Phong Ngữ Lam nghĩ đến đây không khỏi âm thầm đắc ý, liền giả làm bộ dạng rất thương tâm nức nở nói: “Ngươi… ngươi…thật quá đáng, ta biết ngươi hủy đi mặt ta đơn giản chính là
không muốn để Thần ca ca lấy ta, bây giờ mặt ta bị ngươi hủy cả đời này
chỉ sợ không gả được cho ai .”
Nàng càng nói càng thương tâm, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt
không ngừng rơi xuống, thật sự là người gặp người thương nha~
Lời nói này của nàng không chỉ là nói với Mạnh Phất Ảnh, quan trọng hơn là để Bạch Dật Thần nghe.
Bạch Dật Thần luôn đứng ở sau lưng Phong Ngữ Lam, người hơi cứng lại một chút, có vẻ như có chút do dự.
Sau đó chuyển hướng Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng nói: “Ngươi ra tay thật độc ác!”
Xem ra nữ nhân này thật sự còn chưa chết tâm, nhưng y trăm triệu lần
thật không ngờ nàng sẽ vì y mà hủy đi dung nhan của Phong Ngữ Lam.
Nàng xuống tay rất nặng sao? So sánh với chuyện lần trước, chuyện
nàng thả Tiểu Tuyết Nhi cắn Phong Lăng Vân có vẻ cũng không tính là độc
ác mà.
Phong Ngữ Lam nghe được lời Bạch Dật Thần nói , trong mắt nhanh chóng ần chứa một tia vui sướng, xem ra một đao của nàng không vô ích , Bạch
Dật Thần vẫn hướng về phía nàng. Chỉ đáng tiếc Bạch Dật Thần vẫn không
nói là sẽ lấy nàng.
“Phong công tử, Phất nhi không hiểu chuyện, có chuyện gì ta là tỷ
tỷ, nguyện ý vì nàng gánh vác, thỉnh Phong công tử bỏ qua cho Phất nhi.” Mạnh Như Tuyết liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái, sau đó thấp giọng hướng Phong Lăng Vân cầu tình.
“Tha cho nàng ta? Trước kia nàng ta đả thương Lam Nhi, khi đó còn
niệm tình nàng ta ngây dại, hơn nữa cũng không gây ra tổn thương lớn,
nên Phong gia không truy cứu, nhưng hiện tại nàng ta đã không còn ngốc
lại ra tay quá tàn ác, làm Lam Nhi bị thương thành cái dạng này, ngươi
muốn ta như thế nào tha cho nàng ta ?” Phong Lăng Vân hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh, giọng nói lạnh như băng, khi nói chuyện
cẩn thận đem Phong Ngữ Lam ôm vào trong ngực.
Vết thương của Phong Ngữ Lam đã không còn chảy máu, xem ra thuốc của Phong Lăng Vân thật đúng là công hiệu vô cùng.
“Tuyết Nhi, ngươi cũng đừng che chở cho loại người độc ác này nữa, lần này không cần nói là Phong Lăng Vân không tha cho nàng ta, ngay cả
chúng ta cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.” Hiên Viên Mặc đi tới, phẫn nộ nói.
“Đúng thế, nàng ta bình thường ngốc nghếch làm đủ trò cười còn
chưa tính,giờ thật không ngờ nàng ta lại làm ra chuyện đê hèn với Phong
tiểu thư như thế, thật sự là không thể tha thứ.” Đến người luôn mang vẻ mặt đáng yêu như Hiên Viên Trần lúc này cũng trưng ra khuôn mặt tức
giận, cũng mang theo vài phần kinh ngạc khó có thể tin được .
“Đúng, tuyệt đối không thể tha cho nàng ta, nhất định phải bắt nàng ta giao quan phủ xử trí.” Mọi người cũng nhanh chóng phụ họa nói, đều nhất trí nhằm vào Mạnh Phất Ảnh.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi cong lên nở một nụ cười lạnh như có như không, từng người từng người một đều muốn nuốt chửng nàng, xem ra ma lực của
nàng thật sự là không nhỏ nha, có thể làm cho bọn họ đều hận nàng đến
nghiến răng nghiến lợi.
