Ads
Hoàng thượng vừa dứt lời, trong đại điện bỗng có chút loạn,
đâu đó vang lên mấy âm thanh kinh hãi. Có điều, nghĩ lại thì Hoàng hậu cũng đã
bị đầy xuống lãnh cung được mấy tháng, mà hiện giờ đã tìm được Nhu phi, cho nên
quyết định này của Hoàng thượng cũng không quá kinh ngạc.
Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Nhu phi.
Nhu phi nghe Hoàng thượng nói xong thì vô cùng kinh hãi,
trăm triệu lần không ngờ Hoàng thượng lại nói đến chuyện này, rốt cuộc hắn có ý
gì?
Ngày hôm qua thì cưỡng bức nàng, hôm nay lại muốn phong vị
Hoàng hậu cho nàng, đây chẳng phải là bồi thường hay sao?
Hắn tưởng nàng ham muốn ngôi vị Hoàng hậu kia sao?
Nàng chưa bao giờ muốn tranh giành ngôi vị Hoàng hậu, làm
Hoàng hậu thì có ích lợi gì? Với những nữ nhân khác, ngôi vị này có thể coi là
vô cùng vinh quang, vô cùng nở mày nở mặt, nhưng đối với nàng mà nói, nó cũng
chỉ là một thứ đáng để châm biếm mỉa mai.
Cho dù nàng có trở thành Hoàng hậu, thành chính thê duy nhất
của hắn, hắn cũng chỉ coi nàng như công cụ mà thôi.
Do vậy nàng chưa bao giờ muốn tranh giành cái vị trí đó, trước
không nghĩ tới, hiện tại lại càng không muốn.
Lúc này, tuy đang hết sức kinh ngạc nhưng nàng cũng không phản
ứng gì, mí mắt vẫn cụp xuống, có điều bàn tay đang để trong lòng lại nắm chặt lại
có chút khẩn trương, nếu Hoàng thượng thực sự muốn đẩy ngôi vị Hoàng hậu này
cho nàng, nàng sẽ phải cự tuyệt thế nào đây?
Mọi người thấy phản ứng của Nhu phi thì nhất loạt đều kinh
ngạc, được phong ngôi vị Hoàng hậu vốn là chuyện rất vinh quang, sao trông Nhu
phi lại không có vẻ vui sướng chút nào ?
Minh phi và Mị phi đều nhìn về phía Nhu phi, trong ánh mắt
tràn ngập sự đố kỵ, có điều bọn họ cũng biết, dù tức giận hay oán hận thì cũng
không thể thay đổi được chuyện này, các nàng đều tận mắt chứng kiến Hoàng thượng
sủng ái Nhu phi thế nào.
Trong lòng Liễu phi cũng âm thầm kinh trệ nhưng trên mặt
nàng ta vẫn thoang thoảng nụ cười, dáng vẻ không muốn tranh giành, không tức giận
cũng không oán hận, có vẻ như chuyện này không quan hệ gì đến nàng ta.
Ánh mắt Hoàng thượng đảo qua tất cả mọi người một lượt rồi dừng
lại ở chỗ Nhu phi. Thấy Nhu phi vẫn một mực bình thản, thậm chí không có nửa điểm
phản ứng, lòng hắn không khỏi chùng xuống. Hắn lại trầm giọng nói, “Trẫm quyết
định lập Nhu phi làm Hoàng hậu, mọi người có ý kiến gì không?”
Trong âm thanh trầm thấp dường như có mang theo chút tức giận,
chính là sự tức giận không muốn người khác làm trái ý, lại ẩn thêm vài phần uy
nghiêm, khiến người ta không thể không kinh hãi.
Lúc này, còn ai dám có ý kiến?
Hơn nữa việc này vốn cũng là chuyện hợp lẽ, Hoàng hậu đã làm
ra chuyện như vậy, bị phế bỏ cũng là đương nhiên, huống chi hiện tại gia tộc của
Hoàng hậu cũng đã suy tàn.
Mà Nhu phi vốn là công chúa Phong tộc, năm đó khi Hoàng thượng
xuất chinh, trên đường trở về thì gặp được nàng. Sau đó, Hoàng thượng tự mình đi
Phong tộc cầu thân, cũng phải trải qua rất nhiều trắc trở rốt cuộc mới đem được
Nhu phi về.
Có điều từ đó về sau Phong tộc cũng không qua lại gì với
Hiên Viên vương triều, điều này làm cho người ta cực kỳ khó hiểu.
Nói thế nào thì nói, Nhu phi cũng danh chính ngôn thuận là một
công chúa, việc phong ngôi vị Hoàng hậu cho nàng cũng không có gì phải bàn cãi.
Khóe môi đang cười của Liễu phi đông cứng lại một chút rồi lại
lập tức dãn ra. Nàng ta nhìn về phía Hoàng thượng, trên gương mặt vẫn nhàn nhạt
nụ cười, dáng vẻ dường như hết sức ủng hộ quyết định này của Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn gương mặt tươi cười của Liễu phi, trong
khóe mắt ẩn hiện chút áy náy, hắn biết nàng ta đã nhiều năm, nàng ta vốn ôn nhu
hiền lành, nhưng ngôi vị Hoàng hậu này hắn chỉ có thể ban cho Nhu phi.
Hắn không hề nhìn thấy bàn tay đang giấu dưới mặt bàn của Liễu
phi đang không ngừng nắm chặt, nắm chặt, từng đám gân xanh hung hăng nổi lên vô
cùng rợn người.
Gương mặt Minh phi và Mị phi lộ rõ vẻ phẫn nộ, hung ác. Bọn
họ đã sớm đoán biết được kết quả này,
nhưng giờ khi nghe chính miệng Hoàng thượng nói ra, bọn họ lại cảm thấy oán hận
đến mức chỉ muốn xé Nhu phi ra thành trăm mảnh.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự
cảm chẳng lành, nàng cảm giác được Nhu phi hôm nay có chút kỳ quái.
Tay nàng theo bản năng nắm chặt tay Hiên Viên Diệp, lòng bàn
tay cũng rịn ra chút mồ hôi.
“Nàng sao vậy?” Hiên Viên Diệp hơi quay sang nàng nhẹ giọng
hỏi. Kỳ thực hắn đã sớm đoán được hôm
nay Hoàng thượng sẽ nhắc tới chuyện này nên cũng không quá kinh ngạc. Mặc dù hắn
biết Mẫu phi không để ý gì đến ngôi vị Hoàng hậu, nhưng đã ở trong Hậu cung này,
đây chẳng qua là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Thiếp …” Mạnh Phất Ảnh mở miệng định trả lời thì đúng lúc
đó Hoàng thượng lại nói, “Nếu không ai có ý kiến gì, như vậy trẫm …”
“Chờ một chút.” Hoàng thượng còn chưa nói xong thì Nhu phi đột
nhiên đứng lên, ánh mắt đang cụp xuống cũng từ từ nâng lên nhìn về phía Hoàng
thượng.
Mọi người không khỏi sửng sốt, lúc này Nhu phi lại ngắt lời
Hoàng thượng, rốt cuộc là có ý gì?
Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trùng xuống, dự cảm chẳng lành lại
tiếp tục dấy lên, bàn tay đang nắm tay Hiên Viên Diệp nhịn không được khẽ run rẩy,
nàng có thể đoán được tiếp theo Nhu phi định là gì.
Nàng biết, nếu là Nhu phi vốn luôn bình thản trước kia, khi
Hoàng thượng đưa ra chủ ý phong hậu, trong lòng Nhu phi dù không muốn cũng sẽ
không cự tuyệt, vậy nhưng lúc này Nhu phi lại không như vậy.
Hôm nay Nhu phi quá lạnh nhạt, quá lãnh đạm, lãnh đạm đến mức
ngay cả hai người bọn họ cũng không để ý, hơn nữa, nàng cảm giác được thân mình
Nhu phi có chút cứng đờ, có vẻ như có một chút tuyệt vọng bi thương. Nhất định
tối qua đã xảy ra chuyện gì đó khiến Nhu phi thành ra như vậy.
