Ads
Nàng bảo vệ hắn như vậy, vì hắn mà cõi lòng nàng tan nát,
đau đớn vô cùng, nhưng hắn chẳng những không hề để tâm đến mà còn bán đứng
nàng.
Nhiều năm như vậy, nàng vất vả như vậy, rốt cuộc là vì cái
gì?
Nàng vốn cho là dù Hoàng Thượng không yêu nàng,chỉ cần để
cho Thái tử lên ngôi Hoàng đế, nàng sẽ là Thái hậu, có thể hưởng thụ sự tôn quý
dưới một người, trên vạn người, nhưng bây giờ, nàng mới phát hiện ra, nàng đã
sai rồi, hơn nữa còn là vô cùng sai lầm. Y căn bản không hề có nhân tính, kể cả
y có lên làm Hoàng thượng, nàng có là mẫu thân của y đi chăng nữathìy tuyệt đối
sẽ không để nàng lên làm Hoàng Thái Hậu.
Bởi vì xuất thân của nàng chỉ là một cung nữ, cho dù, chuyện
năm đó đã được làm sáng tỏ, nhưng y làm sao có thể để cho mọi người biết được
chuyện đó.
Y từ lúc ban đầu đã chỉ muốn lợi dụng nàng, chưa từng coi
nàng là mẫu thân của y, tuy rằng Hoàng Thượng từ trước đến nay không phát hiện
ra những hành vi phạm tội của nàng, không xử trí nàng nhưng đợi đến sau khi
Thái Tử thành công đoạt vị tuyệt đối sẽ không giữ lại nàng. Đấy chính là nỗi bi
ai của nàng, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra như thế
này.
Sao có thể không hận, không oán, trong nháy mắt, nàng muốn vạch
trần sự thật về Thái Tử, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn xuống.
Y có thể vô tình, có thể không coi nàng là mẫu thân, có thể
không thèm để tâm đến những hi sinh của nàng, nhưng nàng lại không làm được việc
tàn nhẫn đó, dù sao y cũng là cốt nhục do nàng sinh ra, nàng sao có thể nhẫn
tâm làm như vậy được.
Hai mắt nàng từ từ nhắm lại, nỗi đau của nàng giờ đây không
thể nói lên lời, giờ phút này, những đau đớn trên thân thể đối với nàng mà nói
không thấm vào đâu so với nỗi đau trong tim.
Hoàng Thượng nghe được những lời Thái Tử nói, hai mắt theo bản
năng híp lại, sâu trong ánh mắt ẩn chứa vài phần trầm tư, đôi môi hơi mím khẽ
kéo lên, cách giải quyết của Thái Tử lúc này thật sự khiến hắn có chút không hiểu
nổi.
Liễu Phi với Thái Tử là cùng một phe, giờ đây Thái Tử làm vậy
với Liễu Phi, chẳng phải sẽ đẩy Liễu Phi vào bước đường cùng, có thể sẽ khiến
Liễu Phi vạch trần y hay sao?
Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Diệp đều sửng sốt, Đông Phương
Sóc khẽ nhíu mày, mí mắt hơi hơi rung nhẹ, nhìn chăm chú về phía Thái Tử như
đang tìm tòi nghiên cứu.
“Không sai, tên thị vệ kia đúng là do ta giết.” Liễu Phi mở
to mắt, đột nhiên trầm giọng nói, thanh âm của nàng lúc này mang theo vài phần
run rẩy, có lẽ vì không thể khống chế sự đau đớn của thân thể, nhưng lúc này,
nàng vẫn kiên cường chịu đựng, không hề rên rỉ một tiếng nào.
Khi nói, ánh mắt nàng đảo qua người Thái Tử, sau đó dừng
trên người Hoàng Thượng, khóe môi khẽ nhúc nhích, nói rõ ràng từng chữ: “Thị vệ
kia là do ta giết, khi Hoàng Thượng ở thư phòng, ta đã lặng lẽ xuất cung, giết
hắn.”
“Thật sự là ngươi?” Hoàng Thượng nheo mắt lại, vẻ mặt thể hiện
rõ ràng sự hoài nghi, hắn căn bản không tin lời nàng nói, nếu như nàng và Thái
tử không phải cùng là một phe, nàng không có lý do gì phải làm như vậy.
Liễu Phi tự nhiên có thể đoán ra tâm tư của Hoàng Thượng,
khóe môi hơi hơi kéo ra, nhếch lên một tia cười lạnh, gằn từng chữ nói “Ta muốn
ngăn cản Hoàng Thượng đi cứu Nhu phi, ta vốn tưởng rằng, nếu Thất điện hạ và Hầu
gia cùng tiến cung, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không làm lỡ quốc sự, chỉ cần chậm
một canh giờ, Hoàng Thượng sẽ không thể cứu được Nhu phi. Cho nên ngay lập tức
đã đi báo cho thị vệ.”
Liễu Phi tuy rằng toàn thân đang đau đớn đến phát run, nhưng
trong giọng nói của nàng ta vẫn mang theo sự nghiêm nghị, không hề có chút sợ
hãi.
Lúc này, nàng ta đang nhận tội, nhưng trong giọng nói của
nàng thể hiện sự quyết tâm, kiên định, tuyệt đối không thay đổi, hơn nữa, theo
như lời nàng ta nói thì cũng có khả năng.
Ánh mắt của Hiên Viên Diệp cũng hơi trầm xuống, nếu đúng như
Liễu Phi nói thì thi thể người thị vệ kia sẽ không còn để lại đấy, để khi Hoàng
Thượng cho người đi thăm dò phát hiện ra.
Liễu Phi hiển nhiên đang nói dối.
