Ads
Mạnh Như Tuyết vừa nhìn thấy kẻ đột nhiên xuất hiện thì mắt
bỗng dưng trợn tròn. Nàng ta cố gắng che dấu ngọn lửa tức giận đang muốn bùng
lên trong đáy mắt nhưng thân thể nhịn không được đang run rẩy đã tố cáo nàng
ta. Nàng ta biết rõ nam nhân trước mặt đáng sợ như thế nào, mấy ngày qua ở
trong phủ của y, nàng ta đã sâu sắc cảm nhận được.
Mạnh Như Tuyết vốn đang nghĩ mình thật may mắn vì không bị
đám hạ nhân kia đánh đập, lúc bình thường, vì để lấy lòng Hiên Viên Diệp nên
nàng ta luôn giả bộ hiền lành tốt bụng, rất ít khi la mắng trừng phạt đám hạ
nhân. Cho nên đám hạ nhân kia cũng không oán hận gì nhiều đối với nàng ta.
Nhưng, nàng ta trăm triệu lần cũng không ngờ lại gặp Nhị vương gia vào lúc này.
Nàng ta biết rõ, nam nhân này mà đến thì tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành.
“Bổn vương mới sớm đã đến quấy rầy, Hầu gia sẽ không quở
trách chứ?” Nhị vương gia vừa nhìn thấy Mạnh Như Tuyết đang run rẩy thì khóe
môi càng tỏa ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, y chuyển hướng quay sang Mạnh
Vân Thiên khách khí nói, tựa hồ sự hiện diện của Mạnh Vân Thiên ở đây cũng
không nằm ngoài suy nghĩ của y.
Mạnh Vân Thiên hơi sững sờ một chút, ông đưa mắt nhìn Nhị
vương gia, cười khẽ vài tiếng rồi thấp giọng nói, “Nhị vương gia, xin cứ tự
nhiên!”
Đối với Nhị vương gia này, kỳ thật ông cũng có chút hiểu biết
về y. Người khác chỉ cho rằng y là kẻ ăn chơi trác táng, ngày ngày mê đắm trong
Yên Hoa Lâu, lại chưa bao giờ biết đến sự thâm hiểm, cơ trí, giảo hoạt và mưu
mô ngoan độc của y. Không thể không nói, Nhị vương gia này mới là kẻ che dấu
thâm sâu nhất.
Ông cũng có thể đoán ra Nhị vương gia hôm nay đến đây nhất định
là vì chuyện của Mạnh Như Tuyết.
Mạnh Phất Ảnh đang uống trà cũng chầm chậm nhìn về phía y.
Khi nhìn thấy bộ y phục đỏ thẫm phô trương của y, nàng khẽ nhíu mày. Sao nam
nhân này không tô son điểm phấn thêm chút nữa có phải càng hay hơn không? Có
như thế mới giống Hoa Hồ Điệp được chứ?
Bất quá, cặp mắt đào hoa câu người của y kỳ thật cũng rất
thích hợp để thành Hoa Hồ Điệp rồi~ Nghĩ đến đây, khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi
cong lên cười khẽ một tiếng.
Bàn tay cầm chén trà của Hiên Viên Diệp hơi cứng lại, vẻ mặt
thản nhiên tăng thêm chút âm trầm.
“Thế nào? Bổn vương đã đến đây mà ngay cả chén trà cũng
không được mời sao?” Nhị vương gia nhìn chằm chằm vào khóe miệng đang cười của
Mạnh Phất Ảnh thì sửng sốt một chút. Nữ nhân này cười lên thật sự rất đẹp. Ngay
cả khi nàng chỉ cười nhàn nhạt thôi cũng mang theo một thần thái khác người,
tuy trên mặt có vết bớt màu đen gì đó nhưng chẳng may mảy ảnh hưởng đến vẻ đẹp
của nàng. Cánh môi hồng nhuận của nàng hơi nhếch lên như muốn nói gì đó nhưng
còn xấu hổ nên càng dụ hoặc, càng khiến người ta kìm lòng không được, chỉ muốn…
Vẻ tươi cười trên mặt Nhị vương gia ngưng trệ đôi chút, hai
mắt cũng hơi lóe lên, vẻ mặt y lúc này vô cùng mất tự nhiên. Cũng may, sự biến
hóa này diễn ra rất nhanh nên không ai chú ý tới.
“Thanh Trúc, châm trà.” Đầu lông mày của Mạnh Phất Ảnh hơi
nhíu lại, nàng thấp giọng phân phó Thanh Trúc đang đứng bên cạnh, hai mắt hơi
đăm chiêu nhìn Mạnh Như Tuyết một cái. Nàng có chút hiếu kỳ, không biết tình cảnh
của Mạnh Như Tuyết sau khi thành thân với Nhị vương gia như thế nào?
Vừa nhớ đến bộ dạng chạy về nhà lúc trước của Mạnh Như Tuyết,
nàng nhịn không được mà nhếch môi cao hơn.
“Đạ tạ.” Nhị vương gia đi đến trước bàn, Thanh Trúc nhanh
chóng lấy một chiếc ghế cho y, vốn dĩ định đặt ở bên cạnh Mạnh Phất Ảnh.
“Đem người của huynh đi đi! Đứng ở chỗ này thật chướng mắt!”
Hiên Viên Diệp híp hai mắt lại lạnh lùng quét qua Nhị vương gia rồi trầm giọng
nói. Nhưng không biết, kẻ chướng mắt mà Hiên Viên Diệp nói là chỉ Mạnh Như Tuyết
hay Nhị vương gia.
Thanh Trúc vốn dĩ đã muốn đặt chiếc ghế trong tay xuống, vừa
nghe xong câu này thì cứng đờ cả người. Tốc Phong lập tức lấy chiếc ghế trong
tay của nàng ấy đặt ở vị trí cách xa chỗ Mạnh Phất Ảnh nhất.
Nhị vương gia bất đắc dĩ khoát tay áo ngồi xuống chiếc ghế
mà Tốc Phong vừa đặt nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh như cũ, y
nói một câu đầy thâm ý, “Thật không ngờ, ở Hầu phủ này muốn uống chén trà cũng
khó khăn như vậy.”.
Mạnh Vân Thiên chau mày lại, khi thấy Nhị vương gia nhìn về
phía Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt của ông có phần
ngưng trọng, hai tròng mắt hơi hơi lóe lên, ông lập tức cười khẽ rồi nói, “Nhị
vương gia đang trách lão thần tiếp đón không chu toàn sao?” sau đó lại nhìn
sang Thanh Trúc trầm giọng nói, “Còn không mau dâng trà!”.
“Vâng ạ!” Thanh Trúc vội vàng đáp lời rồi khẩn trương đem
trà dâng lên cho Nhị vương gia.
Nhị vương gia không nói gì thêm, y từ từ thưởng thức từng ngụm
trà rồi một mặt say mê nói, “Trà ngon, quả thực là trà ngon, xem ra cũng đáng
giá.”.
Lời nói có mấy phần lập lờ nước đôi, không biết lời vừa rồi
của y là có ý gì?
Tròng mắt của Mạnh Như Tuyết lại hiện lên một chút kinh ngạc,
nàng ta nhanh chóng nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt lộ ra vài phần ngoan
tuyệt. Chẳng lẽ là nàng, nàng cùng Nhị vương gia hợp tác với nhau để đối phó với
mình sao?
Sắc mặt của Hiên Viên Diệp cũng trầm xuống thêm vài phần,
“Không phải huynh tới để đem nữ nhân của huynh về sao? Uống xong trà rồi thì
mau dẫn đi đi!”. Vừa nghĩ đến Hiên Viên Hằng có chủ ý muốn động đến nữ nhân của
mình, Hiên Viên Diệp đã không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được.
“Ha ha, Thất đệ, hôm nay đệ có chuyện gì bực mình ư?” Nhị
vương gia nhìn về phía Hiên Viên Diệp cười nói nửa đùa nửa thật. Y hơi dừng lại
một chút, đầu lông mày khẽ nhướn lên đưa mắt nhìn về phía Mạnh Như Tuyết rồi lại
đảo về phía Mạnh Phất Ảnh, khóe môi nhếch lên, trên mặt chứa mấy phần ẩn ý , y
cười khẽ, “Thất đệ, đệ nói ai là nữ nhân của Bổn vương vậy? Bổn vương phải dẫn
người nào đi?”.
Hiên Viên Diệp cứng đờ cả người, mắt hắn đột nhiên nheo lại
vô cùng tức giận. Hắn sao lại không hiểu ý của Nhị vương gia?
Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi sửng sốt, nhưng nàng lập tức
nghĩ Nhị vương gia cưới Mạnh Như Tuyết vốn cũng chẳng phải nghiêm túc, cho nên
y nhất định không coi Mạnh Như Tuyết là nữ nhân của y. Nghĩ đến chuyện Mạnh Như
Tuyết vừa trốn, đương nhiên y đến đây chính là để tính toán món nợ này. Hiện thời
xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên y sẽ không tự nguyện dẫn Mạnh Như Tuyết trở
về.
“Hiện giờ đã xác định được Mạnh Như Tuyết này không phải là
con của phụ thân mà là con của đại phu nhân và quản gia, Nhị vương gia muốn xử
trí Mạnh Như Tuyết thế nào thì Hầu vương phủ cũng không có bất cứ ý kiến gì.” Mạnh
Phất Ảnh nhìn lướt qua Mạnh Như Tuyết trên mặt đất, vân đạm phong khinh nói.
