Ads
“Điệu múa của công chúa quả nhiên là đệ nhất, làm cho người
ta rung động không thôi, không ai có thể so sánh.” Hoàng Thượng nén sự bất mãn
trong lòng xuống, lại nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh, tán dương.
Hoàng Thượng hơi ngừng lại rồi khẽ cười, nói tiếp, “Thất vương
phi cũng không biết múa, đương nhiên không thể nào so được với công chúa.” Lời
này đủ uyển chuyển để cự tuyệt Đạt Hề Tĩnh.
Sắc mặt Đạt Hề Tĩnh hơi cứng lại một chút, nhưng vẫn không
cam lòng như cũ, “Tĩnh nhi cũng không phải muốn Thất vương phi nhảy múa, cũng
còn nhiều thứ khác để thi triển tài năng mà.”
Ả đã liệu định Mạnh Phất Ảnh cái gì cũng không biết, cho nên muốn khiến
cho Mạnh Phất Ảnh xấu mặt, một cơ hội tốt như thế này sao có thể bỏ qua được?
“Đúng vậy, bản cung cũng đã ngưỡng mộ Thất điện hạ từ lâu
cho nên cũng cũng muốn biết một chút về phong thái của Thất vương phi.” Đạt Hề
Nhiên cũng phối hợp với ý tứ của Đạt Hề Tĩnh.
Mạnh Phất Ảnh cười nhạt nhưng trong lòng có thêm vài phần
nghi hoặc. Nếu nói, thái độ vừa rồi của Đạt Hề Tĩnh đã làm cho Hoàng Thượng bất
mãn, Đạt Hề Nhiên không thể nào lại không nhìn ra, thế nhưng lúc này hắn ta lại…
Hay là giờ phút này cũng không phải chỉ vì muốn làm nàng xấu
mặt, chỉ sợ có âm mưu ẩn đằng sau.
Đôi mắt của Hoàng Thượng hơi trầm xuống, híp lại. Trong một
trường hợp như thế này, lời kia của hắn rõ ràng là có ý cự tuyệt yêu cầu của Đạt
Hề Tĩnh, nhưng tại sao Đạt Hề Nhiên lại vẫn còn ra mặt ép buộc?
Hai tròng mắt Hiên Viên Diệp hơi ngước lên, lạnh lùng quét về
phía Đạt Hề Nhiên một cái, khóe môi hé mở, vừa định mở miệng.Tay của Mạnh Phất Ảnh
đột nhiên đụng hắn một cái, ngăn cản lời hắn định nói.
Mà ánh mắt của nàng cũng nhìn về phía chỗ Đạt Hề Nhiên, nói
chính xác hơn là người phía sau Đạt Hề Nhiên.
Lúc trước, khi nàng nhìn về phía Đạt Hề Nhiên, nam nhân kia
chưa đứng sau lưng của hắn. Nói cách khác, nam tử kia vừa mới xuất hiện.
Trong một trường hợp như thế này, một người giả dạng thị vệ
có thể tùy tiện tiến vào đây sao?
Việc này tuyệt đối là không thể, huống chi còn là một thị vệ
của nước khác.
Mà người thị vệ kia lại cố tình xuất hiện phía sau lưng của
Đạt Hề Nhiên. Không phải vấn đề khinh công lợi hại thế nào, mà là….
Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy người này đứng ở gần sát bên người Đạt
Hề Nhiên, hơi hơi gần một chút. Nhìn qua thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Hơn nữa,
người này cũng chỉ hơi hơi đến gần mà thôi, nhưng Mạnh Phất Ảnh lại phát hiện
ra một điểm khác. Người này di chuyển về phía trước chỉ trong nháy mắt, một bàn
tay hơi run, nhưng chính vì hơi run lên một chút là tạo thành một động tác hết
sức tinh vi. Người thường khó mà nhìn ra động tác đó, mà cho dù có phát hiện
thì cũng sẽ thấy đó cũng chẳng phải chuyện gì bất thường.