Cho nên nàng biết rõ, buổi phong hậu hôm nay, Nhu phi tuyệt
đối sẽ không đồng ý.
Có điều lúc này Nhu phi cự tuyệt Hoàng thượng như thế, hậu
quả sẽ …
Thân mình Hiên Viên Diệp cũng không khỏi cứng lại, thật sự hắn
không nghĩ đến tình huống này …
“Nàng muốn nói gì?” Sắc mặt Hoàng thượng rõ ràng trầm xuống,
ánh mắt nhìn Nhu phi lập tức ngập tràn tức giận. Hắn híp đôi mắt lại rồi uy hiếp
nói, “Đây là đại điện, trước khi nói tốt nhất nàng nên cân nhắc một chút.”
Mọi người nghe Hoàng thượng nói xong thì nhất loạt kinh sợ,
có vẻ Hoàng thượng đã đoán được Nhu phi muốn nói gì.
Trên mặt Liễu phi thấp thoáng nụ cười khẽ, phía dưới bàn,
bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng ra một chút.
Có điều, nàng ta ngay lập tức che dấu mọi biểu hiện vừa có,
trên gương mặt lại tràn ra vẻ kinh ngạc hướng về phía Nhu phi.
Nhu phi cũng mỉm cười, không mảy may để ý đến sự tức giận
cùng uy hiếp của Hoàng thượng, đôi môi đỏ hé ra chậm rãi nói từng chữ, “Ngôi vị
Hoàng hậu này thần thiếp không xứng đáng, thỉnh Hoàng thượng tấn phong cho người
khác.”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng lại chứa một ý
chí kiên định làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Nàng đã nhẫn nhịn lâu lắm rồi, nhẫn nhịn nhiều lắm rồi, căn
bản muốn vì Diệp nhi, vì Phất nhi mà tiếp tục nhẫn nhịn, nhưng sự việc xảy ra tối
qua khiến nàng không thể nào nhịn thêm được nữa, nàng không muốn chuyện đó lại
phát sinh lần nữa.
Nhu phi vừa dứt lời, toàn bộ đại điện bỗng ồ lên một tiếng.
“Nhu phi, đây không phải là lúc có thể bốc đồng, ngươi còn
không mau ngồi xuống.” Thái hậu lập tức hô to, sắc mặt cũng cứng lại.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ mau ngồi xuống đi, đừng gây náo loạn thêm nữa.”
Liễu phi đứng lên nhẹ nhàng kéo Nhu phi xuống, vừa kéo vừa thấp giọng khuyên nhủ.
Minh phi và Mị phi vốn đang kinh hãi ngơ ngác còn chưa lấy lại
được tinh thần, khi thấy Liễu phi khuyên nhủ Nhu phi thì lại càng sửng sốt, ánh
mắt bọn họ lập tức trở nên hung ác gườm gườm nhìn Liễu phi.
Nữ nhân này thật ngốc, Nhu phi không muốn làm hoàng hậu,
không phải bọn họ sẽ có cơ hội sao?
Mạnh Phất Ảnh âm thầm thở rút một hơi, mơ hồ cảm giác được
bàn tay Hiên Viên Diệp cứng lại một chút, hắn cũng không nói gì thêm, trên mặt
không lộ ra điều gì khác thường, có điều sâu trong con ngươi hiện lên vẻ quả
quyết.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, đột nhiên hiểu ra tâm tư của hắn. Nếu
Nhu phi đã đi đến bước này, mặc kệ thế nào hắn cũng sẽ giúp đỡ Nhu phi.
Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy vui mừng xen lẫn cảm động,
nam nhân này tuy vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đích thực là một nam tử.
Hắn không vì ngôi vị hoàng đế mà hy sinh những người thân cận.
Sắc mặt Hoàng thượng hoàn toàn trùng xuống, thậm chí có chút
đen lại, trong đôi mắt không cách nào che giấu được sự giận dữ, nàng ta dám cự
tuyệt hắn, lại ngay trên đại điện này sao?
“Nàng là quý phi, sao có thể nói những lời như vậy? Lần này
Trẫm coi như nàng nói không suy nghĩ, nàng ngồi xuống đi.” Hoàng thượng cố nén
sự tức giận trong lòng, chậm rãi nói từng chữ.
“Vậy khẩn cầu Hoàng thượng bỏ thần thiếp đi.” Nhu phi ngẩng đầu lên, mí mắt lại buông xuống,
trong giọng nói trầm thấp lộ rõ ý muốn đoạn tuyệt không hề chùn bước.
Toàn bộ đại điện nhất thời lập tức sôi trào, thân là phi tử
của Hoàng thượng, không muốn làm Hoàng hậu thì thôi, vậy mà trước mặt mọi người
lại yêu cầu Hoàng thượng bỏ nàng?
Nữ nhân này điên rồi sao?
Mạnh Phất Ảnh giật mình, trong lòng dấy lên sự cảm phục Nhu
phi. Nàng thật sự không thể tin được một nữ nhân cổ đại, một nữ nhân nhu nhược
như vậy lại dám đối đầu với Hoàng thượng, dám nói ra những lời như vậy trước mặt
Hoàng thượng.
Kỳ thực nếu lúc này đổi là nàng, có thể nàng cũng sẽ …
Khóe môi Hiên Viên Diệp hơi nhấp lên một chút nhưng vẫn
không nói gì.
Thái hậu cũng hoàn toàn kinh sợ, có điều lúc này bà không biết
phải nói gì, chỉ sợ nói không đúng lại chọc thêm vào sự tức giận của Hoàng thượng.
Sắc mặt Hoàng thượng đã hoàn toàn biến thành màu đen, hắn thế
nào cũng không nghĩ đến việc nàng lại đưa ra yêu cầu như thế, lại muốn hắn bỏ
nàng …
“Trẫm thấy ngươi điên rồi, người đâu, đem Nhu phi đi.” Hoàng
thượng cuối cùng không nhịn được nữa bèn tức giận quát to.
“Thần thiếp không điên, hiện tại thần thiếp rất tỉnh táo, thỉnh
Hoàng thượng bỏ thần thiếp đi.” Nhu phi lại nhẹ giọng nói, từng câu từng chữ thốt
ra cực kỳ kiên định, rõ ràng.
“Tỷ tỷ, ngươi ăn nói khùng điên gì vậy, chúng ta đều là nữ
nhân của Hoàng thượng, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy?” Liễu phi vội
vã kéo Nhu phi, gương mặt tỏ rõ vẻ sốt ruột, lo lắng.
Nhưng trong đáy lòng nàng ta thì như đang nở hoa.
“Ta đi rồi chẳng phải ngươi sẽ làm hoàng hậu sao.” Nhu phi
liếc mắt nhìn Liễu phi một cái rồi nhàn nhạt cười nói, trong giọng điệu cũng
không bộc lộ cảm xúc gì, dường như là đang nói đến một chuyện rất bình thường.
Bởi vì nàng vốn đã không màng để ý đến những chuyện này.
“Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy, muội muội chưa từng có tâm tư đó.”
Liễu phi sửng sốt một chút rồi ủy khuất nói.
“Được, tốt lắm, Trẫm thuận theo ý ngươi, phong cho Liễu phi
làm hoàng hậu.” Hoàng thượng sắp tức đến hộc máu, khi nghe Nhu phi nói xong thì
càng nộ hỏa công tâm, liền lập tức lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ hung bạo.
Liễu phi ngớ người ra, toàn thân bỗng ngây dại, thất thần đến
nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Mà đôi mắt của Minh phi và Mị phi cũng nhất loạt trợn to khó
tin nhìn Liễu phi. Có thể nói, trong số bốn người quý phi bọn họ, Liễu phi là
người có thân phận thấp nhất.
Nàng ta vốn chỉ là một cung nữ theo hầu bên Hoàng hậu trước
kia, cũng chính là mẹ đẻ của Thái tử. Trước đây có lần thân thể Hoàng hậu không
được khỏe, nàng ta nhân cơ hội đó đã quyến rũ Hoàng thượng rồi mang thai long tử.
Hoàng hậu khi đó vốn muốn xử trí nàng ta nhưng bởi vì nàng
ta đã có con, Hoàng thượng lại đã biết chuyện nên không dám làm gì nàng ta, chỉ
có thể cho nàng ta một phân viện để dưỡng thai.