Đã có người thay nàng xử trí Mạnh Như Tuyết, nàng cớ sao lại
phải ngăn cản người ta chứ? Hơn nữa, đây cũng là chuyện do Mạnh Như Tuyết kia tự
gây ra, nhìn bộ dạng của Nhị vương gia thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng
ta, có trách thì cũng chỉ trách nàng ta tự gây ra nghiệt thôi.
Nhị vương gia nhìn thẳng vào Mạnh Phất Ảnh, trong con ngươi
càng lúc càng tràn đầy ý cười. Y há lại không hiểu rõ ý của nàng, chuyện lần
trước y còn giúp được nàng nữa là chuyện lần này, được rồi, lần này y sẽ hoàn
thành tâm nguyện cho nàng.
“Mạnh Phất Ảnh, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu! Ta giết
ngươi! Ta giết ngươi! A… A… Ngươi… Ngươi… !” Mạnh Như Tuyết nghe xong lời nói của
Mạnh Phất Ảnh thì nghiến răng nghiến lợi quát to. Thế nhưng, lời nói của nàng
ta đột nhiên bị nghẹn lại, cứ nói mãi một chữ, “Ngươi…ngươi…ngươi…”, sau đó
hoàn toàn nghẹn lời, những lời tiếp theo không thể nào thốt ra được, chỉ có đơn
âm lặp lại. Mà giờ khắc này, miệng của nàng ta mở to gấp ba lần, mặt đỏ lựng
lên nhưng vẫn còn thở được. Chỉ có điều nàng ta phải rất khó khăn mới than nhẹ
được mấy tiếng, “A… A…”
Tất cả mọi người có phần không hiểu nhìn Mạnh Như Tuyết,
không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên trở nên như vậy. Chẳng lẽ là bị điểm
huyệt? Không giống, điểm huyệt đâu có tạo nên sự đau đớn như vậy?
“Ừm, bổn vương cũng còn vài món nợ muốn tính toán với nàng
ta.” Nhị vương gia hơi hơi chuyển dịch chén trà trong tay mình, không chút để ý
nói.
“Ấy, đừng quá kích động! Miếng xương đó là bổn vương lấy được
từ miệng một con chó trong lúc trên đường đến đây, ta cố ý thưởng cho ngươi đấy!
Hương vị của nó hẳn cũng không tệ lắm, phải không?” Đôi mắt của y lúc này mới
chuyển hướng sang nhìn Mạnh Như Tuyết. Thấy bộ dáng cực kỳ thống khổ của nàng
ta, khóe miệng y lại một lần nữa tươi cười sán lạn. Nụ cười này kết hợp với đôi
mắt hoa đào của y thật đúng như một cảnh xuân vô hạn.
Nghe y nói xong, tất cả mọi người giờ mới hiểu được chuyện
gì xảy ra với Mạnh Như Tuyết. Hóa ra là bị hóc xương nên nghẹn không nói được.
Hơn nữa, đó lại là miếng xương cướp từ miệng chó, Nhị vương gia này thật sự rất…rất…rất…
làm cho người ta không nói được lời nào.
Đến ngay cả Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi sửng sốt, có điều
khóe môi nàng vẫn nhếch lên một nụ cười khẽ. Nam nhân này có biện pháp chỉnh
người thật quá thâm độc. Mạnh Vân Thiên cũng nhịn không được mà khẽ giật khóe
miệng, bất quá ông cũng chẳng nói gì thêm. Mạnh Như Tuyết liên tục hại Phất
nhi, lần này ông cũng không cảm thấy thương tình cho Mạnh Như Tuyết một chút
nào.
Mạnh Như Tuyết nghe xong lời nói của Nhị vương gia thì trên
mặt ngoài sự thống khổ còn có thêm cảm giác ghê tởm. Tay ấn lên cổ, nàng ta có
vẻ muốn ho ra cục xương kia, nhưng ho nửa ngày cũng không có tác dụng.
“A, nói cho ngươi biết, miếng xương vừa rồi thật sự là một
tinh phẩm trăm dặm mới tìm được một. Hai đầu to, ở giữa nhỏ, cho nên nếu mắc kẹt
ở trong cổ thì tuyệt đối không thể đi tiếp xuống và cũng chẳng thể đi lên được,
nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng đến hô hấp. Về phần ăn cơm thì chắc chắn là
không được rồi, nhưng cháo thì không thành vấn đề.” Nhị vương gia thản nhiên
nói tiếp, nụ cười vẫn xuân phong như cũ.
Mọi người kinh hãi. Này…thế này…chẳng phải khiến Mạnh Như
Tuyết sống không bằng chết hay sao? Mỗi ngày khó chịu đến chết, cơm không thể
ăn, chỉ có thể uống cháo, dù chưa đến mức chết nhanh nhưng loại tư vị này chẳng
ai có thể chịu đựng nổi.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh giật mạnh một cái, nàng vốn cho rằng
Hiên Viên Diệp đã đủ phúc hắc rồi, thật không ngờ vị Nhị vương gia này mới là
cao thủ trong hàng phúc hắc.
Hai mắt của Mạnh Như Tuyết trợn ngược lên tràn đầy thống khổ
thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Nhị vương gia. Hai con ngươi tràn đầy lửa giận lúc
này chỉ hận không thể thiêu chết y ngay lập tức.
Chỉ tiếc, Nhị vương gia vẫn cười tươi sáng lạn như lúc trước,
ánh mắt đầy lửa của Mạnh Như Tuyết chẳng hề ảnh hưởng đến y một chút nào.
Người Mạnh Như Tuyết lúc này vẫn còn bị dây thừng trói chặt,
căn bản là không động đậy được. Nếu có thể động đậy được thì có lẽ nàng ta đã sớm
nhào đến cắn xé y.
“A…a…a…ô…ô…” Bây giờ Mạnh Như Tuyết không tài nào nói được
nên lời, chỉ có thể không ngừng phát ra những tiếng đơn điệu tràn đầy tức giận
của mình.
Lúc này, Đại phu nhân và quản gia đã bị đám hạ nhân lôi ra
xa rồi treo trên cột. Có người vẫn chưa hoàn toàn giải trừ hết oán hận trong
lòng cho nên còn hung hăng đá tên quản gia thêm mấy cước.
“Được rồi! Trước mắt cứ phơi bọn họ một ngày rồi tính tiếp.”
Nam tử vừa đưa ra đề nghị lại nói tiếp, “Để cho bọn họ nếm thử chút tư vị này.
Giờ đang là hạ chí, phơi một ngày cũng đủ để đốt cháy da bọn họ rồi.” Nam tử lại
nhìn về phía tên quản gia, ánh mắt tràn đầy phẫn hận, “ Lúc trước, đệ đệ của ta
cũng bị bọn chúng hành hạ kiểu này mà chết. Hôm nay ta rốt cuộc cũng đã báo thù
được cho đệ đệ.”
“Đúng vậy. Lần này ít nhiều đều nhờ vào Tam tiểu thư. Không
chỉ thay ta diệt trừ hai kẻ tai họa này mà còn giúp chúng ta báo được thù.”
“Đúng, Tam tiểu thư thật sự rất anh minh.”
Quản gia và đại phu nhân vốn đã bị những người đó đánh đến nỗi
trông rất thảm hại, nay lại bị treo giữa trời thì càng đau khổ không thể tả. Đặc
biệt là quản gia, tay chân gã vốn đã bị những người đó đánh gãy, hiện tại còn bị
trói cả tay lẫn chân rồi treo lên, sợi dây trói vừa vặn đụng trúng vào chỗ bị thương của gã, chỉ cần gã động đậy một chút
là sẽ cảm thấy đau đến chết đi sống lại.
Có mấy hạ nhân phát hiện ra điều này nên không dùng sức đánh
nữa, bọn họ chỉ hơi kéo kéo sợi dây thừng một chút là gã quản gia đã kêu lên thảm
thiết.
Đại phu nhân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì càng sợ đến
toàn thân phát run. Cũng may, tay chân của bà ta đều tốt cho nên hiện tại tuy
khó chịu nhưng cũng không đau đớn như gã quản gia.
“Không cần phải để cho nữ nhân này được dễ chịu đâu. Bình
thường, nếu không phải bà ta che chở cho gã quản gia thì gã quản gia cũng không
càn rỡ đến như vậy.” Một người hạ nhân nhìn thấy đại phu nhân hiện tại vẫn
không quá khổ sở liền tức giận nói.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Nghe nói lúc trước đại phu nhân còn đem
mấy tiểu nha đầu cho tên nhi tử ngốc của gã quản gia. Kết quả bọn họ đều bị
hành hạ đến chết. Hơn nữa chết đi rồi vẫn còn thảm, so với Nhị tiểu thư còn thảm
hơn nhiều lần.” Một nha đầu run run rẩy rẩy nói, ngày đó nàng ta cũng nhìn thấy
cảnh đứa nhi tử ngốc của gã quản gia kia khi dễ Mạnh Như Tuyết.
“Cái gì mà Nhị tiểu thư? Nàng ta căn bản không phải là nữ
nhi của Hầu gia mà là con của gã quản gia và người đàn bà này đó.” Một người tức
giận nói, tối hôm qua ở bên ngoài căn phòng trong rừng trúc, người này đã nghe
được nội tình sự việc.