Thái tử hơi hơi khép hờ mắt, che khuất những tia âm lãnh như
đang muốn giấu đi điều gì, tay để dưới ống tay áo cùng hơi hơi siết lại.
Y im lặng không nói gì thêm.
“Hoàng Thượng, Người hãy giết ta đi, mọi chuyện đều do ta
làm.” Liễu Phi lại trầm giọng nói, nàng chỉ muốn nhanh chóng chết đi, như vậy
nàng sẽ không còn phải chịu đựng những đau đớn này hành hạ nữa.
“Trước kia Hoàng Hậu cũng là do ta hại chết, Bình Phi cũng
do ta hại chết, Nhu phi giả kia cũng do ta an bài, ta vốn muốn cùng nàng ta hại
chết Nhu Phi thật, nhưng thật không ngờ, nàng ta lại không làm theo theo lệnh
ta.”
Liễu Phi lúc này rất muốn chết, bởi vậy cái gì cũng không sợ,
không hề che giấu những hành vi phạm tội trước kia.
Hoàng Thượng càng nghe sắc mặt càng âm trầm, đặc biệt khi
nghe nàng ta nói kế hoạch hại Nhu phi, đôi mắt ấy càng thêm thâm trầm, ánh mắt
lạnh như băng nhìn thẳng vào nàng ta, như muốn ngay lập tức kết liễu nàng ta.
“Ngươi thật là một nữ nhân ngoan độc.” Hoàng thượng tức giận
xỉ vả, nghiến răng nghiến lợi gầm lên, thật không ngờ, nữ nhân bình thường dịu
dàng như nàng ta lại ngoan độc như vậy.
“Ha ha ha…” Liễu Phi đột nhiên cười lớn, cười lớn như vậy
nhưng vài giọt nước mắt từ từ trượt xuống từ khóe mắt của nàng, ánh mắt nhìn về
phía Hoàng Thượng mang theo sự phẫn hận, khóe môi nhợt nhạt hơi hé mở, chậm rãi
nói từng chữ từng chữ:”Ta ngoan độc? Hoàng Thượng nói ta ngoan độc, Hoàng Thượng
Người có biết rằng, sau khi có được ta, Người không thèm để ý đến ta nữa, Hoàng
Hậu đã nghĩ đủ cách để hành hạ ta, ta chỉ là một tiểu cung nữ trong hoàng cung
rộng lớn này, mang thân phận thấp kém nhất, nếu ta không nghĩ cách bảo vệ mình
thì chỉ có thể chờ chết…”
Nói đến đây, Liễu Phi dừng lại một chút, khóe môi hơi hơi nhếch
lên cười khổ vô cùng thê lương, lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng, mang theo
sự trào phúng, tiếp tục nói:”May mắn là ta… mang thai đứa nhỏ của Hoàng Thượng,
thế nhưng Hoàng Hậu đã biết được việc này, trăm phương nghìn kế muốn hại chết đứa
nhỏ trong bụng ta…”
Liễu Phi càng nói, ánh mắt càng thêm căm phẫn, nghiến răng
nghiến lợi đầy hận ý nói: “Trước tình huống như vậy, chẳng lẽ còn muốn ta để mặc
cho các người ức hiếp, Người nói ta ngoan độc, đó cũng là do các người bức ta.”
Nàng có vẻ còn chưa nói hết nhưng đột nhiên chuyển chủ đề, Mạnh
Phất Ảnh hơi hơi nhíu mày, cảm giác như nàng ta đang muốn cố che giấu điều gì
đó.
Hơn nữa, nàng còn cảm giác được, Liễu Phi đang nói đến chỗ
mang thai đứa nhỏ Hoàng Thượng thì hơi dừng một chút, không biết có phải là do ảo
giác của nàng hay không.
Nhưng, trong lúc nhất thời, nàng không nghĩ ra được nàng ta
đang cố che giấu điều gì.
Nàng tin tưởng lời nói của Liễu phi lúc này không thể nào là
giả được, nếu Hoàng Hậu trước kia biết một cung nữ mang thai cốt nhục của Hoàng
Thượng, chắc chắn sẽ không để cho Liễu Phi sinh đứa nhỏ đó ra.
Vì vậy nghe nói đứa nhỏ Liễu phi vừa sinh ra đã chết.
Liễu Phi đối Hoàng Hậu trước nhất định là hận thấu xương, vì
vậy không có lý do gì lại giúp Thái Tử?
“Người đâu, đem nữ nhân này giam vào thiên lao cho trẫm.”
Hoàng Thượng nghe được những lời nói của Liễu Phi,hơi ngẩn người, trong hoàng
cung này vô cung thâm hiểm, hắn biết, Liễu Phi oán hận như vậy cũng là điều
bình thường.
Nhưng nghĩ đến Liễu phi độc ác này, không chỉ hại chết Hoàng
Hậu trước, hại chết Bình phi, còn hại Nhu phi, hắn làm sao có thể bỏ qua cho
nàng.
Nguyên nhân chủ yếu là hắn vẫn cảm thấy trong chuyện này có
chút kỳ quái, hơn nữa, hắn cũng nhìn ra, Liễu Phi một lòng muốn chết, vì vậy,
hiện tại, hắn không muốn giết Liễu phi ngay.
Thái tử nghe được lời nói của Hoàng Thượng, mắt hơi hơi nâng
lên, con ngươi âm trầm, lạnh lẽo hơi hơi nheo lại, nhìn thân thể run rẩy đau đớn
của Liễu phi ở dưới đất, tay nắm chặt lại. Y vạn lần không ngờ rằng trong tình
huống như vậy Hoàng Thượng vẫn lưu lại Liễu Phi, trong lòng bỗng hơi lo sợ, sợ
Liễu Phi nói ra thân thế của y.
