Ads
“Ha, quả nhiên là nàng ta.” Mị phi thấy vậy vẻ mặt rộn
lên,nhớ tới ngày đó Mị phi ngửi thấy có mùi trong không khí rồi bị trúng độc,
đã có chút hoài nghi Mạnh Phất Ảnh, nay vừa nghe được lời của Thái y kia liền
không khỏi kinh hô ra tiếng.
“ Nàng ta tức giận vì
Nhu phi đã đưa mấy nữ nhân kia vào Vương phủ,nên ghi hận trong lòng, vì thế, mới hạ độc Nhu phi tỷ tỷ .” Minh phi lúc trước
nhìn thấy Hiên Viên Phàm ngồi cạnh Mạnh
Phất Ảnh, đã vô cùng tức giận, giờ phút này khó khăn lắm mới tìm được cơ hội,
đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Đúng thế, nghe nói hôm trước Nhu phi tỷ tỷ đã tự mình đi
khuyên nàng ta hồi Nghệ Vương phủ, nàng ta chẳng những không nghe, còn cùng Nhu
phi tỷ tỷ tranh cãi ầm ĩ một hồi, haiz, thân là con dâu, một điểm lễ giáo cũng
không hiểu, hiện giờ lại làm gây tội không thể tha được như thế này, nàng ta độc
ác như vậy nên lập tức xử trảm.” Một vị phi tử khác cũng phụ họa nói, hận không
thể đem nàng ra thiên đao vạn quả.
“Nhu phi tỷ tỷ thiện lương như vậy, luôn đối xử tốt với mọi
người,cũng không bao giờ trách phạt hạ
nhân , nữ nhân này sao lại ác độc như thế, Nhu phi thiện lương như vậy mà vẫn
muốn hạ độc nàng.” Nơi hậu cung này có vô số nữ nhân, đố kị rất nhiều, hôm nay
bỗng nhiên đều vì Nhu phi mà bất bình.Tuy nhiên cũng không biết là thật tình
hay là thấy lửa cháy lại muốn thêm dầu vào .
Giờ phút này, ánh mắt tất cả mọi người đều cùng nhau nhìn về
phía Mạnh Phất Ảnh, bao gồm cả Hoàng Thượng và Hiên Viên Diệp.
“Không, không có khả năng, không thể nào là muội muội hạ độc,
muội muội không phải loại người độc ác như vậy, muội muội dù không hợp Nhu phi
nương nương cũng tuyệt đối sẽ không thể nào làm ra chuyện như vậy .” Mạnh Như
Tuyết vội vàng vì Mạnh Phất Ảnh làm sáng tỏ, nhưng dưới đáy mắt lại ẩn chứa vài phần ngoan độc, giờ phút này nàng
ta hận không thể đem Mạnh Phất Ảnh băm vằm thành trăm mảnh .
“Ngươi còn nói tốt cho nàng ta sao, sự thực đã bày ra trước
mắt .” Minh phi quét mắt nhìn Mạnh Như Tuyết , hơi trào phúng nói, “Nàng ta có
hạ độc hay không, mọi người nhìn là biết
thôi, sự thật thì vẫn là sự thật”
“Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng, Điện hạ, ngài
nên vì muội muội nói giúp một câu, muội muội là Vương phi của ngài mà.” Mạnh
Như Tuyết lại chuyển hướng nhìn Hiên Viên Diệp, vội vàng hô lên, tay theo bản
năng kéo ống tay áo của hắn, nhưng lại bị Hiên Viên Diệp nhìn với ánh mắt lạnh
hơn cả tảng băng ngàn năm.
“Phải, Bổn vương tin tưởng Phất nhi.” Hiên Viên Diệp âm thầm
cười lạnh, bạc môi khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, ngữ điệu của
hắn vẫn lạnh lẽo như thường, nhưng khi nói đến hai chữ Phất nhi thì lại ẩn chứa
một tia mềm nhẹ.
Hiên Viên Diệp há có thể không biết tâm tư của Mạnh Như Tuyết,
nữ nhân của hắn, hắn đương nhiên tin tưởng,
hơn nữa càng không thể nào để nàng chịu ủy khuất. Cho nên ý tứ trong giọng nói
kia rất rõ ràng.
Hắn biết, độc kia không thể nào là do nàng hạ này, hai ngày
nay người kia cũng không có động tĩnh gì nhưng chuyện lần trước vẫn không tra
được nhiều manh mối,hắn thật không ngờ, yến hội hôm nay lại phát sinh chuyện
như vậy. Xem ra, mục đích của người nọ là nhắm vào nàng, hơn nữa còn là muốn
đưa nàng vào chỗ chết .
Trong lòng hắn đã sớm có chủ ý , tuyệt đối sẽ không vô duyên
vô cớ để nàng chịu ủy khuất.
Nhưng gương mặt Mạnh Phất Ảnh lúc này lại rất bình tĩnh,
không thấy nửa điểm hoảng loạn, còn bày ra biểu tình như đã định liệu trước,
trong lòng hắn nao nao, xem ra, nàng đã sớm có chuẩn bị.
Trước mắt hắn muốn xem nàng làm như thế nào đã, nếu thật sự không được, đến lúc đó hắn hành động
cũng chưa muộn.
Mạnh Như Tuyết sửng sốt, đôi mắt thẳng tắp nhìn Hiên Viên Diệp,
nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần, nhất là khi thấy khóe môi
tựa tiếu phi tiếu của hắn, càng hoảng loạn kinh sợ.
Mấy ngay nay, Hiên Viên Diệp tỏ ra rất bất mãn với Mạnh Phất
Ảnh , nàng ta tưởng rằng, lúc này nàng ta nói như thế, Hiên Viên Diệpnhất định
sẽ không giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh, thậm chí sẽ chỉ trích Mạnh Phất Ảnh.
Nhưng Mạnh Như Tuyết có chết cũng không ngờ, Hiên Viên Diệp
sẽ nói ra những lời như vậy, thực không biết người bị hạ độc có phải là mẫu
thân hắn hay không nữa? Tại sao hắn lại như thế?
Hơn nữa hắn không phải kẻ lắm lời, vậy mà giờ phút này lại mở
miệng nói như vậy để bảo toàn cho nữ nhân kia.
Hiên Viên Diệp vừa nói xong, ánh mắt của hết thảy mọi người
cũng đổ dồn về phía hắn, mang theo vạn phần kinh ngạc, nhưng khuôn mặt hắn vẫn
lạnh như băng nên không một ai dám bàn tán, dị nghị những gì hắn vừa nói, cho
dù là những lời đó không đủ để mọi người tin phục.
Mạnh Phất Ảnh trong
lòng khẽ rung động, chợt xẹt qua vài phần lo lắng, nàng biết Hiên Viên Diệp tin
tưởng nàng,nhưng lúc này dù sao người bị trúng độc cũng chính là mẫu thân của hắn,
vậy mà hắn lại có thể ở trước mặt mọi người nói ra những lời như vậy, thật sự
khiến nàng cực kì vui mừng, mà trong lòng cũng thêm vài phần kiên định.
Ánh mắt của nàng đảo qua mấy vị phi tần ban nãy mở miệng,nở
một tia cười lạnh lẽo.
