Thần Y Ngốc Phi

Chương 43: Chương 43




Bạch Dật Thần ngây người, hai mắt nhanh chóng hướng về phía bức tường, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, vốn bị Mạnh Phất Ảnh làm nhục đã khiến y thẹn quá hóa giận, mà hiện tại lại bị người khác trào phúng, nỗi nhục này y làm sao có thể chịu được.

Đồng thời, y cũng rất kinh ngạc, không biết Bộ Kinh Vũ xuất hiện ở trên tường tự lúc nào mà y lại không hề hay biết !

“Hừ, đường đường là Bộ đại hiệp mà lại đi nghe lén chuyện của người khác ?” Tiếng nói của y lạnh như băng, rõ ràng là mang theo tia trào phúng từ từ vang lên trong bóng đêm khiến người ta kinh hãi.

Nếu y không biết rõ mình không phải là đối thủ của Bộ Kinh Vũ, chỉ sợ giờ phút này đã sớm tiến lên đem Bộ Kinh Vũ bầm thây vạn đoạn .

“Nghe lén? Ta không được nhiều người hâm mộ như Bạch công tử nhưng ta rất quang minh chính đại ngồi ở đây nghe đấy chứ.” Tiếng nói của Bộ Kinh Vũ lại truyền đến, nhàn nhạt không có chút tức giận nào, dường như có thêm vài phần cười nhạo.

Giờ này sắc trời đã tối, khoảng cách lại có chút xa, huống chi hắn vẫn luôn mang mặt nạ nên nhìn không được sắc mặt của hắn.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật nhẹ, quang minh chính đại nghe sao?

Đúng, hắn đúng là quang minh chính đại ngồi hóng chuyện thật , hắn – Bộ Kinh Vũ cần phải nghe lén sao?

Bạch Dật Thần cũng tự đánh giá mình quá cao rồi đó.

Mắt Bạch Dật Thần toát lên sự âm lãnh, sát khí từ từ bốc lên, hai tay cũng không ngừng nắm chặt. Cả khuôn mặt bỗng chốc chuyển sang màu xanh mét.

“Huống chi, có người muốn giở trò với nữ nhân của ta, ta có thể không quản sao?” Ánh mắt Bộ Kinh Vũ chuyển hướng về phía Mạnh Phất Ảnh, ý cười trong lời nói càng thêm rõ ràng.

Tuyết Ngao ( Tiểu Tuyết Nhi ) vốn đang đứng ngăn ở trước mặt Bạch Dật Thần giờ đã lẻn đến dưới chân tường, nhìn chằm chằm vào Bộ Kinh Vũ, dù sao người đột ngột trèo tường vào với nó mà nói độ nguy hiểm cao hơn .

Thế nên Bộ Kinh Vũ vẫn ngồi ở trên đầu tường, không dám xuống.

“Nữ nhân của ngươi, hừ, nàng là nữ nhân của ngươi sao?” Bạch Dật Thần nghe thấy lời nói của hắn, lạnh lùng hừ một cái.

“Đó là đương nhiên, ta đã đưa sính lễ rồi, hơn nữa còn là tự mình đưa cho Mạnh Hầu gia.” Hắn thản nhiên ngồi ở trên tường, giọng nói nhàn nhạt mang theo sự đắc ý, giờ phút này nói cho Bạch Dật Thần nghe, nhưng tựa hồ là nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe .

Lông mày của Mạnh Phất Ảnh hơi chau nhẹ một chút, giữa nàng và hắn chỉ đơn giản là giao dịch, hắn đang nói cái quái gì thế ?

Bạch Dật Thần chán nản, dù sao chuyện ngày đó, y biết rõ ràng nhất, cũng bởi vì chuyện ngày đó mà hận Bộ Kinh Vũ, lúc này nghe hắn thản nhiên nhắc tới như vậy, trong lòng càng hận tới cực điểm.

Vẫn luôn nghe nói võ công của Bộ Kinh Vũ rất cao, thế nên y mới chậm chạp không dám động thủ.

“Hiện tại hết thảy những người không liên quan nhanh chóng rời khỏi đi, nếu không muốn đi bản đại hiệp cũng không để ý tự mình đuổi đi đâu. Lâu lắm không hoạt động, tay chân ngứa ngáy , hơn nữa Kỳ Lân kiếm của ta dường như cũng có chút muốn ra ngoài.” Tiếng nói của Bộ Kinh Vũ đột nhiên lạnh thêm vài phần, sự lạnh lẽo ấy rõ ràng mang theo tính uy hiếp .

Khi nói chuyện kiếm trong tay hắn hơi run run có vẻ như muốn rút kiếm ra.

Bạch Dật Thần sắc mặt nháy mắt trắng bệch, Kỳ Lân kiếm vừa xuất tất phải thấy máu, một kiếm hạ xuống không ai có thể sống sót. Trong chốn giang hồ người người đều biết điều này.

Bạch Dật Thần cho dù bản tính cuồng vọng, nhưng bây giờ y cũng không dám đi thử độ sắc của Kỳ Lân kiếm.

Tay ở dưới ống tay áo nhanh chóng buông ra, cố gắng thả lỏng toàn thân, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn là xoay người bỏ đi.

Nhưng lúc rời đi vẫn không quên hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái.

Trong đôi mắt đó có sự không cam lòng, cũng có vài phần ác độc.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh lại cong lên nở một nụ cười , hừ, cứ thế mà đi? Thật làm cho người khinh bỉ, nếu giờ phút này Bộ Kinh Vũ là cướp, vậy y coi như là đã ném nàng vào địa ngục.

Nam nhân như vậy, nàng cảm thấy thật buồn cười.

