giọng nói. Liễu phi này cả đời tính toán, trong Hoàng cung này đã hại vô số người, bà ta tự cho mình là người thận trọng nhưng kết quả lại là công dã tràng, thậm chí ngay cả đứa con bà ta dứt ruột đẻ ra cũng bỏ rơi bà ta, bản thân chịu quá nhiều đả kích như thế nên chỉ vài ngày sau khi bị giam bà ta đã phát điên.
Gương mặt Mạnh Phất Ảnh hiện rõ sự nặng nề. Thật không ngờ cuối cùng Liễu phi lại có kết cục đau thương như vậy, thế nhưng nàng không thể thương xót cho Liễu phi, việc này vốn chính là hình phạt đúng người đúng tội dành cho bà ta.
“Bạch Dật Thần đâu?” Đột nhiên nhớ tới Bạch Dật Thần, Hiên Viên Diệp liền lạnh lùng hỏi.
“Bẩm Điện hạ, bọn thuộc hạ đã bắt được Bạch Dật Thần và mang về đây, chỉ chờ Điện hạ xử lý ạ.” Trong ngữ khí của Tốc Phong lúc này đã có thêm sự ngoan tuyệt.
“Bạch Dật Thần!” Khóe môi Hiên Viên Diệp khẽ kéo ra một tia cười lạnh, trong mắt cũng hiện lên vẻ ngoan tuyệt, “Niêm phong toàn bộ tài sản của Bạch gia, phế võ công của Bạch Dật Thần, làm cho y trở thành tên ăn mày trên đường cái!” Hôm nay hắn không giết Bạch Dật Thần mà lưu lại tính mạng cho y nhưng sự trừng phạt như vậy đối với Bạch Dật Thần mà nói thì đúng là sống không bằng chết.
Khóe môi Tốc Phong giật giật mấy cái. Điện hạ quả thực càng ngày càng phúc hắc, cách như vậy mà ngài ấy cũng nghĩ ra được. Bắt Bạch Dật Thần làm ăn mày thì chỉ sợ tên đó sớm muộn sẽ chết đói, Bạch Dật Thần này luôn luôn cao ngạo hơn người, trước đây y luôn vênh vang ra sao, giờ thế nào mà biết hướng về người ta xin ăn cho được? Chiêu này của Điện hạ quả thực thâm hiểm!
Mạnh Phất Ảnh sững người một chút nhưng không nói gì thêm. Nàng không có một chút thương hại nào đối với Bạch Dật Thần, người như thế thật không đáng để người khác phải lãng phí tình cảm, cho dù người ta có thương xót y thì cũng chẳng có giá trị gì. Cách trừng trị của Hiên Viên Diệp như vậy nàng cũng không thấy tệ lắm, đích thật là phải cho Bạch Dật Thần nếm mùi cay đắng, đây chính là do y tự tạo nghiệt cho mình.
Bên trong phòng, những người khác nghe được cách xử trí của Hiên Viên Diệp thì cũng không ai tỏ ra thương xót Bạch Dật Thần. Mạnh Vân Thiên cũng chẳng nói gì.
“Vậy vương tử của Tây Vực đâu?” Nhớ tới Bát vương tử, A Hiểu không nhịn được liền hỏi Tốc Phong.
Tốc Phong do dự một lát rồi trả lời, “Vị vương tử của Tây Vực đó trong lúc lẩn trốn đã ngã xuống vách núi chết rồi ạ.” Tên vương tử Tây Vực đó vốn võ công cũng không cao thâm gì, nhưng không ngờ gã lại tự mình ngã chết.
A Hiểu nghe nói vương tử Tây Vực đã chết thì thân mình hơi cứng lại. Dù sao người đó cũng là chủ tử của hắn trong nhiều năm qua, hơn nữa gã đối với hắn còn có ơn cứu mạng. “Thi thể của vương tử hiện đang ở đâu?”
“Thi thể đã được mang về đây rồi ạ!” Tốc Phong sững người một chút, ánh mắt nhìn về phía A Hiểu có chút nghi hoặc nhưng hắn vẫn thấp giọng đáp lời.
