Mười lăm ngày sau là ngày đại hôn.
Bởi vì biên cương còn loạn nên Mạnh Vân Thiên không thể nhanh chóng trở về kịp.
Nhưng mà, Hoàng thái hậu cũng không nói dối, hôn sự này được tổ chức
vô cùng long trọng, ngay cả Thái tử đương triều khi cưới Thái tử phi chỉ sợ cũng không được như vậy.
Sáng sớm, Thái hậu đã cho người đến đặc biệt giúp nàng trang điểm và thay y phục.
Mạnh Phất Ảnh còn chưa mở mắt, đã bị Thanh Trúc dựng dậy, trước mặt
là cả một hàng cung nữ đang xếp hàng, Mạnh Phất Ảnh khóe miệng hơi co
rút.
Hoàng thái hậu cũng quá khoa trương rồi.
Nhưng lúc này, nàng biết mình không có quyền nói gì, hơn nữa càng phải cực lực phối hợp, không để người khác hoài nghi.
Ngày đó sau khi từ hoàng cung trở về, Thanh Trúc gần như một tấc cũng không rời nàng, bất kể nàng dùng bất cứ lý do gì, đều không thể sai
khiến được Thanh Trúc.
Nàng biết, nhất định là do Hoàng Thái Hậu đặc biệt phân phó.
Ngày đó, Hoàng Thái Hậu chắc hẳn đã nhìn ra sự khác thường của nàng,
vì thế sợ nàng xảy ra chuyện không may nên mới cẩn thận , dè dặt như
vậy.
Hơn nữa, nàng còn phát giác, có người bí mật “giám sát nhất cử
nhất động”* của nàng.(TTVT: Nguyên văn là “nhìn chằm chằm” nhưng thấy dở quá nên mình chém tí.)
Không biết là người nào? Song, khẳng định là vì giám thị nàng.
Vì thế, mười lăm ngày qua, nàng không thể manh động làm gì, dù muốn
chạy trốn càng nhanh càng tốt để tránh ngày đó làm Hiên Viên Diệp mất
mặt, thế nhưng, căn bản ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không có.
Tính đi tính lại chỉ có ngày thành thân.
Ngày hôm nay, trên đường dân chúng nhất định sẽ vô cùng đông đảo,
nhất định sẽ hơi rối loạn, ầm ĩ, đây đều là những điểm có thể lợi dụng.
Địa điểm, nàng cũng đã chọn xong.
Thành hay bại quyết định bởi hành động lần này.
Ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, mặc cho các nàng trang điểm,
thay y phục, đến giữa trưa thì tất cả rốt cuộc cũng thỏa đáng.
Mạnh Phất Ảnh nhìn mình trong gương, khóe môi kéo ra một tia cười khẽ như có như không ,trên đầu là mũ phượng châu ngọc tương xứng, đẹp đẽ
hoa lệ đến hoa cả mắt, chỉ là giờ phút này nàng lại cảm thấy trong lòng
nặng trĩu, không cảm thấy nửa điểm tôn quý.
Trên người mặc giá y* đỏ thẫm, càng tôn lên dáng người của nàng,
phượng hoàng tung cánh được thêu bằng chỉ vàng vừa sinh động vừa đẹp đẽ, cao quý.(TTVT: “giá y” là y phục mặc khi thành thân.)
Nữ công* của Hiên Viên Tình thật là không ai có thể so sánh.Chỉ đáng tiếc là…
(TTVT:Nguyên văn là “nữ hồng” nghĩa là công việc thêu thùa, may vá, nấu ăn,…)
“Giờ lành đã đến, thỉnh tân nương lên kiệu”.Bên ngoài đột
nhiên truyền tới âm thanh khiến Mạnh Phất Ảnh có chút kinh hãi, thừa dịp mọi người không chú ý, ngón tay nhẹ nhàng duỗi ra, đem một thanh tiểu
đao giấu ở mép gương từ trước thu vào ống tay áo.
“Chủ tử, đi thôi, kiệu hoa đã tới.”Thanh Trúc dìu nàng đứng dậy, nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần kích động cùng mừng rỡ.
“Ừm” .Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời, để Thanh Trúc dìu nàng đi ra ngoài.
“Ầm ầm,xôn xao…”
Chính lúc đi ngang qua viện của Mạnh Như Tuyết, bên trong lại truyền
đến vài tiếng vang kịch liệt, lập tức nghe được vài tiếng cắn răng
nghiến lợi gầm nhỏ truyền đến,”Cút, đều cút ra ngoài cho ta, cút ngay.”
Lúc này tiểu nha đầu đứng ngoài cửa cũng không nhịn được run rẩy, không một người nào dám lên tiếng hỏi.
“Bắt đầu từ đêm qua, Nhị tiểu thư ở trong phòng đập phá đồ đạc,
không cho bất cứ ai đi vào, xem ra hiện tại trong phòng không còn gì để
đập phá nữa rồi ” Đông Nhi theo sau Mạnh Phất Ảnh nhỏ giọng nói.
Mạnh Phất Ảnh con ngươi khẽ trầm xuống, hừ, Mạnh Như Tuyết cũng là
người biết tính toán vô cùng hoàn hảo, nhưng đúng là trời cao phụ lòng
người rồi.
Đối với Mạnh Như Tuyết, nàng một chút cũng không đồng tình.
Đi đến đại sảnh, Đại phu nhân đã ngồi ngay ngắn ở chính giữa, mặc kệ
thế nào, bà ta cũng là phu nhân của Hầu vương phủ , vì thế, hôm nay bà
ta nhất định phải đưa Mạnh Phất Ảnh xuất giá.
