Trong nháy mắt đã đến ngày mừng thọ năm mươi tuổi của Mạnh Vân Thiên.
Năm mươi tuổi cũng đã được xem là Đại thọ, hơn nữa hôm nay cũng là
ngày sinh thần của Mạnh Phất Ảnh cùng Mạnh Như Tuyết nên chuẩn bị đặc
biệt long trọng.
Sáng tinh mơ, Thanh Trúc đã giúp nàng mặc y phục mà Thái Hậu đặc biệt may cho nàng.
Chính là, không biết vẫn như thông thường, hay là thật sự quên mất,
cũng không có trang điểm cho nàng, chỉ giúp nàng chải một kiểu tóc thật
đẹp đẽ. Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút cũng không quá để ý, dù sao
trong này tối như vậy, trang điểm đẹp đẽ cũng không để làm gì.
Lúc này vẫn chưa tới thời gian chúc thọ nhưng khách nhân đã tới rất
nhiều. Đặc biệt là những đại thần trong triều, từ sáng sớm tinh mơ mỗi
người đều mang theo danh mục quà tặng phong phú tới rồi.
Mạnh Phất Ảnh không thích những chỗ quá mức náo nhiệt, một mình ở
trong hậu hoa viên ngắm hoa, cũng không cho Thanh Trúc đi theo.
Nha đầu kia hiện tại rất nghe lời nàng, nàng nói cái gì là cái đó,
không có nửa điểm cãi lời, có thể là biết được bây giờ nàng sẽ không để
người khác khi dễ mình nữa, vả lại nàng không cho đi theo nên cũng không dám làm phật ý nàng.
Trời mới vào đầu xuân, cả vườn hoa đua nhau nở rộ làm cho người ngắm cảm thấy rất thích thú.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều tụ tập ở đại sảnh, đương nhiên sẽ
không đến chỗ này, vì vậy mà một nơi đẹp như vậy chỉ có một mình nàng
độc hưởng.
Nhìn những con bướm và ong mật ở giữa hoa xuyên tới bay lượn xung
quanh mình , Mạnh Phất Ảnh càng vui vẻ hơn, nhưng rồi nhớ lại ngày xưa,
kìm lòng không đặng, thấp giọng hừ một tiếng.
Đột nhiên nhìn thấy trên những cánh hoa của một loại hoa có rất nhiều ong mật, không khỏi có chút sửng sốt, xem ra loại hoa này cực kì chiêu
ong gọi mật, không biết là hoa gì? Không biết bên trong có cái dạng gì
đặc biệt hơn những loài khác đây? Trong lòng tò mò, liền nhẹ nhàng chà
xát một chút, rất muốn cầm trở về tỉ mỉ nghiên cứu thử xem.
“Ha, người quái dị như ngươi thật không biết nhục, lấy chính mình
ra so sánh với hoa, thật đúng là vũ nhục những đóa hoa xinh đẹp này mà.” Đột nhiên một tiếng nói chứa sự đầy sự trào phúng từ phía sau nàng truyền đến.
Mạnh Phất Ảnh mắt hơi trầm xuống, sâu trong con ngươi nhanh chóng
xoẹt qua một tia lạnh như băng , tuy rằng nàng không muốn gây chuyện
nhưng tuyệt đối sẽ không để cho người khác tùy ý khi dễ, làm nhục mình.
Mà nam nhân này lại quá độc miệng.
Chậc, không biết người này rốt cuộc có thân phận như thế nào, hôm nay dù sao cũng là sinh thần của phụ thân, vì phụ thân rất thương yêu nàng
nên tất nhiên cũng không thể làm ra chuyện quá quá đáng.
“Bổn vương hỏi ngươi đó, người không những quái dị mà còn bị điếc sao?” Không nghe thấy tiếng nàng trả lời, giọng nói giận dữ của nam nhân lại truyền đến.
Mạnh Phất Ảnh nở một nụ cười lạnh, trong mắt cũng xuất hiện thêm vài
phần phẫn nộ, người này một tiếng lại một tiếng bảo nàng là người quái
dị, nói ra miệng cũng toàn những lời châm chọc , khiến nàng rất thích
thú nha~ nàng quản hắn là vương gia chó má gì.
Đôi mắt to tròn cụp xuống nhìn phấn hoa trong tay, đột nhiên trong
mắt tràn qua một tia cười khẽ, haha, người lấy sự mỉa mai làm điều thích thú cho mình như ngươi, lát nữa thôi ta sẽ khiến cho ngươi còn thích
thú hơn, cam đoan cho ngươi thoải mái đủ.
