Ads
Điện hạ, nhiều bạc như vậy thì lãng phí quá, Phất nhi không
thích nữa.” Mạnh Phất Ảnh lại nhìn về phía mấy cái bình tỏ vẻ tiếc nuối.
Một kích vừa rồi của Đông Phương Sóc quả thực rất hiệu quả.
Thế nhưng thật không ngờ Bạch Dật Thần lại nâng giá lên tận hai ngàn năm trăm vạn.
Có điều dù sao Bạch Dật Thần cũng là người thông minh nên đương nhiên sẽ nhanh
chóng phát hiện ra mình bị lừa. Vì vậy nàng muốn dừng lại, giá này là quá tốt rồi.
Nàng dừng lời một chút rồi quay sang nhìn Hiên Viên Diệp nói
tiếp, “Phất Nhi biết tâm ý của Điện hạ là được rồi. Bình hoa kia mặc dù rất đẹp
nhưng được nhìn thấy thế này cũng là mở mang tầm mắt rồi, cho dù không chiếm được
thì trong lòng cũng đã lưu lại một hình ảnh tuyệt mĩ. Nếu mà đem về nhà, bày ở
trong phòng, ngày ngày lại nhìn thấy nó thì sẽ có lúc thấy chán. Đó chẳng qua
cũng chỉ là một đồ vật để thưởng thức, nhìn lâu cũng sẽ mỏi mắt, rồi sẽ thấy so
với những vật bình thường cũng chẳng khác gì.”
“Ừm, lời của Phất nhi rất có lý, cứ theo ý nàng vậy.” Hiên
Viên Diệp nhìn về phía nàng thản nhiên cười nói nhưng trong lòng không thể
không tán thưởng, kỹ thuật diễn trò của nàng càng ngày càng lợi hại.
“Ha ha ha, lời này của nàng thật đặc biệt, nhưng mà nghĩ kỹ
thì cũng thấy đúng. Nhìn đến mỏi mắt thì chẳng còn gì thú vị cả.” Đông Phương
Sóc nhịn không được cũng bật cười, hai tròng mắt hơi đưa về phía Mạnh Phất Ảnh.
Có điều, hắn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh thì liền nhìn thấy Hiên Viên Tinh. Nhìn
thấy vẻ ưu thương còn đọng lại trên khuôn mặt thản nhiên của Hiên Viên Tinh, nụ
cười trên môi hắn cũng trở nên cứng đờ.
Mọi người nghe được lời nói của Mạnh Phất Ảnh thì đều kinh
ngạc nhìn về phía nàng. Bởi vì, ở bên ngoài, người ta đều đồn đại rằng nàng vừa
xấu vừa ngốc, nhưng lúc này nàng lại có thể phân tích rõ ràng rành mạch, lại
phá bỏ được các đạo lý thông thường khiến người khác chẳng thể dị nghị được điều
gì.
Ngay cả đám người Đạt Hề Nhiên ngồi ở phía sau cũng kinh ngạc
nhìn về phía nàng. Thái tử híp mắt lại, trong con ngươi mang theo vài phần bén
nhọn và một chút ngoan tuyệt.
Mà giờ khắc này, sắc mặt của Bạch Dật Thần đã trở nên vô
cùng khó coi.
“Quân tử không đoạt đồ của người khác, Bạch công tử, bình
hoa này chúng ta từ bỏ, tặng cho ngươi.” Mạnh Phất Ảnh lúc này mới nhìn sang Bạch
Dật Thần, nàng cười khẽ rồi cất giọng nói cực kỳ hào phóng. Trong giọng nói của
nàng lúc này không hề có chút tiếc nuối hay lưu luyến nào.
Bạch Dật Thần chán nản, lúc này mới hiểu ra vừa rồi đã mắc bẫy
của bọn họ. Lửa giận không ngừng bốc lên trong mắt y.
Thấy nàng thích bình hoa kia như vậy, vốn y còn định sau khi
giành được sẽ đem nó tặng cho nàng, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm nàng cảm động
vô cùng. Thế mà giờ nàng nói là không cần, tặng cho y, lại cũng không hề tỏ ra
thất vọng chút nào. Nhưng y thật lòng muốn biết có thật là nàng không muốn hay
chỉ giả vờ để cứu vớt mặt mũi cho Hiên Viên Diệp?
Công chúa Đạt Hề mặc dù không chiếm được bảo vật nhưng người
chiếm được chúng cũng không phải Mạnh Phất Ảnh nên trong lòng ả cũng chẳng tức
giận lắm.
“Hai ngàn năm trăm vạn lần một! Hai ngàn năm trăm vạn lần
hai! Hai ngàn năm trăm vạn lần ba!” Bộ Kinh Vũ ở trên đài hô to, “Không có vị
nào ra giá cao hơn Bạch công tử, như vậy bình hoa này thuộc về Bạch công tử!”.
Hơi ngừng lại một chút, hắn nhìn về phía Bạch Dật Thần mới
nói tiếp, “Chúc mừng Bạch công tử! Mời Bạch công tử đem hai ngàn năm trăm vạn
ngân lượng lên đây. Nếu trong vòng hôm nay không thể trả đủ thì…”.
“Yên tâm! Đại ca ta là người giàu có nhất thiên hạ, một chút
bạc kia đối với đại ca ta chẳng là gì cả.” Bạch Dật Vũ nghe Bộ Kinh Vũ nói như
vậy thì hơi bất mãn, nàng ta lập tức lên tiếng đáp trả.
“Đúng vậy, Bạch tiểu thư nói rất đúng, Bạch công tử chính là
người giàu có nhất thiên hạ.” Đông Phương Sóc nhịn không được lại cất tiếng,
hai mắt hơi quét qua Bạch Dật Thần một cái. Chẳng ngờ hắn vừa nhìn sang thì gặp
ngay đôi mắt của Bạch Dật Vũ. Bạch Dật Vũ cho rằng hắn nhìn mình nên mặt không
khỏi ửng đỏ lên, trông nàng ta có vẻ ngượng ngùng lại thêm vài phần dịu dàng.
Đông Phương Sóc vốn có bộ mặt yêu nghiệt, hơn nữa hắn còn là
thái tử của vương triều Bắc Nguyên, là hoàng đế tương lai của Bắc Nguyên. Vì vậy
có nữ nhân nào nhìn hắn mà lại không động tâm, không điên cuồng, cho dù không
được làm hoàng hậu mà chỉ cần làm phi tử thôi thì cũng đã sung sướng lắm rồi.
Đương nhiên là ngoại trừ Hiên Viên Tinh.
Đôi mắt của Bạch Dật Thần hơi nheo lại, vẻ tức giận trên mặt
càng lúc càng trở nên rõ ràng. Vừa rồi Đông Phương Sóc này đã cố ý nói khích y,
bây giờ hắn lại còn nói mát y. Mà y lại mắc bẫy của bọn họ. Thật đáng giận!
“Vậy thì tốt rồi. Nếu đã như vậy, trước mắt Săn Bảo chúng ta
sẽ bảo hộ bảo bối này giúp Bạch công tử.” Bộ Kinh Vũ trầm giọng nói, hai mắt lại
nhìn về phía Hiên Viên Diệp, “Các vị vừa rồi đã vất vả, xin mời nghỉ ngơi một
chút! Lát nữa sẽ còn nhiều đồ vật được mang ra triển lãm bày bán. Đến lúc đó, mọi
người thích món đồ nào thì có thể mua về, cũng không uổng công hôm nay đã đến
đây!”.
“Ồ! Còn có đồ tốt nữa sao?” Những người bên dưới lại bắt đầu
bàn tán.
“Đợi rồi biết, chưa biết chừng còn có những món đồ độc đáo
hơn!”.
“Ừ, bình hoa vừa rồi quả là thượng hạng, khiến ta được mở rộng
thêm tầm mắt nhưng giá cao quá. Bây giờ lại còn có những món khác, chưa biết chừng
lại mang được thứ gì về cũng nên.”.
“Người đâu, bày điểm tâm, đem rượu lên!” Mọi người đang nhỏ
giọng bàn tán thì lại nghe Bộ Kinh Vũ hô. Đám đông ào ào sửng sốt. Làm gì vậy?
Sao lại có cả điểm tâm?
Một đoàn nữ tử diện mạo thanh tú lập tức bưng chén đĩa đi tới,
trên đĩa có bày đầy những đồ điểm tâm, cũng có nước trà và một loại nước kỳ
quái đủ mọi màu sắc. Bọn họ bày cả những thứ này lên trên bàn.
“Những thứ này là do Săn Bảo chúng ta chuẩn bị cho các vị.
Rượu nhạt và điểm tâm đều miễn phí, mời mọi người cùng nếm thử. Còn có một số
món hẳn là các vị chưa từng thưởng thức qua bao giờ.” Bộ Kinh Vũ chỉ vào những
điểm tâm lạ mắt kia rồi nhẹ giọng nói.
“A, còn có đồ ăn nữa, thật không tồi nha. Ồ, không biết thứ
nước trong ly kia là nước gì, đúng là ta chưa từng nhìn thấy.”