Liễu Phi cũng vô cùng sửng sốt, ánh mắt sững sờ nhìn về phía
Hoàng Thượng, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc, không nghĩ rằng
Hoàng Thượng giờ phút này lại không giết nàng, vì thế thản nhiên nói “Những lời
ta muốn nói cũng đã nói hết, Hoàng Thượng hãy giết ta đi.” Lời này là nói cho
Hoàng Thượng nghe thấy, cũng là nói cho ‘’người khác’’ nghe để yên tâm.
“Dẫn đi.” Sắc mặt Hoàng thượng lại trầm xuống, lạnh giọng
nói.
Những thị vệ kia tuân lệnh, không dám chậm chạp, nhanh chóng
lôi Liễu Phi đi.
Thái tử hơi hơi nhíu mày nhìn theo bóng lưng Liễu Phi, sau
đó cụp mắt xuống, trong mắt xoẹt qua vài tia sát khí.
Giữ lại nàng, y chung quy vẫn lo lắng, hơn nữa, nàng sống
như hiện tại, cũng là một loại tra tấn thống khổ, chẳng bằng…
“Hoàng Thượng, hiện tại có thể thả quốc sư ra rồi chứ?” Đạt
Hề Nhiên thấy Liễu Phi đã thừa nhận tất cả, nhanh chóng đề nghị, nhưng trong
lòng vẫn có chút nghi hoặc, rõ ràng kế hoạch này hắn cùng Thái tử đã thương lượng
vô cùng tốt.
Nữ nhân kia nếu không phải người của Thái tử, vì sao lại
gánh tội thay như vậy?
Hoàng Thượng ánh mắt hơi trầm xuống, có chút ảo não nhưng
lúc này không có lý do gì để tiếp tục giam giữ quốc sư, cũng chỉ có thể phân
phó thị vệ bên cạnh, “Đem quốc sư đến đây.”
Đạt Hề Nhiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Hiên Viên Triệt vẫn cụp
mắt xuống, không mở miệng nói chuyện, không biết đang suy nghĩ gì.
“Phất nhi, Mẫu phi của con hiện tại rốt cuộc ở đâu?” Hoàng
thượng nhìn sang Mạnh Phất Ảnh, trầm giọng hỏi, giọng nói có mang theo sự chờ
mong nhưng không kích động như lúc trước, có vẻ như đã đoán được Mạnh Phất Ảnh
không đem Nhu phi về.
Mạnh Phất Anh hơi giật mình, nhanh chóng nhìn lướt qua Thái
tử, hơi chần chừ, nhưng hiện giờ Hoàng Thượng đang hỏi nàng, nàng cũng không thể
không nói.
Âm thầm thở ra một hơi, nàng mới từ từ nói,“Bẩm Hoàng Thượng,
Nhu phi… đã quay về Phong tộc.”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì, Nhu nhi nàng đã quay về Phong tộc?”
Hoàng Thượng nghe vậy, đột nhiên kinh hô, trợn mắt, trên mặt hiện ra sự hoảng
loạn không thể tin nổi.
“Điều này sao có thể? Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể
quay về Phong tộc?” Hoàng thượng cứng đờ người, khẽ nâng tay, tay không khống
chế được khẽ run lên, ánh mắt tràn ngập sự hoảng loạn cùng sợ hãi.
Nhu nhi trở về Phong tộc, như vậy có phải nàng sẽ trở lại
bên cạnh nam nhân kia hay không?
Hiên Viên Diệp nghe Mạnh Phất Ảnh nói không khỏi kinh sợ, hắn
thật không ngờ, mẫu phi sẽ trở về Phong tộc.
“Nàng, nàng trở về với ai?” Hoàng Thượng hơi hơi suy tư một
lát, đột nhiên lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, cao giọng hỏi, lúc trước, Mạnh
Vân thiên đã từng nói, Phong Nguyệt Ngâncũng cùng về kinh thành với ông.
Ban đầu hắn còn sợ Phong Nguyệt Ngân sẽ đến náo loạn Hoàng
cung, nhưng thật không ngờ Phong Nguyệt Ngân không có thái độ gì cả, hắn còn tưởng
rằng Phong Nguyệt Ngân đã từ bỏ.
Hóa ray đã sớm mang theo Nhu nhi quay về Phong tộc.
Mạnh Phất Ảnh nghe được lời nói của Hoàng Thượng, mặc dù đều
là câu hỏi, nhưng hiển nhiên đã biết thừa đáp án, nhìn gương mặt âm trầm của
Hoàng Thượng giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh hơi hơi khép hờ mí mắt, không nói gì.
Sự trầm mặc của Mạnh Phất Ảnh đã cho Hoàng Thượng biết được
suy đoán của mình là đúng, trong lòng càng sợ hãi hơn, ánh mắt từ từ chuyển
sang Hiên Viên Diệp, trên mặt hiện ra thêm vài phần thất vọng cùng phẫn nộ,
“Các ngươi vụng trộm mang mẫu phi của các ngươi ra khỏi cung, tách nàng ra khỏi
trẫm, sau đó đưa nàng đến bên cạnh nam nhân kia?”
Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, tràn đầy đau xót, vì mất
đi Nhu phi khiến hắn đau đớn, cũng là vì hành động tiếp tay cho người ngoài của
Hiên Viên Diệp.
“Phụ vương, chúng con không hề đem mẫu phi giao cho nam nhân
kia, là chính y tìm được mẫu phi.” Mạnh Phất Ảnh nghe thấy Hoàng Thượng trách cứ
Hiên Viên Diệp, nhịn không được bèn nói.
Hoàng Thượng không hề nghe lý do của Hiên Viên Diệp, lúc trước
là vì chính hắn đã làm tổn thương Nhu phi, làm cho Nhu phi mất hết hy vọng, mới
không thể không rời khỏi Hoàng cung này.
