Thần Y Ngốc Phi

Chương 6: Chương 6: Thả Chó




“Mạnh Phất Ảnh, ngươi không cần phải giả bộ trước mặt bọn ta, ngươi không phải là…” Phong Lăng Vân khó giữ được vẻ bình tĩnh ,tức giận quát, nữ nhân này trước kia mỗi ngày mặt dày mày dạn quấn quít lấy Thần, thế mà hiện tại lại còn giả bộ thanh cao.

“Đuổi ra ngoài, không ra thì đánh.” Thanh âm khinh đạm lại truyền ra, khi nói ra từ “Đánh” phá lệ mềm nhẹ, có vẻ như so với lúc ”Mời vào” còn khách khí hơn mấy phần.

Mà mắt của nàng từ đầu đến cuối không nhìn lên chút nào.

Nhưng chính thanh âm khinh đạm như vậy lại đem tiếng rống giận dữ của Phong Lăng Vân ép xuống, thậm chí khiến lời nói của Phong Lăng Vân nghẹn lại trong cổ không phát ra được.

Khóe môi Thanh Trúc nhịn không được giật giật vài cái, đuổi ra ngoài sao?

Hai vị công tử này không phải là người bình thường nha~

Bạch gia là gia tộc đứng đầu trong Tứ đại gia tộc ở Kinh Thành , Phong gia xếp thứ hai.Phong Lăng Vân lại là ngự y trong cung rất được Hoàng Thượng sủng ái.

Bạch Dật Thần từ năm mười hai tuổi đã là đài chủ tại đại hội Phong Vân , không người nào có thể vượt qua,y lập tức được dân chúng trong thiên hạ gọi là Đệ nhất Công tử.Tổ nghiệp Bạch gia ở trong tay y càng ngày càng thịnh vượng, nghe nói tiền trong Bạch phủ so với Quốc khố còn nhiều hơn.Ngay cả Thái Tử còn cực lực nịnh bợ y, Hoàng Thượng đối với y đúng là cực kì tán thưởng.

Hai vị này chẳng lẽ nàng có thể đuổi ra ngoài sao?

“Tiểu thư là ý nói Bạch Thiếu gia?” Quản gia phục hồi lại tinh thần, liên tục hỏi lại, trong lòng cực kì buồn bực .Vị Tam Tiểu thư này bình thường lúc nào cũng ngây ngốc , hôm nay lại ăn nói rõ ràng như vậy, ngay cả Bạch thiếu gia nàng ta cũng muốn đuổi, không biết lại nổi điên cái gì.

“Quản gia, ngươi ở Hầu phủ đã làm việc được bao nhiêu năm rồi?” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vỗ đầu bé mèo trắng muốt, không chút để ý hỏi.

Nô tài từ lúc mười hai tuổi đã theo hầu hạ bên người Hầu gia, đến bây giờ đã được ba mươi lăm năm.” Quản gia không rõ ý nàng, có chút đắc ý trả lời.

Ở trong phủ đã ba mươi lăm năm? Hừ, thế mà cứ để hai nam nhân tùy tiện bước vào các viện của nàng, cổ đại này cũng quá cởi mở rồi đi.

“À, ra là thế, xem ra là đã lâu rồi đấy.” Mạnh Phất Ảnh vẫn không chút để ý nói nhỏ, chính là lần này lại làm cho quản gia bất ngờ lạnh run một cái.

“Tiểu thư, lão nô biết sai rồi. Thỉnh tiểu thư bỏ qua cho lão nô một lần.” Quản gia quỳ mạnh xuống đất, vội vàng nói.

Hắn biết rõ vị này mặc dù chỉ là Tam Tiểu thư,nhưng sự kiêu ngạo của kẻ nắm quyền thì không phải là không có . Đấy là còn chưa kể nàng được Hoàng Thái Hậu hết mực yêu thương, địa vị trong Hầu phủ cũng không có người nào so sánh được, mẫu thân của nàng – Sở Linh Nhi là cháu ruột của Hoàng Thái Hậu, lúc còn sống được Mạnh Vân Thiên vô cùng yêu thương, thật không ngờ bà lại vì khó sanh mà chết.

Sau khi Sở Linh Nhi mất, Mạnh Vân Thiên bởi vì quá mức bi thương, bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh liền đưa bà lên làm bình thê, Hoàng Thượng cũng hạ lệnh phong bà làm Nhất phẩm Phu nhân.

Con ngươi Bạch Dật Thần đột nhiên nhíu lại, nhìn Mạnh Phất Ảnh có vẻ khinh đạm phong vân nhưng lại khiến người khác không thể chống đỡ được.Chính là một câu nói lập lờ nhưng lại có hai ý, khiến lão quản gia sợ đến như vậy.

Nàng không hề ngốc thật sao ? Nhưng tại sao lại có thể luyện ra bản lãnh như vậy?