“Cái gì? Thật quá ghê tởm, không ngờ bà ta còn làm ra chuyện
này. Vì Hầu gia, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiện phụ này được!” Lời
nói của người kia càng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng mọi người. Mọi người ở
đây ai nấy đều cực kỳ tôn trọng và ngưỡng mộ Mạnh Vân Thiên. Cho nên, vừa nghe
thấy một chuyện đáng phẫn hận như vậy thì bọn họ càng thêm phẫn nộ.
Một hộ vệ nhặt cây gậy thô ở bên cạnh rồi chỉ lên đùi đại
phu nhân hung hăng nói,“Tiện phụ đáng giận! Xem ngươi còn dám khi dễ người khác
không!”
“Aaaaaa!” Nhất thời, trong khuôn viên vang lên tiếng thét
gào thê thảm của đại phu nhân, chân của bà ta đã bị hộ vệ kia đánh gãy.
Tiếng kêu thảm thiết như vậy, đám người Mạnh Phất Ảnh ở bên
này đương nhiên nghe thấy rõ ràng. Thân mình Mạnh Như Tuyết càng run lên, nhưng
sâu thẳm trong con ngươi của nàng ta lại có vẻ như vừa giải được mối hận. Lúc
này, nàng ta không còn chút tình cảm nào với đại phu nhân nữa, cũng chẳng có
chút thương cảm hay đồng tình, nàng ta chỉ còn cảm giác hận thấu xương. Nếu
không phải bà ta cùng gã quản gia tư thông với nhau thì đến bây giờ nàng ta vẫn
là Đại tiểu thư của Hầu vương phủ, những người này căn bản sẽ không dám đối xử
với nàng ta như thế này, ngay cả Nhị vương gia chắc chắn cũng không dám đối xử
với nàng ta như thế. Nhưng bây giờ, cái gì cũng hết rồi.
Mạnh Phất Ảnh nhìn biểu hiện của Mạnh Như Tuyết thì không khỏi
âm thầm lắc đầu, không hổ là mẹ con, lạnh lùng vô tình y như nhau.
Nhị vương gia nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, khóe môi y cũng
hiện ra một nụ cười lạnh, trong con ngươi càng tỏ rõ sự chán ghét.
“Ồ, xem ra bên kia rất náo nhiệt.” Đôi mắt của y hướng về
phía xa, trong giọng nói rõ ràng mang theo một chút hả hê. Y lại quay về phía Mạnh
Như Tuyết, lông mày khẽ nhướn lên, khóe môi mấp máy nói ra từng tiếng một,“Mà
món nợ ngươi thiếu của bổn vương cũng nên tính toán luôn nhỉ? Ngươi nói thử
xem!”
Giờ phút này, giọng điệu của y vẫn nhẹ nhàng như cũ, vẫn
mang theo ý cười rõ ràng nhưng lại tản ra luồng khí lạnh như băng khiến người
ta phải kinh hãi, ngoài luồng khí lạnh lẽo này còn có thêm một cảm giác tàn nhẫn
sởn tóc gáy.
“Không…không…” Mạnh Như Tuyết liên tục lắc đầu, nàng ta vẫn
nói từng từ một, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng và tức giận không thể che giấu,
“Không có… không có…” Có điều không cái gì? Không có gì? Không có người nào hiểu
được ý của nàng ta.
“Ban đầu ngươi lừa bổn vương cưới ngươi, bổn vương cưới
ngươi rồi mới phát hiện ngươi không chỉ thân không trong sạch mà trên người còn
chồng chất những dấu vết của nam nhân khác, vừa dữ tợn, vừa khủng khiếp. Một nữ
nhân như vậy sao có thể làm trắc phi của bổn vương được?” Nhị vương gia giờ
phút này vẫn cười khẽ như gió xuân, nhưng giọng nói thì càng lúc càng trở nên lạnh
lẽo.
“Bổn vương vốn nể mặt Hầu gia nên không xử trí ngươi, chỉ
đem ngươi tống vào biệt viện, còn phân phó thị vệ phải bảo vệ cho ngươi.”
“Không… không… không…”
Mạnh Như Tuyết vội vàng lắc đầu như muốn nói điều gì đó, chỉ tiếc hiện tại
nàng ta không thể nào nói được.
“Ô hay, ngươi lắc đầu cái gì? Chẳng lẽ bổn vương nói sai hay
sao? Chẳng lẽ bổn vương không đem ngươi nhốt vào biệt viện ư? Chẳng lẽ khi
ngươi gả cho bổn vương thì tấm thân vẫn còn trong sạch ư? Hay là, trên người
ngươi không có dấu răng kinh khủng kia?” Nhị vương gia thấy nàng ta không ngừng
lắc đầu liền cố ý nói. Y dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Nếu không, chi bằng
hãy để mọi người xem một chút đi!” Vừa nói, y vừa đứng lên định đi tới chỗ Mạnh
Như Tuyết.
“Không, không.” Sắc mặt Mạnh Như Tuyết càng lúc càng trắng bệch,
đầu thì lắc nguây nguẩy.
“À, bổn vương biết vì sao ngươi lại lắc đầu, cũng hiểu được
ý của ngươi rồi.” Nhị vương gia làm vẻ mặt như đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra. Tất
cả mọi người đều không hiểu y có ý gì, chỉ thấy y lại nhìn Mạnh Như Tuyết rồi
cười đến sáng lạn, “Nói thật, đúng như ngươi nghĩ,bổn vương đã sớm biết mục
đích của ngươi. Đúng là bổn vương cố ý làm vậy, mọi chuyện đều do ta cố ý.”
Mọi người nghe được thì chẳng hiểu ra sao. Thế này là thế
nào? Mục đích của Mạnh Như Tuyết là gì?
Cái gì mà cố ý?
Lông mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhăn lại, nàng đã sớm biết y cố ý
làm ra tất cả. Nếu không thì vì sao sau khi nghe nàng nói chuyện kia xong mà y
vẫn có thể cưới Mạnh Như Tuyết được? Nhưng y nói Mạnh Như Tuyết có mục đích gì
đó. Không phải là…
Mạnh Như Tuyết hoàn toàn kinh sợ, đôi mắt của nàng ta lại trợn
ngược lên, sự tức giận và độc ác trong mắt càng thêm rõ ràng, môi không ngừng mấp
máy phát ra những âm thanh hung ác, “Ngươi… ngươi… ngươi… không… không…”
“Ngươi nói xem, nếu để tất cả mọi người cùng nhìn thấy thân
thể của đệ nhất mỹ nữ của vương triều Hiên Viên lại thê thảm như thế thì kết quả
sẽ thế nào nhỉ?” Nhị vương gia nghe được giọng nói hung ác của nàng ta thì hai
mắt nheo lại, y giở giọng uy hiếp.
“A… a… a… không… không… muốn…” Mạnh Như Tuyết lúc này chỉ có
thể cố gắng bật ra từng tiếng. Những tiếng “không” của nàng ta thốt ra rời rạc,
thật không biết nàng ta muốn nói cái gì, lại còn “muốn” nữa chứ?
“Hừm, ngươi muốn nhưng bổn vương không muốn nữa. Bổn vương
chỉ sợ bộ dạng của ngươi sẽ làm bẩn mắt tất cả mọi người ở đây.” Nét cười trên
mặt Nhị vương gia đột nhiên biến mất, trong đôi mắt hiện ra hàn ý băng lãnh đến
cực điểm bắn thẳng vào Mạnh Như Tuyết. Mà lời y vừa thốt ra càng làm cho mọi
người không biết phải nói sao.
“Thế nào? Bổn vương sớm đã biết ngươi là nữ nhân không biết
xấu hổ, bằng không ngươi đã không quyến rũ thị vệ của bổn vương, lợi dụng hắn
xong rồi thì giết luôn hắn. Hừ, chỉ riêng món nợ này, bổn vương cũng tuyệt đối
không bỏ qua cho ngươi.”
Mọi người lại nhất loạt kinh sợ. Hóa ra Mạnh Như Tuyết trốn
ra ngoài được là vì vậy, quyến rũ thị vệ, hơn nữa còn giết thị vệ của Vương phủ,
nàng ta có thể làm ra những chuyện thế này thì Nhị vương gia làm sao có thể bỏ
qua cho nàng ta được.
Trong mắt Mạnh Vân Thiên càng lộ thêm vài phần lãnh ý và
ngoan tuyệt. Tuy rằng hiện tại Mạnh Như Tuyết không phải là con gái của ông
nhưng ông vẫn cảm thấy mất mặt vì những chuyện nàng ta gây ra. Sao nàng ta lại
có thể làm ra những chuyện như thế này?
Mạnh Phất Ảnh hơi ngơ ngác một chút, trong đáy mắt nàng ẩn
hiện một tia cười lạnh. Mạnh Như Tuyết này quả không biết xấu hổ là gì, xem ra
lúc trước Nhị vương gia nói nàng ta và mình cãi nhau là vẫn còn nể mặt mũi của
phụ thân.
Mạnh Như Tuyết vẫn lắc đầu như cũ, chống lại ánh mắt lạnh
như băng đầy ngoan tuyệt của Nhị vương gia, sự sợ hãi trên mặt nàng ta hiện ra
mỗi lúc một nhiều. Trước kia y đã đối xử tàn nhẫn với mình như vậy, chỉ sợ lần
này…..
“Cha… cha… ” Mạnh Như Tuyết cố gắng lết người về phía Mạnh
Vân Thiên, cực kì khó khăn hô lên. Nàng ta biết, vào lúc này, ngoại trừ Mạnh
Vân Thiên ra sẽ chẳng có ai chịu giúp nàng ta. Mạnh Phất Ảnh là tử địch của
nàng ta, Hiên Viên Diệp thì từ đầu đến cuối đều không coi trọng nàng ta, huống
chi hiện tại trong lòng hắn chỉ có Mạnh Phất Ảnh. Còn Nhị vương gia thì chỉ hận
không thể lột da nàng ta ra ngay lập tức.