“Đi, đi nếm thử xem thế nào.” Mọi người ào ào tiến đến bàn
tiệc, khi nhìn thấy trong ly có thứ nước đủ màu sắc thì không khỏi sửng sốt.
“Ồ, đây là thứ gì vậy? Có thể uống được không? Hay là có độc?”
“Ngươi điên à? Săn Bảo hạ độc chúng ta để làm gì cơ chứ?”
“Bản công chúa cũng đến xem!” Đạt Hề Tĩnh cũng chạy lại,
nhìn thấy rượu cùng điểm tâm đủ loại màu sắc hình dáng, đôi mắt cũng mở to đầy
kinh ngạc, “Ngon mắt thế này chắc uống cũng rất ngon!”. Ả vừa nói vừa ve vẩy
vòng eo, xoay bên này xoay bên nọ chán chê xong rồi ả mới cầm một chiếc ly màu
vàng đưa lên môi nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm. Vừa uống một chút, ả đã không
nhịn được sửng sốt, đôi mắt lại càng mở to hơn.
Mọi người xung quanh vốn không dám uống, ai nấy đều nhìn chằm
chặp vào Đạt Hề Tĩnh. Khi thấy vẻ mặt của ả thì bọn họ không khỏi kinh sợ, lại
thấy ả uống thêm một hớp lớn rồi đột nhiên vội vàng nâng ly lên uống cạn. Tiếp
đó, ả cũng chẳng nói chẳng rằng cầm thêm ly nữa rồi lại ly nữa uống hết sạch.
Mọi người thấy ả không nói lời nào nên vốn dĩ vẫn còn chưa
an tâm lắm, nhưng khi thấy ả uống hết ly này đến ly khác thì liền hiểu ra, bọn
họ cũng vội vàng cầm những ly rượu có màu sắc kỳ quái lên uống.
“Ngon quá! Ta chưa từng được uống thứ rượu nào ngon như thế
này! Đây rốt cuộc là rượu gì? Hơi hơi ngọt, lại có chút chua, quả thực rất kỳ
quái!”.
“Những thứ này là do Thất điện hạ của vương triều Hiên Viên
chuẩn bị cho các vị đó.” Bộ Kinh Vũ nhìn thấy mọi người đang xôn xao kinh ngạc
thì trầm giọng nói.
“Đa tạ điện hạ!”
“Điện hạ thật có lòng!”
Mọi người nghe thấy lời nói của Bộ Kinh Vũ thì đồng loạt
nhìn về phía Hiên Viên Diệp nói lời cảm tạ. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái,
từ lúc nào Hiên Viên Diệp lại trở nên nhiệt tình như vậy?
“Diệp, thứ này uống rất ngon! Từ bao giờ mà chàng lại có tay
nghề này vậy? Trước kia sao Tĩnh nhi lại không hề biết nhỉ? Chàng chưa bao giờ
làm cho Tĩnh nhi uống.” Đạt Hề Tĩnh lắc lắc hông đi về phía Hiên Viên Diệp.
Nguyên bản khoảng cách chỉ có ba bước nhưng ả vặn vẹo vòng eo với biên độ quá lớn
nên thành bảy tám bước chân. Mọi người ở đây đều thật sự lo sợ hông của ả có
khi sắp gãy đến nơi.
Cặp mắt hồ ly tinh câu người của ả nhìn thẳng tắp về phía
Hiên Viên Diệp, tình ý với Hiên Viên Diệp lộ ra một cách trần trụi. Mà lời nói
của ả lại hàm chứa ý tứ ám muội khiến người khác hiểu lầm. Khi nói chuyện, ả
còn cố ý liếc mạnh một cái về phía Mạnh Phất Ảnh.
“Đây đều là do Vương phi của bổn vương tự mình pha chế.”
Hiên Viên Diệp không có phản ứng gì với những lời cảm tạ của mọi người, nhưng
khi nghe thấy câu nói của Đạt Hề Tĩnh thì hai mắt của hắn híp lại, hắn vẫn
không hề liếc nhìn ả một cái mà chỉ nhìn Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng nói. Trong giọng
nói của hắn còn lộ ra chút bất mãn, hắn không hề muốn người khác được uống những
đồ uống do nữ nhân của hắn pha chế ra.
Mọi người nghe Hiên Viên Diệp nói vậy thì không khỏi kinh ngạc
và sửng sốt. Vô số con mắt đổ dồn về phía Mạnh Phất Ảnh đang ngồi bên cạnh Hiên
Viên Diệp. Xem ra, vị Vương phi này không hề xấu và ngốc như lời người ta đồn đại.
“Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu. Khó uống muốn chết đi được!”
Sắc mặt Đạt Hề Tĩnh trong nháy mắt đã thay đổi. Ả nhanh chóng sửa lại lời của
mình rồi bỏ cái ly trong tay xuống, vẻ mặt khinh thường và trào phúng vô cùng.
“Hừ! Khó uống? Vừa rồi ngươi còn uống nhanh như ăn cướp, lại
còn uống rất nhiều đó.” Hiên Viên Tinh liếc ả một cái rồi lạnh giọng nói, công
chúa Đạt Hề này thực quá buồn cười. Nàng ấy ngừng lời rồi tùy tiện cầm một ly
lên từ từ thưởng thức, vẻ mặt lộ rõ sự say mê, “Quả thực rất ngon! Thất tẩu, tẩu
vĩnh viễn là người giỏi nhất!”.
“Ừm, đúng là mỹ vị khó gặp chốn nhân gian!” Đông Phương Sóc
cũng thưởng thức một ly, giống như Hiên Viên Tinh, vẻ mặt của hắn cũng say mê
vô cùng.
“Đúng vậy! Mùi vị rất tuyệt! Tay nghề của Thất vương phi thực
sự rất giỏi!” Mọi người bắt đầu phụ họa tán dương theo.
“Đúng! Đúng! Đúng! Uống rất ngon!” Mọi người đều đồng thanh
khen ngợi. Vốn dĩ uống đã cảm thấy rất ngon rồi, hơn nữa bọn họ cũng không dám
đắc tội với Hiên Viên Diệp của vương triều Hiên Viên.
Sắc mặt của công chúa Đạt Hề càng thêm khó coi. Khi nhìn về
phía Mạnh Phất Ảnh, con ngươi của ả tràn đầy phẫn nộ, hận không thể thiêu Mạnh
Phất Ảnh thành tro ngay lập tức.
“Hứ, có gì mà hay hơn người chứ? Chẳng phải chỉ là một kẻ
quái dị thôi sao?” Đạt Hề Tĩnh lại tức giận nói, “Xấu như vậy còn ra đây dọa
người.”.
Con ngươi của Hiên Viên Diệp lại trầm xuống, nếu không phải
trong tình cảnh như hiện tại thì hắn đảm bảo sẽ đá bay ả nữ nhân kia lên tận
chín tầng mây.
“Điện hạ!” Đúng lúc này thì Tốc Phong đột nhiên đi tới. Tốc
Phong nói nhỏ vài câu bên tai Hiên Viên Diệp. Sắc mặt Hiên Viên Diệp trong nháy
mắt trở nên thâm trầm, lông mày nhíu lại ẩn chứa vài phần ngưng trọng. Hắn ghé
sát vào Mạnh Phất Ảnh nói nhỏ, “Ta có chuyện phải ra ngoài xử lý một chút, nàng
ở lại nhé. Đừng đi đâu, người của Săn Bản sẽ bảo vệ nàng.”.
Bên trong vương triều Hiên Viên lúc này đang rất loạn, hoàng
tử các quốc gia, vương gia, thái tử đều ở đây, hơn nữa Hiên Viên Triệt lại đi
cùng công chúa lẫn Thái tử của vương triều Đạt Hề, nhất định y đang toan tính
âm mưu gì đó. Cục diện bây giờ rất nguy hiểm, hắn không thể đem nàng theo bên
mình, chỉ có thể để đám người Săn Bảo bảo vệ nàng. Với tình hình bây giờ thì
Thái tử cho dù ngông cuồng cũng không dám lộn xộn, cho nên hiện tại nơi này là
an toàn nhất.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhìn gương mặt thập phần ngưng trọng của
hắn thì biết chắt là đã xảy ra chuyện gì, nàng liền nhẹ giọng đáp lời, “Chàng
yên tâm, ta tự biết chiếu cố bản thân.”. Nàng đương nhiên sẽ không để hắn phải
lo lắng cho mình.
Hiên Viên Diệp mỉm cười với nàng. Không hổ là nữ nhân của hắn,
gặp tình hình nguy hiểm cũng không hề hoảng loạn chút nào, nàng ngược lại còn
an ủi hắn. Nhưng sự tình quá mức khẩn cấp, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa,
vội vàng xoay người rời đi.
Ở phía sau, thủ hạ của Đông Phương Sóc cũng không biết nói
nhỏ bên tai hắn điều gì, sau đó Đông Phương Sóc cũng đứng dậy rời đi.
