Ads
Người từ những quốc
gia lân cận đã đổ xô về kinh thành, các khách điếm, tửu lâu trong thành đều đầy
nghẹt khách. Những nơi đó điều là tụ điểm kinh doanh của Bạch Dật Thần, phen
này y kiếm tiền chắc không ít.
Đại hội Phong Vân cũng được xem như là một kỳ thi tuyển nhân
tài mới cho triều đình. Một số quan văn trong triều là do trúng tuyển từ đại hội
này mà ra. Vì thế Hoàng Thượng rất coi trọng đại hội Phong Vân, và mỗi lần tổ
chức Hoàng Thượng đều tham dự. Năm nay bởi vì chuyện của Nhu Phi nên tinh thần
của Hoàng Thượng quá sa sút, nhưng lại không thể không đi. Những phi tử khác của
hắn thì đang ao ước hắn dẫn bọn họ tham dự theo.
Mị Phi trang điểm vô cùng diễm lệ, đứng chờ bên ngoài tẩm
cung. Khi nàng ta vừa nhìn thấy Hoàng Thượng đi ra, bèn vội vã tiến về phía trước,
nở nụ cười quyến rũ nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp cũng muốn tham gia.”
Dân phong tại Hiên Viên vương triều coi như tương đối cởi mở.
Nữ nhân có thể tham gia Đại hội Phong Vân, thậm chí chỉ cần là người có tài, giỏi
thư từ ca phú thì muốn tham gia thi đấu cũng được. Trước kia, khi có đại hội
Phong Vân đều là Nhu nhi cùng Hoàng Thượng đến tham dự. Nhu nhi văn thái rất tốt,
hơn nữa còn cực kì hiểu biết, trong lúc xem thi đấu cũng hiểu được tâm tư của hắn.
Chỉ tiếc hiện giờ Nhu nhi đã mất.
Giờ đây nghe Mị Phi nói, Hoàng Thượng hơi nhíu mày, bất mãn
nhìn nàng ta. Hắn không che dấu sự phiền chán trong đáy mắt. Mị Phi này là người
hay gây chuyện thị phi chỉ vì ỷ vào thế lực của gia tộc nhà nàng, ở hậu cung
nàng ta cực kì kiêu ngạo và ngang ngược.
Liễu Phi trong y phục giản dị đang đi từ xa lại đây. Nàng
nhìn thấy Hoàng Thượng liền khẽ hạ mình thi lễ: “Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng
Thượng.” Giọng nàng nhỏ nhẹ, mang theo một chút tình ý nhẹ nhàng. Hai mắt nàng
liếc nhìn lên, hướng về Hoàng thượng hơi nghi ngờ hỏi: “Hoàng Thượng đang định
đi tham gia đại hội Phong Vân sao?”
“Phải.” Hoàng Thượng nhẹ gật đầu đáp lời. Nét bất mãn trên mặt
hắn vừa rồi giờ cũng phai nhạt đi đôi chút. Hắn thầm nghĩ: so với Mị Phi thì Liễu
Phi tương đối hiểu chuyện hơn.
“Đúng vậy, Hoàng Thượng hôm nay muốn dẫn bản cung đi dự đại
hội.” Mị Phi tức giận liếc Liễu Phi một cái, nàng ta cất giọng đàn áp. Mị phi
chán ghét nhất là nhìn thấy bộ dáng mềm mại, nhu mì của Liễu Phi. Rõ ràng là
nàng ta luôn dùng cái bộ dáng giả dối kia để lừa gạt Hoàng Thượng. Hừ!
“Vâng, như vậy cũng tốt. Dù sao bên người Hoàng Thượng cũng
cần có người tiếp ứng. Bọn cung nữ nha đầu đương nhiên không thể nào cẩn thận
và chu đáo như tỷ tỷ được. Tỷ tỷ đi theo là thích hợp nhất.” Liễu Phi vừa nhìn
Mị Phi vừa nói, không có chút nào tức giận, khóe môi vẫn nở nụ cười.