Thái hậu sắc mặt âm trầm có chút đáng sợ, khẩn trương, lo lắng
nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh .Tình hình như thế này rất bất lợi đối với Ảnh nha đầu.Bà
nhất định phải che chở , bảo vệ nàng không bị thương tổn, nhưng quả thật nhất
thời bà cũng không thể nào rửa sạch nỗi hiềm nghi của mọi người đối với nàng.
“Lưu thái y ngươi thấy rõ ràng trong ống tay áo Vương phi có
loại độc mà Nhu phi trúng phải sao?” Hoàng thượng con ngươi chìm xuống, nhưng lại
không đi hỏi Mạnh Phất Ảnh, chỉ nhìn thẳng về phía Lưu thái y, âm thanh lạnh
lùng, mang theo một cỗ uy nghiêm làm cho người ta không thể thở nổi.
Lưu thái y thân mình run rẩy, mắt khép hờ nhưng vẫn từng chữ
từng chữ tinh tường nói, “Hồi Hoàng Thượng, độc trong tay áo Vương phi cùng với
độc Nhu phi trúng giống nhau như đúc, vi thần không dám có nửa điểm dối gạt.”
Thái hậu sắc mặt cũng càng thêm âm trầm, hơi hơi quét Lưu
thái y liếc mắt một cái, “Lưu thái y
ngươi nên biết Mạnh Phất Ảnh là Vương phi của Diệp nhi, nếu có cái gì
sai lầm,liệu ngươi có đảm đương nổi tội vu khống này không?” Lời
Thái hậu nói rõ ràng là nói cho Lưu thái y nghe, nhưng thực chất là nói cho Mạnh
Phất Ảnh nghe, chính là ám chỉ nàng không cần thừa nhận, chỉ cần nàng không thừa
nhận, Thái hậu sẽ có biện pháp cứu nàng.
“Vi thần không dám, không dám.” Lưu thái y thân mình run rẩy,
vô cùng sợ hãi nói.
“Phất nhi, ngươi thấy như thế nào?” Lúc này ánh mắt Hoàng
thượng mới chuyển hướng nàng, mi tâm nhăn lại, âm thanh nhẹ nhàng hơn so với
lúc nói với Lưu thái y.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, không thể nào là Mạnh Phất Ảnh hạ
độc được.
Mạnh Phất Ảnh há có thể không rõ ý tứ Thái hậu, nàng cũng biết,
Thái hậu ra mặt là để giữ an toàn cho nàng, nhưng chuyện này nàng tự có biện
pháp giải quyết, nàng muốn bắt được kẻ đã ra tay hạ độc. Nếu là theo biện pháp
của Thái hậu thì chỉ có thể bảo vệ an toàn cho nàng, nhưng không cách nào rửa sạch
oan tình của nàng.
“Hồi Hoàng Thượng, độc trong tay áo Phất nhi đúng là giống với
độc mà Nhu phi trúng” Nàng hơi ngước mắt, ánh mắt từ từ hướng Hoàng thượng, môi
đỏ mọng khẽ mở, từng chữ từng chữ chậm rãi nói. Thanh âm cực kì bình thản, ngữ
khí hiền hoà, không thấy nửa điểm khẩn trương, chứ đừng có nói là bị hoảng loạn.
Bộ dáng của nàng điềm nhiên, tựa như đang bàn luận chuyện thời
tiết, lời nàng nói ra cũng làm cho tất cả những người trong sảnh kinh ngạc
không thốt ra lời.
Đây là chính nàng tự thừa nhận mình hạ độc sao?
Hiên Viên Diệp con ngươi lóe lên, thấy nàng tự tin như vậy,
cũng giảm bớt lo lắng. Vậy thì hắn cũng không phải dùng tới biện pháp đạp nồi,
dìm thuyền.
“Ảnh nha đầu, ngươi ở đây nói bậy gì vậy?” Thái hậu quýnh
lên, không nhịn được kêu to, nếu Ảnh nha đầu thừa nhận thì vấn đề càng khó giải
quyết hơn.
Ý của Thái hậu là muốn
nói chuyện với Thái y kia một chút sau đó để hắn âm thầm giúp đỡ Mạnh Phất Ảnh,
nhưng thật không ngờ, nàng cư nhiên dám thừa nhận. Nha đầu kia bình thường
thông minh là thế, hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Thậm chí ngay cả ám
chỉ của Thái hậu, nàng cũng nghe không hiểu sao?
“Ha, nữ nhân này quả thật là độc ác.” Mị phi vừa nghe được
chính nàng tự mình thừa nhận cố ý la lớn,“Thân là nàng dâu, thế nhưng lại hạ độc
mẹ chồng, đúng là đại nghịch bất đạo, người như vậy, còn có thể lưu lại sao?”
“Đúng vậy, để nàng ta lưu lại chẳng phải sẽ tiếp tục hại người sao? Hôm nay hạ độc mẹ
chồng, ngày mai nói không chừng ngay cả Vương gia cũng giết…” Minh phi giờ phút
này hận nàng thấu xương, bởi vì nàng, mà Hiên Viên Phàm cũng dám cãi lại lời của
bà ta.
“Ngươi câm miệng, ngươi nói bậy gì đó.” Thái hậu hai tròng mắt
híp lại, hung hăng trợn mắt phía Minh phi, giận dữ quát lên.
Mấy nữ nhân này muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?
Thái hậu bình thường ít khi cáu kỉnh, đối với các nàng đều rất
ôn hòa, sở dĩ Thái hậu như vậy là vì các nàng không có chọc tới Thái hậu,nhưng
Mạnh Phất Ảnh được Thái hậu cưng chiều nhất, cư nhiên dám nói nàng như vậy Thái
hậu tức giận là điều đương nhiên.
Minh phi theo bản năng rụt người lại, trên mặt lộ ra vài phần
khiếp đảm thức thời biết điều ngậm miệng. Mị phi tự nhiên cũng không dám nói
lung tung , những phi tử khác thấy thế càng không dám mở miệng.
“Phất nhi còn chưa nói ra suy nghĩ của mình ư?”Hoàng thượng
khóe môi hơi kéo ra tựa tiếu phi tiếu, hắn hiểu rõ nha đầu này, nàng tuyệt đối
sẽ không thể nào vô duyên vô cớ thừa nhận, sợ rằng đằng sau có ẩn tình.
“Vâng, phất nhi quả thật còn có lời muốn nói.” Mạnh Phất Ảnh
nghe được lời Hoàng thượng nói, âm thầm cười nhẹ, Hoàng thượng đúng là người
khôn khéo~
“Tốt, mọi người lắng
nghe một chút xem Phất nhi nói như thế nào.” Khóe môi Hoàng Thượng tràn ra một
nụ cười, trong thanh âm có vài phần thoải mái, hắn ra lệnh một tiếng thì những
người khác đương nhiên không phản đối.
Hiên Viên Diệp nhìn về phía nàng, ánh mắt ẩn chứa ý cười, Mạnh
Phất Ảnh quay mặtt lại cũng đối với hắn nở ra một nụ cười khẽ khiến hắn thêm an
tâm.
Tất cả không cần nói, chỉ là một ánh mắt trao đổi, trong
lòng hai người đều hiểu được ý nhau .