Khi nghe tin Nhu phi chết, Hoàng Thượng đã tin như vậy, hoàn
toàn đắm chìm trong đau xót.Nhưng Phong Nguyệt Ngân sau khi biết tin đó thì
không hề tin tưởng, vừa về tới kinh thành đã đi tìm Nhu phi vì vậy mà tìm được
nàng.
Nói thật, nếu nàng là Nhu phi, nàng cũng sẽ theo Phong Nguyệt
Ngân rời đi.
“Ngươi còn dám nói?” Hoàng thượng trừng mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh,
thấp giọng quát, “Nếu không phải các ngươi dẫn nàng ra khỏi cung, Phong Nguyệt
Ngân sao có thể có cơ hội mang nàng trở về?”
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, trong lòng càng thất vọng hơn,
Hoàng Thượng quá ích kỷ, cho tới bây giờ vẫn không nhận thức được bản thân mình
có lỗi.
Còn vẫn trách bọn họ đem Nhu phi ra khỏi Hoàng cung, nếu bọn
họ không mang theo Nhu phi xuất Cung, chỉ sợ lúc này Nhu phi đã sớm bị hại chết
rồi, không thì cũng sẽ vì thương tâm mà chết.
Hiên Viên Diệp hơi nheo mắt lại, nhìn về phía Hoàng thượng,
khóe môi hơi kéo lên thành nụ cười lạnh, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Cho tới
bây giờ, Người vẫn không hiểu được bao nhiêu năm như vậy, Mẫu phi ở trong Hoàng
cung vì Người mà chịu bao nhiêu đau khổ, đáng ra con còn vì chuyện này mà có
chút áy náy nhưng bây giờ con thấy thật may mắn, may mà con đã đưa Mẫu phi ra
khỏi Hoàng cung.”
“Ngươi!” Hoàng Thượng chán nản, khẽ nâng tay lên, càng thêm
tức giận nhìn thẳng vào Hiên Viên Diệp.
“Người có cảm tình với Mẫu phi nhưng đó không phải là tình
yêu chân chính, bây giờ Người có thể sẽ thấy đau khổ, hối hận, nhưng đó không
phải bởi vì yêu, Người căn bản không biết cái gì là tình yêu chân chính.” Hiên
Viên Diệp nhìn thẳng vào gương mặt phẫn nộ của Hoàng Thượng, không hề có ý muốn
lùi bước, ngược lại lại lạnh giọng nói.
Hắn rất hi vọng Mẫu phi cùng Phong Nguyệt Ngân có thể ở cùng
nhau, bởi vì, hắn biết, Phong Nguyệt Ngân đối với Mẫu phi là hoàn toàn thật
lòng.
Ngôi vị Hoàng đế này hắn cũng không muốn có, thế nên về sau hắn
cũng không cần đề ý đến phép tắc, quy củ hoàng cung gì cả.
Sau này hắn sẽ trân trọng bảo vệ nữ nhân của mình, cũng hi vọng,
Mẫu phi có thể có được hạnh phúc chân chính.
“Ngươi, ngươi…” Hoàng Thượng bị hắn làm cho tức đến hộc máu,
tay hơi hơi run run chỉ vào Hiên Viên Diệp, giận dữ quát, “Ngươi có phải cho rằng
trẫm không dám xử lý ngươi?”
Ánh mắt Hiên Viên Diệp trở nên u ám, trên mặt mang theo chút
thất vọng, cười lạnh nói, “Trong thiên hạ này, có cái gì Hoàng Thượng không dám
làm?”
Thanh âm kia trầm thấp mang theo vài phần trào phúng.
“Được, giỏi lắm.” Hoàng thượng càng thêm tức giận, lại ngoan
thanh nói, “Trẫm sẽ hạ chỉ, thu binh quyền của ngươi, trẫm cũng muốn thấy ngươi
làm sao có thể tiếp tục càn rỡ.”
Hiên Viên Triệt hơi ngước mắt lên, nhìn về phía Hoàng thượng,
con ngươi nhanh chóng che giấu điều gì đó.
Mặc dù y có chút kinh ngạc Hoàng Thượng lại có quyết định
xúc động như vậy, nhưng nghĩ đến việc Hiên Viên Diệp không chỉ đem Nhu phi ra
khỏi Hoàng cung, còn đem Nhu phi đến bên cạnh nam nhân khác, Hoàng Thượng không
tức giận mới là lạ.
Có người nam nhân nào có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mà mình để
ý bị nam nhân khác ôm ấp?
Trong con ngươi âm lãnh không khỏi ánh lên tia cười lạnh, thật
không ngờ, ngay lúc rối loạn như vậy lại có thu hoạch ngoài dự kiến. Nhưng khi
nhìn về hướng Mạnh Phất Ảnh, nữ nhân y để ý lại ở bên cạnh nam nhân khác không
khỏi cảm thấy khó chịu. Mặc kệ thế nào, ycũng phải đoạt lại nàng, khiến nàng ở
bên cạnh y.
“Tùyý Người.” Hiên Viên Diệp thản nhiên nói với Hoàng thượng,
không hề nhượng bộ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo như băng, thấp giọng hừ lạnh.
“Người đâu, thu binh phù của hắn.” Hoàng Thượng càng thêm buồn
bực, quát lớn với thị vệ bên cạnh.
Thị vệ vẫn còn sửng sốt, đang do dự, không biết Hoàng thượng
nhất thời tức giận mới nói vậy, hay là thật.
“Không cần, tự ta sẽ giao ra.” Hiên Viên Diệp lại chủ động lấy
binh phù ra, ném vào tay thị vệ kia.