Mị Phi hơi sửng sốt một chút, sự tức giận trên gương mặt
nàng ta ít nhiều lui xuống. Nhưng nàng ta vẫn như cũ, vẫn hung hăng trợn mắt liếc
Liễu Phi. Nàng ta không tin nữ nhân này thật lòng muốn như vậy, chẳng qua là vì
đang ở trước mặt Hoàng Thượng nên mới cố ý nói như vậy thôi.
Ánh mắt Hoàng Thượng chợt lóe lên. Hắn nhìn Mị Phi đầy bất
mãn, khóe môi lạnh lùng khẽ nói: “Thế nào? Bây giờ nàng dám thay trẫm quyết định
hay sao?”
Thân mình Mị Phi trong nháy mắt liền căng cứng, hai mắt nàng
lập tức lấm lét nhìn Hoàng Thượng. Nàng
hơi kinh hãi nói: “Hoàng Thượng, vừa rồi Hoàng Thượng không có cự tuyệt thần
thiếp nên thần thiếp tưởng là Hoàng Thượng đã đồng ý rồi.”
Hoàng Thượng trừng mắt nhìn Mị Phi, ánh mắt hắn lạnh như
băng, hàn khí theo đó thẳng tắp bắn về phía nàng ta. Hắn dừng lại một chút, sau
đó lạnh lùng nói tiếp: “Lá gan nàng càng ngày càng lớn.”
Dứt lời, hắn nhìn đi nơi khác, ánh mắt trở nên trống vắng,
trên gương mặt cũng ẩn hiện nét đau xót. Không có Nhu nhi, ai hắn cũng không muốn
dẫn theo. Giọng hắn nghiêm khắc vang lên: “Các nàng không cần phải đi theo.”
Mị Phi lại sửng sốt, trong mắt nàng hiện rõ sự thất vọng, và
cũng tràn đầy phẫn nộ đối với Liễu Phi. Nàng hung hăng trừng Liễu Phi, đều là tại
nàng ta… Nếu không phải nàng ta đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là Hoàng Thượng
sẽ dẫn nàng theo.
Mắt Liễu Phi giờ phút này cũng hơi khép lại, sâu trong đôi mắt kia ẩn chứa sự thất vọng,
và một chút tức giận. Nàng vốn cho là Hoàng Thượng sẽ dẫn nàng theo, nhưng thật
không ngờ, hắn lại quyết định không mang ai theo cùng.
Xem ra, giờ đây ở trong lòng Hoàng Thượng trừ Nhu Phi ra thì
hắn đã không thể dung nạp được bất kì người nào khác. Liễu Phi thầm nghĩ nàng
cũng không cần phải phí tâm tư vì hắn nữa. Mặc dù trong lòng nàng chất chứa nhiều
bất mãn, nhưng nàng lại như cũ ôn nhu nói: ” Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.”
Minh Phi hối hả đi tới đây, nhưng khi nàng nghe được lời
Hoàng Thượng nói, nàng cũng hoàn toàn sửng sốt. Nàng mới vừa rồi còn háo hức,
hy vọng Hoàng Thượng sẽ dẫn nàng theo, giờ thì mặt nàng đầy thất vọng.
Đã qua lâu như vậy rồi mà Hoàng Thượng vẫn không thể nào
quên được Nhu Phi. Hơn nữa, tình cảm hắn đối với nàng ấy dường như còn sâu đậm
hơn so với lúc trước.
Ba nữ nhân đứng đó chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Thượng rời
đi, nhưng tâm tình của các nàng thì mỗi người mỗi khác.
Hiên Viên Tinh xuất hiện trước mặt Mạnh Phất Ảnh, và bộ dáng
nàng ấy trong lúc này khiến nàng không khỏi sửng sốt. Hiên Viên Tinh đã cải nam
trang, thật ra nàng ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ nàng ấy cũng định lên khán đài thi
đấu hay sao?
“Tinh nhi, ngươi không phải là cũng muốn lên khán đài đó chứ?”
Hiên Viên Diệp không khỏi ngạc nhiên kêu lên. Tuy rằng Hiên Viên Tinh ngày thường
cũng rất thông minh lanh lợi, nhưng mà nếu muội ấy đi tham gia đại hội Phong
Vân hình như cũng quá…
“Phải, đã bị Thất ca đoán trúng rồi.” Hiên Viên Tinh nháy mắt,
nàng ấy vừa cười vừa đáp. Đôi môi đỏ mọng của nàng chu ra, bộ dáng thật nghịch
ngợm, đáng yêu.