Đôi mắt của Mạnh Vân Thiên hơi xao động, nghe tiếng kêu thảm
thiết không ngừng của đại phu nhân, trên mặt của ông càng lộ ra vẻ phẫn hận,
ông nhìn về phía Nhị vương gia rồi trầm giọng nói,“Ta giao nó cho Nhị vương gia
xử trí.”
Một câu nói này đã dập tắt hi vọng cuối cùng của Mạnh Như
Tuyết.
“Được, có những lời này của Hầu gia là ta yên tâm rồi.” Khóe
môi của y lại tràn ra một nụ cười đắc ý như gió xuân, hai mắt một lần nữa nhìn
về phía Mạnh Phất Ảnh, y nhẹ giọng hỏi, “Nàng muốn xử trí thế nào?”
Mạnh Phất Ảnh sững người, vì sao lại hỏi nàng?
“Mọi chuyện do Nhị vương gia làm chủ.” Phụ thân vừa mới nói
tất cả đều giao cho y xử trí, nàng đương nhiên không có ý kiến gì.
“Nếu bổn vươngquả thật có thể làm chủ được mọi việc thì tốt
rồi.” Nhị vương gia hơi giật mình, hai mắt lập tức vụt sáng, y thấp giọng lẩm bẩm,
giọng nói của y quá nhỏ nên Mạnh Phất Ảnh ở xa không nghe thấy được. Chỉ có
Hiên Viên Diệp có thính lực tốt nghe thấy được lời nói của y, sắc mặt vốn đã âm
trầm hiện tại đã đen lại một mảnh. Có điều khi thấy Mạnh Phất Ảnh vẫn tỏ ra
bình thường, hiển nhiên là không nghe được lời của Nhị vương gia, sắc mặt Hiên
Viên Diệp mới dịu đi đôi chút.
“Được rồi, một khi đã vậy thì bổn vương sẽ chủ trì toàn bộ.”
Nhị vương gia lúc này mới nhìn về phía Mạnh Như Tuyết, trong giọng nói nhàn nhạt
hình như còn pha thêm một chút vinh quang khác thường, giống như không phải y
đang sắp trừng phạt mà là sắp thưởng cho người ta vậy.
Mạnh Phất Ảnh chau mày lại, nếu là trước đây, khi nghe ngữ
khí này của y, nàng sẽ cảm thấy may mắn cho Mạnh Như Tuyết, nhưng hiện tại,
nàng lại thấy sợ hãi thay cho nàng ta. Nam nhân này thật quá phúc hắc, quá thâm
hiểm.
“Ả đã giết một thị vệ của bổn vương thì đương nhiên như lẽ
thường một mạng đổi một mạng. Có điều cái mạng của ả ta quá rẻ mạt, không đủ để
đền bù cho mạng tên thị vệ kia của bổn vương.” Nhị vương gia hơi hơi suy tư
nói, giọng điệu có chút khó xử. Y cúi xuống nhẹ nhàng lắc đầu, “Cho nên, bổn
vương không thể giết ả được.”
Trong ánh mắt của Mạnh Như Tuyết tràn đầy tuyệt vọng, nhưng
sự căm hận không thể giết được người vào lúc này thì càng lúc càng mãnh liệt.
Thân người Mạnh Như Tuyết lúc này phảng phất giống như lá rụng, đầu thì không
ngừng lắc qua lắc lại, nhưng không biết là đang lắc đầu hay đang run rẩy?
Tất cả mọi người đều không nói gì, cũng không một ai đồng
tình với Mạnh Như Tuyết, hết thảy đều chờ đợi Nhị vương gia nói tiếp.
Nhị vương gia biết rõ tất cả mọi người ở đây đều đang chờ y
nói tiếp. Từ từ bưng chén trà lên, y nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi ung dung nói,
“Nếu ả đã muốn câu dẫn thị vệ của bổn vương, đã muốn nam nhân đến vậy thì bổn
vương sẽ thành toàn cho ả.”
Mọi người lại ngạc nhiên. Thành toàn cho Mạnh Như Tuyết?
Thành toàn cái gì cho Mạnh Như Tuyết chứ? Tuy giờ phút này y nói một câu thành
toàn cho Mạnh Như Tuyết nhưng tất cả mọi người đều hiểu, đây tuyệt không phải
chuyện tốt.
“Ở Yên Hoa Lâu của bổn vương, những người đến thưởng thức có
yêu cầu rất cao, những nữ tử giống như ả này không đủ tư cách bước vào
đó.” Khóe miệng Nhị vương gia hơi nhếch
lên, y nhẹ nhàng lắc lắc đầu ra vẻ khó xử.
“Khụ.” Mạnh Phất Ảnh vừa uống một ngụm trà vào miệng, nghe
thấy câu này của y thì đột nhiên bị sặc. Y nói Yên Hoa Lâu của y rất cao giá
sao?
“Thế nào? Nàng có ý kiến gì sao?” Nhị vương gia nghe thấy tiếng
ho của Mạnh Phất Ảnh thì quay sang nhìn nàng rồi trầm giọng hỏi.
“Không… không… không dám.” Mạnh Phất Ảnh vừa không ngừng ho
nhẹ vừa vội vàng nói. Nàng còn có thể có ý kiến gì, nàng dám có ý kiến sao?
“Không có thì tốt.” Nhị vương gia khẽ nhướn cao đầu lông mày
rồi nói tiếp, “Nếu có ý kiến gì thì bổn vương sẽ cho nàng tới đó xem thử.”
Sau khi nói ra câu này, ánh mắt Nhị vương gia hiện lên vẻ
mong đợi, Yên Hoa Lâu của y cũng không hoàn toàn là nơi bướm hoa. Nếu nàng có hứng
thú, y cũng không ngại đưa nàng tới xem.
Đang đứng phía sau Mạnh Phất Ảnh, Thanh Trúc hơi tiến gần về phía nàng một
chút, dường như nàng ấy đang sợ Mạnh Phất Ảnh thật sự sẽ đi đến những nơi như
thế.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp càng trầm xuống, trên mặt càng lộ rõ
vẻ khẩn trương. Nhiều năm qua, Hiên Viên Hằng không phải vẫn luôn cố gắng che dấu
thật sâu hay sao? Giờ phút này tại sao y lại không ngần ngại nói cho nàng biết?
Xem ra, có vẻ hắn đã đánh giá thấp tâm tư của Hiên Viên Hằng dành cho nàng…
Hiên Viên Diệp siết chặt chén trà trong tay lại, đột nhiên hắn
muốn ôm Mạnh Phất Ảnh rời đi. Nhưng mà, dù như thế nào thì hiện tại vẫn đang ở
trong Hầu vương phủ, hơn nữa, hắn cũng biết nàng muốn xem kết cục của Mạnh Như
Tuyết ra sao. Cho nên, hắn chỉ đành cố gắng đè nén sự ghen tuông trong lòng xuống.
“Những chốn sa hoa thì ả lại không đủ tư cách bước vào,
nhưng bổn vương biết có chỗ phù hợp với những kẻ như ả.” Nhị vương gia lại từ từ
nói, gương mặt vẫn trưng ra nụ cười nhẹ nhàng với Mạnh Như Tuyết, giọng nói
cũng trở nên dịu dàng, “Thấy sao? Bổn vương đối với ngươi cũng đâu có tệ, phải
không?”
Không tệ? Giờ phút này, mọi người đều biết kết cục của cái gọi
là không tệ kia sẽ thê thảm đến mức nào.
“Ngươi nói xem,những tên ăn mày ngoài đường, những tên điên
dại linh tinh gì đó cũng đều có nhu cầu như người bình thường, đúng không?” Đầu
lông mày của Nhị vương gia khẽ chau lại lộ ra bộ dạng khó xử.
“Khụ.” Mạnh Phất Ảnh ho nhẹ một tiếng, nàng vốn muốn đè nén
sự khó chịu vì sặc lúc nãy xuống, giờ phút này khi nghe thấy những lời Nhị
vương gia vừa nói thì bất giác lại kinh sợ nhịn không được ho nhẹ thành tiếng.
Ý của Nhị vương gia là muốn để cho Mạnh Như Tuyết đi, đi….
Không phải đâu! Y không không tàn nhẫn đến như vậy đâu. Trời
ạ! Nam nhân phúc hắc này thật sự quá tàn nhẫn!
Lúc này, ngay cả Hiên Viên Diệp nhịn không được cũng khẽ nhếch
môi lên, hắn nhìn vẻ mặt kinh ngạc trên mặt Mạnh Phất Ảnh mà âm thầm lắc đầu.
Thanh Trúc cũng rụt người lại về phía sau Mạnh Phất Ảnh,
nàng ấy hơi hơi run rẩy, đôi mắt nhìn về phía Nhị vương gia mang theo một chút
sợ hãi. Không phải nói Nhị vương gia là người rất thương hoa tiếc ngọc hay sao?
Thế nào mà lại nghĩ ra một phương pháp hành người như thế này? Xem ra, những gì
thiên hạ đồn đại chẳng bao giờ tin được.