Sau đó, không hề để tâm xem Hoàng Thượng có đồng ý hay
không, mang Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng rời đi.
Hoàng Thượng nhìn bóng lưng Hiên Viên Diệp rời đi, lửa giận
càng bốc lên, tức giận quát, “Nghịch tử, tên nghịch tử này.” Ánh mắt hơi chuyển,
nhìn về phía Hiên Viên Triệt cùng Đạt Hề Nhiên còn đứng ở một bên, có vẻ như
phát hiện bọn họ vẫn còn chưa rời đi, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh lùng nói,
“Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”
“Nhi thần lập tức cáo lui.” Hiên Viên hơi cụp mắt,cung kính
nói, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh.
Hoàng Thượng nổi giận với Hiên Viên Diệp, thật đúng là trời
giúp y.
Vừa nói dứt lời, bèn cùng Đạt Hề nhanh chóng rời đi.
“Ngươi nói, Hoàng Thượng thu lại binh quyền của Hiên Viên Diệp,
rốt cuộc là thực hay giả ?” Đạt Hề Nhiên vừa đi vừa thấp giọng hỏi Hiên Viên
Triệt.
Hiên Viên Triệt bước chân hơi chậm lại, khóe môi nhếch lên
cười lạnh, chậm rãi nói, “Bất kể là thực hay là giả, lần này bản cung tuyệt đối
sẽ không tha cho hắn.”
Lúc này đây, không chỉ là vì vương triều giang sơn nhà
Hiên Viên, càng là vì nữ nhân kia, vì vậy, y chỉ có thể thành công, không thể
thất bại.
Hoàng Thượng nhìn thấy Thái tử cùng Đạt Hề Nhiên rời đi, sự
tức giận trên mặt biến mất, ánh mắt tràn ngập đau xót. Thân mình thẳng tắp của
hắn hơi hơi lắc lắc, như không còn đứng vững nổi.
Nhu nhi trở về Phong tộc, hắn sợ rằng không còn được gặp lại
nàng nữa.
Phong Nguyệt Ngân rất lợi hại, ngày đó, nếu không phải Nhu
nhi lựa chọn hắn, hắn tuyệt đối không thể mang Nhu nhi trở về đây, thế nhưng
bây giờ, chính Nhu nhi lựa chọn rời bỏ hắn.
Vì vậy, hắn hiện tại không hề có bất kỳ cơ hội nào.
Hắn cũng nghĩ sẽ đi Phong tộc tìm Nhu nhi về, nhưng hiện tại
trong triều rất loạn, hơn nữa ngày mai sẽ là ngày Tình nhi thành thân, hắn sao
có thể rời đi được?
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…” Ngay lúc này, Lưu công công vội
vàng chạy tới, nhìn thấy Hoàng Thượng bình yên vô sự đứng ở trong sân,rốt cục
cũng thở dài nhẹ nhõm, vội vàng đi về phía trước, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng,
ngài không có việc gì thì tốt rồi, nô tài luôn luôn chờ ở thư phòng, cũng không
nhìn thấy Thất điện hạ, thánh chỉ kia …”
“Chuẩn bị lâm triều.” Những cảm xúc vừa rồi trên mặt hắn
nhanh chóng biến mất, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh giọng ngắt lời nói của Lưu
công công, sau một hồi giằng co vậy mà đã đến thời gian lâm triều.
Hắn muốn mang Nhu nhi về thì phải làm cho Hiên Viên triều vững
mạnh hơn đã.
Lưu công công nghe lệnh, nhanh chóng đi chuẩn bị.
“Chàng nói vậy là cố ý?” Ra khỏi Hoàng cung, Mạnh Phất Ảnh
nhìn Hiên Viên Diệp, thấp giọng hỏi.
Hiên Viên Diệp vừa nãy là cố ý nói như vậy với Hoàng Thượng
, hẳn là sợ Hoàng Thượng nhất thời quá mức xúc động, buông hết mọi việc ở Hiên
Viên triều, đi tìm Nhu phi, nếu như vậy, toàn bộ Hiên Viên triều sẽ thật sự rối
loạn.
Nhưng nàng không biết, Hoàng Thượng đoạt binh quyền của Hiên
Viên Diệp là vì sao?
“Đi thôi.” Hiên Viên Diệp không trực tiếp trả lời nàng, mà gắt
gao ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói, “Bây giờ không còn sớm, trở về thôi, nghỉ ngơi
thật thoải mái.”
Hắn biết nàng vốn thông minh, khẳng định đã đoán ra được cái
gì, không sai, hắn vừa rồi là cố ý chọc giận Hoàng thượng.
Sự việc xảy ra hôm nay quá mức nguy hiểm, hắn không thể để
nàng đi theo hắn mạo hiểm, càng không thể cho nàng biết kế hoạch của hắn. Vì vậy,
hắn trước hết phải mang nàng đến nơi an toàn đã.
Khi đang nói, hắn ôm lấy nàng, để nàng dựa lưng vào hắn, Mạnh
Phất Ảnh nằm gọn trong lòng hắn, chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
“Tốc Phong, đem Vương phi đến Săn Bảo.” Hiên Viên Diệp nhìn
Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng, thấp giọng phân phó với Tốc Phong, hiện tại cũng chỉ
có chỗ đó là an toàn nhất.
“Vâng”. Tốc Phong tự nhiên hiểu được ý của Hiên Viên Diệp,
cung kính tuân lệnh, hắn vung tay lên, xe ngựa ở trong chỗ ẩn nấp bí mật gần đó
tiến lại.