“Lưu thái y, phiền ngươi đem chất độc đến đây một chút.” Ánh
mắt nàng từ từ chuyển hướng Lưu thái y, khóe môi cong lên, lạnh giọng phân phó.
Nàng biết, Thái y viện có loại độc này, loại độc này tuy là
kịch độc nhưng người trúng độc cũng sẽ không lập tức bị mất mạng, đây là loại độc
hiếm thấy, nàng cũng biết trong hoàng cung này không có giải dược, nhưng vì độc
này còn có những tác dụng đặc biệt khác, cho nên mới được để lại Thái y viện.
Lưu thái y nghe được lời của nàng bỗng giật mình, nhất thời
không hiểu được hết ý tứ của nàng vội vã nói
”Ý của Vương phi là…”
Lúc này đổi là ai cũng không muốn dính dánh đến loại độc
này, thế nhưng nàng lại sai khiến hắn đi
lấy độc dược đến, nàng có ý gì?
Trong đại sảnh, những người khác cũng đều một mặt nghi hoặc
nhìn nàng, không rõ nàng rốt cuộc muốn làm gì? Hoàng thượng cũng ẩn chứa vài phần
nghi hoặc, nhưng không mở miệng hỏi nhiều.
Ngay cả mi tâm của Hiên Viên Diệp cũng nhíu lại, bởi vì, giờ
phút này yêu cầu của nàng thực sự là khiến cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn.
“Phiền Lưu thái y lấy
một ít độc dược kia đến đây.”Mạnh Phất Ảnh cũng không nói gì thêm, vẫn
chậm rãi nói lại lời của mình.
“Ồ, nàng không phải là muốn uống thuốc độc tự sát chứ.” Lần
này trong đám phi tần, có người vẫn là nhịn không được thấp giọng hô. Nghĩ rằng
có phải Mạnh Phất Ảnh nghĩ không thông , muốn uống thuốc độc tự sát không?
Chẳng qua, lời của người này đều khiến mọi người xem thường,
dù nói thế nào thì hiện tại có Thái hậu, có điện hạ, ngay cả Hoàng Thượng cũng
không làm khó nàng, người nào cũng biết Mạnh Phất Ảnh căn bản cũng không có ý
nghĩ ngu dốt như vậy.
“Lưu thái y, hãy theo ý tứ của Vương phi, lấy thêm một ít độc
dược kia đến đi.” Vẫn luôn trầm mặc không nói,k Hiên Viên Diệp nay đột nhiên mở
miệng. Lúc nói chuyện, khóe môi hắn tựa tiếu phi tiếu, giờ phút này, ngay cả hắn,
cũng có chút tò mò nàng sẽ làm thế nào để giải oan cho chính mình .
“Vâng ạ” Lưu thái y
thấy Hiên Viên Diệp đã mở miệng, cung kính đáp lời, sau đó vội vàng đi về Thái
y quán, đem độc dược kia cầm tới, mấy cái bọc gần đó cũng lấy ra.
“Vương phi, đây là thứ người muốn.” Lưu thái y giờ phút này
thái độ đối với Mạnh Phất Ảnh cũng cung kính thêm vài phần, không có như ban
nãy .
“Tốt , cám ơn Lưu thái y.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, đưa tay
nhận lấy, nhưng lại cực kì lễ phép đối Lưu thái y nói một tiếng cám ơn, nàng
không rõ vì sao Lưu thái y này lại vừa khéo phát hiện ra trong ống tay áo nàng
có độc dược?
Nhìn độc dược trong tay nàng đã sớm biết việc bảo quản nó
nghiêm mật như thế nào, hơn nữa còn phải dùng một loại giấy dầu đặc biệt bao
xung quanh.
Mạnh Phất Ảnh từ từ mở túi bao xung quanh ra sau đó hướng
Lưu thái y, lại thấp giọng hỏi, “Thỉnh Lưu thái y lại xác nhận một chút, độc này,
cùng độc mà Nhu phi nương nương trúng là giống nhau sao?”
“Hồi vương phi, là giống nhau.” Lưu thái y vẫn không rõ ý tứ
của nàng nhưng một mực đáp lời.
“Ừ, vậy là tốt rồi, nếu Lưu thái y đã xác nhận, tin tưởng mọi
người cũng sẽ không dị nghị bất cứ điều gì .” Nàng hơi gật đầu, ánh mắt hướng mọi
người xung quanh đại sảnh, nhẹ giọng
nói.
Tất cả mọi người tuy không rõ chân tướng, nhưng đối với việc
nhỏ này bọn họ cũng không có điều gì dị nghị, điều mà bọn họ muốn biết là tiếp
theo nàng sẽ làm như thế nào cơ.
Mạnh Phất Ảnh thu hồi ánh mắt, hai tròng mắt chớp lên, sau
đó đột nhiên dùng sức đem tay áo của mình kéo xuống.
Hôm nay nàng y phục của nàng là lụa trắng mỏng, rất đẹp.
Quần áo ở triều đại này không giống trên tivi diễn kịch cổ
trang đều có ống tay áo dài rộng. Nhưng
đương nhiên, so với quần áo hiện đại trông vẫn rộng rãi hơn nhiều .
Nhất thời, trong đại sảnh phát ra một loạt âm thanh kinh hô,
ai cũng không nghĩ tới, nàng lại trước mặt bao nhiêu người cư nhiên xé rách quần
áo của mình, mặc dù chỉ là kéo xuống một lớp quần áo, cũng không có ảnh hưởng
quá lớn, nhưng hành động như vậy ở trong mắt mọi người, thật sự chính là kinh
hãi thế tục .
“Này, này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, tại sao ở
trước mặt mọi người xé rách quần áo của mình ?” Minh phi giờ phút này
hoàn toàn kinh sợ, không nhịn được kinh hô, giờ phút này nói ra nhưng thật ra
cũng không ác ý gì.
“Ai biết nàng muốn làm cái gì? Chắc là cố ý chuyển hướng mọi
người, mê hoặc mọi người đi?” Mị phi miệng vẫn cay độc như cũ.
Hiên Viên Mặc là con của Mị phi, di truyền được từ bà ta rất
nhiều thứ. Đáng tiếc là đã ra khỏi thành với Hiên Viên Trần rồi nên cũng không
có tới được. Nếu có tới thì khẳng định sẽ còn rất náo nhiệt.
Mi tâm Thái hậu cũng gắt gao nhăn lên, nhìn về phía nàng
trong lòng tràn qua rất nhiều lo lắng, không biết nha đầu này đang làm cái gì nữa.
Mà giờ phút này Hiên Viên Diệp cũng không có cảm giác ngoài
ý muốn, thậm chí đến hành động xé rách áo của nàng, nữ nhân của hắn mặc kệ làm
gì, hắn đều không có ý kiến, huống chi đây không phải việc to tát gì.
Mạnh Phất Ảnh không để ý đến thái độ hay những lời nghị luận
của mọi người.
Nàng đem ống tay áo kéo xuống đặt lên mặt bàn sau đó mới hướng
Lưu thái y nói “ Lưu thái y, thỉnh ôngi xem bây giờ trong ống tay áo bản cung
là màu sắc gì?”