Nhưng Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy động tác đó thì đột nhiên cứng
đờ. Bằng động tác nho nhỏ đó, người kia hình như truyền một vật nho nhỏ vào
trong tay Đạt Hề Nhiên. Giờ phút này, nàng kinh hãi không chỉ vì nhìn thấy vật
được trượt vào tay Đạt Hề Nhiên mà còn vì động tác của người kia, tốc độ của
người kia….
Nàng rất quen thuộc…
Trong đầu đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Khả năng đó khiến
nàng kinh ngạc, khiến nàng sợ hãi, cho nên nàng không thể không ngắt lời Hiên
Viên Diệp.
“ Sao thế?” Hiên Viên Diệp thấp giọng hỏi, cảm nhận được bàn
tay của nàng đang run run.
“ Không có gì!” Mạnh Phất Ảnh cực kỳ áp chế sự khẩn trương
trong lòng, nhẹ giọng nói. Dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán, chưa thể cho là
thật. Hơn nữa, nếu bây giờ nàng nói cho Hiên Viên Diệp biết, Hiên Viên Diệp chắc
chắn sẽ không để nàng mạo hiểm.
Khi nói chuyện, nàng cũng âm thầm ra hiệu với Thanh Trúc ở
phía sau.
Thanh Trúc đứng ở phía sau hơi sửng sốt một chút, sau đó đột
nhiên nhìn về phía Hoàng Thương, nói lớn: “ Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi có
cung nữ của Vĩnh Thọ Cung tiến đến truyền lời rằng thân thể của Thái Hậu nương
nương có chút không thoải mái!”
“ Cái gì? Thái Hậu cảm thấy không thoải mái sao?” Hoàng Thượng
thất kinh gấp gáp nói: “ Đã truyền ngự y chưa?”
“ Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là ngực hơi đau một chút.
Lúc trước Thái Hậu tức ngực, Thất vương phi chỉ thoáng xoa nhẹ vài cái là Thái
Hậu đỡ ngay, còn linh hơn cả uống tiên dược.” Thanh Trúc vội vàng nói, vừa rồi
nàng nhận ra dấu hiệu của chủ tử ý bảo lấy danh nghĩa của Thái Hậu giúp chủ tử
rời khỏi đây.
Chẳng lẽ chủ tử không muốn cùng công chúa kia tỷ thí nên kiếm
cớ rời khỏi?
“ Hả? Thật sao? Vậy Phất Nhi mau mau đi qua xem một chút
đi.” Hoàng Thượng nghe Thanh Trúc nói vậy, cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó
nói nhanh. Trong thanh âm nghe ra còn có vài phần nhẹ nhõm.
“ Vâng ạ!” Mạnh Phất Ảnh từ từ đứng dậy, cung kính đáp lời.
Đạt Hề Tĩnh tỏ vẻ không cam tâm, tức giận nhìn về phía Mạnh
Phất Ảnh, trong lòng thầm suy đoán: nhất định Mạnh Phất Ảnh sợ nên mới kiếm cớ
rời đi.
Nhưng mà ả cũng không thể không cho Mạnh Phất Ảnh rời đi.
Hiên Viên Diệp cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng hiểu
rõ y thuật của Mạnh Phất Ảnh, hơn nữa hiện tại thuốc do Thái Hậu dùng cũng là
do nàng kê.
Đạt Hề Nhiên nghĩ Mạnh Phất Ảnh sợ nên mới viện cớ tránh đi
nên cũng không quá để ý. Hơn nữa, chuyện đó bây giờ cũng đã làm xong, hắn cũng
không cần kéo dài thêm thời gian nữa.
“ Nếu vương phi có việc, quên đi! Đáng tiếc là không được
nhìn thấy phong thái của Thất vương phi như thế nào.” Đạt Hề Nhiên nhìn về phía
Đạt Hề Tĩnh, âm thầm ra hiệu bằng mắt, hơi cười khẽ nói.