Lông mày Mạnh Vân Thiên nhăn lại, dù sao ông cũng là một con
người có tình cảm, hơn nữa cũng đã nuôi Mạnh Như Tuyết nhiều năm như vậy, ông
thật sự không nỡ nhìn Mạnh Như Tuyết chịu kết cục bi thảm như thế. Đôi mắt khẽ
liếc sang nhìn Mạnh Phất Ảnh, ông suy tư xem có nên cầu tình cho Mạnh Như Tuyết
hay không. Mạnh Như Tuyết làm sai, trừng phạt thích đáng để nàng ta sau này
không thể làm hại ai nữa là được rồi, đâu cần phải dùng đến biện pháp tàn nhẫn,
ngoan độc như thế. Tính tình của Mạnh Như Tuyết vốn cực kỳ cao ngạo, dùng cách
này quả thực khiến nàng ta sống không bằng chết.
“Sao vậy? Bổn vương thấy có người đáng thương nên ra tay làm
việc thiện tích chút công đức,chẳng lẽ nàng có ý kiến gì sao?” Con ngươi của Nhị
vương gia quét về phía Mạnh Phất Ảnh, lông mày nhếch lên, y nhẹ giọng nói.
“Không, không có ý kiến gì, ta thật sự không có ý kiến.” Mạnh
Phất Ảnh liên thanh nói. Nàng quả thực không có ý kiến, nhưng cách làm này của
y có hơi quá mức so với sức tưởng tượng của người bình thường. Nàng bây giờ thật
sự không thể không bội phục y.
Mạnh Vân Thiên thấy Mạnh Phất Ảnh nói vậy thì ý nghĩ muốn cầu
tình thay cho Mạnh Như Tuyết nhanh chóng bị xóa tan.
Haizza, đây đều là chuyện của mấy người trẻ tuổi, ông làm
sao mà quản được. Mạnh Như Tuyết cho dù chịu hình phạt như thế nào cũng đều là
do nó tự chuốc lấy. Nếu sau khi vụ việc kia xảy ra mà nó chịu ở trong phủ ăn
năn hối lỗi thì có lẽ cũng không gặp được Nhị vương gia, cũng sẽ không gặp phải
kết cục như ngày hôm nay. Nói cho cùng, những chuyện này đều không thể trách
người khác, chỉ có thể trách chính nó mà thôi. Có người đáng thương tất sẽ có kẻ
đáng hận, huống chi Mạnh Như Tuyết đến tận bây giờ còn không biết hối cải, còn
nói muốn giết Phất nhi. Ông cảm thấy vừa rồi mình thật hồ đồ, tự nhiên lại muốn
đi cầu tình cho Mạnh Như Tuyết.
“Nàng cũng nên nghĩ lại mà xem, những người kia đã đủ đáng
thương lắm rồi, bổn vương muốn làm chuyện tốt, miễn phí cho tất cả bọn họ.” Trong giọng nói của Nhị vương gia lộ ra vẻ bất
mãn. Một từ “miễn phí” đủ khiến Mạnh Phất Ảnh càng thêm ngạc nhiên.
Được rồi, nàng thừa nhận, nam nhân này là vô địch, y quả thực đã chà đạp lên
tôn nghiêm của Mạnh Như Tuyết đến cực điểm.
Cho mấy tên ăn mày, mấy tên điên… Lại còn miễn phí, độc ác,
thực độc ác, thực TMD quá độc ác.
“Hơn nữa, bổn vương cũng cần phải thu lại một chút, ít nhất
là đủ để nuôi ả ta. Xem nào, dù có uống nước cháo không thôi thì vẫn phải tốn
tiền.” Nhị vương gia nói bằng giọng hết sức ủy khuất, y giơ tay ra làm bộ tính
tính toán toán, trên mặt mang theo vài phần đau lòng.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật khóe miệng, nàng nhịn không được lên
tiếng, “Thật đã khiến vương gia phải tốn kém rồi.”
Thật là tốn kém! Cháo có vài đồng nhưng cũng cần có tiền mới
mua được, người không biết rõ sự tình thì lại nghĩ y chỉ có tiền mua được mấy
ngày cháo, còn đang phải tính toán làm sao có tiền để mua tiếp những ngày sau để
nuôi Mạnh Như Tuyết kia đây?
Hơn nữa, khúc xương lấy từ miệng chó hóc trong cổ họng Mạnh
Như Tuyết cũng là kiệt tác của y, lúc này, Mạnh Như Tuyết muốn nói cũng không
nói được mà muốn chết cũng không xong.
Mọi người nghe thấy câu nói của Mạnh Phất Ảnh thì không khỏi
sửng sốt, trên trán lập tức nổi gân xanh. Lời này của Vương phi thật sự là rất….rất…khách
khí. Khách khí đến mức khiến người ta quên mất giờ phút này bọn họ đang nói đến
chuyện trừng phạt người.
Nhị vương gia sửng sốt một chút, không ngờ Mạnh Phất Ảnh lại
nói ra một câu như thế, có điều y lại nhanh chóng cười nói, “Thôi, tuy rằng bổn
vương rất đau lòng khi mất số tiền kia, nhưng làm chuyện tốt mà, tạo phúc cho mọi
người, cũng đáng!” Trong giọng điệu mang theo một loại hào khí sang sảng, cố gắng
quyết tâm dù có trả giá thế nào cũng đáng để y làm chuyện này.
Làm chuyện tốt? Tạo phúc cho mọi người?
Vĩ đại, rất vĩ đại! Đã lớn từng này nhưng đây là lần đầu
tiên nàng được nhìn thấy một con người “vĩ đại” như vậy. Nàng thật sự rất muốn
phát cho y một bảng hiệu và khen ngợi thật nhiệt tình.
Lần này, ngay cả Mạnh Vân Thiên cũng không khỏi ho nhẹ ra tiếng,
trà cũng không dám nhấp lên uống nữa. Nhị vương gia này thật đúng là “độc nhất
vô nhị”. Mạnh Vân Thiên luôn chính khí nghiêm nghị thế nhưng cũng nửa đùa nửa
thật nói, “Nhị vương gia quả nhiên là người tốt, tốt, rất tốt…” Nhưng nói “tốt”
một hồi lâu ông cũng không tìm được từ nào thích hợp để nói tiếp.
“Phụt…” Mạnh Phất Ảnh
nhịn không được bật cười thành tiếng. Thật không ngờ phụ thân cũng có lúc hài
hước như thế, lúc này ông còn khen ngợi Nhị vương gia được, đúng là nằm ngoài
suy nghĩ của nàng. Nàng cười, những người khác nhịn không được mà cũng bắt đầu
cười theo, ngay cả Hiên Viên Diệp nhịn không được cũng hơi nhếch miệng lên cười
khẽ.
“Tốt, có thể khiến toàn gia cười thoải mái, chuyện này cũng
thật đáng giá.” Nhị vương gia càng cười tươi hơn lúc trước, ánh mắt nhìn về
phía Mạnh Phất Ảnh như ẩn chứa điều gì đó.
Mà giờ khác này, Mạnh Như Tuyết nằm trên mặt đất cũng xám
ngoắt như nắm tro tàn, vẻ mặt nàng ta hiện rõ sự kinh hoàng, thân mình hoàn
toàn xụi lơ trên mặt đất. Nhị vương gia muốn đem nàng ta đến Yên Hoa Lâu, còn bắt
nàng ta phải tiếp khách miễn phí, hơn nữa còn là những tên ăn mày và kẻ điên.
Vừa nghĩ đến những kẻ điên thì liền nhớ đến chuyện lúc trước,
nàng ta nhớ lại chuyện đứa con ngốc của lão quản gia đã làm đủ trò trên người
nàng ta. Những kẻ điên đó liệu có giống như đứa con ngốc của lão quản gia
không? Hay là còn ác hơn thế nữa? Nàng ta không thể, không thể đến Yên Hoa Lâu
được, không thể làm những chuyện đó được. Giờ này nàng ta chỉ muốn chết quách
đi cho rồi, chết đi sẽ không phải chịu sự hành hạ thế này nữa.
Đôi mắt của Mạnh Như Tuyết lại hung hăng trừng về phía Mạnh
Phất Ảnh, con ngươi hằn lên tia máu tràn đầy lửa giận và hận thù. Giờ phút này,
nàng ta chỉ hận không thể xé xác Mạnh Phất Ảnh ra ngay tức khắc.
Đều tại nàng, đều tại nàng, tại Mạnh Phất Ảnh nên Hiên Viên
Diệp mới không cưới nàng ta, tại Mạnh Phất Ảnh nên Hiên Viên Hằng mới cố ý cưới
nàng ta rồi hành hạ nàng ta ra thế này, bây giờ y còn muốn bắt nàng ta đến Yên
Hoa Lâu làm những chuyện như vậy.
“Giết… giết… giết…” Mạnh Như Tuyết nhìn chằm chằm vào Mạnh
Phất Ảnh, nàng ta căm hận gào lên. Cổ họng của nàng ta đã bị mắc kẹt nên giọng
nói cũng không rõ ràng, lúc này lại pha thêm sự phẫn nộ khiến giọng nói giống
như tiếng lão nhân đang thở hổn hển, có điều, trông nàng ta bây giờ thật sự có
chút đáng sợ.
Đột nhiên, không biết lấy khí lực từ đâu, Mạnh Như Tuyết bỗng
hung hăng chạy về phía Mạnh Phất Ảnh, muốn dùng toàn thân lao vào Mạnh Phất Ảnh,
bàn tay đang giấu sau lưng hướng về phía Mạnh Phất Ảnh đâm tới.