Trên ống tay áo nàng dính một chút màu đỏ, hẳn là do chất độc
kia, nàng đã sớm phát hiện quần áo mình khác thường, là do lúc trước nàng tiếp
xúc với nhiều người cho nên cũng không thể chỉ ra chính xác là ai đã động chân
động tay vào. Trong lòng đã sớm rõ ràng nhưng cũng không đủ chứng cớ để chứng
minh.
Cho nên nàng mới cố ý ngồi ở vị trí xa kia.
Lưu thái y giật mình sau đó hơi gật đầu nhẹ giọng nói “ Vi
thần thấy rõ” chính là trong âm thanh kia ẩn chứa vài phần kinh ngạc, hơn nữa
có thêm chút bội phục.
Mạnh Phất Ảnh buông ống tay áo xuống sau đó nhìn khắp đại sảnh
một lượt thấy hai màu sắc này rất giống nhau, màu sắc tương đồng sau đó để hai
cái gần nhau, rồi hướng Lưu thái y nhàn nhạt nói “ Lưu thái y ngươi xem hai cái
này có phải là rất giống nhau không?”
“Vâng, quả thật là giống nhau.” Lưu thái y lại gật đầu đáp lời,
giờ phút này trong giọng nói, đã phần nào hiểu rõ.
“Khẩn cầu Hoàng Thượng đến xác định một chút, hai cái này
màu sắc có phải là giống nhau?” Nàng nghe được Lưu thái y trả lời, sau đó hướng
Hoàng thượng, nhẹ giọng nói.
“Vậy sao?” Hoàng Thượng sửng sốt một chút, nhưng lập tức đứng
lên, đã đi tới, “Tốt, trẫm sẽ đến vì Phất nhi xác định một chút.”
Trong thanh âm không có nửa phần lạnh nhạt cùng nghiêm khắc,
ngược lại mang theo vài phần thoải mái, nhu hòa. Đi đến gần, nhìn rồi, gật đầu,
“ Ừ, thật là giống nhau như đúc.”
Tuy rằng hắn không biết nàng muốn làm gì, nhưng mà giờ phút
này cũng vô điều kiện giúp đỡ nàng, huống chi, hai cái này màu rất giống nhau.
“Ở đây này, còn ai có hoài nghi này, có thể lại đây xác định
một chút.” Mạnh Phất Ảnh ánh mắt đảo qua mấy người trong đại sảnh, sau đó từng
chữ từng chữ chậm rãi nói.
Nàng đã làm, dĩ nhiên là phải làm đến không cho người khác
có nửa cơ hội phản bác.
Hiên Viên Phàm cũng đang an vị bên cạnh nàng, giờ phút này
cách nàng khoảng cách khá gần tinh tế quan sát một chút, sau đó thấp giọng nói,
“Đúng là giống nhau như đúc.”
Khi nói chuyện, không biết là vô tình hay cố ý, có vẻ như
hơi hướng về bên phía người nàng một chút,thế nhưng đột nhiên người bị đẩy sang
một bên , thoáng cái đã thấy Hiên Viên Diệp bá đạo chen vào.
“Bổn vương cũng đến xem.” Thanh âm trầm thấp mang theo chút ảo
não không cần che giấu, tới gần bên người Mạnh Phất Ảnh, cả cơ thể gần như
nghiêng về phía nàng, cũng hoàn toàn ngăn cách giữa nàng với cái đám người
không biết tốt xấu kia.
Nữ nhân của hắn, làm sao có thể để cho những nam nhân khác tới
gần.
Nàng bỗng liếc mắt nhìn hắn một cái, nam nhân này muốn nháo
cái gì đây ~ hắn có xác định đâu là tốt xấu không đây?
“Bổn vương đương nhiên
muốn thấy rõ ràng , không thể để cho Vương phi của Bổn vương chịu nửa điểm
oan khuất” Hắn nhìn nàng với ánh mắt
không đồng tình kiểu cây ngay không sợ chết đứng, hắn tuy không có chứng cớ mà
lại dám mạnh mồm .
Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất buồn cười, thật không ngờ, nam
nhân lại đáng yêu như vậy, hóa ra hắn không muốn để đám người kia tới gần bên
người nàng.
Lại cố tình lấy lý do cây ngay không sợ chết đứng chứ.
Nam nhân này đủ bá đạo, đủ phúc hắc.
Thế nhưng hắn bá đạo như vậy lại khiến trong lòng nàng âm thầm
vui sướng.
Bị Hiên Viên Diệp chen ngang Hiên Viên Phàm có chút mất mát,
xem ra Thất ca đối xử với nàng rất tốt, bản thân mình cũng không cần quá lo lắng
cho nàng.
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Mẫu phi nói cho ngươi biết, cách
nữ nhân kia xa một chút. Không nên bị nàng ta câu dẫn.” Minh phi đi tới, trên mặt
không che dấu sự tức giận ,ngoan tuyệt quát lên.
Hiên Viên Phàm khóe môi lại lóe lên kéo ra một tia trào
phúng, a, không nên bị nàng câu dẫn sao?
Hắn thế nhưng thật hi vọng nàng có thể đến câu dẫn hắn,
nhưng chỉ tiếc là lòng của nàng căn bản không có hắn. Hắn phát hiện ánh mắt
nàng khi nhìn về phía Thất ca hiện lên đầy tia nhu tình, loại ánh mắt này chỉ
có những người đang yêu nhau mới thấy được.
Mẫu phi lo lắng, thật sự là quá mức buồn cười.
“Lưu thái y, ngươi bây giờ đem loại thuốc độc này phân biệt
rõ tại sao ở đây lại bất đồng với trong ống tay áo của bổn Vương phi” Mạnh Phất
Ảnh không hề để ý tới hắn đang nhìn nàng chằm chằm ở phía sau, mà nhìn phía Lưu
thái y, trầm giọng nói.
‘’Vâng’’ Lưu thái y lần này trả lời cực kì rõ ràng, hơn nữa,
trong thanh âm, cũng không có do dự chút khác thường, gấp gáp dựa theo lời nàng
phân phó đem thuốc rơi tại ống tay áo của nàng cũng những vị trí khác bên ngoài
đem ra phân biệt. đáy mắt nàng, ẩn chứa một tia cười khẽ, xem ra Lưu thái y này
không nằm trong kế hoạch của người nọ, mà là vừa khéo trùng hợp thấy trong ống
tay áo nàng có bất thường.
Như vậy cũng tốt, cứ như vậy, nàng thấy sự viêc tiến triển thuận lợi hơn.
Mọi người như cũ không rõ ý tứ của nàng, nhưng Lưu thái y hiển
nhiên đã hiểu.
Hiên Viên Diệp đứng phía sau nàng ánh mắt nhanh chóng lóe
lên có vẻ như có thể đoán được sự việc.
Khóe môi không khỏi kéo ra nụ cười tán thưởng. Thật không hổ
là nữ nhân của hắn, lợi hại, lợi hại.
“Đây rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?” Có người càng xem
càng không hiểu, không khỏi thấp giọng nói ra nghi ngờ trong lòng.