Dù sao thì đại hội lần này cũng là do Săn Bảo tổ chức, vì vậy
việc Hiên Viên Diệp rời đi cũng không gây ra nhiều xáo trộn. Mọi người vẫn bình
thản ăn điểm tâm và uống rượu. Những đồ uống này là do Mạnh Phất Ảnh dùng nước
ép hoa quả với một số đồ ngọt khác làm thành, hương vị đương nhiên rất ngon.
Thái tử nhìn thấy Hiên Viên Diệp rời đi thì khóe miệng kéo
ra một tia cười lạnh, đôi mắt y nhìn thẳng về phía Mạnh Phất Ảnh, trong ý cười
còn ẩn chứa vài phần thăm dò tìm hiểu khác thường, nữ nhân này quả thực rất đặc
biệt.
Bạch Dật Thần thấy Hiên Viên Diệp rời đi thì không khỏi sửng
sốt, lại thấy Mạnh Phất Ảnh đang ngồi một mình, khóe miệng y nhịn không được mà
cong lên. Y từ từ đi tới đứng chắn trước mặt nàng.
Mạnh Phất Ảnh ngước mắt lên nhìn, khi thấy y, sắc mặt nàng
khẽ biến thành thâm trầm. Nhưng nàng chỉ quét mắt nhìn qua y một cái rồi cũng
không nói gì, bước qua y định đi sang một bên.
Thân mình Bạch Dật Thần khẽ động, y ngăn nàng lại, “Sao vậy?
Muốn tránh ta như vậy sao?” Trong mắt của y hiện rõ sự tức giận, trong giọng
nói nghe qua cũng thập phần lạnh như băng. Nữ nhân này vội vã muốn tránh y đến
thế sao?
“A, xem ra Bạch công tử không biết ý tứ là gì, xin phiền Bạch
công tử tránh đường cho ta đi!” Mạnh Phất Ảnh khẽ ngước mắt lên nhìn y rồi lạnh
giọng cười nói. Chẳng lẽ đến tận bây giờ y vẫn cho rằng nàng còn muốn đeo đuổi
y sao? Y đã hại nàng hết lần này đến lần khác, đầu tiên là cho thuốc mất trí nhớ
vào trong thuốc của nàng, sau đó lại thông đồng với Mạnh Như Tuyết để hạ mị dược
cho nàng và Hiên Viên Diệp. Chẳng lẽ y vẫn tưởng rằng sau những việc y đã làm
mà nàng còn cảm kích y sao? Thật đúng là buồn cười.
“Phất nhi, nàng có biết lần này ta thực sự rất nghiêm túc,
ta đối với nàng rất thật lòng không. Ta làm hết thảy mọi việc cũng đều là vì
nàng.” Bạch Dật Thần cố gắng áp chế cơn giận trong lòng, trên mặt cố nặn ra một
tia cười khẽ, y chậm rãi nói từng chữ từng chữ một.
“Vậy ta có thể cầu
xin Bạch công tử đừng vì ta mà làm mấy chuyện này nữa được không?” Sắc mặt Mạnh
Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, trong giọng nói đã càng nhiều lãnh ý. Nam nhân
này làm ra hết thảy những chuyện như vậy mà còn dám nói tất cả là vì nàng. Quả
nhiên cực kỳ đáng giận.
“Hơn nữa, đối với thực tâm mà Bạch công tử dành cho ta, ta
thật tình là không nhận nổi, thỉnh xin công tử hãy giữ lại cho bản thân mình
thì hơn.” Khóe môi nàng nhếch lên tỏ vẻ chế giễu. Thực tâm? Y là người như thế
mà còn có thực tâm sao? Nếu đối với nàng thật lòng thì nhất định sẽ không hại
nàng.
“Phất nhi, sao nàng lại tuyệt tình với ta như vậy? Những
chuyện trước kia là do ta không đúng, nhưng ta đã biết sai rồi. Ta cũng đã nghĩ
cách cứu vãn mọi chuyện nhưng chính nàng, chính nàng đã hủy bỏ hôn ước, lại còn
lợi dụng Bộ Kinh Vũ để tính kế với ta…” Ánh mắt Bạch Dật Thần lại bốc lên lửa
giận, giọng nói cũng tràn đầy giận dữ. Y hơi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng thở
ra một hơi rồi lại nói tiếp, “Việc lần này
nàng cũng có cái sai nhưng ta không muốn lại tiếp tục so đo chuyện quá
khứ nữa. Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện trước kia rồi bắt đầu lại có được
không?”.
Hả? Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên. Quên đi chuyện trước kia, bắt
đầu lại? Thật không ngờ y còn mặt dày nói ra được những lời thế này! Vào giờ khắc
này nàng không thể không bội phục y. Nàng bây giờ đã là Vương phi của Hiên Viên
Diệp rồi, dựa vào cái gì mà y dám đề nghị nàng bắt đầu lại với y? Y quá tự phụ
rồi.
“ Thật xin lỗi Bạch công tử, con người của ta vốn lòng dạ hẹp
hòi nên không thể quên được những chuyện trước kia, càng không thể cùng Bạch
công tử bắt đầu lại. Hơn nữa, những đồ ta không cần ta sẽ không bao giờ nhặt lại
một lần nữa, bởi vì nếu làm vậy thì ta sẽ thấy ghê tởm chính mình.” Mạnh Phất Ảnh
nhìn thẳng vào y, chậm rãi nói từng chữ từng chữ một, khóe môi còn nở nụ cười cực
kỳ xán lạn rực rỡ. Nàng thật sự không biết phải làm thế nào mới khiến nam nhân
này hết hy vọng với nàng. Lúc trước nàng đã biểu lộ rõ ràng lắm rồi mà, nam
nhân này tại sao còn tự đa tình đến tận bây giờ?
“Nàng…” Bạch Dật Thần chán nản, vẻ mặt y trong nháy mắt đã
trở nên u ám, lửa giận trong con ngươi rốt cuộc cũng không khống chế nổi mà
bùng phát ra ngoài, đôi tay y hung hăng siết chặt lại có vẻ muốn hướng về phía
Mạnh Phất Ảnh, nhưng khi thấy Bộ Kinh Vũ đang từ xa tiến lại gần thì y chỉ có
thể đè nén cơn giận xuống.
Hiên Viên Tinh nhìn thấy Bộ Kinh Vũ thì âm thầm thở ra một
hơi. Tuy nhìn bộ dạng của hắn là biết hắn thật sự không hề nhận ra nàng nhưng
nàng vẫn không cam lòng. Hắn rõ ràng nói hắn sẽ lấy nàng, chẳng lẽ là đùa sao?
Không, không thể nào! Nàng không tin hắn lại quên hết mọi chuyện như vậy.
Nàng vẫn chăm chú nhìn hắn, nhìn chiếc mặt nạ trên mặt hắn,
nhưng hắn dường như chẳng để ý gì đến nàng, một chút cũng không để ý. Dường như
hắn chỉ chú ý đến Mạnh Phất Ảnh.
Nàng siết chặt chiếc ly trong tay, hít một hơi thật sâu như
thể lấy thêm dũng khí rồi nhẹ nhàng chầm chập bước về phía Bộ Kinh Vũ.
Nàng đi rất chậm, trên mặt hiện lên vài phần chờ mong, cũng
có vài phần lo lắng và căng thẳng, nhưng lại âm thầm tự nói với chính mình:
Hiên Viên Tinh, ngươi sợ cái gì? Có gì mà phải sợ chứ? Là hắn phụ ngươi, ngươi
có tư cách chất vấn hắn, sợ hắn làm gì cơ chứ? ~ Nghĩ như vậy, bước chân của
Hiên Viên Tinh dần dần nhanh hơn một chút.
Rốt cuộc cũng đi tới bên cạnh Bộ Kinh Vũ, nàng đứng lại, đôi
mắt nhìn chằm chằm lên chiếc mặt nạ của hắn, cả đời nàng cũng không thể quên được
chiếc mặt nạ này.
Đêm đó, bởi vì thời tiết quá nóng nên nàng đi vào hoa viên
hóng mát. Vì mải mê hưởng thụ không khí mát mẻ nên nàng ngồi trong hoa viên rất
lâu, đến khi những cung viện khác đều đã tắt đèn thì nàng mới đứng dậy định về.
Có điều khi nàng vừa xoay người thì lập tức thấy ngay chiếc mặt nạ.
Nàng theo bản năng định kêu thật to nhưng hắn đã nhanh chóng
ôm nàng vào lòng, ngón tay thon dài của hắn bịt kín lấy miệng nàng. Thời khắc ấy,
nàng quên cả giãy dụa, quên cả kêu la, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ. Nàng lớn
đến như vậy nhưng chưa từng bị nam nhân nào ôm.
Mà lúc ấy lại là giữa đêm khuya, bị một nam nhân không rõ là
ai đột nhiên xuất hiện rồi ôm chặt lấy người, nàng lại không hề cảm thấy sợ
hãi, ngược lại, chỉ cảm thấy trong lòng mình nhộn nhạo không yên.
Hắn nói, “Hóa ra nàng rất biết nghe lời, không sợ ta giết
nàng sao?”.
Nàng ngước đôi đồng tử linh lợi lên nhìn hắn, theo bản năng
nói một chữ không.
