“Chàng… Chàng nói vậy là có ý gì?” Hiên Viên Tinh khó hiểu nhìn hắn, trên mặt cũng lộ rõ vẻ hoang mang, đang yên đang lành sao hắn lại mắng Thất ca?
“Đi thôi! Ta đưa nàng ra ngoài trước đã.” Đông Phương Sóc ôm lấy nàng ấy, ngữ điệu đã ôn nhu đi vài phần nhưng vẫn mang theo sự buồn bực.
“Ừm, mau đi xem Thất tẩu thế nào rồi?” Trong lòng Hiên Viên Tinh vẫn lo lắng cho Mạnh Phất Ảnh, để mặc hắn ôm nàng rời khỏi phòng, nàng chỉ vào một cánh cửa rồi nói, “Thất tẩu bị Hiên Viên Triệt mang vào căn phòng kia kìa.”
“Yên tâm đi! Thất tẩu của nàng không việc gì đâu.” Đông Phương Sóc khẽ lắc đầu, “Nàng ngốc!” Nàng bị người thân lừa mà vẫn còn ở đây lo lắng cho người ta không thôi, thật khờ.
Rõ ràng Hiên Viên Diệp đã sớm biết Hiên Viên Triệt sẽ xuống tay với Hiên Viên Tinh, rõ ràng hắn có thể ngăn cản nhưng lại mặc kệ để bọn chúng mang Hiên Viên Tinh đi. Cho dù mục đích lần này của Hiên Viên Triệt chính là Mạnh Phất Ảnh và trước khi có được Mạnh Phất Ảnh y sẽ không làm hại Tinh nhi nhưng lỡ Tinh nhi có gì sơ xuất thì sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Phương Sóc lại ngập tràn lửa giận. Lần này hắn tuyệt đối không thể tha thứ cho Hiên Viên Diệp.
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn ôm Tinh nhi đi tới trước căn phòng kia. Khi tới gần, bọn họ liền nghe được bên trong có tiếng nói chuyện.
“Hiên Viên Diệp, ngươi đã tới muộn rồi. Nữ nhân của ngươi giờ đã thành người của bổn cung.” Giọng nói lạnh băng vừa cất lên lộ rõ cả sự đắc ý, đây rõ ràng là tiếng của Hiên Viên Triệt.
Thân mình Hiên Viên Tinh trở nên cứng đờ, vẻ mặt cũng nhanh chóng hiện lên sự đau xót, “Hết rồi, hết rồi! Thất tẩu…”
“Không việc gì đâu. Nàng nghe tiếp thì sẽ hiểu.” Bàn tay đang nắm cánh tay của Hiên Viên Tinh hơi siết chặt lại, Đông Phương Sóc ghé sát tai nàng ấy thì thầm. Hắn vừa nói vừa ôm nàng đi vào phòng.
Đứng giữa phòng lúc này có Hiên Viên Diệp và Nhị vương gia Hiên Viên Hằng. Mà lúc này, Hiên Viên Triệt đang lộ nửa người trần truồng trên giường, một bàn tay còn gắt gao nắm lấy nữ nhân đang nằm bên cạnh. Một chiếc chăn đơn đang che ngang bụng y, cả ngực đều lộ ra ngoài. Còn nữ nhân đang nằm trên giường, y cố tình kéo chăn trên người nàng hở ra một chút để lộ ra mảng da thịt trắng ngần. Y cố ý muốn kẻ khác hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
“A!” Hiên Viên Tinh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi hô to một tiếng. Nàng giãy ra khỏi bàn tay Đông Phương Sóc rồi nhào lên phía trước, “Hiên Viên Triệt, ngươi là đồ cầm thú!” Lúc này Hiên Viên Tinh cũng không để ý đến nửa người Hiên Viên Triệt đang lộ ra bên ngoài.
Khóe môi Đông Phương Sóc rõ ràng cong lên một cái. Hắn ôm chặt lấy nàng ấy rồi quay mặt nàng úp vào trong ngực mình. Hắn rầu rĩ nói, “Cảnh tượng khiếm nhã, không được nhìn!” Nha đầu này không thấy Hiên Viên Diệp còn chưa sốt ruột gì sao? Nàng ấy lại sốt ruột cái gì? Nếu người kia thực sự là Mạnh Phất Ảnh thì lúc này Hiên Viên Diệp còn có thể đứng ở đó hay sao?
Hiên Viên Triệt vừa nói những lời đầy vẻ khoe khoang và đắc ý nhưng trong mắt lại hiện rõ sự kinh ngạc, sao bọn Hiên Viên Diệp lại tìm ra được chỗ này? Hơn nữa tại sao người của y lại không phát hiện ra mà để Hiên Viên Diệp đi thẳng vào phòng của y như thế? Tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào? Có điều cho dù là tình huống gì thì chỉ cần nữ nhân này còn nằm trong tay y, Hiên Viên Diệp sẽ không dám làm chuyện gì xằng bậy.
“Hiên Viên Triệt, buông nàng ấy ra!” Hiên Viên Diệp khẽ híp mắt lại rồi thẳng tắp nhìn về phía Hiên Viên Triệt. Tuy nàng ấy không phải là Phất nhi thực sự nhưng hắn cũng không thể để nàng ấy nằm trong tay Hiên Viên Triệt được, không thể để tính mạng của nàng ấy gặp nguy hiểm.