“Đúng thế, có ý gì thế, đem độc dược để lên ống tay áo làm
cái gì?” Có người phụ họa hỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng mơ hồ
“Hiện tại, xin mọi người nhẫn nại chờ nửa canh giờ.”Mạnh Phất
Ảnh giờ phút này cũng không giải thích bất cứ điều gì mà chỉ nhẹ giọng nói.
“Ảnh nha đầu.” Giờ phút này, Thái hậu cũng đã đi tới, bất
quá sắc mặt đã không còn âm trầm như trước nữa, nhìn đến bộ dáng của nàng,
trong lòng, liền an tâm không ít, bà tin tưởng nha đầu kia có biện pháp của
mình, chính là mấy thứ kia bà xem không hiểu, cho nên, trong lòng còn có chút bận
tâm.
“Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh nhìn phía Thái hậu, cười khẽ
an ủi, ý muốn nói không nên gấp gáp.
Thấp thỏm trong lòng Thái hậu bấy giờ mới được hạ xuống,
khóe môi cũng tràn ra một tia cười khẽ.
Chờ đợi là dài dòng, chờ đợi cũng là loại chịu đựng khó khăn
nhất, nhưng giờ phút này, mọi người đều không chút khẩn trương nhìn về lên trên
bàn. Mạnh Như Tuyết cũng nhích lại gần, thân mình theo bản năng hướng về bên
người Hiên Viên Diệp, nàng ta si mê Hiên
Viên Diệp đến điên cuồng, cho dù chỉ đi tới gần bên người hắn cũng đã thỏa mãn
lắm rồi.
Nàng ta định đến bên người Hiên Viên Diệp, vừa định đem thân
mình hướng Hiên Viên Diệp, muốn lợi dụng lúc hỗn loạn chiếm chút tiện nghi của
hắn.
Mà vào lúc này, Hiên Viên Diệp đột nhiên nắm tay Mạnh Phất Ảnh,
đi về phía trước từng bước, sau đó ôm lấy nàng ngồi ở ghế tựa, “Đứng quá mệt mỏi,
ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Nhìn về phía nàng ánh mắt tràn đầy mềm nhẹ, trong thanh âm
kia không có chút nào lạnh như băng, rõ ràng chỉ toàn sự sủng ái.
Hắn làm việc, từ trước tới nay chính là cuồng vọng như vậy,
tùy ý, ngay cả Hoàng Thượng giờ phút này vẫn còn đứng, mà hắn cứ như vậy ôm lấy
nàng ngồi xuống.
Mà bởi vì ngồi ở trên chiếc ghế, đã khiến cho Mạnh Như Tuyết
hoàn toàn dù thế nào cũng khôg dám đường đường chính chính mà đi lại phía hắn nữa.
Mọi người hoàn toàn bị bất ngờ, bình thường đều thấy Hiên
Viên Diệp trưng ra bộ dáng lạnh lùng đủ để làm người ta chết rét, nhìn thấy hắn ai cũng đều không nhịn được sợ hãi, không nhịn được run rẩy,
phải né tránh hắn.Mà những nữ nhân kia trong lòng tuy có ngưỡng mộ hắn nhưng
tuyệt không dám tới gần.
Vậy mà giờ khắc này, hắn sao lại mềm nhẹ với Mạnh Phất Ảnh
như thế? Rất nhiều đôi mắt đều nhất thời muốn rơi ra.
Vừa sợ , vừa kinh ngạc, lại hâm mộ cùng đố kỵ. Đây là Hiên
Viên Diệp mà bọn họ biết đến sao?
Nữ nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt ? Vừa xấu lại ngốc. Tuy rằng
hiện tại không ngốc , nhưng còn không biết tốt xấu đào hôn, nghe nói vừa hồi
Vương phủ, nhưng khi Nhu phi đưa vào Vương phủ mấy nữ nhân lại không thèm quay
về , cứ thế nháo một hồi với Điện hạ.
Điện hạ lại vẫn…
Haiz, thói đời này sao lại không có công bình như thế chứ, dựa
vào cái gì mà nữ nhân kia được Điện hạ sủng ái như vậy???
Đặc biệt là Mạnh Như Tuyết đang bừng bừng nổi giận, chỉ hận
không thể đem Mạnh Phất Ảnh trực tiếp giết chết.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh khẽ nhếch lên thành một đường cong,
Hiên Viên Diệp quả thực đủ cường đại, lúc nào cũng có thể làm cho mọi người náo
loạn.
Nhưng nơi này vẫn còn có Hoàng Thượng, cùng Hoàng nãi nãi.
“Phụ vương, hoàng nãi nãi cũng ngồi xuống đi, Phất nhi vừa
nói phải đợi nửa canh giờ nữa. Đứng lâu
sẽ rất mệt.” Hiên Viên Diệp lần này cực kì săn sóc, cuối cùng cũng nhớ ra Hoàng
Thượng cùng Thái hậu. Thế nhưng việc này lại càng làm cho mọi người sửng sốt,
Điện hạ bình thường lãnh khốc mà sao hôm nay lại thiện nhân giải ý đến vậy.
“Ừ, Hoàng nãi nãi
đúng là đã có chút mệt mỏi.” Hoàng thái hậu nghe được lời Hiên Viên Diệp
nói, trên mặt nhất thời cười nở hoa , lần đầu tiên nghe được lời Diệp nhi quan
tâm tới, bà trong lòng nhất thời cao hứng.
Hoàng Thượng trong lòng vốn đang suy nghĩ , nhi tử này lấy vợ
trong lòng nhất mực chỉ có vợ hắn mà thôi , phụ vương hay lão bà bà cũng mặc kệ,
hôm nay hắn lại đột nhiên nói như vậy, trong lòng thất thần một chút, nhưng
khóe môi cũng lập tức nở nụ cười khẽ, xem ra Diệp nhi cũng biết quan tâm người
khác.
Hắn làm phụ thân nhiều năm như vậy nhưng đây đúng là lần đầu
tiên nghe được con cái nói lời thân thiết như vậy huống chi người đó lại là
Hiên Viên Diệp.
Xem ra, công lao của Phất nhi không hề nhỏ, lại có thể làm
cho Diệp nhi có chuyển biến lớn như vậy.
Hiên Viên Diệp chính là tùy hứng nói một câu, lại làm cho
hai người trong lòng tràn đầy cảm động.
Những người khác thấy Hoàng thượng và Thái hậu đều đã an vị,
cũng tự tìm vị trí gần đó mà ngồi, chỗ này không có ghế liền mang ghế từ chỗ
khác tới đều ngồi ở gần chỗ của Mạnh Phất
Ảnh và Hiên Viên Diệp.
Mọi ánh nhìn vẫn luôn chú ý đến độc dược ở chỗ ống tay áo
kia.
“Kìa, trên ống tay áo kia đã bắt đầu có màu sắc rồi kìa .”
Nhị vương gia ngồi ở khá gần chỗ đó nhịn không được kinh hô, nhị Vương gia này bình thường chỉ
lêu lổng ở ngoài cung, phong lưu đã thành tính nết, chỉ yêu mỹ nhân, không yêu
giang sơn, mỗi ngày đều lưu luyến ở trong bụi hoa, không thích làm việc đàng
hoàng mà tính cách cũng rất nóng nảy. Nhìn thấy ống tay áo có màu sắc chuyển biến
mặc kệ thân phận là gì liền không nhịn mà hô lên.