Sau đó không lâu Hoàng hậu có tin vui, về sau Hoàng hậu sinh
hạ Thái tử, còn đứa nhỏ của nàng ta vừa mới sinh ra đã bị chết non.
Có điều về sau Hoàng thượng vẫn rất sủng hạnh nàng ta, bởi
vì nàng ta không tranh giành ầm ĩ với ai, lại luôn cực kỳ hiền lành nên rất được
lòng Hoàng thượng.
Trước khi Hoàng hậu mất đi, Hoàng thượng vẫn đặc biệt chiếu
cố nàng ta, còn thường xuyên nghỉ ngơi ở chỗ nàng ta, liên tục thăng cấp cho
nàng ta thẳng lên tới vị trí thục nghi.
Về sau khi Nhu phi tiến cung, Hoàng thượng mới không thường
xuyên đến chỗ nàng ta nữa mà chỉ sủng ái Nhu phi.
Khi Nhu phi vừa mới tiến cung, Hoàng thượng gần như ngày nào
cũng ở Nhu Tâm cung. Khi đó mọi nữ nhân trong cung đều tỏ ra bất mãn, từng người
từng người đều âm thầm làm náo loạn cả lên, chỉ có Liễu phi vẫn cực kỳ bình thản,
vì vậy sau khi một quý phi mất đi, Hoàng thượng liền phong cho nàng ta làm quý
phi.
Tuy đều là thân phận quý phi như nhau nhưng các nàng khác đều
khinh thường Liễu phi, hiện giờ Hoàng thượng lại phong cho Liễu phi làm hoàng hậu,
bọn họ đương nhiên không phục.
“Được, vậy xin Hoàng thượng bỏ thần thiếp, cho thần thiếp xuất
cung.” Nhu phi nghe Hoàng thượng muốn phong Liễu phi làm hoàng hậu thì thở dài
nhẹ nhõm một hơi rồi lại cất giọng nhẹ nhàng nói.
“Xuất cung? Ngươi đừng mơ tưởng. Ngươi đã vào Hoàng cung này
rồi thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.” Ánh mắt Hoàng thượng trầm xuống, thẳng
tắp chằm chằm nhìn Nhu phi, hắn vừa nhìn nàng vừa tàn nhẫn nói.
“Người đâu, đem Nhu phi giam vào lãnh cung.” Hoàng thượng đột
nhiên quay sang tên thị vệ đứng bên cạnh lạnh lùng ra lệnh.
Nhu phi cụp mắt xuống, trên khuôn mặt tràn ra một nụ cười khẽ,
đây chính là điều nàng mong muốn. Nàng đương nhiên hiểu rõ Hoàng thượng sẽ
không thể nào bỏ nàng, không thể nào đồng ý cho nàng xuất cung.
Vì vậy nàng mới cố tình chọc giận Hoàng thượng, để Hoàng thượng
giam nàng vào lãnh cung.
Nàng biết sẽ làm ảnh hưởng đến Diệp nhi, nhưng lúc này đây,
nàng muốn ích kỷ một lần, nàng tin Diệp nhi nhất định sẽ không trách nàng.
Hiên Viên Diệp cứng đờ người, hắn theo bản năng định đứng dậy
thì bị Mạnh Phất Ảnh lập tức kéo lại, “Đây là mong muốn của Mẫu phi, nếu chàng
không yên tâm, sau này chúng ta sẽ nghĩ cách để Mẫu phi được xuất cung. Giờ nếu
chàng ra mặt sẽ làm cho sự việc càng thêm phức tạp, không chừng còn đẩy Mẫu phi
vào chỗ chết.”
Cùng là nữ nhân, Mạnh Phất Ảnh hiểu được tâm tư của Nhu phi
lúc này. Nàng biết đây chính là điều mà Nhu phi mong muốn.
Nàng lại một lần nữa âm thầm bội phục sự thận trọng, chu đáo
và chặt chẽ của Nhu phi.
Nếu lúc này Hiên Viên Diệp ra mặt ngăn cản, kế hoạch của Nhu
phi sẽ tan vỡ hoàn toàn, đến lúc đó, Nhu phi nhất định sẽ vì hắn mà tạm nhân
nhượng.
Hôm nay Nhu phi làm vậy nhất định là đã tuyệt vọng tới cực
điểm, bằng không sẽ không kiên quyết như thế.
Vì vậy, nàng không muốn làm cho Nhu phi khó xử.
Nếu Hoàng thượng còn có tình cảm với Nhu phi, Nhu phi có ở
trong lãnh cung cũng không bị ảnh hưởng gì, còn nếu đã vô tình, dù có ở ngay
trước mắt cũng vô ích.
Hiên Viên Diệp run lên một chút rồi nhìn sâu trong mắt nàng
có vẻ như muốn nói điều gì đó, tiếp đó hắn nắm tay nàng thật chặt, thật chặt.
Bọn thị vệ thấy Hiên Viên Diệp không phản ứng gì thì hơi sửng
sốt một chút, sau đó mới tới trước mặt Nhu phi thấp giọng nói, “Nhu phi nương
nương, mời.”
Thái hậu âm thầm thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Nhu phi lộ rõ
vài phần đau lòng, sao nàng lại phải khổ như vậy?
Hiên Viên Diệp nắm tay Mạnh Phất Ảnh thật chặt, đôi mắt chậm
rãi dõi theo Nhu phi, trong con ngươi thâm thúy ẩn giấu tâm sự nặng nề.
Có điều, khi Nhu phi nhìn về phía hắn, gương mặt Nhu phi lại
thấp thoáng nụ cười vui mừng, mang theo vài phần đồng tình và giải thoát. Hắn bỗng
cảm thấy may mắn vừa rồi đã không đứng lên can thiệp.
Đúng như Phất nhi nói, đây mới thật sự là mong muốn của Mẫu
phi, hơn nữa, nếu Mẫu phi quả thật không muốn ở trong Hoàng cung nữa, hắn sẽ
nghĩ cách để đưa Mẫu phi xuất cung.
Sau khi thị vệ đưa Nhu phi ra ngoài, sắc mặt Hoàng thượng
càng thêm âm trầm, ánh mắt hướng về phía Hiên Viên Diệp lộ rõ sự tức giận, dường
như đang trách hắn vừa rồi đã không đứng lên can thiệp. Có điều gương mặt Hiên
Viên Diệp lại hết sức bình thản, không có chút phản ứng nào.
Vừa rồi Hoàng thượng nói muốn lập Liễu phi làm hoàng hậu, cho
nên lúc này, mọi ánh mắt lại nhất loạt đổ dồn về phía Liễu phi.
“Hoàng thượng muốn lập Liễu phi làm hoàng hậu, ai gia không
đồng ý. Nàng ta xuất thân hèn mọn, thật sự không thể thu phục lòng người.” Thái
hậu chậm rãi nói, ánh mắt bà lóe lên.
Bà không thể ngăn cản việc giam Nhu phi vào lãnh cung nhưng
có thể ngăn cản được chuyện này. Hơn nữa bà cũng biết, lời nói vừa rồi của
Hoàng thượng chẳng qua là lời nói trong cơn tức giận mà thôi.
Lúc này bà cũng chỉ vì Hoàng thượng mà tạo ra cái cớ cho hắn
rút lại lời nói ban nãy.
Hoàng thượng nheo nheo mắt lại, lời nói vừa nãy của hắn đúng
là lời nói trong lúc tức giận vì câu nói của Nhu phi. Mấy năm nay, Liễu phi tuy
cực kỳ hiền lành nhưng dù sao thân phận nàng ta cũng thực sự quá thấp, hơn nữa
nhiều năm như vậy mà nàng ta vẫn chưa có mụn con nào.
Nếu lập nàng ta làm hoàng hậu, tất cả các đại thần trong triều
khẳng định sẽ không đồng ý.
Vừa nãy chính miệng hắn đã nói muốn lập Liễu phi làm hoàng hậu,
nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng ta vẫn ngập tràn áy náy.