“Điện hạ, A Hiểu khẩn cầu Điện hạ cho A Hiểu đem tro cốt của Bát vương tử về Tây Vực để an táng.” A Hiểu hướng về phía Hiên Viên Diệp rồi trầm giọng nói.
“Được, cứ làm theo ý ngươi.” Hiên Viên Diệp khẽ gật đầu đáp lời, trong mắt ẩn chứa một tia vui sướng. Hắn không nhìn lầm người, A Hiểu này quả thực là một người trọng tình trọng nghĩa.
Cuối cùng thì mọi việc cũng đã hạ màn, tất cả mầm mống tai họa đều đã được giải trừ.
Mạnh Phất Ảnh không bị làm sao, Hồ thái y cũng đã trở về.
“Phất nhi, phụ thân và ca ca về đây. Khi nào có thời gian chúng ta lại đến thăm con.” Mạnh Vân Thiên thấy Mạnh Phất Ảnh không có việc gì thì cũng an tâm, hơn nữa Hiểu nhi cũng đã trở lại, cho dù sau khi biết chuyện Hiểu nhi có trách ông thì cả đời này ông cũng không thấy hối tiếc.
“Vâng, phụ thân và ca ca đi thong thả ạ.” Mạnh Phất Ảnh khẽ mỉm cười, khi nhìn về phía A Hiểu, trong mắt nàng không khỏi hiện lên một chút lo lắng.
“Ừ. Muội nghỉ ngơi cho tốt nhé, ngày mai ca ca lại đến thăm muội.” A Hiểu cũng mỉm cười và dịu dàng nói với nàng, vẻ mặt hắn trông cực kỳ quan tâm.
“Vâng, muội chờ ca ca.” Mạnh Phất Ảnh khẽ giật mình, nàng lập tức đáp lời A Hiểu, trong lòng thực sự hy vọng sau khi biết mọi chuyện ca ca vẫn sẽ thương yêu và bảo vệ nàng như hiện tại. Có điều mong muốn này của nàng liệu có ích kỷ hay không?
Nhìn theo bóng hai người rời đi, trên mặt Mạnh Phất Ảnh càng hiện rõ vẻ nặng nề.
“Yên tâm đi, hắn sẽ không trách nàng đâu.” Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng nắm tay nàng rồi thấp giọng an ủi, “Nàng có một ca ca rất tốt.”
“Nhưng… nhưng Đại phu nhân và Tuyết nhi…” Mạnh Phất Ảnh giật mình, nàng ấp úng nói một câu với vẻ bất đắc dĩ.
“Nàng đừng nghĩ nhiều như vậy. Có một số việc cứ thuận theo tự nhiên thì hơn.” Hiên Viên Diệp mỉm cười sáng lạn nhìn nàng, trông hắn vô cùng dịu dàng, “Chờ nàng nghỉ ngơi vài ngày ta sẽ đưa nàng đi du ngoạn. Nàng muốn đi đâu nào?” Hiện giờ mọi nguy hiểm đều đã được giải quyết, kế tiếp hắn sẽ có thể đưa nàng đến những nơi mà nàng muốn.
“Ừm, để thiếp nghĩ đã…” Mạnh Phất Ảnh hơi lắc lắc đầu suy tư một lát rồi nói, “Từ trước tới nay thiếp cũng chỉ mới tới nước Bắc Nguyên, mà lần đó cũng là chạy trốn nên không thể vui chơi thoải mái. Cho nên thiếp còn muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi.”
“Được, không thành vấn đề. Chúng ta có thời gian cả đời cơ mà.” Hiên Viên Diệp khẽ ôm nàng rồi nói với vẻ cưng chiều, cho dù nàng muốn đi đâu thì hắn cũng đều đưa nàng đi.
“Ừm, hiện giờ mấy cái cửa hàng của chúng ta cũng đã được chuẩn bị xong. Chúng ta có thể đi du ngoạn nhưng việc buôn bán cũng không được trì hoãn đâu.” Mạnh Phất Ảnh chau mày đề nghị với vẻ cực kỳ hưng phấn.
“Ừm, nương tử và vi phu có suy nghĩ rất giống nhau. Bằng không vi phu thực sự lo lắng có ngày chúng ta sẽ chết đói giữa đường mất.” Hiên Viên Diệp càng tươi cười như hoa, hắn nửa đùa nửa thật nói.