Mạnh Phất Ảnh nghe lời này của Đạt Hề Nhiên thì không khỏi
kinh ngạc. Xem ra, sự tình có khả năng đúng như nàng phỏng đoán, cho nên hiện tại
nàng nhất định phải đi kiểm tra xem một chút.
“ Đa tạ Thái tử đã thông cảm.” Mạnh Phất Ảnh vội vàng nói,
sau đó cùng Thanh Trúc nhanh chóng rời đi.
“ Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì ?” Vừa ra khỏi đại điện, Thanh
Trúc đã hỏi ngay tức khắc.
“ Ngươi bây giờ âm thầm vào bên trong nói với Thất điện hạ:
trước khi ta chưa về thì chưa được cho người đến mang Càn Khôn Chuyển kia lên.”
Mạnh Phất Ảnh trên mặt lộ ra sự khẩn trương, thấp giọng phân phó với một thị vệ
ngoài Điện.
“ Vâng ạ!” Người thị vệ kia hơi sửng sốt một chút, cung kính
đáp.
“ Chủ tử rốt cuộc là…” Thanh Trúc kinh ngạc không hiểu, nhịn
không được mà lo lắng hỏi.
“ Không có thời gian giải thích, đi mau!” Thanh âm của Mạnh
Phất Ảnh rất vội vàng, liên tục thúc giục, sau đó nhanh chân đi về phía trước.
Đường đi cũng không phải đi đến Vĩnh Thọ Cung của Thái Hậu, mà là đến chỗ Tốc
Phong đang canh giữ Càn Khôn Chuyển.
Thanh Trúc cũng không hỏi nhiều, vội vàng bước theo. Nhưng
khi nhìn đến vẻ mặt vội vàng khẩn trương của Mạnh Phất Ảnh, trong lòng dâng lên
cảm giác bất an, nàng chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử vội vàng như thế này.
Trước kia, mặc kệ là gặp chuyện gì chủ tử cũng đều bình
tĩnh, xử thế không sợ hãi, nhưng lần này…
“ Vương phi.” Tốc Phong nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh vội vàng đi
tới thì không khỏi bất ngờ, nhanh chóng cung kính hành lễ.
“ Mang Càn Khôn Chuyển kia ra đây cho ta xem!” Mạnh Phất Ảnh
nhanh chóng đến gần chỗ hắn, thấp giọng phân phó.
Tốc Phong hơi kinh hãi, tuy không hiểu thế nào, nhưng cũng
nhanh chóng dẫn Mạnh Phất Ảnh đi vào bên trong. Nhìn gương mặt lo lắng của Mạnh
Phất Ảnh bèn trấn an: “Vương phi không cần phải lo lắng, thuộc hạ luôn luôn
canh giữ ở chỗ này. Không có ai tới nên chắc chắn không có việc gì đâu ạ.”
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi mấp máy, không nói gì, nếu thật sự
được như vậy thì tốt, chỉ sợ vạn nhất, thứ kia đã bị người đổi đi mất rồi.
Vừa rồi nhìn động tác của nam nhân đứng phía sau Đạt Hề
Nhiên, nàng quá quen thuộc. Một động tác nhỏ nhanh cực kỳ, vừa nhìn là biết người
trong nghề – -Người kia đã đạt tới cảnh giới cao nhất của thần thâu. Chỉ sợ,
ngay cả nàng cũng còn kém.
Nếu giả sử người nọ ra tay trộm Càn Khôn Chuyển, đám người Tốc
Phong chưa chắc đã phát hiện ra, cho dù có thủ suốt ở chỗ này cũng chỉ sợ…
Hi vọng là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Tốc Phong thấy Mạnh Phất Ảnh không nói gì, cũng không biết
nên nói cái gì thì tốt. Hơi nghi hoặc nhìn qua Thanh Trúc, Thanh Trúc lắc đầu,
tỏ vẻ mình cũng không rõ ràng lắm.