Hiên Viên Diệp cẩn thận ôm Mạnh Phất Ảnh vào trong xe ngựa,
đặt lên ghế đã sớm được trải đệm, nhưng cũng không lập tức rời đi, mà ở một bên
dịu dàng nói “Phất nhi, qua hôm nay, mọi chuyện sẽ được giải quyết xong, ta sẽ
dẫn nàngi đến một nơi không có tranh đoạt, không có nguy hiểm rình rập, sống cuộc
sống tự do tự tại.”
Hắn biết, nàng thích một cuộc sống như thế, mà hắn nói đến
đây cũng cười khẽ, hiện tại, trong lòng hắn, cũng thật sự khát vọng được sống như thế.
Chỉ cần trừ bỏ Thái tử, chỉ cần đợi khi vương triều Hiên
Viên ổn định lại cục diện, hắn sẽ ngay lập tức dẫn nàng rời đi.
Giờ phút này, Mạnh Phất Ảnh đang ngủ say sưa không nghe được
lời hắn nói.
Hiên Viên Diệp chỉnh lại gối cho nàng rồi mới đứng lên, nhảy
xuống xe ngựa, nét dịu dàng trên mặt ngay lập tức biến mất, nhìn Tốc Phong ở một
bên, trầm giọng phân phó “Bảo hộ vương phi cho tốt.” Hắn đã điểm huyệt ngủ của
nàng, là vì không muốn để nàng theo hắn mạo hiểm.
Bởi vì, hắn biết, mục đích thực sự của Hiên Viên Triệt lần
này là vì nàng, vì vậy, mặc kệ như thế nào, cũng không thể để cho Hiên Viên Triệt
tìm được nàng.
“Vương gia yên tâm, chỉ cần còn thuộc hạ, tuyệt đối sẽ không
để cho người nào làm thương tổn Vương Phi nửa cọng tóc.” Tốc Phong trịnh trọng
nói.
Hiên Viên Diệp gật đầu, lại nhìn vào xe ngựa một cái, thong
thả nói, “Đi thôi.”
Hắn hiện tại có rất nhiều chuyện phải làm, sự việc hôm nay
đã quá nguy hiểm, từ giờ hắn không thể qua loa một chút nào.
Tốc Phong lại cung kính đáp, sau đó đánh xe ngựa rời đi.
Hiên Viên Diệp nhìn xe ngựa kia càng chạy càng xa, mới xoay
người, đi về hướng ngược với hướng xe ngựa đi.
Hoàng Thượng lâm triều, trước mặt mọi người tuyên bố thu hồi
binh quyền của Hiên Viên Diệp.
Toàn bộ đại thần đều kinh sợ, khó có thể tin lời Hoàng thượng
vừa nói.
“Hoàng Thượng.” Tể tướng đại nhân sau khi lấy lại tinh thần,
nay lập tức tiến lên, kinh hãi nói “Hoàng Thượng, vào thời điểm này, thu hồi
binh quyền của Thất điện hạ, e rằng không ổn.”
“Được rồi, không cần nói nữa, chuyện này trẫm đã quyết, hơn
nữa binh phù cũng đã thu hồi.” Hoàng Thượng lạnh lùng ngắt lời tể tướng đại
nhân.
Mạnh Vân Thiên hơi chau mày, vẻ mặt hiện lên vài tia nghi hoặc,
nhưng cũng không nói gì thêm.
Hoàng Thượng với Thất điện hạ thế nào, ông hiểu rõ mười phần.Hoàng
Thượng sẽ không vô duyên vô cớ thu hồi binh quyền của Thất điện hạ, hơn nữa còn
là vào lúc mấu chốt, thời điểm nguy hiểm nhất này.
Việc này e rằng ẩn giấu điều gì đó.
Hơn nữa, Hoàng Thượng nếu thật muốn đối phó với Thất điện hạ
như lời nói, sẽ không thu hồi binh quyền của Thất điện hạ, mà sẽ diệt trừ cả
ông ngay lập tức, dù sao, hiện tại, Phất nhi là Thất vương phi.
Mọi người thấy Hoàng Thượng trực tiếp bác bỏ lời của Tể tướng
đại nhân, mà Hầu gia lại cũng không nói gì, vì vậy đồng thời giữ im lặng, không
người nào dám nói gì.
Trong cung, Thái hậu đã dậy từ sớm, dù sao hôm nay cũng là
ngày Tinh nhi xuất giá.
Sau khi rời khỏi giường, cung nữ trang điểm cho nàng xong, vẫn
không thấy bóng dáng Mạnh Phất Ảnh đâu,nghi hoặc nói, “Kì quái, hôm nay là ngày
Tinh nha đầu thành thân, Ảnh nha đầu sao vẫn chưa tiến cung?”
Trong giọng nói của bà có vài phần thương cảm, Ảnh nha đầu
không phải là còn giận bà, không muốn nhìn thấy bà nên mới không tiến cung chứ?
“Hồi Thái hậu, điện hạ vừa mới cho người ta đến truyền lời,
nói Thất vương phi nhiễm phong hàn, không thể tiến cung.” Phía ngoài một thị vệ
nghe được lời nói của Thái hậu, nhỏ giọng bẩm tấu.
“Ngã bệnh? Đã truyền Thái y chưa?” Thái hậu nghe Mạnh Phất Ảnh
ngã bệnh, liền vội vàng nói, nhưng nghĩ đến Diệp nhi lo lắng cho nàng như vậy,
còn cần bà lo lắng sao, huống chi, phong hàn cũng không phải bệnh nặng.
“Được rôi, ai gia đi xem Tinh nha đầu.” Thái hậu thở dài,
sau đó đứng lên, nhờ Hồng Ngọc giúp đỡ, đi về hướng cung của Hiên Viên Tinh.
Hiên Viên Tinh cũng thức dậy từ sớm, các cung nữ đang trang
điểm cho nàng, dù sao hôm nay nàng cũng là tân nương, không thể qua loa.