Mọi người bị hành động bất ngờ của Mạnh Như Tuyết làm cho hoảng
sợ. Thanh Trúc vội vàng chạy lên định chặn trước mặt Mạnh Phất Ảnh thì Lộ Nhi ở
một bên đã nhanh chóng tiến lên trước.
Tay Mạnh Như Tuyết đâm về phía Lộ Nhi, trên người Lộ Nhi bỗng
chốc xuất hiện mấy vết rách. Mọi người lúc này mới nhận ra trong tay Mạnh Như
Tuyết có một thanh chủy thủ. Lộ Nhi vốn đứng ngay trước mặt Mạnh Như Tuyết, hơn
nữa động tác vừa rồi của Lộ Nhi quá nhanh, nhanh đến nỗi Thanh Trúc cũng không
theo kịp nàng ta.
“Không sao chứ?” Mạnh Phất Ảnh vội vàng đứng bật dậy, nàng
xem xét vết thương trên người Lộ Nhi thì phát hiện ra chỗ bị thương chảy ra máu
đen. Mà lúc này toàn thân Lộ Nhi đã bắt đầu run lên.
“Mau, nhanh đi gọi thái y!” Loại chất độc này nàng chưa từng
thấy qua nên không biết phải giải như thế nào, Mạnh Phất Ảnh theo bản năng mà
hô to, nhưng thân mình của Lộ Nhi đang run lên một cách đáng sợ bỗng nhiên khuỵu
xuống không nhúc nhích, sau đó vài giây nàng ta liền tắt thở.
“Mạnh Như Tuyết!” Mạnh Phất Ảnh nghiến răng nghiến lợi gầm
lên. Thanh chủy thủ kia cư nhiên lại được tẩm độc, hơn nữa lại còn là độc cực mạnh,
chỉ dính vài giây mà đã mất mạng. Nàng đã nói sẽ bảo vệ Lộ Nhi, bảo vệ người
nhà của Lộ Nhi, thật không ngờ Lộ Nhi nay lại….
Mạnh Như Tuyết đã bị Thanh Trúc trói ở đây từ đêm qua, thanh
chủy thủy kia có lẽ đã sớm được nàng ta cất giấu trong người, nàng ta vẫn luôn
tìm cơ hội ám sát Mạnh Phất Ảnh. Nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính
mình, lời này quả không sai, một điểm cũng không sai, Lộ Nhi là vì nàng mà chết.
Giờ khắc này, nàng tuyệt đối không bỏ qua cho Mạnh Như Tuyết.
“Ta muốn giết ngươi để tế Lộ Nhi.” Mạnh Phất Ảnh đột nhiên
nhìn Mạnh Như Tuyết gằn từng tiếng một, thanh âm lạnh lùng ngoan tuyệt. Vừa
nói, nàng vừa cầm thanh chủy thủ mà Mạnh Như Tuyết cầm lúc nãy lên. Nàng muốn
giết nữ nhân này để báo thù cho Lộ Nhi.
Trên mặt Mạnh Như Tuyết hơi hơi lộ ra tia vui mừng như sắp
được giải thoát, nếu chịu hành hạ như thế này thì nàng ta tình nguyện chết đi
cho rồi. Hơn nữa, nàng ta biết loại độc kia rất mạnh, chỉ vài giây thôi, tuyệt
đối không đau đớn gì.
“Chờ một chút, đâm ả một nhát như vậy thì quá tiện nghi cho ả.”
Nhị vương gia nhìn động tác của Mạnh Phất Ảnh thì trầm giọng nói.
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nàng kiên quyết nói, “Ta đã nói
rồi, ta muốn dùng ả để tế cho Lộ Nhi.”
Mạnh Phất Ảnh đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Nhị vương
gia. Nhị vương gia muốn hung hăng tra tấn Mạnh Như Tuyết, nhưng nàng là nữ
nhân, cách mà Nhị vương gia vừa mới nói quả thật quá tàn nhẫn. Không phải nàng
đồng tình với Mạnh Như Tuyết mà vấn đề chính là nguyên tắc đạo đức. Ngươi có thể
tra tấn linh hồn hoặc thể xác người ta nhưng nàng không tán thành phương thức
kia. Huống chi, lần trước Mạnh Như Tuyết đã trốn được ra khỏi Vương phủ, ai dám
cam đoan không thể có lần thứ hai không? Nếu lại để Mạnh Như Tuyết trốn ra thì
chỉ sợ còn có thêm người bị hại. Cho nên, nàng tuyệt đối không thể để lại mầm mống
tai họa nào nữa. Đến lúc đó, cho dù là ai bị tổn thương thì bọn họ cũng không thể chịu nổi trách nhiệm
này. Sinh mệnh là bình đẳng, cho dù chỉ là một tiểu nha đầu cũng không thể chết
một cách không công bằng như vậy.
Mọi người vẫn còn chưa kịp định thần lại. Nhìn Lộ Nhi nằm
yên không nhúc nhích trên nền đất, mặt ai nấy cũng đều lộ ra băng lãnh và ngoan
tuyệt. Lại nghĩ đến Mạnh Như Tuyết vốn muốn đâm chủy thủ kia lên người Mạnh Phất
Ảnh, nếu không phải Lộ Nhi tới ngăn cản kịp thời, chỉ sợ….
Nữ nhân này thật sự quá độc ác, cư nhiên dám sử dụng độc dược
như vậy. Bây giờ không thể để nàng ta lưu lại trên cõi đời này được nữa.
“Nhưng mà, cứ giết ả như vậy thì quá tiện nghi cho ả rồi.”
Nhị vương gia lạnh lùng quét mắt qua Mạnh Như Tuyết, cực kỳ bất mãn nói.
“Đúng, đúng là quá tiện nghi cho ả. Đúng rồi, độc dược lần
trước Phong Lăng Vân dùng trên người tên thị vệ có còn không?” Hiên Viên Diệp
nhìn về phía thanh chủy thủ mang độc, con ngươi cũng hiện lên sự ngoan độc quá
rõ ràng, đột nhiên hắn quay sang hỏi Tốc Phong bên cạnh.
Hắn cũng không hoàn toàn đồng ý với cách làm của Nhị vương
gia. Cách đó quá vô nhân đạo, hơn nữa, hắn cũng không muốn lưu lại hậu họa.
“ Còn ạ.” Tốc Phong lập tức trả lời. Khi ấy hắn có để lại một
ít. Tốc Phong nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạnh Như Tuyết rồi lạnh lùng nói,
“Người như ả cũng nên từ từ hưởng thụ tư vị sống không bằng chết.” Nói xong, hắn
đem thuốc kia rắc lên người Mạnh Như Tuyết.
Vẻ mặt vui mừng vì được giải thoát của Mạnh Như Tuyết ban
nãy đã biến mất không còn dấu vết. Mặt nàng ta xám lại như tro, thoáng chốc đã
trở nên vặn vẹo khó coi. Nàng ta không có nghị lực giống như tên thị vệ lần trước,
trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên khắp sân.
Mạnh Phất Ảnh không để ý đến nàng ta nữa, nàng phân phó người
mang Lộ Nhi đi để an táng.
Tiếng kêu la của hai người bị treo ở cột phía trước cũng
càng lúc càng yếu, đám hạ nhân đã ngừng tay rồi. Bọn họ không độc ác như gã quản
gia kia, tức giận phát tiết xong cũng không tiếp tục dùng sức đánh người nữa.
Đương nhiên họ cũng không đánh chết gã quản gia. Nhưng hiện tại có lẽ gã quản
gia và đại phu nhân chỉ hy vọng được bọn họ đánh chết, như vậy thì ít ra cũng bớt
đi một phần đau khổ, không còn phải phơi thân dưới nắng hè chói chang, tư vị
này quả thật con người không thể chịu nổi. Mà không biết bọn họ còn bị treo đến
bao giờ, chắc hẳn là đến khi bọn họ bị phơi khô, đói chết đi mới thôi.
“Haizzz.” Mạnh Vân Thiên thở dài một hơi. Ông vạn lần cũng
không ngờ trong phủ của mình lại xảy ra những chuyện như vậy. Có điều hiện tại
cũng gió yên bể lặng rồi, lúc trước ông có biết một chút về chuyện gã quản gia
khi dễ đám hạ nhân trong phủ nhưng lại không để ý. Đều do ông dung túng nên mới
tạo ra nhiều bi kịch như vậy. Đều là lỗi của ông, đều là lỗi của ông…
Ông thật sự không dám nghĩ tới chuyện những năm qua nếu
không có Thái hậu thì Phất nhi sẽ phải sống sót thế nào. Quản gia, đại phu
nhân, Mạnh Như Tuyết, một đám đều nhìn chằm chằm vào nàng, đều muốn hại
nàng…. Người làm phụ thân như ông cảm
thấy thật hổ thẹn. Lần này, nếu không phải nhờ Phất Nhi, chỉ sợ thù oán của
Linh nhi vẫn chưa được giải quyết xong.
Sau nửa canh giờ, tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Như Tuyết mới
dần yếu đi cho đến khi hoàn toàn biến mất.
“Haiza, chết như vậy thật quá tiện nghi cho ả…” Nhị vương gia vẫn tỏ ra bất mãn nhưng đôi mắt
khi nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh lại tỏ ra hiểu biết, nụ cười sáng lạn kết hợp với
đôi mắt hoa đào mê người của y càng làm tăng thêm vẻ phong tình.
“Sự tình đã được giải quyết, chúng ta nên trở về thôi.” Hiên
Viên Diệp không để y nói xong đã ôm Mạnh Phất Ảnh rời đi, không mảy may để nàng
và Nhị vương gia có cơ hội nói chuyện.