Con ngươi thâm thúy của y lập tức ẩn hiện vài phần khác thường.

“Mạnh Phất Ảnh, ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?” Phong Lăng Vân chung quy không trầm ổn được như Bạch Dật Thần, nhịn không được quát lớn, nhưng lần này dáng vẻ ngạo mạn rõ ràng thấp đi ít nhiều.

“Tiểu Tuyết Nhi.” Mạnh Phất Ảnh căn bản chưa từng để ý tới hắn, vẫn nhẹ nhàng vỗ chú chó trắng đang ngồi ở một góc, vô cùng thân thiết hô lên.

Thanh Trúc khóe môi lại giật một cái, song mắt nhìn về chú chó trắng, dường như là đang xác định chủ tử có phải kêu nó hay không .

Phong Lăng Vân tuy rằng phẫn nộ nhưng khi nghe được tiếng nàng gọi Tiểu Tuyết Nhi cũng rất sửng sốt.

Bạch Dật Thần có vẻ như cũng có chút giật mình. Giờ phút này y ở trong mắt của nàng chẳng lẽ còn so không bằng một con chó, hay là nàng ta muốn muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt?

Chú chó trắng so với nàng còn lớn hơn, so với nàng còn nặng hơn rất nhiều,thế mà nàng lại kêu nó là Tiểu Tuyết Nhi.

“Tiểu Tuyết Nhi, làm sao bây giờ đây? Thật ồn ào nha, lại không có người giúp chúng ta đuổi người xấu.” Tiếng nói của nàng vô cùng thân thiết mang sự sủng nịch cùng vài phần vô tội, giống như là một đứa bé đang đùa giỡn.

Ngữ khí của nàng như vậy làm cho tất cả mọi người có chút thất thần, không chú ý tới ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ cho là nàng đang trêu chọc chú chó.

Lời nói của nàng hơi hơi dừng một chút, lời tiếp theo lại khiến cho mọi người hoàn toàn kinh sợ.

“Nếu không có ai, vậy thì ngươi đi đi.” Vỗ vỗ đầu chú chó trắng, trong thanh âm của nàng mang theo vài phần thương lượng, cũng có vài phần nhẹ nhàng.

Con chó trắng đó vốn rất có linh tính, nghe nàng nói vậy liền đột nhiên xông tới, cấp tốc muốn bổ nhào lên trên người Phong Lăng Vân.

Một cái vồ này đủ để làm cho một con báo gấm hay ba con sói bại trận. Sắc mặt Phong Lăng Vân nháy mắt thay đổi. Hoảng loạn muốn chạy trốn, nhưng tốc độ của hắn làm sao có thể bằng Tiểu Tuyết Nhi.

Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười lạnh, ngày đó hắn thân là ngự y nhưng lại thấy chết không cứu, hôm nay nàng đương nhiên muốn hảo hảo dọa hắn một trận nhớ đời.

Chú chó trắng cực kỳ nghe lời chủ nhân, chỉ trong nháy mắt nghe thấy nàng hô ngừng liền dừng lại. Nàng chơi thì chơi nhưng cũng có chừng mực .

Chính là chú chó trắng còn chưa kịp làm gì Phong Lăng Vân, Bạch Dật Thần đã đột nhiên vọt đến trước mặt Phong Lăng Vân, bàn tay đột nhiên hướng về chú chó trắng , phất tay một cái .

Mạnh Phất Ảnh mắt trầm xuống, giọng nói gấp gáp: “Tiểu Tuyết Nhi, trở về.”

Nàng biết uy lực của một chưởng kia, nàng không muốn cho Tiểu Tuyết Nhi bị thương, có đôi khi chó so người còn tốt hơn nhiều, chỉ cần đối xử với nó tốt một chút nó sẽ đối với ngươi trung thành hơn gấp vạn lần.

Huống chi còn là Thần cẩu, nàng không thể để cho nó chịu một chút thương tổn nào.

Chú chó trắng trong nháy mắt đình chỉ công kích, ngoan ngoãn về lại bên người Mạnh Phất Ảnh.

Phong Lăng Vân thở ra một hơi, có thể thấy được hắn đã bị hoảng sợ không nhẹ.

Bạch Dật Thần hai tròng mắt cũng lóe lên , nhìn lướt qua thấy mặt nàng còn chưa kịp che dấu sự sốt ruột, y ngớ người ra, nàng lo lắng cho một con chó còn hơn là …cho y.

Trong lòng y đột nhiên có chút phiền chán…

Y đột nhiên lao nhanh đến trước mặt nàng, Thanh Trúc cùng chú chó trắng đồng thời bảo hộ ở trước mặt Mạnh Phất Ảnh.

Mà Mạnh Phất Ảnh vẫn bất động, tựa nửa người vào ghế … không mảy may lo sợ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.