“Phất nhi, muội sao lại không hiểu chuyện như vậy n, muội nhanh
giải thích cho Phong tiểu thư, cầu Phong tiểu thư tha thứ cho muội đi,
mau lên.” Mạnh Như Tuyết vội vàng lôi kéo Mạnh Phất Ảnh, liên tục thúc giục.
Mạnh Phất Ảnh hất tay nàng ta ra , căn bản cũng không để lời nói của
nàng ta vào tai .Nàng mở to đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu đao tinh xảo
Phong Ngữ Lam vừa mới đưa cho nàng, từ từ ngắm nghía.
“Quả thật là một bảo đao khó gặp !.” Môi đỏ mọng khẽ nhúc
nhích, tiếng nói vân đạm phong khinh, vẻ mặt tự nhiên giống như giờ phút này nàng chỉ là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật .
Giải thích? Thật là buồn cười ! Đối với những người này, nàng đến mở
miệng nói cũng lười. Nàng hiểu rằng loại chuyện này cho dù có giải thích như thế nào thì cũng đều biến mình thành người nói dối, bởi vì ai cũng
sẽ không tin tưởng Phong Ngữ Lam tự nhiên lại dám làm thương tổn khuôn
mặt của chính mình.
Thứ hiện tại nàng muốn là chứng cớ , mà thật tốt là chứng cớ lại nằm ở trong tay nàng.
“Phất nhi, muội?” Mạnh Như Tuyết hoàn toàn kinh sợ, không hiểu tại sao Mạnh Phất Ảnh lại có thể bình tĩnh như thế, từ khi nào nàng ta
lại có thể hành xử không sợ hãi như vậy?!!
Chỉ sợ chính nàng, nếu gặp loại chuyện này cũng không có được định lực như vậy.
Hiện tại nàng không thề không thừa nhận, Mạnh Phất Ảnh quả thật đã thay đổi không còn là Mạnh Phất Ảnh của trước kia.
Mạnh Như Tuyết cảm giác được chuyện hôm nay chỉ sợ sẽ không phát
triển như nàng tính toán, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi kinh hoảng
lên.
Mọi người cũng bị vẻ mặt thản nhiên của Mạnh Phất Ảnh làm cho kinh sợ, khó có thể tin nhìn nàng.
Phong Lăng Vân nhìn tiểu đao trong tay nàng, hai mắt hơi trầm xuống,
sâu trong đôi mắt nhanh chóng che dấu sự khẩn trương. Mà lời nói của
Mạnh Phất Ảnh càng làm cho hắn âm thầm kinh hãi.
Phong Ngữ Lam cũng kinh sợ, đao kia …
“Thật sự là không còn thuốc nào cứu được, làm bị thương người ta
chẳng những không có nửa điểm hối cải lại còn dám kiêu ngạo như thế,
ngươi cho là Hiên Viên Vương triều không có Vương pháp sao?” Hiên Viên Phàm tức giận quát.
Mà gương mặt Mạnh Phất Ảnh cực kì bình tĩnh, đối mặt với số đông lại có thể thản nhiên như vậy, định lực thật là không đơn giản.
Hiên Viên Diệp vẫn an vị ở chỗ không xa trong lương đình, có vẻ như
không nghe , không nhìn thấy chuyện đã xảy ra trước mặt .Thế nhưng khi
nghe thấy Mạnh Phất Ảnh nói câu nói kia, hai tròng mắt hơi hơi nâng lên, nhìn phía nàng, trong con ngươi thâm thúy như có đăm chiêu.
“Nay Hoàng Thượng cũng tới, việc này để cho Hoàng Thượng phân xử công bằng đi.” Hai mắt Phong Lăng Vân trầm xuống lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái, lạnh giọng nói.