Đáp ứng yêu cầu của Mạnh Phất Ảnh, thấy nàng xác thực không có chuyện gì, Thanh Trúc mới không làm kinh động đến Hoàng Thái Hậu, nhưng lại
càng cẩn thận chiếu cố Mạnh Phất Ảnh hơn.
Tuy rằng Bạch Dật Thần vung chưởng khá mạnh nhưng may mắn cũng không có
gãy xương hay đại thương gì, nghỉ ngơi một đêm thân thể không còn đau
đớn, tinh thần Mạnh Phất Ảnh cũng đã khá lên nhiều.
Nàng có thói quen mới sáng sớm đã rời giường,lúc này Thanh Trúc chưa
đến, nàng nhanh chóng đi tới trước gương. Ngày hôm qua, Thanh Trúc vẫn
luôn ở đây khiến nàng không có cơ hội nhìn xem bộ dáng hiện tại ra sao.
Ngắm bóng người trong gương nàng không khỏi hoảng sợ, dáng người này
không phải là xấu xí lắm nhưng da tay so với nam nhân còn ngăm đen hơn
vài phần, có câu một trắng che ba xấu, nữ nhân đen dù nhìn thế nào cũng
thấy mất đi hảo cảm. Nhìn chằm chằm người trong gương, khóe mắt nhanh
chóng lấy lại thần thái lạnh lùng ban đầu. Theo bản năng, nàng đưa tay
lên chạm vào khuôn mặt mình. Chính là không chạm vào thì không biết,
chạm vào mới thấy da mặt đột nhiên cứng đờ, cảm giác này có điểm không
đúng. Tuy rằng da mặt này sờ qua cùng người thường không có quá nhiều
khác biệt, nhưng nàng sâu sắc có thể cảm giác được da mặt này tuyệt đối
có vấn đề.
Hai tròng mắt chớp chớp, nàng nhanh chóng cầm chậu nước bắt đầu rửa
mặt, nhưng tẩy nửa ngày cũng không có tí biến hóa nào.Con ngươi của nàng từ từ nheo lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh, có lẽ là dùng một ít dược liệu không thấm nước gì đó thôi.Loại tiểu xảo này sao có thể làm khó
được nàng?
Sau một lát, nàng lại đứng trước gương, nhìn khuôn mặt hiện lên trong gương mà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, từ khi sinh ra đến bây giờ nàng
gặp qua không ít mỹ nữ nhưng lại chưa từng nhìn thấy một người đẹp như
vậy.
Nếu nói Mạnh Như Tuyết là môt mỹ nữ tuyệt sắc tuyệt mỹ thì khi cùng
so sánh với khuôn mặt này, Mạnh Như Tuyết chỉ sợ còn chưa bằng một phần
mười của nàng.
Giờ phút này, nàng thật sự không thể tìm ra một từ ngữ thích hợp để có thể hình dung gương mặt xinh đẹp này.
Rõ ràng là một khuôn mặt đẹp như vậy,nhưng vì sao lại phải che lại?
Nhớ tới ‘Nàng’ nguyên bản ngây dại, con ngươi Mạnh Phất Ảnh híp lại,
lạnh lùng cười nhạt, chỉ sợ là có âm mưu, tuy nhiên hiện tại nàng không
thể đánh rắn động rừng.
Hơn nữa, nàng đột nhiên không ngốc lại còn bất ngờ thay đổi bộ dáng
thì chỉ sợ không ai tin tưởng.Mạnh Phất Ảnh bất động thanh sắc mất một
lúc, sau đó lại khôi phục bộ dáng lúc trước.
“Chủ tử, người đang làm gì vậy?” Thanh Trúc nhìn thấy nàng đã
thức giấc khi trời vẫn còn tinh mơ , mà lúc này lại đang làm cái gì đó
với những lọ nhỏ trên bàn, Thanh Trúc không biết trong những cái lọ nhỏ
đó chứa cái gì, và dùng để làm gì.Chủ tử sau khi hết ngốc thì thay đổi
rất kỳ quái.
“Ngươi đi chuẩn bị một bữa thịnh soạn để chào hỏi khách cho ta.” Mạnh Phất Ảnh không trả lời câu hỏi của Thanh Trúc, tùy ý ra lệnh.
Một bữa thịnh soạn? Thanh Trúc vẫn còn đang tò mò nhìn chiếc lọ nhỏ
trên bàn, có cảm giác nó chứa một loại phấn kỳ quái nên không chú ý lắm
đến lời của Mạnh Phất Ảnh . Đến khi sực tỉnh thì cảm thấy khó hiểu,một
bữa thịnh soạn sao ? Mà sẽ có khách nhân nào đến ?
Hầu gia còn chưa trở về, Hoàng Thái Hậu mấy ngày nay nghe nói thân
thể có chút không thoải mái nên không thể nào có chuyện người sẽ đến
đây.