Mọi người nghe được tiếng kinh hô của hắn, đều tinh tế nhìn
lại, quả thực, nhìn thấy chỗ Lưu thái y vừa điểm độc giờ đã biến thành màu hơi
đỏ bất quá màu hơi nhạt chút.
Hiên Viên Diệp ôm lấy tay nàng, hơi ngưng lại chút, khóe môi
cười, nữ nhân này, quả nhiên là thông minh đến đáng sợ, làm cho hắn không thể
không bội phục.
Thái hậu vốn đang ngồi trên cao, nhìn thấy biến hóa, gương mặt
kinh ngạc, cũng thấp giọng nói, “Ồ, thật đúng là kỳ quái nha.”
“Hoàng nãi nãi cứ tiếp tục xem.” Khóe mắt nàng hơi híp lại,
sâu trong đáy mắt cũng lộ một nụ cười, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Hoàng thượng cũng ngưng trọng , rốt cuộc cũng hiểu
ra ý tứ của Phất nhi.
Mọi người nghe được nàng nói như thế, liền chuyển qua chăm
chú nhìn chuyển biến ở ống tay áo kia.
Mạnh Như Tuyết có chút nhịn không được, lại tới gần chỗ Hiên
Viên Diệp ngồi,cho dù là tới gần bên người hắn thôi cũng đã tốt rồi, thân người
di động có thiên hướng đổ về phía hắn.
“Bổn vương không thích người khác tới gần, nếu ai cố ý tới gần bổn vương nửa thước, tiến gần đến chỗ nào liền
chém tại chỗ đó. Đặc biệt là nữ nhân.” Vào lúc này âm thanh lạnh băng của hắn đột
nhiên truyền tới, từng chữ từng chữ, tựa như bão tuyết mùa đông vậy làm cho người
ta lạnh tới run lẩy bẩy, mà lời nói lại tàn nhẫn không có chút tình người nào.
Mọi người đổ dồn nhìn về phía sau Hiên Viên Diệp, nhìn thấy
Mạnh Như Tuyết ở gần đó, xem ra điện hạ nói những lời này là cho Mạnh Như Tuyết
nghe.
Mà lúc này nhìn điện hạ đi , không chút che giấu nào cứ ôm lấy
Vương phi, chẳng phải hắn nói không thích nữ nhân tới gần sao?
Trong lòng mọi người đều tràn ngập thắc mắc, Mạnh Như Tuyết
và Mạnh Phất Ảnh là tỷ muội, đều là thiên kim của Hầu phủ, Mạnh Như Tuyết là đệ
nhất mỹ nhân của Hiên Viên Triều, lại có tin đồn rằng nàng ta là thiên tinh hạ
phàm gì đó. Điện hạ có thích thì cũng nên thích Mạnh Như Tuyết sao lại chọn
trúng Mạnh Phất Ảnh?
Chả thể hiểu nổi~
Mạnh Như Tuyết nghe thấy lời nói của hắn thì cả người cứng đờ, không dám tới gần nữa.Mạnh Như Tuyết hiểu tính cách của Hiên Viên Diệp, hắn đã nói
thì nhất định sẽ làm.
Mà Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong trong lòng cũng không khỏi
cười thầm, xem ra, hắn đối Mạnh Như Tuyết căn bản đến chút ý tứ cũng không có,
khi nãy nàng ăn dấm chua thực là nhàm chán.
Vì lời Hiên Viên Diệp vừa mới nói, tất cả mọi người cũng
không dám nói lung tung, cũng không dám lộn xộn nữa, đều nhìn không dời mắt đến
ống tay áo kia.
Bên trong đại sảnh là một mảnh tĩnh lặng, dường như chỉ nghe
được tiếng hít thở rất nhỏ, không có nửa điểm tạp âm, ngay cả khi Hoàng thượng
vào triều cũng không được tĩnh lặng như vậy.
Theo thời gian, màu sắc trên ống tay áo kia ngày càng rõ,
càng ngày càng sâu.
Ánh mắt mọi người rất đỗi kinh ngạc,người có chút thông minh
thì đã có thể đoán ra ẩn ý của nàng..
Sau nửa canh giờ, vị trí được Lưu thái y điểm thuốc vào trên
ống tay áo liền biến thành màu sắc mà lúc trước nàng tìm được trong đại sảnh
cũng chính là nửa canh giờ trước, mọi người xem màu trên ống tay áo nàng giống
cái kia như đúc.
Mà giờ khắc này, trên ống tay áo màu sắc đã thâm đi rất nhiều.
“Sự thật đã rõ ràng, mọi người tận mắt chứng kết quả, không nên dài dòng làm
gì” Khóe môi nàng khẽ nhúc nhích, sau đó từng chữ từng chữ chậm rãi nói.
Tình hình hiện giờ với nàng dự đoán giống nhau như đúc.
“Đúng là nửa canh giờ.” Ánh mắt nàng hơi nhìn mọi người một
cái, sau đó từ từ giải thích nói, “Theo độc dược vẩy vào ống tay áo liền biến
thành màu sắc ban đầu mọi người xem, vừa khéo nửa canh giờ. Hơn nữa, hơn nữa
thuốc độc này là Lưu thái y vừa lấy cũng chính miệng xác định , giống độc dược
kia, hơn nữa, xung quanh màu sắc biến hóa đều là giống nhau. Liền đủ để chứng
minh, độc trên ống tay áo của bản cung là độc Nhu phi trúng nửa canh giờ trước.”
Trong đại sảnh, mấy người vương gia nhìn phía nàng, không
còn có chút nào trào phúng cùng khinh bỉ, nữ nhân này từng bước một tính kế
cũng quá mức tinh vi .
Bọn họ thân là nam tử cũng không thể cơ trí bằng nàng.
Thực sự trước kia nàng bị ngốc gì sao?
Ngốc? Giờ phút này chỉ sợ ai cũng không dám nói nàng ngốc,
mà là đều kinh ngạc trước sự khôn khéo, thông minh của nàng.
“Vậy thì thế nào, biết đâu ngươi vào thời điểm kia không cẩn
thận đem độc dính ở trên tay áo của bản thân thì sao?” Mị phi nghe nàng nói đạo
lý rõ ràng này, nghĩ đến cảnh nhảy múa xấu mặt hôm nọ có khả năng là do Mạnh Phất
Ảnh gây ra, không khỏi căm hận nói.
“A, ” nàng đột nhiên cười ra tiếng, đôi mắt từ từ nhìn sang
phía Mị phi, ánh mắt nhàn nhạt cười khẽ, môi đỏ mọng lại khẽ mở, từng chữ từng
chữ chậm rãi nói, “Mị phi nương nương đến tương đối sớm, cho nên, hẳn là rất rõ
ràng, lúc ấy, Phất nhi đang làm cái gì?” Kỳ thực, lời nói của Mị phi lúc này, vừa
vặn khiến nàng nói tiếp.
Mị phi hơi giật mình, sắc mặt khẽ biến, sau đó mới không
tình nguyện nói, “Khi đó, ngươi ở đây tiếp đón mọi người.”