Khi ôm nàng, nhìn thấy nụ cười cứng đờ của Nhị vương gia,
khóe môi Hiên Viên Diệp nhếch lên một tia cười khẽ, bày tay càng ôm chặt lấy
nàng, hắn dịu dàng nói, “Nàng cũng mệt mỏi
rồi, chúng ta cùng trở về nghỉ ngơi thôi.”
Mệt mỏi đi về nghỉ ngơi là điều bình thường chẳng có gì đặc
biệt, đương nhiên câu “chúng ta cùng trở về nghỉ ngơi” kia nếu gặp phải người
không nghĩ nhiều thì cũng chẳng có gì, nhưng giờ phút này những lời đó là Hiên
Viên Diệp cố ý nói cho Nhị vương gia nghe. Vẻ mặt tươi cười của Nhị vương gia
càng lúc càng cứng đờ rồi từ từ biến mất.
“Ừm, Điện hạ và Phất nhi khẳng định là rất mệt mỏi rồi, nên
về nghỉ ngơi sớm đi.” Mạnh Vân Thiên đương nhiên không nghĩ đến chuyện này, chỉ
nghe lời Hiên Viên Diệp nói rồi nhớ tới Phất nhi, ông đau lòng nói.
“Được, bổn vương và Phất Nhi đi trước.” Hiên Diệp Diệp ngước
mắt lên cười khẽ. Lời vừa nói xong, hắn nhanh chóng ôm Mạnh Phất Ảnh rời đi.
Khi đi ngang qua Nhị vương gia, bước chân cũng không khỏi nhanh hơn hẳn, hắn
không muốn bất cứ nam nhân nào nhìn chằm chằm vào nữ nhân của mình.
Thanh Trúc sững người rồi vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang
qua Nhị vương gia, lại nhớ tới phương pháp Nhị vương gia muốn dùng để xử trí Mạnh
Như Tuyết thì không khỏi rùng mình cứng người lại.
Tốc Phong vội vàng đi đến bên cạnh nàng ấy, đứng giữa nàng ấy
và Nhị vương gia rồi thấp giọng nói, “Đi thôi!” Lúc này Thanh Trúc mới nhanh
chóng bước đi, cố gắng đuổi kịp Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh.
Tốc Phong nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của Thanh Trúc thì
trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười. Bình thường lá gan của nàng ấy rất lớn
mà, sao bây giờ lại sợ Nhị vương gia như thế? Nhị vương gia dùng cách đó để đối
phó với Mạnh Như Tuyết chứ có phải với nàng ấy đâu, sợ gì chứ?
Mạnh Phất Ảnh vừa rời khỏi vương phủ, nhớ tới một màn Nhị
vương gia xuất hiện, rồi cái cách mà Nhị vương gia định xử trí Mạnh Như Tuyết
thì không khỏi lắc đầu, người này thật tàn ác.
“Bổn vương đã nói không cho phép nàng ở trước mặt bổn vương
còn nghĩ tới nam nhân khác cơ mà.” Hiên Viên Diệp nhìn sắc mặt của nàng thì
không khó đoán ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, hắn nắm chặt tay nàng rồi cất
tiếng nói cực kỳ bá đạo.
Hiên Viên Hằng làm hết thảy những chuyện vừa rồi đều là vì
nàng, vì để cho nàng trút giận. Bằng không, chiếu theo sự che dấu thâm sâu bình
thường y vẫn làm thì căn bản không phô trương như hôm nay.
Cũng may nữ nhân này không nghĩ đến điểm đó. Nữ nhân này đối
với những chuyện khác thì cực kỳ khôn khéo nhưng đối với chuyện tình cảm thì dường
như nàng hơi ngốc nghếch chậm hiểu.
Tựa như lần hắn tuyển chọn phi lần trước, cũng là như thế, hắn
tự cho rằng nàng thông minh sẽ hiểu được tâm tư của hắn cùng hết thảy những
chuyện hắn làm. Thật không ngờ, nàng chẳng những không hiểu được mà còn hiểu
sai hoàn toàn. Lại nói, lúc đó, hắn buồn bực vô cùng, nhưng hiện tại hắn cảm thấy
vô cùng may mắn.
Hơn nữa, hắn phát hiện, từ lúc nữ nhân này có tình cảm với hắn
thì đối với chuyện tình cảm nàng càng lúc càng chậm hiểu. Hoặc nói cách khác,
nàng căn bản không chú ý đến nam nhân khác có tâm tư với nàng, ha ha. “Về sau
nàng phải tránh xa y một chút, càng xa càng tốt, đừng trêu chọc gì đến y.” Hiên
Viên Diệp không yên lòng nói.
“Ta đương yên đương lành đi trêu chọc y làm gì?” Mạnh Phất Ảnh
ngước mắt lên mờ mịt hỏi, không hiểu Hiên Viên Diệp muốn nói gì.
“Ha ha ha…” Hiên Viên Diệp bật cười thành tiếng, “Không có
gì, không có gì. Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi…” Hắn đột nhiên phác giác bản
thân mình rất thích nàng chậm hiểu trong phương diện tình cảm.
…………….
Sau ngày đó,
Phong Nguyệt Ngân không còn thấy xuất hiện nữa, giống như hắn đã hoàn toàn biến
mất.
Chuyện của Nhu phi bọn họ cũng đã sắp xếp xong xuôi, Nhu phi
giờ đang ở một nơi thế ngoại đào viên* mà người bình thường không thể tìm thấy
được, cho nên nếu không có gì đặc biệt thì Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh cũng
không tới đó, bây giờ đang ở trong thời kỳ đặc biệt nên không thể để người khác
phát hiện.
Đông Phương Sóc mỗi ngày đều đến Nghệ Vương phủ nhưng Hiên
Viên Diệp không cho hắn một cơ hội nào. Cũng vì sự tình lần trước mà Đông
Phương Sóc không còn vào cung nữa.
Chớp mắt đã đến ngày hội bán đấu giá.
Hiên Viên Tinh biết chắc chắn ngày đó Đông Phương Sóc cũng sẽ
đi nhưng bản thân vẫn muốn đi chơi nên có chút mâu thuẫn chẳng quyết định được.
“Hôm nay sẽ rất náo nhiệt, sẽ có nhiều người đến lắm, lại toàn là quan lại quyền quý đến từ các nước
khác.” Kỳ thực Mạnh Phất Ảnh rất muốn dẫn Hiên Viên Tinh ra ngoài giải sầu, tuy
rằng Đông Phương Sóc cũng đi nhưng nhiều người như vậy thì nàng ấy cũng sẽ
không thấy xấu hổ, nói không chừng Hiên Viên Tinh còn có thể gặp được người kia
cũng nên. Năm đó người nọ có thể vào cung thì chắc cũng không phải nhân vật tầm
thường, hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra.
“Hay quá, hay quá, đi thôi, đi thôi!” Hiên Viên Tinh không
chịu nổi dụ hoặc, hơn nữa có thể nàng ấy cũng nghĩ đến loại khả năng kia nên lập
tức hô to rồi đi theo Mạnh Phất Ảnh đến đại hội bán đấu giá.
Những người đến đây nhất định sẽ nhiều hơn bình thường. Dù
sao đây cũng là buổi bán đấu giá do Săn Bảo tổ chức, lại được Hiên Viên Diệp
tuyên truyền vào một thời điểm đặc biệt thích hợp, còn có một nguyên nhân nữa
chính là đại hội Phong Vân của vương triều Hiên Viên được tổ chức ba năm một lần
sẽ diễn ra trong mấy ngày nữa, vẫn còn có rất nhiều người muốn đánh bại truyền
thuyết về Bạch Dật Thần. Đại hội bán đấu giá và đại hội Phong Vân tổ chức cùng
thời điểm cho nên thu hút được rất nhiều người. Nhưng lúc Hiên Viên Diệp và Mạnh
Phất Ảnh đến nơi thì chưa có nhiều người ở đó.
“Tiểu…..” Đông Phương Sóc cũng đã đến rồi, khi thấy Mạnh Phất
Ảnh, hắn liền trưng ngay khuôn mặt tươi cười ha hả. Có điều khi nhìn thấy Hiên
Viên Tinh đang ở phía sau, vẻ tươi cười trên mặt đột nhiên cứng đờ cả lại, tốc
độ thay đổi quá nhanh khiến Mạnh Phất Ảnh cảm thấy kỳ lạ, lời nói của hắn cũng
bị nghẹn trong cổ họng. Mọi người cứ như vừa được nhìn thấy một động tác với tốc
độ quá nhanh lại đột nhiên bị chặn lại, hình ảnh cứ cừng đờ ra như thế. Nói
đang giỡn cũng không phải, nói đang cười cũng không đúng, khóe môi của hắn còn
hơi hơi cong lên trông rất quái dị, ngoài quái dị ra cũng chỉ có quái dị.
Sao mỗi lần nhìn thấy Hiên Viên Tinh là Đông Phương Sóc lại
có phản ứng như vậy?
Đôi mắt Đông Phương Sóc nhìn Hiên Viên Tinh hơi lóe sáng một
chút rồi lập tức biến mất, hắn không còn cười tươi ha hả như vừa nãy nữa, bộ
dáng cẩn trọng như ở trong Hoàng cung lúc trước cũng được khôi phục lại.