“Khó gặp được một kẻ biết nghe lời như thế này, hơn nữa lại
còn là một nữ nhân xinh đẹp, nếu không cướp sắc thì thật sự đáng tiếc! Ha ha
ha…” Người đó bật cười thành tiếng, tiếng cười của hắn mang theo bảy phần tà
khí ba phần lưu manh nhưng lại cực kỳ dễ nghe.
Kỳ quái là, nàng lúc ấy nghe thấy lời này của hắn mà cũng
không sợ hãi. Nàng nghĩ, khi đó, có thể nàng đã điên rồi, hoặc đã bị dọa đến mức
hồ đồ. Tóm lại là nàng không những không sợ hãi chút nào mà còn ngây ngốc hỏi lại,
“Cướp thế nào?”
Nàng nghĩ đầu óc nàng khi đó bị hư mất rồi, nếu không tại
sao lại hỏi ra một câu như vậy. Về sau, khi nghĩ lại, nàng không khỏi cảm thấy
ngại ngùng, nàng lúc đó nói ra câu kia chẳng khác nào dụ dỗ người ta.
“Cướp thế nào à?” Lúc ấy hắn cũng không khỏi sửng sốt. Hắn
liền cúi đầu, hiển nhiên là muốn hôn nàng. Chỉ tiếc hắn đang mang mặt nạ cho
nên tiếp xúc với gương mặt nàng chỉ là chiếc mặt nạ lạnh lẽo. Bất quá, ở trên mặt
nạ vẫn chừa ra một khe hở chỗ môi, có lẽ là để hô hấp.
Cho nên, môi của hắn vẫn miết lên môi của nàng.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình lúc đó như bị một thứ gì đó
xẹt qua, cả người nàng tê rần rồi mỗi lúc một trở nên mềm nhũn. Nàng không biết
lúc đó hắn liệu có cảm giác giống như nàng hay không. Nhưng mà nàng cảm giác được
cánh tay hắn ôm nàng càng lúc càng siết chặt.
Sau đó nàng lại thấy hắn cười nói, “Cũng không tồi.” Giọng
nói của hắn vẫn mang theo mười phần tà khí nhưng hình như hơi khàn khàn và có một
chút khác thường. Lúc đó nàng còn không hiểu chuyện và cũng đang bị mê hoặc nên
cũng không thấy có gì bất thường. Nàng chỉ mở to hai mắt mê muội nhìn hắn. Nàng
cũng không biết dáng vẻ đó của nàng trông mê người thế nào.
“Nàng còn nhìn ta bằng vẻ mặt chờ đợi như vậy thì ta sẽ lại
hôn nàng đấy.” Hắn nhìn nàng cười khẽ, trong tiếng cười đó hình như cũng có
chút mong đợi.
Lúc này nàng mới có phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ
lên, ý thức được chuyện mình vừa mới làm, nàng ảo não nói, “Ngươi buông ta
ra.”.
“Ồ, tại sao lại muốn ta buông nàng ra? Nàng vừa rồi không phải
còn muốn dụ dỗ ta, không phải đang chuẩn bị hiến thân luôn cho ta đấy sao?” Hắn
vẫn khư khư ôm nàng mà không mảy may có ý định buông tay, ngữ khí trong lời nói
của hắn cũng càng thêm không đứng đắn.
Nàng là công chúa nên chưa bao giờ nghe được những lời nói
như vậy. Lúc vừa rồi vốn dĩ là do không còn lòng dạ nào mà phản ứng, bây giờ lại
bị nói thành cố ý dụ dỗ hắn, lại còn cái gì mà định hiến thân cho hắn nữa chứ?
Trong lòng nàng không khỏi tức giận phừng phừng. Có điều nàng cũng không có
cách nào nói lại hắn, chỉ có thể nhắc lại, “Ngươi buông ta ra.”.
“Không buông! Đang ôm thoải mái như vậy sao phải buông ra chứ?
Ta định cứ như vậy ôm nàng về giúp ta nấu cơm rồi làm ấm giường, chắc hẳn là tốt
lắm!” Trong nụ cười lưu manh của hắn lại có chút mong ngóng.
Nhưng giờ phút này nàng chỉ âm thầm sốt ruột nên không nhận
ra được sự khác thường trong lời nói của hắn. Nghe hắn nói thế, trong lòng nàng
lại càng thêm tức giận. Nàng là nữ tử còn chưa lấy chồng, sao hắn có thể khi dễ
nàng như vậy? Dưới tình thế cấp bách, đôi mắt linh lợi của nàng không khỏi tuôn
ra mấy giọt nước mắt.
Ngón tay thon dài của hắn đụng tới những giọt nước mắt nóng ấm
thì cứng đờ, hắn vội vàng giúp nàng lau lau nước mắt rồi ảo não nói, “Ta chỉ
nói giỡn thôi mà, nàng đừng cho là thật. Đừng coi là thật đấy nhé!”.
Có điều khi nghe hắn nói xong thì nàng lại càng khóc nhiều
hơn. Đừng coi là thật là sao, rốt cuộc hắn có ý gì?
“Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa. Nàng ở đâu?Để ta đưa
nàng về.” Hắn luống cuống tay chân muốn dỗ dành nàng. Lúc này nàng mới ngừng
khóc và chỉ cho hắn chỗ nàng đang ở. Hắn vẫn ôm nàng rồi thân mình chợt lóe
lên, trong phút chốc đã đưa nàng về đến cung viện.
Nàng kinh hãi trợn mắt há mồm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm
vào hắn đầy vẻ kinh ngạc pha lẫn bội phục.
“A, lại muốn dụ dỗ ta?” Hắn thấy nàng nín khóc liền tiếp tục
trêu ghẹo.
Nàng không để ý đến hắn nữa mà định bước vào phòng, hắn lại
đột nhiên giữ nàng lại.
“Chi bằng ta cưới nàng nhé.” Hắn ngây người nhìn nàng rồi đột
nhiên nói, trong lời nói dường như có phần nghiêm túc, lại có ý tìm hiểu thăm
dò.
Nàng hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt mở lớn hết cỡ khó tin nhìn
hắn. Nam nhân này nói muốn cưới nàng? Nàng không nghe lầm chứ?
Tuy rằng vừa rồi hắn còn nói năng ngọt xớt, còn khiến nàng tức
giận mà khóc, còn khiếm nhã với nàng, thế mà lúc này khi nghe hắn nói xong,
trong lòng nàng bỗng cảm thấy có phần vui sướng, có điều trong lúc nhất thời
quá mức kinh ngạc nên nàng cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Đây là tín vật đính ước của ta, nàng chờ ta đến cưới nhé!”
Hắn thấy nàng không trả lời thì trong mắt lộ vẻ thất vọng. Hắn nhanh chóng gỡ
miếng ngọc bội trên người xuống rồi nhét vào tay nàng, vừa nhét vừa vội vàng
nói. Nói xong, hắn cũng không chờ nàng trả lời đã vội vã bỏ đi, tựa hồ sợ bị
nàng cự tuyệt. Ngọc bội kia là vật bên người hắn suốt hai mươi năm, là dấu hiện
cho thân phận của hắn.
Hắn tưởng nàng sẽ biết, nhưng nàng lại cố tình không chú ý tới.
Ba năm, đảo mắt một cái đã ba năm rồi, nhưng đoạn ký ức kia nàng vẫn khắc cốt
ghi tâm như thể mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Nhưng nam nhân này hình như đã sớm
quên đi mọi chuyện.
Ba năm, nàng đợi hắn suốt ba năm. Ba năm chờ đợi, kết quả lại
thành công dã tràng.
Lúc này, nàng cứ đứng lặng bên cạnh hắn nhưng hắn vẫn không
nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt. Khóe môi nàng hơi nhếch lên nở ra một tia
cười khổ, hóa ra tại nàng vọng tưởng, nàng rốt cuộc còn hy vọng xa vời điều gì
nữa đây?
Bộ Kinh Vũ rốt cuộc cũng phát hiện bên cạnh mình có người, hắn
đưa mắt nhìn sang, khi thấy nàng, hắn liền nghi hoặc hỏi, “Tiểu thư, có chuyện
gì không?”.
Hiên Viên Tinh nghe thấy hắn hỏi thì thân mình lập tức cứng
đờ, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn cũng chứa đầy tức giận. Hắn gọi nàng là
tiểu thư, còn hỏi nàng có chuyện gì không?
“Ngươi…” Môi Hiên Viên Tinh khẽ run lên, nàng âm thầm thở ra
một hơi rồi thấp giọng hỏi hắn, “Ngươi không hề nhớ ta một chút nào sao?”.
Con ngươi dưới lớp mặt nạ nổi lên một tia nghi hoặc, hắn khẽ
nói, “Thực xin lỗi, ta không hiểu ý của tiểu thư.”. Giọng nói của hắn có vẻ đã
được đè nén lại, rõ ràng đó không phải là giọng nói thật của hắn.
Khóe môi Hiên Viên Tinh lại nhếch lên cười khẽ. Không nhớ rõ
sao? Chẳng lẽ một chút cũng không nhớ ư? Không hiểu ý của nàng? Ha ha ha, buồn
cười, rất buồn cười.