Chính là, giờ phút này, gương mặt bà hốc hác, cho dù ăn mặc hoa lệ,
son phấn dày đặc, cũng không trả lại vẻ bình thường như mọi ngày.
Khi bà ta nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh thì hung hăng trợn mắt liếc một cái, nhưng cũng không dám nói gì.
Trước đây, nàng được Hoàng Thái Hậu che chở, từ hôm nay trở đi, nàng
lại trở thành Nghệ vương phi, Đại phu nhân dù cho lá gan có lớn hơn nữa
cũng không dám trêu chọc Mạnh Phất Ảnh nữa, huống chi bà ta cũng đã biết Mạnh Phất Ảnh lợi hại như thế nào rồi.
Vì thế, cho dù bà ta không cam tâm, cũng chỉ có thể chịu đựng, đợi
Mạnh Phất Ảnh hành lễ xong , bà ta không thể không đứng lên, gắng gượng
nở nụ cười, rồi đưa Mạnh Phất Ảnh xuất môn, đưa lên kiệu hoa.
Hiên Viên vương triều, nam nhân của Hoàng thất sẽ không tự mình đi
rước dâu, vì thế Hiên Viên Diệp không tới, tuy nhiên không phải là không có đội đón dâu.
Mạnh Phất Ảnh nhìn xuyên qua cửa sổ của kiệu, phát hiện thấy Tốc Phong trong đội ngũ đón dâu.
Mạnh Phất Ảnh tay hơi xiết lại, Tốc phong bình thường nửa bước không rời Hiên Viên Diệp.
Thế nhưng lúc này, sao Hiên Viên Diệp lại phái Tốc Phong đến?
Hắn…
“Khởi kiệu” .Tùy tùng hô to một tiếng, tám người nâng kiệu lên, tiến về phía trước.
Trên đường khắp nơi dân chúng tấp nập đứng xem , nhưng không ai dám chặn đường, vì thế kiệu hoa thuận lợi đi thông suốt.
Thanh Trúc vẫn theo sát ở bên trái kiệu hoa,thỉnh thoảng còn hỏi Mạnh Phất Ảnh.Mỗi lần nghe Mạnh Phất Ảnh trả lời, nàng ấy mới có thể âm thầm thở phào một cái.
Con ngươi Tốc Phong cũng thỉnh thoảng chuyển hướng sang bên này, tùy thời quan sát tất cả.
Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lông mày, những người này phòng bị cũng thật lợi hại nha, trong lòng cũng hơi thấp thỏm.
Đi khoảng chừng nữa canh giờ( khoảng một tiếng), Thanh Trúc nhìn Nghệ vương phủ trước mặt, trong mắt sự lo lắng cũng chậm rãi tan biến đi,
còn sinh ra vài phần mừng rỡ, đi tới gần trước kiệu, thấp giọng hỏi “Chủ tử, phía trước là Nghệ vương phủ.”
Tuy bẩm báo , nhưng thật ra là dò xét.
“Ừm” Mạnh Phất Ảnh tùy ý lên tiếng, làm cho Thanh Trúc rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Qua chiếc cầu phía trước là Nghệ vương phủ.
Lúc này ở đầu cầu có một ít dân chúng đứng xem náo nhiệt, thấy kiệu hoa đến liền nháo nhào lùi sang hai bên.
Kiệu tám người khiêng*hướng lên phía cầu đi tới. Bình thường đã chật
chội, huống chi lúc này còn có dân chúng vây xem, vì thế kiệu hoa hơi
chậm lại.
(TTVT: kiệu tám người khiêng dành cho
nhất phẩm phu nhân, là vương phi hay chánh thê của quan nhất phẩm… trong ngày cưới , người bình thường là kiệu bốn người khiêng thôi.)
Thế nhưng Thanh Trúc vẫn theo sát một bên, khi đi đến chỗ cao nhất
của cầu thì liếc nhìn xuống dưới một cái, mặc dù bây giờ là đầu hạ thế
nhưng nước sông lại tăng không ít, hơn nữa nước chảy rất nhanh.
Kiệu hoa tiếp tục đi về phía trước, vì phải đi xuống cầu nên kiệu hơi nghiêng, tốc độ càng chậm lại.
Ngay lúc kiệu hoa muốn xuống cầu thì tựa hồ hơi nặng một chút, nhưng
lại hồi phục ngay lập tức. Sự khác thường kia tựa hồ diễn ra rất nhanh.
Ngay cả Thanh Trúc đi theo một bên cũng không để ý tới.
Ngay khi xuống cầu là đến Nghệ vương phủ.
Hiên Viên Diệp đã đứng ngoài vương phủ, đồng dạng một thân giá y đỏ
thẫm nhưng không thấy nữa điểm khoa trương lẫn tục khí, trái lại càng
làm hắn nổi bật , mê người hơn.
Thanh Trúc giờ phút này không có thời gian, cũng không có khả năng đi hỏi Mạnh Phất Ảnh cái gì nữa, lúc này, làm sao có thể tùy ý nàng nói
nhỏ hỏi to được nữa.
Kiệu hoa rốt cục dừng lại ở trước đại môn của Nghệ vương phủ.
Mắt Hiên Viên Diệp tựa hồ hơi lóe lên một cái, rồi từ từ đi đến ,
cước bộ có chút thong thả, tựa hồ có chút tùy ý, có chút thờ ơ, thế
nhưng không ai để ý, ẩn dưới ống tay áo , bàn tay hắn khẽ xiết chặt lại.
Đi tới trước kiệu hoa . Hắn dừng bước lại, từ từ vươn tay, nhẹ nhàng xốc màn kiệu lên . . .