“Hả?” Mạnh Phất Ảnh kinh ngạc, bọn họ sẽ thảm như vậy sao? Đói chết trên đường? Những thứ nàng sản xuất ra nhất định sẽ có nhiều người thích, cho nên tương lai đói chết của bọn họ chắc chắn sẽ không thể xảy ra.
Mấy ngày sau, thân thể của Mạnh Phất Ảnh đã hoàn toàn khôi phục. Có điều Hiên Viên Diệp vẫn không dám cho nàng làm gì mà chỉ cho nàng đi lại một chút trong phủ. Mà mấy ngày nay Hiên Viên Diệp vẫn luôn ở bên cạnh nàng, cho dù nàng cần cái gì thì hắn đều tự mình đi lấy, thật đúng là một phu quân tốt theo đúng chuẩn mực.
Về phần A Hiểu, hắn nói hôm sau sẽ đến thăm nàng nhưng lại không thấy đến. Trong lòng Mạnh Phất Ảnh luôn cảm thấy trĩu nặng, chỉ sợ trong lòng A Hiểu sẽ trách cứ nàng. A Hiểu không đến tìm nàng nên nàng đương nhiên không thể đi tìm A Hiểu, hiện giờ nàng chỉ có thể chờ xem thái độ của hắn thế nào.
“Điện hạ, các cửa hàng trong kinh thành đều đã được chuẩn bị xong xuôi. Điện hạ đã có thể khai trương ngay từ ngày hôm nay.” Hôm nay, trong lúc Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đang hóng mát trong sân thì Phi Ưng đi tới trước mặt Hiên Viên Diệp và cung kính nói, khi nhìn sang Mạnh Phất Ảnh đang ngồi bên cạnh Hiên Viên Diệp, trên mặt Phi Ưng lại tràn ngập sự bội phục. Hắn không ngờ Vương phi lại có bản lãnh lớn đến như vậy.
“Tốt lắm. Chi bằng ngày mai cho khai trương luôn đi. Ngày mai chính là ngày tốt đó.” Không đợi Hiên Viên Diệp mở miệng, Mạnh Phất Ảnh liền lập tức nói luôn. Hơn nửa tháng nay bọn họ cũng không ra khỏi vương phủ, mỗi ngày đều ở trong này nàng đã thấy buồn bã muốn chết. Thai nhi của nàng cũng được hơn ba tháng, sau ba tháng thì thai nhi cơ bản đã an toàn, nàng không cần phải cẩn thận như vậy nữa, hơn nữa, nàng cần phải đi lại nhiều hơn thì mới có lợi cho việc sinh đẻ sau này. Nhưng mà nói thế nào Hiên Viên Diệp cũng không cho nàng ra ngoài.
“Không được! Đợi mấy ngày nữa đi, thân thể của nàng…” Trên mặt Hiên Viên Diệp lộ rõ vẻ sốt ruột, hắn lập tức ngăn cản.
“Lại đợi, chàng muốn đợi đến bao giờ nữa, không phải đợi khi thiếp sinh đứa nhỏ xong rồi nuôi lớn nó rồi mới được ra khỏi phủ đấy chứ. Cái gì mà dẫn người ta ra ngoài vui chơi, tất cả đều là gạt người.” Mạnh Phất Ảnh tức giận nhìn hắn, trong lời nói cũng hiện rõ sự phẫn nộ.
“Đừng giận đừng giận, tức giận không tốt cho cơ thể, cũng không tốt cho thai nhi…” Hiên Viên Diệp càng thêm căng thẳng, hắn liên tục khuyên nhủ nàng. Phi Ưng đứng một bên vô cùng sửng sốt, người này có phải là chủ tử của hắn không?
“Hừ, giờ đến cả tư cách tức giận thiếp cũng không có sao? Rõ ràng chàng đã nói chờ thiếp nghỉ ngơi vài ngày sẽ mang thiếp ra ngoài vui chơi, giờ thì ngay cả cửa của vương phủ thiếp cũng chẳng được ra. Chàng gạt người mà còn không cho người ta tức giận sao?” Mạnh Phất Ảnh càng nói càng tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đỏ bừng lên.