Trước kia nàng không biết thân phận của hắn, chỉ biết chiếc
mặt nạ này. Nhưng hiện tại nàng đã biết, hóa ra hắn chính là Bộ Kinh Vũ tiếng
tăm lẫy lừng. Người có thân phận như hắn thì người khác không thể dễ dàng giả mạo
được. Tuy rằng bây giờ giọng nói của hắn có chút không giống nhưng nàng nghe ra
hắn đang cố tình che dấu giọng nói thật của mình.
“Xin lỗi đã quấy rầy.” Hiên Viên Tinh cười nhạt một tiếng
nhưng không ngăn nổi sự chua xót. Sự tình đã đến nước này thì nàng quả thực đã
hết hy vọng rồi, hoàn toàn hết hy vọng. Người nàng chờ đợi ba năm giờ đang đứng
trước mặt nàng nhưng không nhận ra nàng. Nàng còn tiếp tục lừa gạt mình đến bao
giờ nữa?
Bàn tay siết chặt lại, nàng nắm thật chặt miếng ngọc bội trong
tay một chút cũng không buông lơi. Nàng cười lạnh tự giễu chính bản thân mình.
Nàng buông hay không buông tay liệu còn quan trọng hay sao? Người đã quên, ngọc
bội còn để làm gì nữa?
“Này…” Nàng vừa định đem ngọc bội trả lại cho hắn thì hắn đã
tiến lên phía trước vài bước. Đôi mắt của hắn chỉ nhìn chăm chú vào Mạnh Phất Ảnh
ở phía bên kia.
Hiên Viên Tinh cũng nhìn theo hắn, nàng thấy Bạch Dật Thần
đang ngăn cản trước mặt Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt y rất u ám và phẫn nộ, có vẻ như
đang hận không thể giết Mạnh Phất Ảnh ngay tức khắc.
Hiên Viên Tinh không khỏi lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh, cũng bất
chấp cả việc phải trả lại ngọc bội cho hắn, nàng vừa định bước tới giải vây cho
Mạnh Phất Ảnh thì Bộ Kinh Vũ đột nhiên ngăn cản nàng.
Hiên Viên Tinh hơi giật mình, trong lòng âm thầm vui sướng,
chẳng lẽ hắn…
“Không cần qua đó, y không dám làm gì đâu!” Nhưng, đôi mắt của
Bộ Kinh Vũ vẫn nhìn chăm chú vào Mạnh Phất Ảnh như lúc trước, hắn lạnh giọng
nói với nàng.
Hiên Viên Tinh ngẩn ra, nàng lại liếc mắt nhìn hắn, giờ khắc
này, lòng của nàng thật sự đã chết rồi.
Ở chỗ của Mạnh Phất Ảnh, Bạch Dật Thần lúc này hình như đã
thẹn quá hóa giận.
“Mạnh Phất Ảnh, nàng đừng ở trước mặt ta mà giả bộ thanh
cao, nàng cũng đã cho Hiên Viên Diệp đụng vào người rồi, giờ còn giả bộ làm gì
nữa?” Bạch Dật Thần lúc này hiển nhiên là tức giận đánh mất lý trí, nghĩ đến lời
nói vừa nãy của Hiên Viên Tinh thì lửa giận trong lòng lại không ngừng bốc lên,
hai tròng mắt y hung hăng nhìn về phía bụng của Mạnh Phất Ảnh.
“A!” Mạnh Phất Ảnh ngớ ra rồi lập tức bật cười thành tiếng,
nàng nhìn Bạch Dật Thần mà không khỏi cảm thấy buồn cười, bờ môi đỏ mọng khẽ mấy
máy, “Chàng là phu quân của ta, ngươi không cảm thấy lời nói vừa rồi của ngươi
quá mức buồn cười sao?”. Đầu óc của nam nhân này có phải là có vấn đề rồi
không? Nàng và Hiên Viên Diệp là phu thê, những chuyện như vậy cũng là bình thường
mà.
“Ý của nàng là hắn đã đụng chạm vào người nàng rồi sao? Hắn
thật sự muốn nàng rồi ư?” Bạch Dật Thần cứng người lại, trong con ngươi càng lộ
ra tia ngoan tuyệt, y lại thấp giọng quát, bàn tay giơ lên như muốn bẻ gãy cổ
tay Mạnh Phất Ảnh, nhưng nhìn thấy Bộ Kinh Vũ ở bên kia đang bước đến gần, y
đành buông tay ra.
Mạnh Phất Ảnh vừa âm thầm lắc đầu vừa trừng mắt liếc y. Nói
chuyện với người này thật sự quá vất vả, không ngờ lại khiến y nổi điên. Mạnh
Phất Ảnh không muốn nói chuyện với y nữa, nàng xoay người muốn đi về hướng ngược
lại.
Nhưng thân hình cao lớn của Bạch Dật Thần một lần nữa lại chặn
trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chặp vào nàng, hận không thể
ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức, y hỏi lại lần nữa, “Hắn thật sự muốn nàng
rồi sao? Nàng thật sự đã có…?”. Đôi mắt của y lại nhìn chăm chú vào bụng nàng,
trong con ngươi ẩn chứa vài phần thị huyết và ngoan tuyệt.
“Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến Bạch công tử.”
Trên mặt Mạnh Phất Ảnh cũng hiện ra vài phần tức giận, nam nhân này quả thực
không thể nói lý lẽ.
“Không liên quan gì đến ta? Nàng dám nói không liên quan gì
đến ta ư? Nàng vốn dĩ là thê tử của ta, nàng còn dám nói không liên quan gì đến
ta sao?” Bạch Dật Thần lại rống lên, bất quá, y vẫn cật lực đè nén giọng nói của
mình, nhưng lửa giận trong hai tròng mắt thì không ngừng bốc lên ngùn ngụt. Y
giống như kẻ bắt quả tang thê tử của mình đã hồng hạnh vượt tường.
Mạnh Phất Ảnh hơi nhăn mày lại, khóe môi nhếch lên lạnh lùng
thốt ra từng chữ, “Ngươi nói nghe hay lắm, nhưng đó không phải sự thực. Sự thực
ta bây giờ là vương phi của Hiên Viên Diệp, là thê tử của chàng, không phải của
ngươi. Trước kia không phải, bây giờ không phải, về sau tuyệt đối cũng không phải,
vĩnh viễn đều không phải. Cho nên ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ kia đi!” Nàng hơi ngừng
lại một chút, thấy sắc mặt Bạch Dật Thần càng thêm u ám, nàng lại mở miệng một
lần nữa chậm rãi nói, “Bạch công tử xin hãy tự trọng, đừng quấn lấy ta nữa. Nói
thật, ta bây giờ đối với Bạch công tử chỉ cảm thấy phiền chán hết sức.”.
“Nàng…” Bạch Dật Thần hoàn toàn chán nản, thân mình hơi hơi
run rẩy một chút, hai tròng mắt trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào nàng, y lại
ngoan cố nói, “Mạnh Phất Ảnh, nàng cho rằng Hiên Viên Diệp thực sự thích nàng
sao? Hắn chẳng qua vì cái truyền thuyết kia thôi. Hiện giờ Mạnh Như Tuyết đã
thành bộ dạng thế kia rồi cho nên nhất định không phải là người trong truyền
thuyết. Như vậy, nữ nhân trong truyền thuyết đó chính là nàng. Hiên Viên Diệp
chắc chắn đã biết điều này từ lâu rồi cho nên mới cưới nàng. Nàng cho rằng hắn
thật sự thích nàng sao? Ha ha, hắn chỉ lợi dụng nàng thôi. Chờ hắn chiếm được
thiên hạ xong nhất định sẽ bỏ nàng. Nàng cho rằng với bộ dạng này của nàng thì
hắn sẽ thích nàng sao?”.
“Ta cam tâm tình nguyện để chàng lợi dụng, có điều, chuyện
này hình như cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, không phải sao?” Hai mắt Mạnh
Phất Ảnh hơi trầm xuống, Hiên Viên Diệp đối với nàng thật tâm hay giả vờ tự
nàng có thể phân biệt, một câu nói của người khác đâu dễ dàng thay đổi được.
Nam nhân này muốn dùng cớ đó để châm ngòi ly gián sao, thật quá buồn cười.
“Mạnh Phất Ảnh, hóa ra ngươi lại là loại nữ nhân lả lơi ong
bướm. Trước kia ngươi câu dẫn ta, bây giờ lại câu dẫn Hiên Viên Diệp. Hừ, thật
đúng là vô sỉ!” Bạch Dật Thần bị nàng nói cho đến nỗi không còn gì để nói thì
không khỏi tức giận mắng mỏ, giờ phút này y còn cần gì đến phong độ nữa chứ?
“Ồ, trước kia ta có câu dẫn ngươi sao? Ta nhớ rõ những việc
ta làm trước kia đều khiến ngươi ghê tởm, làm ngươi ghét bỏ, chẳng lẽ không
đúng sao?” Đầu lông mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lại, nhìn gương mặt đầy tức giận
của y, nàng nhẹ giọng cười nói.