Khi Mạnh Phất Ảnh nghe Tinh nhi nói, nàng tỏ ra thích thú và
hào hứng: ” Tốt lắm, ta ủng hộ ngươi. Hãy phát huy thực lực của ngươi! Hãy chứng
minh cho bọn nam nhân thấy là nữ nhân chúng ta cũng không hề thua kém.”
Hiên Viên Tinh cũng coi như là một tài nữ. Nếu chỉ là tỷ thí
văn chương ứng khẩu thì nàng ấy chưa chắc đấu không lại nam nhân. Mạnh Phất Ảnh
thầm nghĩ: nếu như nàng bây giờ không phải
là Vương phi của Hiên Viên Diệp, và nếu nàng không cần phải để ý đến thân phận
cao quý thì nàng nhất định cũng sẽ tham gia náo nhiệt.
Mặc dù ở thời hiện đại nàng học y khoa, nhưng đối với Đường
thi Tống từ nàng cũng rất có hứng thú. Trước kia, khi ở cô nhi viện, khi nàng
không có việc gì làm thì đều ôm một quyển thi từ ra xem. Dù nàng không giỏi tự
sáng tác, cũng không chắc thi từ của nàng sẽ bằng ai, nhưng mà nàng tin rằng mình đã đọc qua bao nhiêu kiệt
tác của cổ nhân, dù thế nào nàng cũng sẽ không thể thua cho bọn người thời cổ đại
này.
“Thất tẩu, vẫn là ngươi tốt nhất.” Hiên Viên Tinh nhìn Mạnh
Phất Ảnh cảm kích đáp lời. Nàng vốn tưởng rằng nàng làm như vậy sẽ không có ai ủng
hộ, thật không ngờ Thất tẩu lại ủng hộ nàng.
Hiên Viên Diệp và Đông Phương Sóc cùng nhau ngạc nhiên. Hai
nữ nhân này gặp nhau, đúng là chuyện gì họ cũng có thể làm được.
Trong lúc này Bạch Dật Thần đã ngồi ở vị trí riêng trên khán
đài. Y đang cười khẽ, nét mặt tỏ ra cao ngạo và đắc ý. Y nhìn Mạnh Phất Ảnh, đầu
chân mày y hơi nhíu lại, tỏ vẻ khiêu khích. Mặt y cũng ẩn hiện nét trào phúng,
giễu cợt nhóm người bên cạnh nàng. Mạnh Phất Ảnh câu nhẹ mày. Bộ dáng y thật
quá đắc ý, nhưng rốt cục thì y có cái gì hay đáng để đắc ý chứ?
Nếu như Hiên Viên Tinh có thể khiêu chiến y thì tốt quá rồi. Nhưng mà, Bạch
Dật Thần có thể duy trì cái vị trí kia lâu như vậy, chắc chắn thực lực của y
không thể xem thường. Hiên Viên Tinh chỉ sợ không phải là đối thủ của y. Chỉ hy
vọng có thể xuất hiện một người đủ sức đánh gục y, phá hủy hoàn toàn bộ dáng
cao ngạo đắc ý của y trong lúc này. Một nam nhân như y thật không xứng ngồi ở vị
trí trên kia.
Hôm nay có rất nhiều người ở đây. Người ta tới lui tấp nập,
không chỉ có người tới để tham gia tỷ thí mà còn có dân chúng tề tựu để xem hội.
Vì lý do an toàn nên Hiên Viên Diệp sớm đã điều động Ngự Lâm quân canh giữ ở bốn
hướng khán đài.
Hiên Viên Triệt cùng Đạt Hề Nhiên đang ngồi cùng một chỗ.
Trước hôm diễn ra Đại hội, Đạt Hề Nhiên lại dâng sớ, thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ
hôn cho Hiên Viên Triệt cùng Đạt Hề Tĩnh. Hoàng Thượng mặc dù không lập tức ưng
thuận nhưng cũng không có cự tuyệt, chỉ
nói là chờ qua Đại hội Phong Vân sẽ nói sau. Đạt Hề Tĩnh giờ phút này đang ngồi
bên cạnh Hiên Viên Triệt. So với lúc trước, nàng ta rõ ràng an tĩnh hơn rất nhiều,
chắc chắn là nàng ta đang sợ Hiên Viên Triệt.