Hiên Viên Tinh cũng khép hờ đôi mắt lại, trên mặt rõ ràng
không được tự nhiên. Nàng ấy vốn vẫn sợ sẽ gặp Đông Phương Sóc, thật không ngờ
vừa đến đã gặp ngay hắn. Trùng hợp như vậy thật đúng là không biết nên nói gì,
sớm biết thế này thì nàng ấy đã không đi đến đây.
Đông Phương Sóc mặc dù không nhìn thẳng về phía Hiên Viên
Tinh nhưng theo bản năng vẫn để ý đến nàng ấy. Thấy vẻ mặt nàng ấy trở nên ảo
não, tinh thần của hắn cũng trở nên ảo não vài phần. Vừa định nói điều gì thì
đôi mắt đang nhìn về phía trước của hắn bỗng nhiên nheo lại, hắn nở nụ cười
kinh ngạc mang theo thần sắc khác thường, sau đó lại hơi cong môi liếc nhìn
Hiên Viên Diệp, nụ cười càng mang theo vài phần thâm ý.
Công chúa Đạt Hề cũng theo Thái Tử đến đây. Khà khà, mục đích
của nữ nhân kia chỉ sợ là….
Hiên Viên Diệp sững người nhìn theo ánh mắt của Đông Phương
Sóc. Khi thấy đám người vừa vào tới, hắn cũng hơi sửng sốt một chút, lông mày
theo bản năng nhăn lại.
Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi nhìn theo bọn họ, nàng hơi giật
mình kinh sợ. Người tới hóa ra lại là Thái tử điện hạ, có điều, cho dù là Thái
tử đi chăng nữa thì Đông Phương Sóc cũng đâu cần phải phản ứng kỳ quái như vậy?
Tròng mắt hơi xao động, khi thấy nữ tử đang đi bên cạnh Thái tử, nàng lại ngẩn
người ra.
Người kia khẳng định không phải là Thái tử phi. Thái tử năm
nay đã ngoài ba mươi tuổi, tuổi của Thái tử phi chắc cũng không chênh lệch là mấy,
còn nữ nhân này hình như mới chỉ hai mươi là cùng.
Nữ nhân kia mặc một bộ y phục tơ tằm bó chặt lấy cơ thể đầy
đặn của ả. Bộ ngực thật lớn, eo cũng rất nhỏ, gương mặt thì cực kỳ quyến rũ, quả
thật là một vưu vật có thể khiến người ta mê mệt cho dù bỏ mạng cũng không tiếc.
Nữ nhân như vậy, chỉ sợ nam nhân bình thường khi nhìn thấy ả ta sẽ không che giấu
được dục vọng.
Thái tử tìm được một vưu vật như thế ở đâu vậy?
Điều khiến Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên hơn cả không phải là vẻ
phong tình vạn chủng của mỹ nữ này, cũng chẳng phải do vẻ xinh đẹp quyến rũ của
ả ta, mà là….
Nữ nhân kia giờ phút này đang ở bên Thái tử, tay còn nhẹ
nhàng kéo Thái tử nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Diệp. Ánh
mắt kia đầy bá đạo, cuồng vọng, lại có vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hiên
Viên Diệp ngay được. Khi trông thấy Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt đó lại tràn ngập đố
kỵ xen lẫn vẻ chế giễu rõ ràng. Dường như Mạnh Phất Ảnh nàng đã đoạt cái gì đó
của ả ta.
—–
Chú thích:
*Thế ngoại đào viên:
Các câu chuyện thần thoại và cổ tích còn lưu truyền mãi ước
mơ về một thế giới hoàn hảo ở một nơi xa xôi nào đó sau một đỉnh núi cao, băng
qua đại dương hoặc trong khe núi. Plato đã tả về lục địa Atlantis huyền bí tựa
như nó đã từng tồn tại. Trong thời hiện đại, James Hilton viết về xứ sở
“Shangri- La” (Hương Cách Lí Lạp) dựa trên một thành phố Phật giáo Tây Tạng huyền
bí. Và như C.S Lewis đã nói, chúng ta đều thích nghĩ rằng có một cái tủ thần kỳ
ở trong nhà.
Một nhà thơ sống vào thế kỷ thứ nhất ở Trung Quốc cũng viết
về một nơi thật đáng kinh ngạc mà một vài người tin rằng nó thực sự tồn tại.
Đào Uyên Minh từ Vũ Lăng ở gần hồ Động Đình trong thời Tây Yên thuộc triều đại
nhà Tấn (376-396) – đã kể một câu chuyện về một người dân chài, người đã tìm ra
một nơi tuyệt diệu khi đi đến tận cùng của một dòng sông.
Mỗi buổi sáng, người dân chài nọ đều dong thuyền đi đánh cá.
Thỉnh thoảng cá cắn câu, có lúc thì chẳng có con nào. Thường thì ông bán cá ở chợ gần nhà và mang về vài đồng bạc. Ông làm
ra đủ sống và ông khá bằng lòng với điều này.
Một hôm cũng giống như mọi ngày, ông lên thuyền và chèo đi.
Nước khẽ đập vào thuyền khi ông đưa mái chèo. Sâu trong tâm khảm, ông không biết
rằng mình đã đi bao xa. Và ông ngước nhìn lên.
Nhìn ra xa, dọc bờ sông ông thấy một vườn hoa anh đào. Những
bông hoa anh đào tung bay, xoay tròn trong gió. Ông lão đánh cá có thể ngửi thấy
cả mùi cỏ xanh non dưới tán cây. Ngạc nhiên quá, ông tiếp tục chèo thuyền, miệng
há ra vì kinh ngạc. Ông tự hỏi vườn hoa đào này trải dài tới tận đâu.
Ông cứ chèo mãi chèo mãi cho đến khi ông đi tới tận cội nguồn
con sông. Ở nơi đó, cây mọc thưa dần, và ông để ý thấy có một ngọn núi. Một ánh
sáng kỳ lạ phát ra từ trong khe núi.
Ông nhảy ra khỏi thuyền, và đi đến khe núi. Dường như nó đủ
lớn để ông có thể len người vào và ông bước vào trong một hang tối. Ông càng đi
vào sâu thì hang lại càng rộng.
Chẳng mấy chốc, ông đến một nơi có những ngôi nhà sạch sẽ, với
những cánh đồng được chăm sóc cẩn thận và những cái hồ lấp lánh, những cây dâu
tằm và những rặng tre. Những con đường được lát tỏa ra khắp mọi hướng. Ông nghe
thấy tiếng gà gáy, chó sủa. Đàn ông và phụ nữ làm việc trên những cánh đồng. Họ
mặc những bộ trang phục rất kỳ lạ. Già trẻ dường như đều rất hạnh phúc và vô
tư.
Một vài người chào đón ông lão đánh cá với sự tò mò, họ hỏi
ông từ đâu đến, và ông đã giải thích tường tận cho họ. Họ mời ông vào nhà, mang
rượu từ dưới hầm lên, thịt gà và mở một bữa tiệc linh đình gồm toàn món ngon.
Khi những người dân làng khác biết ông đến thăm, họ cũng đến gặp ông.
Ông lão đánh cá cũng có những thắc mắc, và một già làng giải
thích cho ông rằng, “Tổ tiên chúng tôi đến đây cùng với gia đình và bạn bè
trong thời nhà Tần (221-206 trước Công nguyên) để tránh những trận chiến triền
miên. Chúng tôi chưa bao giờ rời khỏi đây, và vì thế cũng không biết gì về thế
giới bên ngoài.”
Họ hỏi vị khách của họ rằng hiện triều đại nào đang thống trị.
Họ không quan tâm đến các triều đại sau nhà Tần, nhà Hán và nhà Ngụy, và tất
nhiên cũng không biết gì về triều đại nhà Tấn hiện nay. Họ nghe say mê khi ông
lão kể cho họ chuyện từ thế giới của ông.
Ông lão ở lại thêm vài ngày, hưởng thụ lòng hiếu khách của họ
cho tới khi họ nói rằng ông cần phải trở về nhà. Những người dân làng khẩn nài
ông đừng nói cho thế giới bên ngoài biết về sự tồn tại của họ. Một vài người
còn tiễn ông ra tận cửa hang.
Mắt ông rơi lệ trước cảnh tượng lộng lẫy. Sau đó, ông vẫy
chào tạm biệt, quay đầu và đi về phía bóng tối của hang.
Ông lách mình vào giữa vách hang. Thuyền của ông vẫn còn
nguyên ở nơi ông bỏ nó lại. Trên đường về, ông cố gắng ghi nhớ nhiều cột mốc nhất
có thể. Vừa về đến nhà, ông đến ngay nơi quan huyện để kể lại phát hiện lạ thường
của mình.
Quan huyện phái vài người đi theo ông lão đánh cá để tìm ra
ngôi làng trong hang đá. Nhưng chẳng mấy chốc, ông lão quên đường và không thể
tìm đến ngôi làng.
Một người quý tộc tên Lưu Tri Kỉ từ phía bắc tỉnh Nam Dương
nghe câu chuyện và cũng cố tìm đến ngôi làng nhưng không thể hoàn thành cuộc
tìm kiếm của mình. Ngay khi ông bắt đầu chuyến đi thì ông đã mắc một căn bệnh kỳ
lạ và chẳng mấy chốc đã qua đời.
Thực ra, con người không ngừng tìm kiếm một vùng đất đẹp đẽ
với những con người hạnh phúc. Người đời sau gọi nó là “Thiên đường ở phía sau
những cây hoa anh đào.“ Chính từ câu chuyện này mà trong tiếng Trung Quốc có
câu “Thế ngoại đào viên,” hay “Vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu.“