Lúc trước, nàng là một kẻ ngốc đeo đuổi theo y, như vậy mà
cũng gọi là câu dẫn sao? Khi đó, chẳng phải nàng luôn bị Mạnh Như Tuyết làm cho
thê thảm khốn đốn hay sao, lúc đó chẳng phải nam nhân này càng lúc càng chán
ghét nàng hay sao?
“…” Bạch Dật Thần bị nàng nói vậy thì không phản bác được
gì. Nghe ý tứ của nàng thì có vẻ trước kia nàng đã cố ý giả bộ để khiến y chán
ghét, trên mặt y càng lúc càng hiện lên vẻ âm lãnh.
“Mạnh Phất Ảnh, ngươi điên rồi! Hóa ra ngươi luôn dùng bộ dạng
này để lừa ta…” Bạch Dật Thần là người tự phụ đến mức nào, nghĩ đến chuyện Mạnh
Phất Ảnh luôn luôn lừa gạt y thì hai mắt trở nên đỏ ngầu.
“Ta không nói thế, là ngươi tự hiểu vậy thôi.” Mạnh Phất Ảnh
nhún nhún vai tỏ ý buồn cười. Nàng thật sự rất hy vọng mọi chuyện trước kia đều
là do nàng giả bộ để lừa y, nam nhân này căn bản không đáng để yêu. Mạnh Phất Ảnh
trước kia quả thực quá ngốc.
Bạch Dật Thần tức đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, con
ngươi nhìn về phía nàng giờ phút này không chỉ tràn đầy tức giận mà còn có cả
sát ý. Nếu không phải chỗ này bây giờ đang có nhiều người, nếu không phải Bộ
Kinh Vũ đang nhìn chằm chằm về hướng này
thì y sợ sẽ ra tay bóp chết nàng ngay tức khắc. Vốn dĩ y còn tưởng rằng Mạnh Phất
Ảnh đối với y ít nhất còn có cảm tình, trong lòng vẫn còn tình yêu, nhưng… Y vẫn
cho rằng Mạnh Phất Ảnh làm như vậy là cố ý muốn y vì nàng mà tức giận. Nhưng hiện
tại, nàng nói cảm tình lúc trước với y chỉ là lừa gạt, nàng muốn y chán ghét
nàng để giải trừ hôn ước, y há có thể không tức giận được sao?
“Mạnh Phất Ảnh, ngươi đừng vội đắc ý! Ta tuyệt đối không
buông tha cho ngươi đâu.” Giờ khắc này Bạch Dật Thần cũng chẳng cần ngụy trang
nữa, cũng không giả bộ tỏ vẻ yêu nàng nữa, y trực tiếp ngoan thanh quát lớn,
“Ngươi đừng hối hận! Ta tuyệt đối sẽ không buông tay! Thứ mà ta không chiếm được
thì ta nhất định sẽ phá hủy nó.”.
“Hừ, không phải ngươi vẫn luôn làm như vậy sao?” Mạnh Phất Ảnh
nheo mắt lại. Bạch Dật Thần, ngươi cuối cùng cũng chịu lộ bộ mặt thật rồi sao?
Kỳ thật, ngay từ đầu không phải y đã có mục đích như vậy rồi sao? Hừ, trước kia
ngươi chẳng phải cũng chỉ là giả tình giả ý thôi sao? Bây giờ không cần giả vờ
nữa rồi.
Bạch Dật Thần hơi sửng sốt một chút, y chăm chú nhìn vào bụng
Mạnh Phất Ảnh, sát ý ngoan tuyệt hiện lên rõ ràng trong đôi mắt. Y nhếch khóe
môi lên gằn từng tiếng, “Dù ngươi có thật sự mang hài tử của hắn thì ta tuyệt đối
cũng sẽ không để cho ngươi sinh ra nó.”.
Mạnh Phất Ảnh quắc mắt nhìn y, con ngươi lạnh như băng lộ ra
sự ngoan tuyệt đâm thẳng vào lòng người. Nàng trăm triệu lần cũng không ngờ Bạch
Dật Thần lại nói ra những lời như thế.
Cho dù lúc này nàng không mang thai bé cưng nhưng không ngờ
nam nhân độc ác này ngay cả một đứa trẻ chưa thành hình cũng không bỏ qua.
“Tốt! Tốt lắm!” Nàng chậm rãi gật đầu, đôi môi đỏ mọng hé mở
lạnh lẽo gằn từng chữ từng chữ một, “Bạch Dật Thần, ngươi đã không muốn buông
tay thì ta sẽ theo bồi ngươi đến cùng. Ta sẽ khiến ngươi phải trả giá thật đắt
vì những lời này. Ta sẽ từ từ cướp đi từng thứ của ngươi, hết thảy mọi thứ, kể
cả kiêu ngạo của ngươi!”.
Lời nói của nàng rất nhẹ, rất nhẹ nhưng lại mang theo một cỗ
ngoan tuyệt khiến người ta kinh hãi. Đối với một kẻ tàn nhẫn thế này thì nàng
cũng chẳng còn gì phải cố kỵ cả. Hơn nữa, nàng biết nếu nàng không toàn lực phản
kích thì ngày sau nàng và Hiên Viên Diệp sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Dù sao Bạch Dật Thần cũng không phải Mạnh Như Tuyết. Mạnh
Như Tuyết tuy thông minh và độc ác nhưng lại không có thế lực hùng hậu đứng đằng
sau lưng như Bạch Dật Thần. Do vậy, Bạch Dật Thần mới thực sự là kẻ đáng ngại.
“Phải không? Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh lớn đến mức
nào! Ngươi cho rằng thông đồng với Hiên Viên Diệp thì hay lắm sao? Hừ, người
khác sợ hắn, nhưng ta thì không.” Bạch Dật Thần vừa trào phúng vừa khinh thường
nói.
“Đối với loại tiểu nhân hèn hạ như ngươi mà cần đến Điện hạ
phải ra tay sao?” Mạnh Phất Ảnh trào phúng đáp trả lại y, nàng liếc mắt một cái
rồi lạnh giọng nói, “Ngươi cũng chỉ xứng để ta giết thời gian cho đỡ nhàm chán
thôi.”.
Nàng biết Bạch Dật Thần không thể chịu nổi khi người khác
khích bác y, mà nàng hiện tại lại đang cố tình muốn chọc y, như vậy sẽ khiến y
rối rắm mà làm ra những chuyện không thể khống chế.
“Ngươi…” Bạch Dật Thần bị nàng làm cho tức giận đến mức mặt
xanh lét. Y vừa định nói thêm gì nữa thì thủ hạ ở phía sau đã tiến tới. Gã này
vừa nhìn thấy gương mặt âm lãnh của Bạch Dật Thần thì không khỏi run lẩy bẩy,
“Chủ tử, ngân phiếu đã mang đến đủ rồi.”.
“Ha ha ha…” Bạch Dật Thần nghe gã kia nói xong thì cúi đầu
cười khẽ. Y nhìn Mạnh Phất Ảnh bằng vẻ mặt vô cùng đắc ý, “Mạnh Phất Ảnh, không
phải ngươi thích thứ kia lắm sao? Ngươi có thể cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ
cho ngươi sờ thử một chút xem cảm giác thế nào?”.
Mạnh Phất Ảnh cười thầm trong bụng. Sờ một chút? Nếu nàng muốn
sờ thì sờ bao nhiêu cũng có, bao lâu cũng được, cần gì phải cầu xin y? Hơn nữa
nàng chính là người đích thân kiểm tra những thứ này.
“Ta cũng chẳng xa lạ gì mấy thứ đó. Tốt nhất Bạch công tử
nên nhanh chóng mang về nhà kẻo không cẩn thận lại làm vỡ thì cả tiền lẫn vật đều
chẳng còn gì.” Mạnh Phất Ảnh khoát khoát tay áo nói, vẻ mặt cực kỳ bình thản.
“Không xa lạ gì ư? Hừ.” Bạch Dật Thần hừ lạnh một tiếng,
“Lúc đầu chẳng phải ngươi còn đòi mua nó sao? Hiên Viên Diệp không đủ bạc để
mua cho ngươi nên ngươi phải nói như vậy để tự an ủi mình sao? Tốt nhất, bây giờ
tranh thủ lúc ta chưa mang về thì tới mà xem vài lần, bằng không đợi lát nữa muốn
nhìn cũng chẳng còn cơ hội mà nhìn đâu.” Bạch Dật Thần càng thêm đắc ý, dù sao
lúc nãy Mạnh Phất Ảnh cũng kêu thích nó, nếu vừa rồi Hiên Viên Diệp có đủ bạc
thì chắc đã mua được cho nàng rồi. Cho nên bây giờ y càng cố ý muốn khoe ra trước
mặt Mạnh Phất Ảnh.
“Đúng vậy! Ngươi không ăn được nho thì nói nho xanh, hiện tại
bảo bối kia đã thuộc về đại ca của ta, dù ngươi có muốn cũng chẳng được nữa rồi.”