Đại hội Phong Vân cũng được xem như một kỳ thi, một hình thức
tuyển chọn nhân tài cho Hiên Viên vương triều. Vì thế, những người tham gia tỷ
thí phải báo danh tánh, và Hiên Viên Tinh cũng theo đó nhỏ nhẹ nói tên tuổi của
mình.
Hiên Viên Tinh luôn tươi cười thoải mái, nàng ấy dường như
hoàn toàn tin tưởng bản thân mình. Ngược lại, Đông Phương Sóc lại có vẻ khẩn
trương hơn rất nhiều, miệng hắn luôn dặn dò nàng phải chú ý mọi việc.
Đợi đến khi Hoàng Thượng giá lâm, mọi người cũng đã có mặt đầy
đủ. Khi nhìn thấy Hoàng Thượng và quần thần đã an vị, Cao Tể tướng, là Tể tướng
đương triều cũng là người chủ trì đại hội hôm nay, cất cao giọng tuyên bố:
“Ngay bây giờ, đại hội Phong Vân chính thức bắt đầu.”
Sau tiếng hô của Tể tướng vang lên trên đài cao, lập tức mọi
người dưới đài đều yên tĩnh trở lại, và ánh mắt mọi người chăm chú theo dõi ông
ta.
“Đại hội Phong Vân năm nay càng quy mô và to lớn hơn so với
hai năm trước, người dự thi cũng nhiều gấp đôi. Vương triều của chúng ta mấy
năm nay không ngừng phát triển, và nhân tài mới cũng xuất hiện khá nhiều. Chúng
ta vì thế càng thêm hào hứng, càng mỏi mắt mong chờ những màn tỷ thí hấp dẫn.
Trong cuộc tỷ thí ngày hôm nay, người thắng cuối cùng sẽ đoạt ngôi vị Trạng
Nguyên của đại hội năm nay. Chúng ta hãy chờ đón xem vị tân Trạng Nguyên này có
thể khiêu chiến Bạch công tử hay không.”
Cao Tể tướng tuy rằng tuổi đã trên năm mươi, nhưng giọng nói
của ông ta cực kì vang vọng. Mọi người nghe qua lời ông ta bèn vỗ tay không dứt.
Tiếng hoan hô cũng vang dội dưới chân khán đài.
“Năm nay, tỷ thí vẫn theo quy củ như những năm trước. Lần đầu
tiên ra đề mục sẽ tuyển ra năm trăm thí sinh. Các thí sinh thắng vòng thứ nhất
sẽ tiếp tục tỷ thí. Lần thứ hai ra đề mục sẽ tuyển ra một trăm thí sinh. Lần thứ
ba ra đề mục sẽ tuyển ra hai mươi thí sinh. Hai mươi vị này sẽ tiếp tục tỷ thí,
và sau hai lần thi đấu sẽ tuyển ra mười người để vào vòng chung kết. Trong vòng
chung kết, các vị đại thần trong triều sẽ ra đề mục cho các thí sinh dự thi, và
cuối cùng sẽ chọn ra ba người xuất sắc nhất.”
Cao Tể tướng giải thích quy củ tỷ thí cặn kẽ, lời nói chậm
rãi rõ ràng. Sau đó ngài dõng dạc tuyên bố: “Tốt lắm, bây giờ cuộc tỷ thí chính
thức bắt đầu.”
Những người đã ghi danh thi đấu lập tức tiến hành tỷ thí. Khởi
đầu chỉ là tuyển chọn sơ lược, dần về sau mới chọn ra được những người có thực
tài. Nhưng quá trình tuyển chọn sơ lược như thế nào thì Mạnh Phất Ảnh cũng
không biết bởi vì nàng vốn ngồi ở hàng phẩm vị phía trước. Không bao lâu sau
khi cuộc tỷ thí bắt đầu thì ban tổ chức đã chọn ra được hai mươi thí sinh để
tranh vào vòng chung kết. Tốc độ này quả thật nhanh, Mạnh Phất Ảnh hơi tò mò
không biết bọn họ dùng phương thức gì mà nhanh như vậy.