“Hoàng thượng, Thái hậu nói rất đúng. Thần thiếp xuất thân
là một cung nữ, nếu làm hoàng hậu chẳng phải sẽ làm người trong thiên hạ cười
chê Hoàng thượng hay sao? Được Hoàng thượng sủng ái, thần thiếp xin nhận tấm
lòng của Hoàng thượng, nhưng thần thiếp không muốn làm Hoàng thượng khó xử,
càng không muốn Hoàng thượng bị người ta chê cười, vì vậy, kính xin Hoàng thượng
thu hồi lại lời nói ban nãy ạ.” Liễu phi cung kính hướng về phía Hoàng thượng
nhẹ giọng nói, gương mặt cũng tràn ngập vẻ cảm kích lẫn nhu tình.
“Khó có người hiểu rõ lí lẽ như nàng, cũng khó có người vì
trẫm mà suy nghĩ như nàng, chuyện phong hậu lần này để sau hãy bàn tiếp.” Hoàng
thượng nhẹ giọng nói, gương mặt âm trầm rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười khẽ.
Lúc này hắn vẫn lo lắng cho thể diện của Liễu phi nên chỉ nói là sẽ bàn bạc lại,
cũng không nói là sẽ không phong cho nàng ta làm hoàng hậu.
“Thần thiếp đa tạ Hoàng thượng.” Liễu phi nghe Hoàng thượng
nói xong thì cúi xuống hành lễ, gương mặt hiện lên vẻ cảm kích, có điều trong
con ngươi đang cụp xuống lại tràn ra hận ý. Ngôi vị hoàng hậu này, nhất định sẽ
có một ngày rơi vào trong tay nàng ta.
Có điều hiện tại không phải là lúc thích hợp, cho nên nàng
ta mới cố ý nói như vậy.
Ánh mắt Hoàng thượng đang nhìn Liễu phi càng tăng thêm vài
phần khen ngợi.
“Nếu Hoàng thượng đã nói để bàn bạc lại sau thì ai gia đi về
trước đã, ai gia ngồi nửa ngày rồi, giờ thấy hơi mệt.” Thái hậu lại âm thầm thở
ra một hơi rồi nhẹ giọng nói, nói xong thì từ từ đứng dậy đi ra ngoài.
“Cung tiễn Thái hậu.” Hoàng thượng đứng lên hơi khom người
hành lễ.
“Diệp nhi, Phất nhi, các ngươi cũng theo Hoàng nãi nãi trở về
thôi.” Thái hậu đi đến trước mặt Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh thì hơi dừng
chân một chút rồi nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh đồng thanh đáp lời rồi
cùng Thái hậu rời đi.
“Diệp nhi, ngươi đang đau lòng vì Mẫu phi phải không?” Sau
khi ra khỏi đại điện, Thái hậu nhìn sang Hiên Viên Diệp thấp giọng hỏi.
Bà biết tình cảm sâu đậm của Diệp nhi với Nhu phi, hôm nay hắn
lại không ra tay ngăn cản khiến bà có chút bất ngờ. “Mẫu phi ngươi là người
thông minh, nàng ấy làm vậy nhất định là đã biết hậu quả sẽ thế nào.” Thái hậu
hơi dừng lời rồi bổ sung thêm.
Đó cũng là lý do mà bà không ra tay ngăn cản Hoàng thượng. Gần
đây bà phát hiện ra tính tình của Nhu phi và Mạnh Phất Ảnh có đôi chút giống
nhau, chỉ sợ nếu bà ra tay ngăn cản, Nhu phi sẽ
quá khích mà gây ra chuyện gì.
“Đây là ý muốn của Mẫu phi, Diệp nhi đau khổ làm gì.” Hiên
Viên Diệp sửng sốt một chút rồi trầm giọng nói.
“Ngươi nghĩ được vậy là rất tốt.” Thái hậu âm thầm thở dài
nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt theo bản năng quét qua Mạnh Phất Ảnh một cái.
“Hoàng nãi nãi, Phất nhi muốn đi xem Mẫu phi thế nào.” Sau
khi ra khỏi đại điện, Mạnh Phất Ảnh vẫn
có chút không yên lòng, có chút lo lắng cho Nhu phi.
“Được, đi đi.” Thái hậu vô cùng sảng khoái đồng ý luôn.
“Ta đi cùng nàng.” Hiên Viên Diệp cũng lập tức nói.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày lại, nếu Hiên Viên Diệp đi theo, chỉ
sợ Nhu phi có lời muốn nói cũng không nói được. Nàng đang định mở miệng cự tuyệt
thì Thái hậu đột nhiên lên tiếng, “Diệp nhi, ngươi đưa Hoàng nãi nãi trở về
đi.”. Thái hậu đương nhiên cũng nhìn ra sự khác thường của Mạnh Phất Ảnh.
“Vâng.” Hiên Viên Diệp
tuy đang lo lắng nhưng khi nghe Hoàng Thái hậu nói vậy thì cũng không cự tuyệt
mà cùng Thái hậu trở về Vĩnh Thọ cung.
Mạnh Phất Ảnh cũng vội vàng tới lãnh cung.
Lãnh cung chia làm hai viện, Hoàng hậu đang bị nhốt tại Đông
viện, bọn thị vệ bèn đưa Nhu phi tới Tây viện, điều kiện ở đây tốt hơn khá nhiều
so với bên Đông viện.
Hơn nữa, trong Tây viện cũng không có gì khác so với viện của
các phi tần khác.
Lúc Mạnh Phất Ảnh tới, bọn thị vệ đã rời đi cả. Nhu phi đang
đứng trong sân, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng thân mình nàng càng làm tăng lên
vẻ tuyệt mỹ, càng thêm vài phần mông lung phiêu dật.
Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng bước vào, khi đến gần Nhu phi thì dừng
lại.
“Phất nhi, con đã đến rồi.” Nhu phi không xoay người lại mà
nhẹ giọng hỏi, giọng nói cũng có phần mờ mịt sương khói.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời, vừa nói vừa nhìn
dáng vẻ Nhu phi, cảm giác đau lòng cứ từ từ dâng lên.
“Phất nhi, Mẫu phi muốn rời khỏi Hoàng cung này.” Nhu phi vẫn
lẳng lặng đứng đó mà không xoay người lại, trong giọng nói nhàn nhạt rốt cuộc
đã thêm vài phần chân thật, cũng có vài phần hy vọng.
Hiện tại nàng chỉ muốn rời khỏi Hoàng cung, thật sự rất muốn.
Nhu phi biết nếu nàng rời đi, Diệp nhi nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng có điều,
nếu còn tiếp tục ở lại chỗ này, chỉ sợ bản thân mình sẽ dần dần héo rũ cho đến
chết.
Hơn nữa Diệp nhi hiện tại đã trưởng thành, hắn là người tuyệt
đối có năng lực, có thể chống đỡ được mọi chuyện, không cần nàng phải tạm nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Được, Phất nhi nhất định sẽ đưa Mẫu phi rời khỏi Hoàng cung
này.” Mạnh Phất Ảnh không hề do dự lên tiếng, không sợ mạo hiểm cũng chẳng sợ sẽ
mang tội mất đầu, nàng phải giúp Mẫu phi xuất cung.
Nàng biết, nếu Mẫu phi ở lại trong Hoàng cung này, chỉ sợ …
Đương nhiên, nàng sẽ có cách để không lọt ra bất kỳ sơ hở
nào, không để cho người khác phát hiện ra điều gì bất thường, cũng không để cho
Hoàng thượng phải nghi ngờ.
Thân mình Nhu phi cứng lại một chút rồi từ từ xoay lại, ánh
mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh tràn ra ý cười nhàn nhạt, “Được, Mẫu phi sẽ chờ con.”
Nàng tuyệt đối tin tưởng nha đầu này có bản lĩnh ấy, mà lúc
này nàng cũng không muốn thốt ra những lời dối trá, không muốn phải lo lắng mỗi
khi nói gì nữa.
Khi nghe được lời đồng ý không chút do dự của Mạnh Phất Ảnh, nàng biết không cần phải
nói thêm gì nữa.