Thái hậu đi vào gian phòng, nhìn thấy Hiên Viên Tinh đang ngồi
trước bàn trang điểm, cười khẽ, gương mặt hạnh phúc, trong lòng cũng rất vui mừng,
nha đầu này, rốt cuộc cũng sắp gả đi rồi.
“Tinh nhi thỉnh an Hoàng nãi nãi.” Hiên Viên Tinh từ trong
gương nhìn thấy Thái hậu đi tới, nhanh chóng đứng dậy, hành lễ.
“Được rồi, ngươi ngồi đi.” Thái hậu đi về phía trước, ấn
nàng xuống, sau đó lấy lược từ tay cung nữ, yêu thương nói, “Hôm nay, Hoàng nãi
nãi trải đầu cho ngươi.”
Thái hậu cầm lược trong tay, hơi run rẩy, trên mặt cũng giấu
đi nỗi lưu luyến, Tinh nhi một khi gả đi rồi,cơ hội trở về cũng rất ít, bà đời
này, không biết còn có thể gặp lại Tinh nha đầu hay không.
Đứa nhỏ Tinh nhi này, mệnh khổ, Mẫu phi sớm qua đời, ở trong
Hoàng cung này cũng rất gian nan, khổ sở.
Hiên Viên Tinh hơi kinh sợ, ánh mắt hiện lên sự cảm động,
nhưng cũng hiểu được tâm tư của Thái hậu, vì vậy nàng không cự tuyệt, mà ngồi
xuống, tùy ý để Thái hậu từ từ chải mái tóc dài của nàng.
Thái hậu cũng thật khéo, lâu không sử dụng mà vẫn có thể chải
rất đẹp.
“Nô tì thỉnh an Thái hậu.” Lúc này, phi tử các cung cũng ào
ào tới, nhìn thấy Thái hậu ở đây, bèn hành lễ.
Nhưng thiếu Liễu Phi.
“Ồ, tại sao không thấy Liễu Phi vậy?” Mị phi nhìn các phi tử
một lượt, nghi hoặc hỏi, tuy rằng bình thường, Liễu Phi không thích náo nhiệt,
nhưng hôm nay là ngày công chúa xuất giá, nàng không đến thì không thể nào hiểu
nổi.
“Đúng nha, sao trễ như vậy nàng ấy vẫn chưa tới, không phải
là ngủ quên chứ?” Minh phi cũng tùy thời phụ họa theo, mặc dù nói như vậy,
nhưng trên mặt hiên lên vẻ nghi hoặc. Cũng biết, Liễu Phi bình thường làm việc
cẩn thận vô cùng, tuyệt đối không thể ngủ quên vào thời điểm này.
“Nghe nói, tối qua, Liễu Phi nương nương bị Hoàng Thượng nhốt
vào thiên lao.” Tiểu cung nữ phía sau một phi tử đột nhiên thấp giọng nói.
Nàng vừa dứt lời, bên trong đại sảnh lập tức rối loạn, mọi
người đều dồn ánh mắt về phía cung nữ kia, vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi, ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa coi.” Mị phi
nhịn không được, gấp gáp hỏi lại, cũng ngay lập tức đứng lên, đi về phía cung nữ
kia.
Tiểu cung nữ kia thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, cực
kì kinh sợ, mới ý thức được bản thân mình lỡ lời, nhưng Mị phi lại đang hỏi
nàng, nàng càng không dám không nói, run rẩy giải thích “Nô tì… Nô tì nghe cung
nữ bên cạnh Liễu Phi nói, nàng sáng sớm chạy tới nói cho nô tì nghe, nói là Liễu
Phi bị giam vào thiên lao, chỉ sợ mình cũng không sống nổi, đem một ít bạc vụn
cùng một phong thư giao cho nô tì nhờ nô tì giúp nàng chuyển cho người nhà của
nàng ấy, nô tì với nàng ấy vốn là đồng hương.”
Chuyện này thật ra cũng không có mấy người biết, hơn nữa, tối
qua, những người biết chuyện cũng không dám nói lung tung, vì vậy việc này cũng
không bị truyền ra.
Hoàng Thượng nghĩ tới hôm nay là ngày Tinh nhi xuất giá, nên
tạm gác chuyện đó xuống, một khi chuyện đó truyền ra, toàn bộ trong Cung nhất định
sẽ rối loạn, nhất định sẽ ảnh hưởng tới chuyện tốt của Tinh nhi.
Nhưng không ai phát hiện ra cung nữ kia hơi cụp mắt xuống,
trong mắt lóe lên ý cười lạnh.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Mị phi kinh hô, không tài
nào tin được “Sao nàng ấy lại bị giam vào thiên lao?”
“Đúng đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Minh phi cũng ngưng
trọng nói.
“Không được, bản cung muốn đi hỏi Hoàng Thượng.” Mị phi tính
tình nôn nóng nhất, nhanh chóng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
“Đứng lại.” Thái hậu lại lạnh giọng hô, mặc kệ thế nào, hôm
nay chuyện của Tinh nhi là quan trọng nhất, bất luận là kẻ nào, dù là chuyện
gì, cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện vui của Tinh nhi.
Hiên Viên Tinh cũng có chút lo lắng, vì sao đêm trước khi
nàng thành thân lại xảy ra chuyện như vậy. Chuyện này với việc thành thân của
nàng có quan hệ hay không?
Có hay không?
Không hiểu sao, trong lòng nàng bỗng có chút lo lắng.
“Tinh nhi không cần phải lo lắng, Hoàng nãi nãi bảo vệ ngươi
bình an, thuận lợi vui vẻ gả đi.” Thái hậu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng Hiên Viên
Tinh, nhẹ giọng an ủi.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, nói thật, trong lòng bà cũng có
chút lo lắng, mà Phất nhi hôm nay cũng không đến, rốt cuộc có liên quan gì đến
chuyện đó không.