Hai mươi thí sinh trúng tuyển bèn bước lên khán đài cùng một
lượt. Trong số hai mươi người đó cũng có Hiên Viên Tinh. Mạnh Phất Ảnh đợi khi
nàng ấy nhìn thấy mình thì nàng yên lặng đưa một ngón tay cái lên, ra dấu hiệu
khen ngợi nàng ấy. Thật không ngờ, nha đầu kia cũng có chút bản lãnh!
Vòng tỷ thí kế tiếp để tuyển chọn ra mười thí sinh tương đối
khắt khe hơn nhiều. Lần tỷ thí này là giành đáp, ai trả lời câu hỏi nhiều nhất,
nhanh nhất và chính xác nhất thì có thể
thành công tiến vào vòng chung kết. Cuộc tỷ thí diễn ra rất công bằng.
Hiên Viên Tinh biểu hiện cực kì sinh động, nàng nhanh chóng
trả lời đúng năm đề mục, nhưng chỉ tiếc sau đó nàng lại đáp sai một tiêu đề.
Tuy vậy nàng cũng miễn cưỡng thắng cuộc và trở thành một trong mười người vào
chung kết.
Đề mục ở vòng cuối cùng này là do các quan văn trong triều
ra đề. Đề mục bây giờ không phải chỉ là thi từ vấn đáp, mà còn trộn lẫn một
chút tình hình chính sự ở trong nước. Hiên Viên Tinh vì thế không bao lâu sau
đã bị đánh rớt khỏi vòng tỷ thí.
Hiên Viên Tinh thất vọng rời khỏi khán đài. Nàng lặng lẽ đi
đến và ngồi xuống bên cạnh Mạnh Phất Ảnh, chu môi bất mãn nói: “Tại sao lại ra
đề mục như vậy chứ? Ta căn bản không biết.”
“Biểu hiện của ngươi đã tốt lắm rồi. Ta thật bất ngờ.” Mạnh
Phất Ảnh nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy, đồng thời ánh mắt nàng nhìn Hiên Viên Tinh đầy
tán dương.
Hiên Viên Tinh có thể vào được chung kết kể như nàng ấy cũng
đã quá giỏi rồi. Dù sao đây cũng là thời cổ đại, nữ tử còn chưa được coi trọng,
không được giáo dục toàn diện. Tinh nhi mặc dù là công chúa, nhưng nàng ấy cũng
không được đọc sách nhiều như những nam nhân khác. Ngày thường nàng còn phải
trau dồi nữ công gia chánh, và nữ công của nàng thì thập phần khéo léo.
“Phải, thật sự rất tốt, cả Bổn vương cũng thật bất ngờ.”
Hiên Viên Diệp cười khẽ, thấp giọng tán dương muội muội của mình. Hắn thật
không nghĩ đến Hiên Viên Tinh lại có được văn thái như thế. Đông Phương Sóc tuy
rằng không có nói gì thêm, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hiên Viên Tinh lại có chút
khác thường.
Trải qua một hồi tỷ thí gây cấn, rốt cục ban tổ chức đã chọn
lựa ra được ba người thắng vòng chung kết. Tể tướng đại nhân lại đứng ở trên
đài cao lớn tiếng tuyên bố: “Bây giờ đã có kết quả cho cuộc tỷ thí trong đại hội
Phong Vân năm nay. Bổn tướng tuyên bố người đoạt giải, thứ nhất là Thám hoa Lí
Thế Kiệt, thứ hai là Bảng nhãn Cao Ngọc Lục, và thứ ba là tân Trạng nguyên
Vương Hồng Văn.”
Đám người phía dưới khán đài lại sôi nổi tranh luận. Có người
vỗ tay tán dương, có người chúc mừng, nhưng cũng có người uể oải hậm hực, bài
xích đố kỵ.
“Vương Hồng Văn, ngươi có muốn tỷ thí cùng Bạch công tử hay
không?” Tể tướng đại nhân nhìn vị tân Trạng nguyên vừa khẽ cười vừa hỏi, mặt
ông ta lộ nét tán thưởng.