Lúc nàng đến đây, Mạnh Phất Ảnh cũng chào hỏi nàng, khi đó,
mọi người vừa vặn lục tục tiến vào, khi đó Mạnh Phất Ảnh vẫn luôn đứng tiếp đón
mọi người.
Đây đều là Nhu phi an bài.
“Không sai, Mị phi nương nương nói không sai, lúc ấy, Phất
nhi đang tiếp đón mọi người, đúng là bận rộn không thể ngừng, thử hỏi, Phất nhi
vội như vậy, sẽ có thời gian đi lấy độc dược sao? Hơn nữa, lúc ấy người đến người
đi Phất nhi nếu muốn hạ độc, sao ngốc đến nỗi đi chạm vào độc dược sao?” Nàng lại
từ từ giải thích, hai mắt lóe lên đảo qua mọi người.
Mọi người đều trầm mặc, suy tư về, bất kể thay đổi là ai, nếu thật sự muốn hạ độc, muốn giấu độc dược,
đều tuyệt đối sẽ không ngốc đến mức đi chạm vào độc dược.
Huống chi, trải qua chuyện, ai cũng không coi nàng là con ngốc
.
Hiên Viên Diệp ôm lấy tay nàng, lại hơi hơi căng thẳng, hận
không thể đem nàng trực tiếp nhu vào trong ngực, nữ nhân này, thật là khiến hắn
càng ngày càng kinh ngạc.
Đôi mắt Hiên Viên Phàm cũng không được mà nhìn về phía nàng,
trong con ngươi có vài phần khác thường
không kịp che giấu.
Minh phi thấy Hiên Viên Phàm đang si mê triền miên nhìn Mạnh
Phất Ảnh, lửa giận trong lòng nhất thời lại bốc lên, nhịn không được tức giận
nói, “Có lẽ là ngươi giấu ở trong ống tay áo, vừa khéo xuất ra một ít, dính ở
trên ống tay áo?”
“Đúng, lời nói của Minh phi nương nương cũng không phải
không có lý.” Nàng nghe được lời Minh phi nói, không có tức giận mà ngược lại
còn có vẻ cho đó là hợp tình hợp lý nữa.
Minh phi ngẩn người, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn hung
hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.
“Mọi người có thể không có chú ý tới, Lưu thái y vừa mới đem
độc này lấy ra, dung loại giấy kín gió không thấm nước bọc lại, mà Lưu thái y
đem độc dược lấy ra một chút sau, lại lần nữa gói kỹ .” Ánh mắt nàng nhìn về
phía Lưu thái y.
“Vương phi nói không sai, giấy bọc thuốc độc này loại giấy kín gió, lại càng
không thấm nước.” Lưu thái y sửng sốt một chút, sau đó cầm trong tay cái bọc
gói thuốc cho mọi người xem.
“Sở dĩ cái bọc đặc biệt như thế đó là bởi vì trong loại độc này có một thành phần cực kì đặc
biệt, khả năng thấm hút rất lớn, hơn nữa nếu hấp thu hơi nước, độc dược sẽ hoàn
toàn thay đổi…” Mạnh Phất Ảnh dừng lại một chút, lại nói.
“Vậy chỉ cần không dính đến nơi có nước là được, cần gì phải
làm cho phiền phức như vậy?” Một thanh âm lại không nhịn được hỏi, cắt ngang lời
nói của nàng.
Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua nữ nhân vừa lên tiếng kia, chắc
hẳn cũng là một phi tần của Hoàng thượng, không hiểu thì không thể giữ im lặng
nghe nàng nói xong sao? Làm gì mà vội vàng muốn ngắt lời nàng thế ~
“Bản cung nói nước
không phải chỉ nước bình thường
như nước chúng ta uống, mà là trong nước trong không khí ,đương
nhiên nước này nhìn không tới, sờ không được nhưng loại độc chất này lại là có
thể hấp thu toàn bộ nước trong không khí, cho nên nếu không bao bọc tốt, sẽ biến
chất, kết thành khối .” Lần này nàng giải thích, tương đối cụ thể, nhưng mà,
nàng cũng hiểu được, những người cổ đại này chưa hẳn đã biết không khí có những
thành phần gì.
“Khi nãy vừa vặn Lưu thái y lấy thuốc, không cẩn thận rớt ở
bên ngoài này, mọi người có thể nhìn một chút. Mọi thứ sẽ minh bạch .”
Bất quá, cũng may, nàng vừa mới thấy khi Lưu thái y lấy độc
kia ra bị dính một chút trên bàn giờ phút này, đều đã hoàn toàn thay đổi, không
còn là dạng phấn bột nữa mà đã vón thành cục. Mọi người thấy thuốc biến thành
khối, ánh mắt rộ lên kinh ngạc.
Nàng hơi dừng một chút sau đó chuyển hướng Lưu thái y,“Lưu
thái y, bản cung nói không sai chứ?”
Sau đó đem cái đề tài này chuyển cho Lưu thái y, đễ làm cho
mọi ngươi tin tưởng hơn cũng có thể tránh cho nàng phải hao tổn tinh lực.
“Vâng, vương phi nói một điểm cũng không sai, độc này nếu
không bọc lại cũng không thể dùng được lâu, sẽ hoàn toàn thay đổi, bất quá,
thái y quán, cũng không rõ nguyên nhân vì sao hôm nay nghe Vương phi vừa nói
như vậy, rốt cuộc hiểu rõ, chúng thần thật hổ thẹn, làm nghề y gần ba mươi năm,
cũng không bằng Vương phi…” Lưu thái y giờ phút này hướng tới nàng mà nói,
trong thanh âm mang theo phần ý hổ thẹn.
Mà mọi người nghe được Lưu thái y nói như vậy, nhìn về phía
Mạnh Phất Ảnh, liền kinh ngạc, rung động, cả viện thái y cũng đều không hiểu,
nàng lại có thể nói rõ ràng như vậy. Nàng thật là lợi hại
“Lưu thái y quá mức khiêm tốn , Bản cung cũng chỉ là vừa
khéo biết một chút.” Nàng nghe được lời nói như thế lại có chút ngượng ngùng,
hiểu biết này ở hiện đại là bình thường.Mà nàng bất quá đối với phương diện dược
tính tương đối hiểu biết, nhìn thấy trên ống tay áo biến hóa liền hiểu đạo lý
trong đó.
“Buổi chiều Bản cung đến Nhu tâm cung, luôn giúp đỡ Nhu phi
nương nương an bài mọi thứ nếu trên người bản cung thật sự giấu thuốc, nhưng
không có cái bọc tốt, thời gian dài như vậy, thuốc kia đã sớm biến thành khối ,
nếu không che dấu tốt muốn xuất ra một chút xíu, chỉ sợ đều đã thành khối hết.”
Nàng quét mắt qua bên Minh phi một cái, thành công ngăn chặn miệng của bà ta.
Minh phi đối lại của ánh nhìn của nàng, trong lòng tức tới cực
điểm, âm thầm rút một ngụm khí, sau đó cắn răng nghiến lợi nói, “Hừ, hoặc là,
ngươi trước kia đã đem kia độc dược đặt ở trong chén của tỷ tỷ thì sao?”