Bởi vì nàng biết rõ Phất nhi sẽ rất cẩn thận, sẽ không để
Hoàng thượng nghi ngờ …
“Mẫu phi phải chú ý giữ gìn thân thể, Phất nhi sẽ nhanh
chóng đi lo liệu mọi chuyện.” Mạnh Phất Ảnh nghe Nhu phi nói xong thì khóe môi
nàng tràn ra một nụ cười khẽ.
Nàng rất thích tính cách này của Nhu phi. Nhu phi nghĩ cái
gì thì làm cái đó, không mang theo nửa điểm dối trá.
Đã không thích thì liền quyết đoán rời đi, nàng hết sức ủng
hộ cách làm này của Nhu phi.
Một nữ nhân tốt như vậy mà Hoàng thượng không biết quý trọng,
phải khiến cho hắn hối hận thôi.
Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy hưng phấn, so với lần
nàng đào hôn thì còn hưng phấn hơn nhiều.
Chuyện này muốn thành công phải có kế hoạch cực kỳ tốt. Sau
khi trở về, nàng nhất định phải thương lượng một chút với Hiên Viên Diệp.
Hai người bọn họ đều thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ
ra một cách chu toàn không có sơ hở nào.
“Được, Mẫu phi hiểu rồi.” Gương mặt Nhu phi nở ra nụ cười
chân thật lại vô cùng sinh động, trong ánh mắt cũng thấp thoáng tia hy vọng.
Sau khi rời khỏi lãnh cung, trong lòng Mạnh Phất Ảnh vẫn có
chút kích động. Khi đến Vĩnh Thọ cung, nàng mới cẩn thận đè nén xúc động xuống,
chuyện này không thể cho Thái hậu biết được.
Rời khỏi Hoàng cung rồi, Mạnh Phất Ảnh mới thấp giọng nói ra
chuyện này với Hiên Viên Diệp.
Hiên Viên Diệp cứng người lại, hai tròng mắt hơi trợn lên có
chút kinh ngạc nhưng không thấy hắn nói gì, không biết là đang suy nghĩ chuyện
gì?
“Không phải là chàng không đồng ý đấy chứ?” Ánh mắt Mạnh Phất
Ảnh lóe lên, nàng thử hỏi hắn, nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ tự làm một mình.
“Ta đang nghĩ hình như nàng đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với
những loại chuyện thế này thì phải.” Khóe môi Hiên Viên Diệp kéo ra một tia cười
khẽ, hắn cất giọng trêu đùa nàng.
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút rồi hung hăng trợn mắt lườm
hắn một cái, “Giờ là lúc nói chuyện của Mẫu phi, chàng không cần phải gộp mọi
chuyện lại làm một.”
Nam nhân này thật đúng là thù dai.
“Nàng vốn có kinh nghiệm với những chuyện thế này, nàng làm chủ
là tốt rồi.” Hiên Viên Diệp cố ý nói,
khóe môi hắn càng tràn lan ý cười, mặc dù là đang trêu ghẹo nàng nhưng cũng ngầm
đồng ý rồi. Nếu đúng là ý muốn của Mẫu phi, hắn đương nhiên phải giúp Mẫu phi.
“Hừ, vậy thiếp sẽ làm chủ chuyện này.” Mạnh Phất Ảnh lạnh
lùng hừ nhẹ, chút chuyện nhỏ này sao làm khó được nàng.
Nếu muốn để cho Nhu phi thuận lợi xuất cung, biện pháp tốt
nhất chính là treo đầu dê bán thịt chó, làm cho Hoàng thượng không thể truy cứu
được.
Mạnh Phất Ảnh càng nghĩ càng hưng phấn. Hiên Viên Diệp chăm
chú nhìn gương mặt âm trầm của nàng, quả thật nàng đặc biệt hứng thú với những
chuyện thế này, có khi nào nàng lại muốn chạy trốn lần nữa không?
Hôm sau, Hiên Viên Diệp vừa hạ triều trở về đã nói muốn đưa
nàng tới Hầu Vương phủ một chuyến.
Mạnh Phất Ảnh giật
mình, đã lâu rồi nàng không chủ động về thăm Phụ thân, nghĩ lại thấy quả thực rất
bất hiếu.
Khi hai người tới Hầu Vương phủ, Mạnh Vân Thiên đã chờ sẵn ở
đại sảnh. Mạnh Phất Ảnh lúc này mới nghĩ ra có thể Phụ thân đã yêu cầu Hiên
Viên Diệp đưa nàng về.
Hôm qua, nàng dùng ít tơ lụa do nhà xưởng của mình tạo ra để
may hai bộ y phục, hôm nay nàng mặc luôn một bộ màu xanh nhạt.
Hai người vào đến đại sảnh thì gặp cả Mạnh Như Tuyết đang ở
đó. Nàng ta nhìn thấy y phục của nàng thì hai mắt đột nhiên sáng ngời. Chờ nàng
làm lễ với Phụ thân xong, nàng ta liền tỏ ra hâm mộ nói, “Y phục của muội muội
thật đẹp, muội muội mua ở đâu vậy? Tơ lụa tốt thật, không biết bán ở chỗ nào mà
tỷ tỷ chưa từng thấy qua.”
“Đúng nha, Phất nhi, ngươi mua ở chỗ nào vậy?” Đại phu nhân
cũng tỏ ra hâm mộ cất tiếng hỏi.
Mạnh Phất Ảnh hơi chau mày lại, tỏ vẻ không hề để ý đến bọn
họ.
Có điều Đại phu nhân lại cố tình tới gần xem xét tỉ mỉ,
gương mặt càng tỏ rõ vẻ hâm mộ, “Phất nhi, ngươi mua ở chỗ nào vậy, thật sự rất
đẹp.”
“Phất nhi, mấy ngày nay Phụ thân đã cho tu sửa chỗ ở ngày
trước của Mẫu thân con ở Trúc viện, không phải trước kia con luôn ầm ĩ đòi vào
sao. Giờ con đến xem đi.” Ánh mắt Mạnh Vân Thiên quét qua bọn họ một cái rồi dừng
lại ở chỗ Mạnh Phất Ảnh, ông thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo chút
thương nhớ khôn nguôi.
Nhiều năm rồi Mạnh Vân Thiên không muốn để lộ ra nỗi đau này
cho ai biết, cũng không dám chạm vào, nên đã cho người phong tỏa toàn bộ mọi thứ
liên quan đến Linh nhi, nhưng hiện tại ông đã thông suốt, nỗi nhớ mong không
cách nào phong tỏa được, nỗi đau xót cũng không cách nào tiêu thất, chi bằng
nên đối mặt thì hơn.
Mười mấy năm nay Trúc viện không có ai ra vào nên cực kỳ
tiêu điều, lần này, ông đã cho tu sửa hoàn toàn, chỉ giữ lại những thứ trước
kia Linh nhi vẫn dùng.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, lục lại trí nhớ, trước kia Phụ thân
chưa bao giờ cho phép kẻ nào bước vào rừng trúc dù là nửa bước, bây giờ Phụ
thân lại cho trùng tu chỗ đó, còn chủ động bảo nàng vào xem.
“Phụ thân, để Tuyết nhi dẫn muội muội đi.” Mạnh Như Tuyết
nghe Mạnh Vân Thiên nói vậy thì cực kỳ nhiệt tình muốn đưa Mạnh Phất Ảnh tới
đó. Nàng ta quay sang Mạnh Phất Ảnh nhưng ánh mắt lại hơi liếc về phía Hiên
Viên Diệp.
“Được, để Tuyết nhi dẫn con đi.” Mạnh Vân Thiên suy tư một
chút rồi chậm rãi nói. Ông cũng có một số việc cần thương lượng với Hiên Viên
Diệp.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời rồi đứng lên đi ra
ngoài. Nàng không có bất kỳ trí nhớ nào đối với vị mẫu thân kia nhưng trong
lòng vẫn có vài phần thương cảm nên cũng muốn đến đó xem thế nào.
Thanh Trúc liền đi theo sau nàng.
Mạnh Như Tuyết đi bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt không ngừng
đánh giá y phục trên người nàng, vẻ hâm mộ trong con ngươi càng thêm rõ ràng.