Các phi tử của Hoàng thượng này bà không dám trông cậy, các
nàng không gây loạn là may rồi.
Mị phi dừng bước, xoay người, nhìn về phía Thái hậu, ủy khuất
nói, “Thái hậu, Hoàng Thượng đã lâu không triệu hậu cung nữ nhân thị tẩm, chúng
ta là hậu cung nữ nhân, trong lòng bất mãn nhưng cũng không oán hận nửa câu,
nhưng Hoàng Thượng lại đột nhiên đem Liễu Phi nhốt vào thiên lao, nhắc tới Liễu
Phi bình thường đều làm tròn bổn phận, Hoàng Thượng rốt cuộc đang làm gì, có phải
hay không cho rằng…”
“Ngươi im miệng cho ai gia.” Thái hậu nghe những lời nàng
nói, tức giận quát, nữ nhân này đúng là biết cách gây chuyện, tình hình hiện giờ
sao có thể tùy tiện nói lung tung.
Đám phi tử này toàn một đám thích gây chuyện.
Thân người Mị phi hơi run rẩy nhưng cũng ngoan ngoãn ngậm miệng
lại, không dám nói gì thêm.
“Hoàng Thượng làm việc tất có nguyên nhân, Liễu Phi nếu thật
sự giữ đúng khuôn phép, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không giam nàng ta vào thiên
lao, Hoàng Thượng làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân.” Thái hậu đảo mắt
nhìn qua các phi tử, giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng uy nghiêm làm cho không
ai dám phản kháng.
Lời nói hơi dừng lại, Thái hậu nhìn tất cả mọi người yên
tĩnh trở lại, mới nói tiếp “Hôm nay là ngày công chúa xuất giá, chuyện này là
quan trọng nhất, tuyệt đối không thể bởi vì bất cứ chuyện gì, trì hoãn chuyện hệ
trọng này. Từ giờ trở đi, nếu người nào dám lại nhắc tới chuyện của Liễu Phi,
ai gia sẽ không tha thứ.”
Hiên Viên Tinh nhìn Thái hậu với ánh mắt cảm kích, giờ phút
này nếu không có Thái hậu ở đây, các phi tử này chắc đã làm loạn hết lên rồi,
khi đó ai quản nổi.
“Đội ngũ đón dâu sẽ đến ngay bây giờ, các ngươi đi chuẩn bị
đi.” Thái hậu lại quét mắt nhìn các phi tử một lượt, lại trầm giọng nói.
Các phi tử vâng lệnh, sau đó đều nhanh chóng đứng lên, đi
chuẩn bị.
Ánh mắt tiểu cung nữ kia ẩn chứa chút ảo não, nhưng hiện thời
Thái hậu đã lên tiếng, ai dám không theo, nên nàng cũng đi theo chủ tử của
nàng, rời đi.
Dù sao cũng là đám cưới hai nước, bái đường thì đến nước Bắc
Nguyên mới bái, vì vậy đây chỉ là hình thức đón dâu, nhưng phải đợi đến giữa
trưa vì đây là quy định của Hiên Viên quốc.
Đến buổi trưa, đội ngũ đón dâu đã đến đón dâu.
Hoàng Thượng cũng tự mình đến cung của Hiên Viên Tinh, nhìn
bộ dạng của Hiên Viên Tinh trên mặt hiện lên sự vui mừng, nhưng nghĩ đến lời
nói Diệp nhi lúc trước nói với hắn, trong ánh mắt cũng thoáng hiện lên sự lo lắng.
Những phi tử này nhìn thấy Hoàng Thượng nhưng không có vẻ ân
cần như bình thường, trên mặt đều hiện lên chút kinh sợ.
Ngay cả Mị phi cũng đứng rất quy củ, không dám lộn xộn, cũng
không dám lên tiếng.
Hiên Viên Tinh theo Hoàng Thượng ra ngoài hậu viện, được đưa
đến trước cỗ kiệu bên ngoài Hoàng cung.
Hiên Viên Tinh từ từ đi đến cỗ kiệu, không biết vì sao nhưng
trong lòng càng lúc càng bất an. Y phục đỏ thắm, bao lấy thân thể của nàng, khi
ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, xua đi những lo lắng trong
lòng nàng.
Cảm giác này như có chuyện gì không hay sắp xảy ra vậy.
Nhưng hôm nay là ngày nàng thành thân, đội ngũ đón dâu đã chờ ở bên ngoài, nàng
không thể không đi.
Vì vậy chỉ có thể tiếp tục bước đến, từ từ lên kiệu hoa…
Ánh mắt Thái hậu luôn luôn dõi theo Hiên Viên Tinh không rời,
có phần lưu luyến, nhưng nữ nhân lớn rồi dù sao vẫn phải xuất giá, vì vậy trong
lòng vẫn thấy vui mừng cho Tinh nhi.
Nhưng đến bây giờ Diệp nhi vẫn chưa thấy đâu, cho dù Phất
nhi bị phong hàn không thể vào Cung nhưng Diệp nhi bình thường vô cùng yêu
thương Tinh nhi, hôm nay dù sao vẫn phải tới tiễn Tinh nhi đi chứ?
Vì sao Diệp nhi cũng không thấy xuất hiện?
Bà cảm thấy sự việc có chút khác thường, trong lòng lại càng
lo lắng hơn.
“Khởi kiệu.” Đúng lúc này, thái giám hô to ngắt dòng suy
nghĩ của Thái hậu.
Ánh mắt Thái hậu nhìn theo chiếc kiệu hoa của Tinh nhi từ từ
rời đi…