Minh phi mặc dù ở trong hoàng cung này đấu đá rất nhiều năm,
nhưng mà làm sao có thể đấu lại sự tinh vi của nàng, bà ta giờ phút này chính
là trong lòng có tức khí, cố ý muốn muốn làm nàng khó xử mà thôi .
Nghe được lời của bà ta, trong lòng Mạnh Phất Ảnh cũng âm thầm
cười lạnh, Minh phi hôm nay chính là cố ý muốn đối đầu với nàng, chính điều này
đã giúp nàng, khiến nàng có thể thuận lợi nói chuyện. Tiếp theo chính là vấn đề
mà nàng muốn nói
“Đi lấy vài cái chén sạch sẽ lại đây.” Mạnh Phất Ảnh quay
sang nhìn tiểu cung nữ, thấp giọng phân phó,“Lau khô hoàn toàn.”
‘’Vâng ạ’’ Tiểu cung nữ tuy rằng không rõ mục đích, nhưng vẫn
đáp lời, nhanh chóng lấy ra vài cái chén sạch sẽ.
“Lưu thái y, lấy độc dược bỏ vào chén để phân biệt.” Nàng kiểm tra mấy cái chén một chút, còn lại
dùng một bên khăn tay lau qua, sau đó mới phân phó bên Lưu thái y.
“Vâng.” Lưu thái y cung kính đáp lời, sau đó lấy ra một ít độc
dược, đổ vào trong mấy cái chén.
Lần này, không bao lâu, trong chén, có màu hơi đỏ, tuy rằng
rất nhạt, nhưng lại như cũng không khó phát hiện.
Cái chén trắng tinh khi dính độc dược vào liền nổi lên màu đỏ,
cùng màu với màu sắc trên ống tay áo của nàng, nhưng trên bàn là màu đen cho
nên độc dược dính trên mặt bàn không thể nhìn ra chút biến hóa.
“Minh phi nương nương cảm thấy, lời ngươi vừa nói, còn có khả
năng sao?” Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua Minh phi, trào phúng nói, Minh phi này
lúc nào cũng tự cho là mình phải.
Kỳ thực, người kia khi chọn chất độc này chỉ thấy nó có ưu
thế, người kia lợi dụng ưu thế của thuốc độc này, hòa vào trong nước vô sắc vô
vị, hơn nữa khi uống vào sẽ té xỉu, nhưng sẽ không lập tức bị mất mạng, mặc dù
không có giải dược, nhưng trong cung đã có băng sơn Tuyết Liên, có thể ngăn chặn
độc tính của chất độc này. Nhưng lại không biết độc này còn có loại đặc tính lạ
như thế này, bởi vì, bình thuốc này màu đen mà giấy bao thuốc cũng là màu đen,
cho nên bình thường căn bản không có người phát hiện thuốc này có đặc tính biến
sắc.
Khi nàng phát hiện trên ống tay áo có sự khác thường, đã sớm
đoán ra, đây rốt cuộc là cái gì, mà đối với tất cả biến hóa cùng dược tính của
nó nàng đã nhanh chóng hiểu được. Với điểm này nàng có thể hoàn toàn nắm quyền
chủ động.
Hiên Viên Diệp nhìn thẳng nàng, giờ phút này, hắn cũng không
biết bản thân có loại tâm trạng gì nữa ,hắn thật sự không biết nữ nhân này lại
biết nhiều thứ như vậy.
Kỳ thực lúc này bị chấn động không chỉ có Hiên Viên Diệp,
mà toàn bộ người ở đây đều kinh sợ ,ngay cả Minh phi, tuy rằng luôn đối đầu với
nàng trong lòng cũng cảm thấy run sợ cực điểm.
“Độc này nhất định là vừa mới bỏ vào trong chén sau khi rót
nước trà, hoặc là trước khi rót nước trà, sau đó bỏ độc dược này vào trong. Hơn
nữa, độc kia độc tính cực nhanh vừa uống vào sẽ làm cho người ta ngất xỉu.” Lần
này, không đợi nàng mở miệng, Lưu thái y đã nói, “Nói cách khác, Nhu phi nương
trúng độc sau khi yến tiệc bắt đầu . Hơn nữa thời gian không quá dài.”
Với thân phận của Nhu phi tuyệt đối sẽ không uống trà được
pha từ lâu, cho nên độc trong chén của nương nương khẳng định được hạ trong thời
gian không dài.
“Không sai, mà bản cung vẫn luôn ngồi ở đây, mọi người đều
thấy, cho nên bản cung cũng không có cơ hội nào mà hạ độc Nhu phi nương nương.”
Nàng nghe được lời Lưu thái y nói trong lòng thầm cười.Sau đó hướng qua phía
Minh phi ẩn ý,“Sự thực chứng minh, người hạ độc
nhất định là cách Nhu phi nương nương gần nhất .”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ý của ngươi là hoài nghi bản
cung, bản cung làm sao có thể hạ độc tỷ tỷ, ngươi đừng có ngậm máu phun người.”
Minh phi nghe nàng nói vậy vội nhảy dựng lên, lớn tiếng hô.
Đáy mắt ẩn chứa tức giận, nhưng lại có vài phần hoảng loạn,
với suy luận này thì bà ta thực là bị hiềm nghi nếu không tra rõ ràng thì bà ta
hẳn là…
“Hừ, thì ra Minh phi nương nương cũng biết thế nào gọi là ngậm
máu phun người sao?” Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng khẽ hừ, hơi trào phúng nói.
Nữ nhân này giá họa cho nàng, không phải hết sức thâm độc sao? Hiện tại cũng cho bà ta
nếm thử loại cảm giác bị người ta vu oan.
“Không phải bản cung, thật sự không phải là bản cung, ngươi
không nên nói lung tung!” Minh phi không bình tĩnh, trầm ổn, càng không như
trong dự liệu của nàng mà vô cùng kích động, quay về phía Hoàng thượng, vội
vàng hô, “Hoàng Thượng, nô tì không biết gì hết, không phải là nô tì…”
Hoàng thượng chỉ lạnh lùng nhìn Minh phi một cái, sau đó
quay sang phía Mạnh Phất Ảnh, trầm giọng hỏi, “Phất nhi ngươi có ý kiến gì?”
Giờ phút này, Hoàng Thượng trưng cầu ý kiến của nàng trước mặt
mọi người,có thể thấy được, Hoàng Thượng rất tín nhiệm nàng.
“Minh phi nương nương tới khá muộn, khi đó, Phất nhi đã ngồi
ở đây cho nên Minh phi nương nương không có cơ hội đem độc dược rơi vào ống tay
áo của Phất nhi cho nên, quả thật không phải Minh phi nương nương làm.” Nàng thấy
Hoàng thượng hỏi vậy cũng không muốn dọa Minh phi nữa,nhẹ giọng nói.
Minh phi nghe thấy nàng nói như vậy, rốt cục nhẹ nhàng thở
ra, nhìn về phía nàng, cũng không còn phẫn hận như trước nữa.
“Người hạ độc kia, sau khi yến tiệc bắt đầu mới có cơ hội hạ
độc, hơn nữa, lại muốn nhân cơ hội trước yến tiệc, tới gần bản cung, còn có thể
đụng tới ống tay áo bản cung, cho nên người hạ độc này kì thực…”