Nàng ta nhẹ giọng cười nói, “Muội muội đúng là càng ngày càng đẹp, Điện hạ đối
tốt với muội quá, thật sự làm cho tỷ tỷ hâm mộ nha.”
Mạnh Phất Ảnh liếc nàng ta một cái rồi dừng lại, lạnh lùng
nhìn nàng ta rồi chậm rãi nói, “Ngươi tốt nhất là đừng có ý định quỷ quái gì nữa,
bằng không ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi đâu.”
Trước đây, niệm tình nàng ta là tỷ tỷ, nàng đã bỏ qua cho
nàng ta vài lần, nếu Mạnh Như Tuyết vẫn còn chưa biết hối cải thì cũng đừng
trách nàng nhẫn tâm.
“Muội muội yên tâm đi, ta đã thông suốt rồi. Ta biết trong
lòng Điện hạ rốt cuộc không thể có thêm người khác, ta cũng hết hy vọng rồi.” Sắc
mặt Mạnh Như Tuyết hơi trầm xuống, nàng ta mở miệng thương cảm nói.
“Như vậy là tốt nhất.” Mạnh Phất Ảnh liếc nàng ta một cái rồi
lạnh giọng nói. Có điều trong lòng nàng hiểu rõ nữ nhân này tuyệt đối sẽ không
dễ dàng từ bỏ như vậy, về sau nàng vẫn phải hết sức đề phòng nàng ta.
Mạnh Như Tuyết không nói gì nữa, bước chân có chút chậm lại,
Khi đến bên rìa rừng trúc, nàng ta phóng tầm mắt bao quát khu rừng rồi kinh ngạc
thốt lên, “Rừng Trúc này đẹp quá, hôm nay nếu không phải vì dẫn muội muội đến
thì tỷ tỷ cũng không có cơ hội nhìn thấy. Phụ thân vẫn chưa cho người ngoài vào
đây đâu, bao gồm cả tỷ tỷ ta cũng vậy.”
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt nhìn rừng trúc ở trước mặt, nơi này
quả thực rất đẹp. Phụ thân yêu thương Mẫu thân như vậy nên không cho người khác
vào đây cũng là chuyện hết sức bình thường, vì vậy khi nghe Mạnh Như Tuyết nói
xong, nàng cũng không nói gì thêm.
Đi về phía trước vài bước, Mạnh Như Tuyết càng thêm kinh ngạc,
đôi mắt không ngừng hướng về rừng trúc trước mặt, miệng không ngừng thở dài
nói, “Ta ở Hầu Vương phủ nhiều năm như vậy mà không hề biết có chỗ đẹp thế
này”.
Có điều, trước khi tiến vào rừng trúc, Mạnh Như Tuyết đột
nhiên dừng lại. Nàng ta suy tư một chút rồi nhẹ giọng nói, “Phất nhi, tỷ tỷ
không vào đâu, nơi này là nơi ở của Mẫu thân ngươi, ngươi vào trong đi.”
Giọng nói của nàng ta mang theo vài phần cẩn thận.
Mạnh Phất Ảnh nhíu mày nghi hoặc nhìn nàng ta, không biết
nàng ta đang tính toán chuyện gì.
“Bình thường Phụ thân không cho người khác vào đây, hôm nay
cũng chỉ nói ta đưa ngươi đến đây thôi, nếu ta đi vào chỉ sợ Phụ thân sẽ tức giận
nên ta không vào đâu, chỉ đứng ở ngoài này thôi.” Mạnh Như Tuyết cười nhẹ rồi
thấp giọng nói.
Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, thật không ngờ nàng ta lại
có lúc tự giác thế này.
Nghĩ đến chuyện Mạnh Như Tuyết vẫn luôn rất sợ Phụ thân, có
lẽ những lời nàng ta nói không phải là giả.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn Mạnh Như Tuyết tiến vào nơi ở
của mẫu thân nàng, Mạnh Như Tuyết nói sẽ không vào, nàng đương nhiên cũng không
miễn cưỡng, bèn thấp giọng đáp lời, “Được.”
Nói xong, nàng liền cùng Thanh Trúc tiến vào rừng trúc.
Mẫu thân nhất định là người cực kỳ thanh bạch mới quyết định
ở trong rừng trúc này, hơn nữa đây còn là nơi yên tĩnh nhất trong Hầu Vương phủ.
Bước vào rừng trúc, Mạnh Phất Ảnh lập tức cảm thấy vui vẻ
thoải mái, cực kỳ thoải mái.
Nàng khép hờ đôi mắt, từ
từ đi giữa con đường nhỏ uốn lượn trong rừng trúc, dang tay ra là có thể
đụng vào lá trúc hai bên đường, Mẫu thân của nàng quả thực rất biết hưởng thụ
cuộc sống.
Thanh Trúc vẫn luôn theo sát phía sau nàng.
Khóe môi nàng nở ra một nụ cười khẽ. Nàng từ từ mở to mắt
ra, nhìn rừng trúc trước mắt tưởng chừng như không có điểm kết thúc.
Mạnh Phất Ảnh từ từ đi vào sâu bên trong, khi nhìn thấy một
căn nhà nhỏ thì khóe môi càng thêm tươi tắn, căn nhà rất đẹp và sáng sủa, không
biết là ai đã thiết kế.
“Thanh Trúc, rất đẹp phải không?” Mạnh Phất Ảnh không kìm được
bèn nhẹ giọng hỏi Thanh Trúc. Kỳ lạ là không thấy Thanh Trúc lên tiếng.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy một làn gió khác thường
thoảng qua bên người.
Nàng sợ hãi lập tức xoay người lại thì thấy một nam nhân
đang đứng phía sau nàng, Thanh Trúc thì đã bị hắn điểm huyệt, đang nằm trên mặt
đất.
Một gương mặt xa lạ.
Nhưng thân hình kia dường như có chút quen thuộc.
Mạnh Phất Ảnh cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, thẳng
tắp nhìn nam nhân kia. Y có thể nhanh chóng điểm lên huyệt đạo của Thanh Trúc
chứng tỏ võ công rất cao thâm, nàng không thể tỏ ra hoảng hốt lúc này được.
Nhớ đến chuyện vừa nãy Mạnh Như Tuyết đưa nàng đến bên ngoài
thì vội vàng rời đi, nàng hiểu ra nam nhân này tuyệt đối không phải đi nhầm,
đây nhất định là âm mưu của Mạnh Như Tuyết. Có thể thấy tình cảnh trước mắt
nàng bây giờ cực kỳ nguy hiểm.
Nàng trăm triệu lần không ngờ Mạnh Như Tuyết lại dám đem người
lạ vào Hầu Vương phủ, hơn nữa lúc này Phụ thân còn đang ở nhà, nàng ta cũng dám
làm vậy ư?
Nàng hôm nay trở về phủ chẳng qua là do lúc bãi triều Phụ
thân và Hiên Viên Diệp có nhắc đến chuyện này, cho nên việc nàng và Hiên Viên
Diệp đến đây cũng là chuyện không định trước.
Mạnh Như Tuyết làm thế nào có thể nhanh chóng sắp xếp xong
xuôi những việc này?
Nàng biết Mạnh Như Tuyết có chút thông minh nhưng không có bản
lĩnh cao như vậy, cho nên nàng đoán chủ
mưu của việc này không phải là Mạnh Như Tuyết, rất có khả năng chính là nam tử
đang đứng trước mặt.
Thân hình người này có điểm gì đó rất quen, nhưng khuôn mặt
kia thì hoàn toàn xa lạ.
Mạnh Phất Ảnh đang nghĩ làm thế nào để thoát thân thì mơ hồ
cảm thấy có một mùi nhàn nhạt thoang thoảng đâu đây.
Nàng lập tức kinh hãi, tuy rằng mùi này rất nhạt nhưng nàng
vẫn phát hiện ra trong đó có độc.
Cũng may giờ đang ở ngoài trời, mùi kia cũng rất nhạt, nhưng
nếu tiếp tục thế này cũng không phải là biện pháp, nàng vẫn có thể bị trúng độc.