Ngươi có thể kêu nó đi ra chỗ khác được hay không? Để cho ta còn đi xuống ~ “ Đợi đến lúc Bạch Dật Thần rời khỏi, Bộ Kinh Vũ nhìn Tuyết Ngao đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cùng hắn đối nghịch, hơi bất mãn kháng nghị.

Khẽ nhíu hàng lông mày lá liễu, Mạnh Phất Ảnh nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, môi đỏ mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: “Ngồi yên trên đó đi, trên đó mát mẻ, hơn nữa tầm nhìn rất tốt.”

Nếu hắn muốn xuống dưới, một Tuyết Ngao há có thể cản được hắn sao.

Bộ Kinh Vũ hơi giật mình, bất quá nhờ tấm mặt nạ nên dấu được tất cả cảm xúc của hắn.

“Ta ngồi ở trên đầu tường như thế này, nếu bị người khác thấy, hiểu lầm ta tới yêu đương vụng trộm, vậy…” Thanh âm mang theo ý cười lại truyền đến, cực kì có ý trêu đùa.

Ngươi xuống đây thì không bị người ta hiểu lầm là yêu đương vụng trộm chắc? ” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên, kỳ thực bỏ qua thân phận kì bí của hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm vẫn tương đối thoải mái.

Đi dạo một ngày cũng hơi mệt một chút, nàng đi tới bàn đá giữa sân ngồi xuống, Đông Nhi nhanh chóng bưng trà tới.

Tiểu thư, trà của người đây .”

“Ừm.” Mạnh Phất Ảnh nhận chén trà, từ từ thưởng thức, không chút mảy may để ý đến người trên đầu tường. Đôi mắt của vị nam nhân đau khổ nào đó đang muốn bốc hỏa, trong mắt hiện rõ chữ ‘’nữ nhân này thật là cái đồ vô tình.’’

Ta nói này, ngươi đừng quá vô tình như thế chứ, nói gì thì nói ta cũng vừa mới giúp ngươi đuổi cái tên ti tiện kia đi, ngươi lại đối với ta như thế này à? “ Nam nhân đau khổ rốt cục không nhịn nổi nữa, bắt đầu bất mãn lên án.

“Ti tiện, bản chất của y nói thế mà được à, còn quá nhẹ, phải nói là bỉ ổi ,biến thái, vô liêm sỉ mới được .” Mạnh Phất Ảnh cực kì nghiêm túc đính chính, chỉ dùng từ ti tiện để nói về Bạch Dật Thần là chưa đủ, mà thôi khách khí với y một tí, cho y còn có đường chạy về với mẹ ~

Khóe môi Thanh Trúc lại không yên phận mà giật nhẹ, lời nói của chủ tử càng ngày càng bá đạo .

“Ngươi… ngươi… nữ nhân này.” Bộ Kinh Vũ giật mình, ấp úng nói, nhưng trong lời nói dường như có thêm vài phần bất đắc dĩ, cười khẽ.

Mạnh Phất Ảnh tiếp tục thưởng thức trà của nàng, nàng đang mải suy đoán nguyên nhân hôm nay Bộ Kinh Vũ tới chỗ này.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì thêm.

Trầm mặc, lại trầm mặc, ngồi ở trên tường Bộ Kinh Vũ dường như hơi chuyển thân mình, ánh mắt lại nhìn về phía nàng, suy tư một chút mới từ từ nói: “Ngươi thật sự muốn gả cho Hiên Viên Diệp sao?”

Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, thật không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nhớ đến hắn cùng với Hiên Viên Diệp có chút quen biết nhau, lông mày khẽ nhăn lại một chút: “Chuyện này không liên quan đến ngươi.”

Gả hay không gả không phải chuyện nàng có thể quyết định được, bởi vì mọi người cho tới bây giờ cũng không hỏi qua ý của nàng, ai sẽ quản nàng có nguyện ý hay không gả chứ?

Người là do hắn chọn, trên lại có thánh chỉ ban xuống, nàng nhất định phải gả, nếu không gả vậy là kháng chỉ, phạm phải tử tội, nàng muốn hay không muốn thì có gì khác biệt?

“Ha ha…” Bộ Kinh Vũ đột nhiên cười ra tiếng, hơi dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn gả, ta sẽ mang ngươi đi bỏ trốn.”

Trong lời nói dường như có ẩn dấu ít nhiều ý cười, nhưng tựa hồ có vài phần khác thường.

Mạnh Phất Ảnh thiếu chút nữa bị sặc trà vừa mới uống xong, may mắn nàng cố gắng nuốt xuống, từ từ nâng mắt lên nhìn về phía hắn: “Đối với một người không thể lấy khuôn mặt thật của mình để gặp người khác như ngươi, ta thật sự không có hứng thú.”

Bỏ trốn, đúng là chỉ có hắn mới ngây thơ như thế.

Nàng cho dù không muốn gả, cũng sẽ không ngốc đến mức cùng hắn bỏ trốn.

Nhưng lời nói của nàng vừa dứt đã cảm thấy có tiếng động nhẹ vang lên, chớp mắt một cái, người đang ngồi ở trên tường – Bộ Kinh Vũ đã ngồi ở trước mặt nàng, mà Tuyết Ngao vẫn không nhúc nhích, nằm ở góc tường, hiển nhiên là bị hắn điểm huyệt.

Nếu để cho ngươi thấy được khuôn mặt thật của ta, ngươi sẽ cho ta cái gì?” Cùng ngồi đối diện với nàng, hai mắt của hắn nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, giờ phút này trong tiếng nói của hắn không còn cười đùa, vô cùng trịnh trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.