Vào phòng, cái hộp kia đang được để trên một chiếc bàn ở
chính giữa phòng. Giờ phút này, mấy người thị vệ vẫn đứng thẳng tắp ở cạnh bàn.
Tầm mắt của mỗi người đều chăm chú nhìn vào đồ trên bàn, ngay cả chớp mắt cũng
không hề.
Mấy người thị vệ kia đều là cao thủ đệ nhất do Tốc Phong tuyển
chọn.
Nhìn thấy vậy, Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất sửng sốt. Trong
trường hợp như thế này, nếu đổi lại là nàng, cũng rất khó trộm được món đồ trên
bàn, huống chi kỹ xảo của nàng chỉ là treo đầu dê bán thịt chó.
Dưới con mắt của nhiều cao thủ như thế, muốn đổi đồ trên
bàn, có thể nói là khó hơn lên trời.
“Tham kiến vương phi.” Những thị vệ kia thấy nàng, đồng loạt
hành lễ.
“Vừa rồi có gì khác thường không?” Tốc Phong tuy không biết
xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Mạnh Phất Ảnh cũng lo lắng theo, trầm giọng
hỏi những thị vệ kia.
“Không, không có gì phát sinh cả.” Mấy người thị vệ cơ hồ là
đồng thanh trả lời.
Ban đầu, Mạnh Phất Ảnh đã phân phó đem cái hộp kia niêm
phong lại. Hiện tại chiếc hộp vẫn bị khóa và vẫn có dấu niêm phong như cũ,
không hề có một chút dấu vết bị chạm qua.
“Vương phi.” Tốc Phong lại chuyển hướng nhìn Mạnh Phất Ảnh,
muốn hỏi ý nàng.
“Mở ra nhìn xem.” Mạnh Phất Ảnh mặc dù biết dưới tình huống
như thế, muốn tráo đổi hay đánh cắp là chuyện rất khó, nhưng mà trong lòng vẫn
có chút không yên, thấp giọng phân phó.
“Vâng ạ!”Tốc Phong cung kính đáp, sau đó đi đến trước cái hộp
kia, lấy tay mở niêm phong trên mặt ra.
Trái tim Mạnh Phất Ảnh hơi treo lên, trong lòng âm thầm cầu
nguyện, ngàn vạn đừng giống như nàng đã suy đoán, ngàn vạn lần không thể…
Bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể của nàng hơi căng thẳng.
Thanh Trúc đứng ở sau lưng nàng, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Những thị vệ khác
không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đương nhiên cũng không có ai dám hỏi nhiều,
chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp kia.
Động tác của Tốc Phong lúc này cũng không quá nhanh, trong
lòng không mấy khẩn trương, dù sao khả năng của chuyện này là vô cùng nhỏ. Bất
quá, khóa cũng vốn không khó mở, vài động tác là xong. Tay của hắn có chút cứng
lại, khẽ mở nắp hộp ra.
“A, tại sao có thể như vậy?” Nhưng khi chiếc hộp kia được mở
ra, Tốc Phong lại hoàn toàn kinh sợ, không khỏi kinh hô ra tiếng. Hắn hôm nay
cũng đi theo đến dịch xá, hơn nữa chiếc hộp này cũng do đích thân hắn khóa và
niêm phong lại, bên trong là cái gì, hắn cũng biết rõ.
Nhưng hiện tại, đồ vật bên trong này làm sao có thể bị thay
đổi…
Những thị vệ kia cũng kinh sợ không kém, bọn họ rõ ràng vẫn
luôn thủ ở chỗ này, sao có thể xảy ra chuyện như thế này được?
Thanh Trúc kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ, nàng còn tưởng
rằng chủ tử lo lắng có chút dư thừa, nhưng thật không ngờ, thần vật kia đã bị
tráo đổi thật.
Mạnh Phất Ảnh trong nháy mắt cũng nhìn rõ vật ở bên trong
chiếc hộp vừa mới mở ra, cả thân thể nàng cũng theo đó mà đột nhiên cứng đờ.