Bạch Dật Vũ cũng đi tới phụ họa theo lời nói của Bạch Dật Thần.
“Đi thôi Vũ nhi, đem bảo bối đại ca mua bằng hai ngàn năm
trăm vạn lượng bạc này về nhà!” Bạch Dật Thần liếc nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi cố ý
cao giọng đắc ý. Trông y giống như một tướng quân chiến thắng khải hoàn trở về,
hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang, Mạnh Phất Ảnh nhìn y mà càng thấy buồn cười
trong lòng.
Không phải chỉ là mấy bình hoa thôi sao? Nhìn bộ dáng đắc ý
của y kìa…
Có điều những người khác khi nhìn thấy Bạch Dật Thần thì đều
tỏ vẻ ngưỡng mộ và có phần đố kỵ. Bạch Dật Thần và Bạch Dật Vũ thấy vậy thì
càng thêm kiêu ngạo.
“Đây là hai ngàn năm trăm vạn lượng bạc, kiểm tra cẩn thận
đi.” Bạch Dật Thần đưa ngân phiếu cầm trong tay cho Bộ Kinh Vũ, y vừa đắc ý vừa
ngông cuồng nói với hắn.
Bộ Kinh Vũ đeo mặt nạ nên không nhìn rõ biểu hiện trên mặt.
Hắn không cầm lấy ngân phiếu mà chỉ nhìn hắc y nhân ở phía sau một cái, trầm giọng
nói, “Thu ngân phiếu đi!” Hắn thậm chí còn chẳng thèm để ý đến người đưa, ánh mắt
cũng không liếc nhìn ngân phiếu lấy một khắc, có vẻ như chẳng thèm coi đống
ngân phiếu kia ra gì.
Vẻ mặt đắc ý của Bạch Dật Thần hơi cứng đờ, y thật không ngờ
Bộ Kinh Vũ lại tỏ thái độ như vậy, nhưng y cũng chẳng để tâm đến điều này làm
gì.
“Từ giờ khắc này, bình hoa đây chính là của Bạch công tử,
không liên quan gì đến Săn Bảo. Sau này dù có chuyện gì phát sinh cũng không
quan hệ gì đến Săn Bảo. Bạch công tử hiện tại có thể lấy đồ về, Săn Bảo chúng
ta còn dùng bàn bên này để bày những đồ vật khác.” Bộ Kinh Vũ nhìn Bạch Dật Thần
một cái rồi lạnh giọng nói từng chữ, trong giọng nói của hắn cũng không có tí
chút cảm xúc nào, đông cứng và lạnh lẽo như băng. Nhưng đôi mắt hắn lại liếc về
phía Mạnh Phất Ảnh ở bên này.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn ra không kịp phản ứng, Bộ Kinh Vũ này có
ý gì vậy?
Lời hắn vừa nói cũng không phải do nàng phân phó, hơn nữa
khi hắn nhìn về phía nàng rõ ràng mang theo vài phần ám chỉ.
“Tốt, thứ này từ giờ là của bản công tử.” Bạch Dật Thần cũng
không chú ý mấy đến sự khác thường của Bộ Kinh Vũ, y lại đắc ý lên tiếng.
“Công tử, bây giờ mang đi được chưa ạ?” Người bên cạnh y cẩn
thận hỏi.
Bạch Dật Thần hơi sững người một chút. Y nhìn về phía Mạnh
Phất Ảnh, khóe môi kéo lên một nụ cười khẽ đầy thâm ý rồi đột nhiên nói, “Làm
gì mà gấp đến vậy? Đi tìm cái bàn đến đây! Bổn công tử sẽ trưng bày ngay tại chỗ
này, để mọi người ai ai cũng được chiêm ngưỡng, cho những người thích nó một cơ
hội…” Lời của y hơi dừng lại, nhưng ý tứ đằng sau câu nói kia thì Mạnh Phất Ảnh
đương nhiên hiểu rõ. Đôi mắt khẽ chớp lên, nàng đột nhiên hiểu ý của Bộ Kinh
Vũ.
Bạch Dật Thần rõ ràng muốn khoe khoang với nàng. Chuyện này…
thật hết sức buồn cười.
Thủ hạ của y nhanh chóng đặt một cái bàn ở bên cạnh khán đài
rồi đem từng bình hoa cẩn thận đặt lên đó.
“Ha ha ha, đại ca, bình hoa này thật sự rất đẹp! Cảm giác
khi chạm vào rất tuyệt vời!” Bạch Dật Vũ vừa sung sướng vuốt bình hoa vừa nói,
nàng ta cũng cố ý quét mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh một cái.
“Ừ, đúng là tuyệt không còn gì để nói.” Tay Bạch Dật Thần
cũng chạm lên bình, cảm giác được thân bình không chỉ bóng loáng mà còn nhẵn nhụi,
y cũng nhịn không được mà lên tiếng khen ngợi, trong con ngươi lại thập phần
sung sướng. Thứ này thật tinh xảo! Xem ra bỏ từng đó bạc cũng đáng. Đây đích thực
là bảo vật.
Vật hiếm có thế này y tin tưởng sẽ không thể có cái thứ hai.
Vậy thì chờ y thưởng thức chán sẽ đem bán chúng đi. Đến lúc đó y sẽ bán từ từ từng
chiếc một, bán như vậy thì giá không cao nên tin chắc sẽ có người muốn mua.
Y là loại người nào chứ, y chính là một tay buôn thiên tài.
Bạch Dật Thần y chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn cả.
Hai mắt lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, y nhếch môi lên nói
đầy thâm ý, “Vừa rồi không phải Vương phi đã nói rất thích hay sao? Chỉ tiếc Điện
hạ không có đủ bạc. Nếu Vương phi thực sự thích thì ta sẽ để Vương phi đến gần
nhìn một chút cho thỏa…” Lời này của y ngoài mặt thì có vẻ rộng lượng nhưng thực
chất là chửi bới Hiên Viên Diệp và đề cao bản thân.
Mạnh Phất Ảnh khẽ nhướng mắt lên một chút nhưng ngay lập tức
cụp mi xuống, ánh mắt cũng ẩn chứa một tia tinh quang. Bạch Dật Thần không phải
muốn khoe khoang sao? Không phải rất đắc ý sao? Được, vậy kế tiếp nàng cũng muốn
nhìn xem y còn đắc ý nổi không?
Lúc này Bạch Dật Vũ đang đứng trước bàn sung sướng nhìn bình
hoa. Nhìn hoa văn sống động trên bình, nàng ta nhịn không được mà thở dài, “Đại
ca, huynh xem xem, hoa văn trên này được vẽ y như thật.”.
“Đúng vậy.” Trong mắt Bạch Dật Thần cũng lộ ra vài phần ngưỡng
mộ. Y đã sớm chú ý đến điều này nên mới cảm thấy đáng giá để bỏ bạc ra.
Người khác tuy rằng hâm mộ nhưng không ai dám tiến lại gần.
Dù sao đó cũng là đồ đắt tiền, nếu có gì sơ xuất cũng không tránh khỏi phải bồi
thường đến tán gia bại sản.
“Thực sự đẹp đến như vậy sao?” Công chúa Đạt Hề lại chẳng để
ý đến điều này. Ả lắc lắc cái eo đi về phía trước bàn bày bình hoa, dường như
muốn chạm thử một chút.
“Ngươi tránh xa một chút! Nếu làm hư thì ngươi đền nổi
không?” Bạch Dật Vũ hung hăng nhìn công chúa Đạt Hề một cái, sau đó dùng tay gắt
gao bảo hộ mấy chiếc bình. Vừa nói chuyện, nàng ta còn liếc nhìn về phía Mạnh
Phất Ảnh hừ lạnh một cái, “Còn cả ngươi nữa. Hừ, cho dù đại ca có lòng tốt muốn
cho ngươi sờ thử thì ngươi cũng đừng có mơ.”.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi lóe lên khi thấy Bạch Dật Vũ đang
tựa cả thân mình lên chiếc bàn lớn, hai tay dang rộng ra cật lực bảo vệ mấy chiếc
bình.
Mà giờ khắc này, công chúa Đạt Hề Tĩnh lại ở bên trái của Bạch
Dật Vũ. Bạch Dật Vũ nhìn về phía nàng rồi lại nhìn công chúa Đạt Hề Tĩnh một
cách đề phòng. Giờ phút này, nàng ta hơi nghiêng người một chút, toàn bộ trọng
tâm đã đổ dồn lên chiếc bàn kia.
Khóe môi Mạnh Phất Ảnh hơi nhếch lên cười khẽ, nàng liếc
nhìn Bộ Kinh Vũ một cái, ngón tay khẽ nhúc nhích âm thầm ra ám hiệu với hắn.
Nàng vừa mới nhớ đến ánh mắt của Bộ Kinh Vũ, đột nhiên nhận
ra Bộ Kinh Vũ này không phải người nào khác mà chính là Phi Ưng. Hóa ra Săn Bảo
là do Hiên Viên Diệp dựng nên. Ha ha, nếu là Phi Ưng thì chắc chắn sẽ hiểu ám
thị của nàng.