Hiên Viên Diệp nhìn vẻ mặt tức giận của nàng thì lại nhẹ giọng nói, “Không phải ta chỉ lo lắng cho thân thể của nàng sao? Chờ thân thể của nàng khỏe hơn…”
“Hiên Viên Diệp, chàng đứng lấy đó làm cớ nữa. Giờ sức khỏe của thiếp đã tốt lắm rồi, ngay cả Hồ thái y cũng đã nói tuyệt đối không còn vấn đề gì nữa. Mà hiện giờ đáng nhẽ thiếp phải tích cực hoạt động mới đúng.” Nàng cũng biết hắn lo lắng cho nàng, hắn lo nàng sẽ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, nhưng cũng không cần phải cẩn thận như vậy, hắn cứ coi nàng như đồ thủy tinh dễ vỡ thế này thì ai mà chịu được.
“Được rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng ra ngoài một chút. Nhưng mà việc khai trương thì cứ để thêm vài hôm nữa đã.” Hiên Viên Diệp không biết đối đáp với nàng thế nào nữa đành suy nghĩ một chút rồi không thể không nhượng bộ.
“Không được! Ngày mai sẽ phải khai trương!” Mạnh Phất Ảnh trừng mắt nhìn hắn rồi nói với vẻ cực kỳ bá đạo. Những cửa hàng đó đã được chuẩn bị trong nửa năm rồi, nàng đã đổ mồ hôi không ít cho việc này. Hiện giờ mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, hắn cũng không thể cản nàng được.
“Việc này…” Hiên Viên Diệp khó xử nhìn nàng, mang nàng ra ngoài thì cũng tốt nhưng nếu là khai trương cửa hàng thì về sau nàng sẽ không tránh được việc phải luôn lo lắng.
“Dù sao ngày mai thiếp cũng phải khai trương cửa hàng. Nếu chàng không muốn đi thì cứ ở lại trong phủ. Thiếp sẽ đi cùng Phi Ưng và Tốc Phong.” Mạnh Phất Ảnh trông thấy vẻ do dự của hắn thì không khỏi bá đạo nói tiếp.
Tốc Phong và Phi Ưng thấy nàng nói thế thì theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước. Khi bị nàng đảo mắt lại nhìn, cả hai đều cung kính cúi đầu và thấp giọng nói, “Thuộc hạ xin nghe theo lời Vương phi phân phó!” Hiện tại ngay cả Điện hạ cũng phải nghe lời Vương phi, bọn họ sao dám không nghe?
Hiên Viên Diệp trừng mắt nhìn hai người rồi lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, xem ra không thể ngăn cản được nàng rồi. Hắn cân nhắc mãi việc đáp ứng yêu cầu của nàng sao cho thỏa đáng rồi nói với vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, ngày mai ta đi cùng nàng.” Hắn lại quay sang Phi Ưng phân phó, “Phi Ưng, ngươi đi chuẩn bị một chút đi!”
“Điện hạ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.” Khóe môi Phi Ưng nở ra một tia cười khẽ, hắn nhanh chóng trả lời, kết quả là nhận được ánh mắt giận dữ của Hiên Viên Diệp, lần này hắn đành rủ mắt xuống rồi thấp giọng nói, “Thuộc hạ xin đi chuẩn bị ạ!”
“A, thật tốt quá!” Mạnh Phất Ảnh thấy hắn đồng ý rồi thì nhất thời vui sướng đứng lên hoan hô.
“Nàng cẩn thận một chút, cẩn thận một chút…” Hiên Viên Diệp lập tức ôm nàng vào lòng rồi sốt ruột nói, hắn chỉ sợ nàng không cẩn thận mà ngã sấp xuống.
Haiz, Mạnh Phất Ảnh không khỏi thầm than, nam nhân này cẩn thận quá mất rồi, hắn coi nàng như đứa trẻ lên ba vậy. Nhưng trong lòng cũng biết chỉ bởi vì hắn thật tình quan tâm đến mình, trên mặt nàng lại thấp thoáng hiện lên nụ cười.