Mạnh Phất Ảnh lại không để ý đến Thanh Trúc, vẻ mặt cực kì tự nhiên , nàng tin tưởng không bao lâu sẽ có ‘Khách nhân’ tới, ‘Khách quý’ đến
thăm, nàng đương nhiên muốn hảo hảo chiêu đãi.
Nhìn từng cái lọ một trước mặt, Mạnh Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày , a, có phải là còn thiếu cái gì đó không nhỉ ?
Mắt hơi hơi chuyển, nhìn những con kiến đang đi thành đàn dưới chân,
con ngươi nhất thời sáng ngời, đúng, chính là nó, những con kiến này đều không phải toàn màu đen mà trên thân còn mang theo một chút hồng. Đột
nhiên trong đầu nàng lóe ra một chủ ý không tồi.
Đây đều là những con kiến độc , thật tốt !
Mạnh Phất Ảnh cầm lấy một cái lọ, thong thả đến bên gốc cây, dùng hai nhánh cây nhặt con kiến ,bỏ nhanh vào trong lọ.
“Tiểu thư, người đang làm cái gì vậy?” Mấy nha đầu vẻ mặt nghi hoặc không hiểu hành động kì lạ của tiểu thư nhà mình, xúm xít vây lại hỏi.
Thanh Trúc hiển nhiên cũng nghi hoặc nhìn nàng.
“Muội muội, Phong tiểu thư cùng Bạch tiểu thư cố ý đến thăm muội,bọn họ là vì chuyện ngày hôm qua mà đến nhận lỗi với muội đó.” Hoàn toàn vô thanh vô tức xuất hiện, Mạnh Như Tuyết mỉm cười mà thanh âm lại êm ái, nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó những người khác cũng đã tiến vào phòng, nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đang bắt kiến thì bọn họ đều đứng lại.
Trong con ngươi của Mạnh Như Tuyết càng ẩn thêm vài phần nghi hoặc,
nàng ta đang làm gì thế này?Buổi sáng hôm nay, nàng cố ý cho người gọi
Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ tới, muốn để cho bọn họ giúp nàng thử xem thực hư như thế nào.
Hai tròng mắt Thanh Trúc híp lại, trên mặt ẩn chứa vài phần bất mãn vì không thể đem những người vừa tới đuổi ra ngoài.
Mạnh Phất Ảnh tựa hồ không nghe thấy lời của Mạnh Như Tuyết, dường như vẫn không ngừng bắt lấy con kiến của nàng.
“Phất Nhi muội muội, chuyện ngày hôm qua là ta không đúng, ta
không nên tránh . Nếu ta không tránh né, Thần ca ca cũng không cần bảo
hộ ta để không cẩn thận thương tổn muội muội.” Phong Ngữ Lam trên
mặt cực lực bày ra một nụ cười đi đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng
nói, thế nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lại đầy sự khinh bỉ.
Mạnh Như Tuyết còn nói là nàng không ngốc, chỉ sợ là so với trước kia càng nhìn càng thấy ngốc hơn.
Nghe qua như là đang xin lỗi nhưng cũng đem tất cả sai lầm đều đổ lên trên người Mạnh Phất Ảnh.Mạnh Phất Ảnh vẫn mười phần nghiêm cẩn, mười
phần chuyên tâm nhặt kiến ,hoàn toàn coi các nàng như không khí.
Thanh Trúc nghe xong cảm thấy tức giận thay cho chủ tử nhưng thấy
Mạnh Phất Ảnh vẫn bất động không nói, đành đứng yên ở một bên nhìn nàng
nhặt kiến.
Phong Ngữ Lam cùng Bạch Dật Vũ dù trong lòng có nhiều bất mãn nhưng
có Thanh Trúc đứng ở chỗ này nên các nàng cũng không dám làm gì.Thanh
Trúc là người đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Thái Hậu, cũng là cung nữ được Hoàng Thái Hậu tín nhiệm nhất,nàng ta được Hoàng Thái Hậu đặc biệt phân phó tới chiếu cố Mạnh Phất Ảnh .
Mặc dù là cung nữ nhưng các vị tiểu thư như bọn họ cũng không có gan chọc nổi.
“Thanh Trúc, những người đến đây đều là khách, sao không đi rót chén trà lên?” Mạnh Như Tuyết trong lòng biết Thanh Trúc có mặt ở đây thì không thể chỉnh đồ ngốc kia được nên nhẹ giọng đuổi khéo.
“Đi đi .” Thanh Trúc vừa muốn phân phó nha đầu bên cạnh đi
châm trà, thì Mạnh Phất Ảnh lại đột nhiên mở miệng, thanh âm cực kì bình thản, lại làm cho Thanh Trúc cảm giác được một loại tự tin cường đại,
tâm nguyên bản rất lo lắng nhưng nhờ ngữ khí khinh đạm của Mạnh Phất Ảnh mà tiêu tán đi .
Nàng biết chủ tử giờ phút này kêu nàng đi tất nhiên là có nguyên nhân, liền cung kính đáp: “Vâng ạ!”