Quả nhiên, trong con ngươi dưới lớp mặt nạ hiện lên tia cười
khẽ…
Mạnh Phất Ảnh ngồi trên ghế dựa hơi hơi nghiêng người một
chút. Không biết vì nguyên nhân gì mà chân ghế dựa đột nhiên bị gãy. Chiếc ghế
hiển nhiên sẽ bị đổ xuống.
“Ai da.” Mạnh Phất Ảnh không khỏi thét lên kinh hãi. Nghe thấy
tiếng kêu, tất cả mọi người cùng đồng loạt hướng sự chú ý về phía nàng, mà Phi
Ưng đứng một bên đã nhanh như cắt đỡ lấy chiếc ghế.
Khi Phi Ưng vọt đến chỗ Mạnh Phất Ảnh thì bàn chân khẽ nâng
lên tựa như vô tình đá một viên đá vào chân của Bạch Dật Vũ. Mọi người đều đổ dồn
sự chú ý về phía Mạnh Phất Ảnh và cả Bộ Kinh Vũ vừa mới phi thân tới cứu Mạnh
Phất Ảnh nên đương nhiên sẽ không có một ai nhìn thấy hành động vừa rồi của Bộ
Kinh Vũ.
“Ai da.” Tiếng kêu đau đớn thất thanh của Bạch Dật Vũ đột
nhiên vang lên. Cùng với tiếng kêu của nàng ta là một loạt tiếng động kinh tâm
động phách xé toạc bầu không khí.
Có thể không kinh tâm động phách được sao? Đây chính là…
�c�-�y��
` góp vui một chút!
“Được, nàng ra giá đi. Nếu hoàng huynh của nàng không đủ bạc
thì bổn vương sẽ cho mượn.” Thái tử cực kỳ ôn nhu nói.
“Vẫn là Thái tử tốt với Tĩnh nhi nhất!” Đạt Hề Tĩnh nghe thấy
Thái tử nói vậy thì trong lòng vui sướng như mở cờ, ả giơ cao thẻ bài lên, lớn
tiếng vênh váo tự đắc hô, “Bản công chúa trả hai ngàn vạn lượng!”
“Khụ…” Thái tử vốn đang uống trà lập tức bị sặc, y nhịn
không được mà ho thành tiếng, hai tròng mắt lạnh lùng nhìn về phía Đạt Hề Tĩnh,
đôi đồng tử mang đầy ý hận, hận không thể đem ả đóng băng giết bỏ ngay được. Nữ
nhân này thật đúng là một chút đầu óc cũng không có, chẳng lẽ trong đầu ả ta
toàn là bã đậu thôi sao?
Mặt của Đạt Hề Nhiên trong nháy mắt cũng biến thành đen
thui. Hai ngàn vạn lượng! Muội tử này điên thật rồi!
Tất cả những người có mặt ở đó đều nhất loạt ồ lên, hàng loạt
ánh mắt khó tin đổ dồn về phía Đạt Hề Tĩnh, Đạt Hề Tĩnh càng cảm thấy thêm hả
hê dương dương tự đắc.
Tốc Phong đứng ở một góc hơi giật giật khóe môi, lúc trước
Vương phi nói giới hạn chính là hai ngàn vạn lượng, hiện thời đã đạt đến rồi.
Không biết kế tiếp liệu còn có ai trả giá cao hơn không?
Phía dưới, Bạch Dật Thần có chút do dự nhưng không hề có ý định
giơ thẻ bài lên. Hai ngàn vạn lượng đã vượt quá sự tính toán của y, dù sao giá
này cũng không phải là Hiên Viên Diệp đưa ra, y cũng biết chiếu theo năng lực của
Hiên Viên Diệp thì tuyệt đối không thể trả đến mức giá này, xem ra ả công chúa
kia sẽ giành được rồi.
“Diệp, ngân phiếu của chúng ta không đủ đâu, dừng lại thôi!”
Mạnh Phất Ảnh hơi thất vọng nhìn Hiên Viên Diệp nói. Đã đạt đến hai ngàn vạn lượng,
tuy giá này không phải do Bạch Dật Thần đưa ra nhưng cũng đủ cao rồi. Nếu nàng
trả giá tiếp nữa mà Bạch Dật Thần không theo thì chẳng hóa ra nàng tự mua đồ của
mình à?
Nếu ra giá từ từ từng chút từng chút một thì nàng tin chắc Bạch
Dật Thần sẽ bám chặt nàng không tha, nhất định sẽ theo Hiên Viên Diệp đến cùng,
như vậy không khí không quá khẩn trương, biên độ dao động nhỏ, Bạch Dật Thần
cũng sẽ không nghĩ ngợi nhiều, lại càng không để ý. Nhưng giờ phút này Đạt Hề
Tĩnh lại đột nhiên ra giá cao như vậy, khoảng cách tương đối xa cho nên nàng
cũng không dám khẳng định nếu Hiên Viên Diệp đề giá thì Bạch Dật Thần có theo nữa
hay không? Thêm vào đó, nàng biết Hiên Viên Triệt và Đạt Hề Nhiên tuyệt đối sẽ
không để ả công chúa ngu xuẩn kia ra giá thêm một lần nào nữa. Vì vậy, nàng phải
chờ xem động tĩnh của Bạch Dật Thần. Bạch Dật Thần không ra giá thì lúc này
nàng cũng không thể ra giá được. Bạch Dật Thần là người khôn khéo như thế nào,
y chắc chắn đã tính qua số của cải của Hiên Viên Diệp. Nàng mà ra giá cao lúc
này thì chắc chắn Bạch Dật Thần sẽ không tin.
“Hai ngàn vạn lần một! Hai ngàn ngàn lần hai!” Bộ Kinh Vũ bước
lên đài cao hô to.
Không ai ra giá tiếp.
Tất cả mọi người đều tin chắc vị công chúa kia sẽ giành được
bảo bối này, mà sắc mặt Đạt Hề Nhiên càng lúc càng khó coi, gã nhìn về phía Đạt
Hề Tĩnh thì càng thêm tức giận, nhưng Đạt Hề Tĩnh vẫn trưng ra gương mặt sung
sướng hả hê.
“Chờ một chút!” Vốn vẫn giữ im lặng từ đầu, Đông Phương Sóc
lúc này lại đột nhiên mở miệng rồi quay sang nhìn Hiên Viên Diệp, “Không sao,
Hiên Viên Diệp, nếu ngươi không đủ bạc thì bản cung sẽ cho vay, tuyệt đối không
thể để mấy kẻ kia giành được bảo bối.” Vương triều Bắc Nguyên chính là quốc gia
giàu có nhất hiện nay, cho nên những lời này của Đông Phương Sóc tuyệt đối tin
tưởng được. Hắn đưa mắt liếc qua Bạch Dật Thần rồi nhẹ nhàng nói, “Đặc biệt là
kẻ tiểu nhân hèn hạ lúc trước đã khi dễ nữ nhân của ngươi, y nghĩ rằng chỉ có mỗi
mình y có tiền hay sao? Mấy đồng tiền dơ bẩn đó, bản cung muốn nhìn xem rốt cuộc
y có mấy đồng tiền?”
Mạnh Phất Ảnh cười thầm trong lòng, Bạch Dật Thần quá mức tự
phụ, lại hận nhất những kẻ khinh thường y, mà lời nói này Đông Phương Sóc quả
thực đã kích thích Bạch Dật Thần. Hơn nữa, Bạch Dật Thần lại không biết bảo bối
này là từ nàng mà ra.
“Được, bổn vương sẽ thêm một trăm vạn nữa, hai ngàn một trăm
vạn!” Hiên Viên Diệp cười khẽ rồi giơ thẻ bài lên.
Đạt Hề Nhiên ở phía sau âm thầm thở nhẹ một hơi, nhưng đôi mắt
của Thái tử lại từ từ nheo lại, khóe môi lộ vẻ khác thường.
Mặt Bạch Dật Thần cũng xanh mét lại, trong đôi mắt tràn đầy
tức giận, bàn tay đang nắm thẻ bài không ngừng siết chặt, siết chặt. Y vốn luôn
luôn tự mãn về năng lực kinh doanh buôn bán của mình, không những thế, y còn là
người giàu có nhất vương triều này. Hiện giờ Đông Phương Sóc lại chế nhạo y như
vậy, y làm sao chịu được lời nói đầy hàm ý của hắn. Bắc Nguyên quốc tuy lắm tiền
nhưng chưa chắc đã nhiều hơn y.
“Ta trả hai ngàn năm trăm vạn!” Bạch Dật Thần âm thầm thở
dài một hơi rồi trầm giọng hô.
Đôi mắt của Mạnh Phất Ảnh lập tức lóe lên ý cười. Ha ha, xem
ra Bạch Dật Thần không chịu nổi một kích, đã mắc lừa rồi! Đợi lát nữa cho y biết
y bỏ nhiều ngân lượng như vậy để giành lấy đồ do nàng làm ra thì không biết vẻ
mặt y sẽ như thế nào nhỉ?
Haizz, Bạch Dật Thần thê thảm rồi!