Lúc này chỉ sợ Hiên Viên Diệp vẫn còn ở đại sảnh. Chắc chắn
không ai ngờ được Mạnh Như Tuyết lại dám gài bẫy nàng.
Mạnh Như Tuyết làm vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Muốn nam nhân này giết nàng, hay là …
Nam nhân kia cũng không vội vàng hành động mà vẫn thẳng tắp
nhìn nàng, sâu trong con mắt ẩn chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, hai tròng mắt nheo nheo lại,
nàng đã biết nam nhân này là ai, trong lòng liền âm thầm cười lạnh. Được, y dám
đến đây chọc nàng, cũng đừng trách nàng nhẫn tâm, vừa khéo vũ khí bí mật của
nàng còn chưa có chỗ dùng, hôm nay sẽ dùng thử lên người y xem hiệu quả thế nào
…
“Ngươi vào đại sảnh nói với Điện hạ là Vương phi đi lại nhiều
nên bị mệt, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng của nàng trước kia.” Lúc này, Mạnh
Như Tuyết đang nhẹ giọng sai bảo một tiểu nha đầu.
“Vâng.” Nha đầu kia vốn là người hầu hạ bên cạnh Mạnh Vân
Thiên, sau khi nghe nàng ta phân phó thì hơi sửng sốt một chút nhưng cũng thấp
giọng đáp lời.
Mạnh Như Tuyết nhìn theo bóng dáng nha đầu kia đi xa thì
khóe môi từ từ kéo ra một tia cười khẽ, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Lúc nha đầu kia vào đại sảnh thì Hiên Viên Diệp và Mạnh Vân
Thiên đã bàn chuyện xong rồi.
“Có chuyện gì?” Mạnh Vân Thiên thấy nàng ta tiến vào thì hơi
bất mãn hỏi.
“Vừa rồi Vương phi đi lại nhiều nên bị mệt, giờ Vương phi
đang nghỉ ngơi trong phòng trước kia của nàng ạ.” Nha đầu kia cúi đầu nhìn xuống
rồi thấp giọng trả lời.
Hiên Viên Diệp nhíu mày một chút, đi lại nhiều nên bị mệt,
nàng mới đi một chút mà đã mệt mỏi rồi ư? Thật không giống nàng cho lắm?
Có điều giờ đang ở Hầu Vương phủ, lại có Thanh Trúc đi cùng
nàng, hắn cũng không lo lắng nhiều. Tuy vậy, chuyện với Hầu gia cũng đã nói
xong, hắn đứng lên thấp giọng nói, “Nàng đi liên tục như vậy chắc cũng mệt mỏi,
để Bản vương đi xem nàng thế nào.”
“Được, ngươi đi đi.” Mạnh Vân Thiên gật đầu cười nói.
Hiên Viên Diệp lập tức rời đại sảnh đi về phía hậu viện trước
đây Mạnh Phất Ảnh từng ở. Sau khi Mạnh Phất Ảnh xuất giá, viện này để không
nhưng bình thường vẫn có người thường xuyên lui tới quét dọn nên cực kỳ sạch sẽ.
Khi đến viện, thấy cửa viện đang mở, Hiên Viên Diệp cười khẽ
rồi lập tức bước vào, đến trước phòng ngủ thì lại thấy đóng cửa.
Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút rồi nhẹ nhàng đẩy cửa
ra, trên giường có một bóng người đang lay động. Hắn âm thầm lắc đầu, đúng là
nàng đã về đây nghỉ ngơi rồi.
Có điều không thấy Thanh Trúc đâu, có thể nàng thật sự muốn
nghỉ ngơi nên đã bảo Thanh Trúc ra ngoài.
Hiên Viên Diệp nhẹ nhàng đi đến trước giường, hơi khom người
xuống nhẹ giọng hỏi, “Nàng sao vậy? Mệt thật ư?”. Nghĩ lại thì quả thật gần đây
nàng cũng đủ mệt mỏi, ban ngày thì vội vàng đi lo công việc, buổi tối thì bị hắn
quấn quít đến nửa đêm mới được ngủ, nếu nàng thật sự muốn ngủ thì cứ để cho
nàng ngủ một lúc.
Cũng khó có khi tới đây, ở lâu một chút cũng không sao.
Không nghe thấy nàng trả lời, Hiên Viên Diệp hơi chau mày lại,
chẳng lẽ nàng đang ngủ thật?
Hắn mơ hồ cảm thấy có một mùi nhàn nhạt bay đến, trên thân
thể nàng cũng tỏa ra chút hương vị nhàn nhạt. Nàng vẫn luôn dùng một ít hương
liệu nên thân thể luôn có hương thơm cực kỳ tươi mát, cực kỳ sạch sẽ.
Hiên Viên Diệp đột nhiên cứng đờ người lại. Hắn vội vàng xé
bỏ đống màn che trên giường. Người đang nằm trên giường cũng bất ngờ ngồi dậy,
thẳng tắp vòng tay quanh cổ hắn, đôi môi hung hăng muốn áp vào môi hắn.
Hiên Viên Diệp cả kinh, lập tức kéo người đó ra, bỗng hắn cảm
thấy trên người có một chút kích động và cảm giác cực kỳ khô nóng.
Hai tròng mắt hắn quét về phía người ngồi trên giường.
Không phải là Phất nhi của hắn mà là Mạnh Như Tuyết, Mạnh
Như Tuyết đang trần như nhộng nằm trên giường, con ngươi đang mở to đắm đuối
đưa tình nhìn hắn.
Đôi môi đỏ mọng hé mở mềm nhẹ cất lên tiếng nói, “Điện hạ.”,
vừa nói, thân mình nàng ta còn hơi xoay một cái rồi thẳng người tiến đến gần hắn,
“Điện hạ, Tuyết nhi thấy khó chịu quá.”
Lúc này, trên mặt Mạnh Như Tuyết có chút hồng ửng lên trông
rất dị thường, trong con ngươi có vẻ như có vài phần hoảng hốt. Hiên Viên Diệp
nhíu mày, có vẻ Mạnh Như Tuyết đã trúng mị độc.
Đúng lúc đó, hắn đột nhiên phát giác cảm giác khô nóng càng
lúc càng dâng lên trong cơ thể, một cỗ kích thích cũng càng thêm rõ ràng.
Hắn định nhích người một chút thì cảm thấy khí huyết dâng
lên.
Hiên Viên Diệp âm thầm kinh hãi, trong lòng than thầm, xem
ra hắn đã bị trúng độc, hơn nữa loại độc này hiển nhiên hết sức lợi hại.
Hắn phát hiện toàn thân mình lúc này tựa như không còn chút
khí lực nào.
Mà cảm giác kích thích nóng bỏng càng lúc càng dâng cao
trong cơ thể hắn. Hắn muốn di chuyển bước chân nhưng cũng cực kỳ khó khăn.
Hắn cố gắng lùi lại phía sau hai bước, chỉ có hai bước thôi
nhưng trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Ánh mắt Mạnh Như Tuyết lóe lên, nàng ta từ từ xuống giường,
phơi bày thân mình không mảnh vải che thân trước mặt Hiên Viên Diệp, có điều
bàn chân vừa chạm đất đã khụy xuống.
Vừa khụy xuống, nàng ta lại nhấc chân nhào lên phía trước,
mà lúc này Hiên Viên Diệp chỉ cách nàng ta khoảng hai bước chân, nên thân thể
nàng ta thẳng tắp đổ vào người Hiên Viên Diệp. Bị bất ngờ, mà toàn thân Hiên Viên
Diệp lúc này cũng không còn chút khí lực nào, cả hai lập tức bổ nhào xuống mặt
đất.
“Điện hạ, Tuyết nhi thấy rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.”
Mạnh Như Tuyết gắt gao ôm chặt chân Hiên Viên Diệp, vừa uốn éo thân mình vừa
than nhẹ.
Hiển nhiên Mạnh Như Tuyết và hắn bị trúng cùng một loại độc
nên toàn thân cả hai đều không còn chút khí lực nào. Cũng may vừa rồi Hiên Viên
Diệp hơi dịch chuyển về phía sau hai bước, nếu không lúc này cả thân mình nàng
ta đã áp toàn bộ lên trên người hắn.