“Phất nhi thỉnh an Cửu Vương gia.” Mạnh Phất Ảnh từ từ xoay
người, thấy rõ người tới, thì ra là Cửu Vương gia Hiên Viên Mặc, hơi hơi hành lễ, bộ dáng hắn rất được chỉ tiếc miệng quá ác độc.
Khi hơi xoay người hành lễ, nhìn thấy trên lưng hắn có một cái túi
hương, khóe môi cười càng thêm rõ ràng, ngón tay khẽ nhúc nhích một
chút, cái túi hương đã nằm trong tay nàng rồi.
“Hừ, kẻ quái dị như ngươi nhanh nhanh biến đi, đừng có làm bẩn mắt bổn vương nữa, bổn vương mỗi lần nhìn thấy ngươi ba ngày sẽ ăn không
ngon.” Lời nói ra của Hiên Viên Mặc càng lúc càng thêm tàn nhẫn.
Cho dù hiện tại nàng không ngốc, cũng là một người quái dị, nhìn thấy liền ghê tởm.
Mạnh Phất Ảnh cong khóe môi lên, nàng muốn nhìn thấy lát nữa hắn còn có thể kiêu ngạo được nữa không.
Nhanh chóng đem phấn hoa cầm trong tay bỏ vào trong túi hương của
hắn, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn đem túi hương treo trở về trên hông của hắn.
Sau đó bước chân bắt đầu đi thẳng về phía trước, khóe môi cười càng thêm vài phần tà ác.
Nhưng khi nàng hơi ngước mắt lên lại đột nhiên đối mặt với một đôi
mắt, quá mức bất ngờ, quá mức ngoài ý muốn, khóe môi đang cười cũng chưa kịp che dấu.
Trong nháy mắt chống lại ánh mắt của hắn, Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn cứng người.
Hiên Viên Diệp! Hắn làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Lần trước ở chỗ Hoàng Thái Hậu chỉ mơ hồ liếc mắt đánh giá hắn một chút, hơn nữa khi đó hắn cũng không có nhìn về phía nàng.
Lần này đối diện, làm cho trong lòng nàng âm thầm kinh thán.
Nàng chưa bao giờ biết, một người nam nhân có thể đẹp đến như vậy
,thế nhưng lại không có nửa điểm âm nhu, ngược lại lộ ra một loại khí
phách vương giả vô hình khó có người chống đỡ được.
Đôi mắt kia như có một sức hấp dẫn làm cho người khác khó có thể tự
kiềm chế mà không bị hút vào, dù ngươi biết rõ đó là vực sâu không đáy
cũng sẽ không chút do dự mà nhảy xuống, dù ngươi biết rõ đó là rượu độc
trí mạng vẫn sẽ không chút lăn tăn mà uống vào.
Nàng chưa bao giờ biết chỉ là một lần đối diện sẽ mang lại sự rung động cho nàng đến như thế.
Cơ thể Mạnh Phất Ảnh chỉ hơi cứng lại một chút nhưng trong lòng thì
âm thầm kinh hoảng, nam nhân này quá nguy hiểm. Nàng dám đoán chắc
chuyện vừa mới xảy ra khẳng định toàn bộ đều rơi vào mắt hắn.
Bởi vì nàng biết thiên hạ này chỉ sợ không có chuyện gì có thể giấu diếm được cặp mắt kia.
Thiên tính vạn tính cũng không nghĩ tới Hiên Viên Diệp sẽ xuất hiện vào lúc này, ở chỗ này.
“Thất ca, ngươi sao cũng tới Hậu hoa viên?” Hiên Viên Mặc nhìn người vừa tới, nhất thời cung kính nói.
Nam tử không trả lời , chỉ đưa mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, con
ngươi cũng từ từ dời đến túi hương bên hông Hiên Viên Mặc, ánh nhìn
ngưng tụ lại.
Mạnh Phất Ảnh cảm thấy thất kinh, khi thấy hắn nhìn về phía túi hương bên hông Hiên Viên Mặc thì tim nàng đã đập thình thịch, hắn quả thật
là thấy được, giờ phút này không phải là muốn ..muốn vạch trần nàng, sau đó trừng trị nàng đi?
Nhưng ánh mắt của hắn chỉ ngừng tại túi hương một chút liền dời đi, thủy chung không có mở miệng nói chuyện.
“Thất điện hạ, thì ra ngài ở chỗ này.” Một tiếng nói thanh
thúy lại dễ nghe nhẹ bổng truyền đến, khi Mạnh Như Tuyết từ từ đi đến,
thì gương mặt tuyệt mỹ vốn rất vui sướng của nàng ta lập tức biến
chuyển, vẻ mặt đột nhiên cứng lại một chút.