Bạch Dật Thần đang ngồi ở đài cao phía trên, y nhìn Vương Hồng
Văn cười khẽ. Vương Hồng Văn hơi lo sợ, do dự một lát rồi thấp giọng đáp: “Thảo
dân biết rõ Bạch công tử là người hiểu biết sâu rộng, văn thái xuất chúng. Thảo
dân cực kì bội phục, vì vậy trước mặt Bạch công tử thảo dân không dám múa rìu
qua mắt thợ, tự mình bêu xấu mình.”
Đôi mắt của Tể tướng đại nhân chợt nhấp nháy, dường như ông
ta có chút thất vọng. Tân Trạng nguyên của hai năm trước cũng không dám khiêu
chiến Bạch Dật Thần, và lần này Vương Hồng Văn cũng lựa chọn bỏ qua. Nhưng ông
ta cũng hiểu được tâm lý của Vương Hồng Văn, đã là Trạng nguyên thì cần gì phải
đi mạo hiểm nữa. Dù sao cũng không có mấy người nắm chắc là mình sẽ đấu lại Bạch
Dật Thần.
Bạch Dật Thần nhìn thấy bất mãn trong mắt của Tể tướng, y lập
tức đứng lên và nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Khóe môi y cười khẩy rồi từ từ nói:
“Vừa rồi vị nhân huynh kia đã quá khen Bạch mỗ, thật sự thì Thất điện hạ đây mới
là tài hoa hơn người, nổi tiếng khắp thiên hạ.”
Lời nói Bạch Dật Thần mới nghe qua giống như đang khen ngợi
Hiên Viên Diệp, nhưng trên mặt y lại tràn đầy vẻ đắc ý. Y nhìn Mạnh Phất Ảnh,
ánh mắt trào phúng, rõ ràng là y đang hướng nàng tự đắc và châm chọc.
Hiên Viên Diệp vẫn lạnh lùng như băng, trên mặt không có một chút biểu hiện gì khác
thường. Đối với lời nói của Bạch Dật Thần, hắn không thừa nhận nhưng cũng không có lên tiếng từ chối.
“Hôm nay, nếu có người nào muốn lên thi đấu và thắng được Bạch
mỗ, ta sẽ thưởng một trăm vạn lượng.” Bạch Dật Thần vẫn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh,
cất cao giọng nói, càng thêm cao ngạo và tự đắc.
Mọi người ồ lên, nghị luận ầm ĩ. Có vài người nóng lòng muốn
thử, nhưng họ cũng biết Bạch Dật Thần lợi hại, cho nên rốt cuộc cũng không có
ai dám đi lên khán đài thách đấu cùng y. Tân Trạng nguyên mới vừa rồi cũng đã bỏ
qua cơ hội tỷ thí, vì vậy những văn nhân sĩ tử khác giờ phút này cũng không tiện
ra mặt. Họ e dè, sợ đấu không lại Bạch Dật Thần mà còn mang tiếng vì ham tiền mới
đi khiêu chiến. Văn nhân sĩ tử vốn là kiêng kị mị lực của đồng tiền.
Không có người nào dám tỷ thí với Bạch Dật Thần khiến y càng
thêm tự đắc. Mắt y liếc nhìn về phía Hiên Viên Diệp, khóe môi lại kéo ra một
tia cười lạnh, tỏ vẻ chế giễu.
Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng trừng mắt nhìn y. Nam nhân này thật
quá cuồng vọng, quá đắc ý ! Y tưởng rằng
u là thiên hạ đệ nhất hay sao? Lời kia
rõ ràng là muốn khiêu chiến Hiên Viên Diệp, không phải sao?
Mắt nàng hơi nhíu lại, nàng thật sự muốn nhìn xem Bạch Dật
Thần rốt cuộc có bao nhiêu tài cán. Nàng đợi cho đến khi y ngó đi chỗ khác,
không còn nhìn nàng chầm chầm nữa, nàng mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Tể tướng đại nhân đợi một hồi lâu nhưng vẫn không có ai lên
tiếng. Ông lại lớn tiếng hỏi: “Không có ai muốn tỷ thí cùng Bạch công tử hay
sao? Nếu như không có ai phản đối thì Bạch công tử vẫn là…”
“Chờ một chút.” Giữa lúc Tể tướng chuẩn bị tuyên bố tiếp thì
bỗng đâu truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, ngay sau đó có một vị thiếu niên
dáng vẻ thư thái đi tới.