Lúc này, nàng ta đang vội vội vàng vàng tháo bỏ quần áo trên
người Hiên Viên Diệp, trong đôi mắt nàng ta tràn đầy mê loạn, có vẻ đã sớm mất
đi ý thức.
Bị Mạnh Như Tuyết sờ soạng, Hiên Viên Diệp càng cảm thấy khó
chịu, cỗ kích thích trong cơ thể càng lúc càng không cách nào khống chế, một
chút chân khí còn sót trong người hắn cũng không thể dùng được.
“Điện hạ, Tuyết nhi …” Thân mình Mạnh Như Tuyết hơi nhúc
nhích về phía hắn, đôi bàn tay đã vươn đến ngang hông hắn, nàng ta than nhẹ,
hơi thở mang theo một loại dụ hoặc trí mạng không ngừng truyền vào bên tai Hiên
Viên Diệp.
Bản thân đã trúng mị độc, lại bị Mạnh Như Tuyết dụ hoặc,
Hiên Viên Diệp cảm thấy cơ thể như bị đốt bởi ngàn vạn con kiến, ý thức của hắn
cũng dần trở nên mơ hồ.
Mà hôm nay, hắn lại không có Tốc Phong đi theo bảo hộ. Phất
nhi dẫn theo Thanh Trúc đi cùng nên hắn để Tốc Phong ở nhà.
Nghĩ đến Mạnh Phất Ảnh, thân mình Hiên Viên Diệp đột nhiên
căng thẳng, Phất nhi đang ở đâu? Mạnh Như Tuyết ở trong phòng nàng, vậy nàng hiện
tại đang ở đâu?
Nghĩ đến Mạnh Phất Ảnh, hắn hơi hơi tỉnh lại.
Tuy rằng thân thể lúc này muốn cử động một chút cũng phải cố
gắng hết sức, nhưng vừa nghĩ đến chuyện Phất nhi có thể đang gặp nguy hiểm,
không biết khí lực từ đâu tràn về, hắn đột nhiên đứng dậy.
Mạnh Như Tuyết vốn đang ôm hắn cũng bị ngã văng ra ngoài.
Hắn hết sức đè nén cảm giác kích động trong cơ thể, khó khăn
di chuyển bước chân muốn đi ra ngoài.
Mạnh Như Tuyết giật mình, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Khi thấy
hắn sắp rời khỏi, nàng ta vội vàng bò đến ôm chặt lấy chân hắn.
“Điện hạ không được đi, không được đi, không được bỏ Tuyết
nhi, ngươi hãy muốn Tuyết nhi đi, bằng không Tuyết nhi chỉ có thể chết.” Mạnh
Như Tuyết vừa ôm chặt hắn vừa vội vàng kêu lên, trong thanh âm còn lẫn tiếng rên
nhẹ dụ hoặc, ngực nàng ta còn cố ý cọ xát trên đùi hắn.
Mạnh Như Tuyết hiển nhiên biết rõ nàng ta đã bị trúng mị độc,
nếu Hiên Viên Diệp bỏ đi, nàng ta chỉ sợ …
Tròng mắt HiênViên Diệp đột nhiên trầm xuống, trong con
ngươi ẩn hiện vài tia nguy hiểm. Hắn khẳng định nữ nhân kia có liên quan đến tất
cả những việc này, nhất định nàng ta đã bày kế hãm hại Phất nhi.
Chết? Nếu chết được thì coi như đã dễ dàng với Mạnh Như Tuyết,
nếu Phất nhi xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng ta.
Chân hắn đột nhiên nâng lên hung hăng đạp về phía sau một cước.
Hắn không hề xoay người lại, cho nên toàn bộ cú đá đều đáp trọn lên đầu Mạnh
Như Tuyết.
Tuy lúc này hắn đang bị trúng độc nhưng vẫn vận được chút sức
lực để tung ra cú đá, cước này cũng đủ khiến cho Mạnh Như Tuyết không thể chịu
được.
“A, đau.” Mạnh Như Tuyết đau đớn kêu lên. Lãnh trọn cú đá của
Hiên Viên Diệp, nàng ta vô cùng choáng váng, có điều vẫn kiên quyết bám chặt lấy
hắn, chỉ cần buông lỏng chút thôi, nhất định hắn sẽ rời đi, nếu hắn rời đi, nhất
định nàng ta sẽ xong đời.
Hơn nữa, Mạnh Như Tuyết đã phát hiện ra hắn cũng bị trúng độc,
hắn không thể kiên trì lâu được. Nghĩ đến đây, nàng ta dùng toàn bộ khí lực sót
lại của bản thân đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy Hiên Viên Diệp từ phía sau.
Thân thể nàng ta cũng dán chặt lên người Hiên Viên Diệp.
Nàng ta thậm chí còn không biết xấu hổ xé bỏ quần áo phía
sau lưng Hiên Viên Diệp, dán ngực lên lưng hắn rồi cúi đầu suy nghĩ. Nàng ta
không tin Hiên Viên Diệp còn có thể kiên trì được nữa, lúc trao độc dược cho
nàng ta, người kia cũng đã nói độc này hết sức lợi hại.
Bởi vì một khi đã trúng loại độc này, dù võ công cao cường tới
đâu, nghị lực kiên trì đến đâu, người bị độc cuối cùng cũng không thể khống chế
được.
Hiên Viên Diệp dù có cường đại đến đâu chung quy cũng là người,
hắn có thể kiên trì hơn người khác một chút, nhưng chỉ cần ra sức tích cực, hôm
nay, nàng ta nhất định sẽ trở thành nữ nhân của Hiên Viên Diệp.
Chỉ cần trở thành nữ nhân của Hiên Viên Diệp, mà nàng ta dù
sao cũng là thiên kim của Hầu Vương phủ, Hiên Viên Diệp nhất định phải chịu
trách nhiệm với nàng ta, tiếp đó nàng ta sẽ được gả cho hắn, mà lúc này Mạnh Phất
Ảnh chỉ sợ đã …
Vì vậy, mặc kệ thế nào, nàng ta không thể để hắn rời đi.
Hiên Viên Diệp bị Mạnh Như Tuyết áp sát thì cỗ kích động
trong cơ thể thiếu chút nữa nổ tung, hắn âm thầm kinh hãi, độc dược này thật sự
quá độc.
Lúc này, chỉ cần vận một ít chân khí, hắn lập tức có cảm
giác toàn thân như bị ngàn vạn cây kim đâm vào, đau đến mức không thể hít thở.
Nhưng hiện tại toàn thân hắn không còn chút khí lực nào, hắn
rất cần chân khí.
Tròng mắt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, sâu trong con
ngươi ẩn hiện một tia tàn nhẫn khiến người ta kinh hãi, hắn âm thầm vận khí.
Quả thật đau đến thấu xương. Hắn đau đớn thở rút một hơi,
gương mặt hơi co lại, bàn tay đồng thời nắm chặt quyền hung hăng đánh về phía Mạnh
Như Tuyết vẫn đang bày ra bộ mặt kiêu ngạo kia.
Do dùng chân khí để đánh xuống, một quyền của hắn khiến Mạnh
Như Tuyết lập tức ngã lăn trên mặt đất, gương mặt nàng ta tức khắc sưng phồng
lên, thân mình cử động vài cái lại muốn đứng lên …
Hắn là nam nhân, vốn chưa từng đánh nữ nhân nào, nhưng lúc
này hắn thật sự không thể nhẫn nhịn hơn được nữa. Chất độc khiến thần chí hắn
lúc này đã có chút hỗn loạn, có chút hoảng hốt, nếu không phải vì muốn cứu Phất
nhi, chỉ sợ hắn đã mất ý thức rồi.
Không thèm liếc mắt nhìn Mạnh Như Tuyết một cái, Hiên Viên
Diệp vội vàng vọt ra khỏi phòng.
Tuy động tác của hắn rất nhanh nhưng thân thể thì như đang bị
thít chặt lại, mồ hôi trên trán chảy xuống thành dòng, có thể thấy lúc này hắn
phải chịu biết bao đau đớn …