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói vừa rồi, mắt
chăm chú theo dõi kẻ đang đi đến. Những người có mặt gần khán đài đều kinh ngạc
vì diện mạo của vị thiếu niên kia. Dáng vẻ hắn quá thanh lịch, gương mặt xinh đẹp
sáng ngời khiến ai nhìn thấy cũng ngây cả người. Những nữ tử đứng gần đó hoàn
toàn mê mệt vì diện mạo của chàng ta.
Trong đại hội ngày hôm nay có rất nhiều vương tôn công tử diện
mạo khôi ngô tuấn tú, giống như Hiên Viên Diệp, Đông Phương Sóc. Ngay cả Đạt Hề
Nhiên, Hiên Viên Triệt cũng là những trang nam tử anh tuấn tiêu sái. Nhưng mà vị
thiếu niên vừa mới bước lên khán đài kia lại quá tuấn mỹ, hắn đẹp đến mức hoàn
toàn thu hồn người ta. Mọi người dường như chưa bao giờ gặp một nam nhân có thể
đẹp đến mức này.
Hiên Viên Diệp vừa nhìn thấy thiếu niên kia thì hắn xoay
mình nhìn lại người bên cạnh, hắn giờ mới phát giác chỗ bên cạnh đã trống trơn.
Hắn nhìn nàng mỉm cười bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt hắn lại dung chứa sự sủng ái lẫn
cưng chiều không chút che dấu.
Đông Phương Sóc trợn mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh trên khán đài.
Khi còn ở Bắc Nguyên hắn đã gặp qua nàng, lúc ấy nàng cải nam trang, vì thế giờ
đây hắn có thể lập tức nhận ra nàng. Hắn thật kinh ngạc, vừa cắn môi chau mày vừa
thầm thắc mắc không biết nữ nhân này muốn làm gì.
“A, vị công tử kia thật tuấn mỹ! Ta chưa từng thấy qua người
nào đẹp như vậy!” Đôi mắt Đạt Hề Tĩnh nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh trên khán
đài, không nhịn được lớn tiếng kêu.
Đạt Hề Nhiên sau khi lấy lại tinh thần, bất mãn trừng mắt liếc
Đạt Hề Tĩnh một cái. Hiên Viên Triệt
cũng đang nhìn Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt lạnh lùng của y ẩn chứa một chút kinh ngạc.
Y thầm nghĩ: nam nhân này thật sự quá tuấn tú, khiến bản thân y cũng có chút
kinh diễm, chỉ đáng tiếc hắn lại là nam tử.
Bạch Dật Thần theo tiếng nói nhẹ nhàng kia mà quay đầu lại.
Y nhìn vị thiếu niên vừa mới bước lên khán đài, trong mắt y lộ rõ vẻ kinh ngạc
sửng sốt, và đôi chút rung động. Y luôn tự cho là bản thân mình thật anh tuấn,
thật tiêu sái, nhưng giờ phút này đây, chỉ e là vị thiếu niên kia đã khiến tất
cả nam nhân ở đây đều thất sắc, cảm thấy mình quá thua kém. Tên nam nhân này
quá xinh đẹp, e là cả nữ nhân cũng sẽ đố kỵ hắn.
Nhưng hắn rốt cuộc là ai?
Bạch Dật Thần thầm thắc mắc, và ánh mắt y khéo léo dò xét kẻ
đến khiêu chiến mình. Bề ngoài của tên thiếu niên này, từ y phục đến khí thế đều
cho thấy hắn ta chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường. Hắn hẳn là có chút
lai lịch, nhưng mà tại sao trước kia y chưa từng nghe qua danh tánh của hắn? Giờ
phút này sao hắn lại tới khiêu chiến cùng y?
Tể tướng đại nhân quá đỗi
kinh ngạc, đồng thời mặt ông ta cũng hiện rõ nét phấn khởi. Ông ta bèn hỏi:
“Công tử tới đây là để tỷ thí cùng Bạch công tử à?”