“Hiên Viên Diệp, ngươi có phát hiện ra những lời vừa rồi của ngươi rất buồn cười không?” Hiên Viên Triệt nhếch môi cười lạnh, “Ngươi bảo bổn cung buông nàng ra ư? Ha ha ha…, hiện giờ nàng đã là nữ nhân của bổn cung, bổn cung sao có thể buông nàng ra?” Tiếng cười của y vang vọng khắp cả căn phòng, những âm thanh dội lại khiến chúng càng thêm cuồng vọng.
“Hiên Viên Triệt, ngươi không sa sút đến nỗi lợi dụng nữ nhân để bảo vệ bản thân đấy chứ?” Hiên Viên Hằng lạnh lùng quét mắt về phía Hiên Viên Triệt rồi chậm rãi nói từng chữ, khi nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường, đáy mắt y bỗng xẹt qua một chút lo lắng.
“Vương gia, các ngài không cần phải lo cho ta, cứ giết y đi!” Nữ nhân nằm trên giường vẫn bị Hiên Viên Triệt gắt gao ôm vào trong ngực, căn bản có muốn trốn cũng không được. Khi thấy đám người Hiên Viên Diệp vì lo lắng cho nàng mà không dám xuống tay với Hiên Viên Triệt, nàng liền kiên quyết thốt ra một câu, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm về phía Hiên Viên Hằng.
“Bổn vương không thể không lo lắng cho nàng.” Hiên Viên Hằng nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt nàng ấy thì trong mắt ẩn hiện một tia áy náy. Y trầm giọng nói với nàng, y không thể vì kế hoạch của bọn họ mà hy sinh nàng, tuy rằng việc này là do chính nàng muốn làm.
Bọn họ vốn không dám làm bại lộ thân phận của nàng ấy, nhưng với những lời mà nàng ấy vừa nói ra cùng với biểu hiện của nàng thì Hiên Viên Triệt chắc chắn đã nhìn ra được điều gì.
“Nhị vương gia, ngài hẳn là hiểu được nguyện vọng của ta. Chỉ cần giết chết tên súc sinh này thì ta có chết cũng cam lòng.” Ánh mắt nữ tử lại thẳng tắp hướng về phía Hiên Viên Hằng, trong ngữ khí của nàng ấy lộ ra ý cười và có chút vui mừng, dường như trong đôi mắt còn có thêm tình ý khác thường.
“Ngươi…?” Hiên Viên Triệt nghe được lời nàng ấy nói, lại nhìn thấy tình ý trong mắt nàng ấy khi nhìn về phía Hiên Viên Hằng thì cả người đột nhiên cứng đờ. Hai mắt đột nhiên trợn lên, bàn tay vốn đang nắm trên eo nàng đột nhiên bóp lấy cổ nàng, y hung tợn hỏi, “Rốt cuộc ngươi là ai?” Lúc này trong mắt y không hề che dấu sự lạnh lẽo và khát máu, ngoài ra còn có cả sự khó tin và phẫn nộ, nữ nhân này hóa ra không phải là nàng? Bằng không nàng sẽ không nhìn Hiên Viên Hằng như vậy. Hóa ra y bị lừa?
Lúc này Hiên Viên Tinh cũng vô cùng sửng sốt. Nàng nhướng mắt lên nhìn về phía bên kia. Có điều Đông Phương Sóc lại giữ nàng lại. Hắn ghé sát vào tai nàng rồi thấp giọng nói, “Đúng thế, nàng ấy là giả đó. Giờ nàng có thể yên tâm rồi.”
“Giả… giả sao?” Hiên Viên Tinh khó tin kêu lên, hóa ra nữ nhân kia là giả chứ không phải Thất tẩu thật, hại nàng lo lắng cả một đêm.
“Hừ, ta ư? Thái tử điện hạ hỏi ta là ai ư?” Vẻ mặt nữ nhân kia không mảy may lộ ra sự sợ hãi, khóe môi ngược lại còn nở ra một nụ cười trào phúng lạnh lùng. Nàng ấy chậm rãi nói từng chữ, “Ta là hoa khôi của Yên Hoa Lâu – Như Yên. Thái tử lại phải trải qua bao nhiêu trắc trở để cưới một nữ tử của Yên Hoa Lâu, thật là buồn cười.” Giọng điệu của nàng ấy không cao nhưng lại mang theo hận ý khiến người ta kinh hãi.
“Như Yên, nàng…?” Hiên Viên Hằng thấy nàng ấy nói ra thân phận thực sự của mình thì trên mặt càng hiện rõ vẻ sốt ruột. Với tình huống này mà nàng ấy còn nói cho Hiên Viên Triệt biết nàng là giả, lại là một cô nương của Yên Hoa Lâu thì Hiên Viên Triệt có thể lưu lại tính mạng của nàng ấy sao?
“Ngươi…!” Con ngươi Hiên Viên Triệt càng thêm trợn lên, ánh lạnh lẽo trong mắt y bắn thẳng lên người nàng, hận không thể lập tức đóng băng nàng lại. Thế nào y cũng không ngờ nàng chẳng những là giả mạo mà lại còn là một nữ tử của Yên Hoa Lâu, việc này đối với y mà nói quả thực là một sự sỉ nhục. Bàn tay đặt trên cổ nàng đột nhiên siết chặt, có điều y vẫn chưa muốn lấy đi tính mạng của nàng nên cũng không lập tức bóp chết nàng, tuy tay y có dùng sức nhưng vẫn không chặn mọi hô hấp của nàng. Y lại liếc mắt nhìn lên cổ nàng. Nếu nàng là giả thì khuôn mặt này nhất định là dịch dung. Nhưng sao lúc trước y đã kiểm tra mà không phát hiện ra điều gì khác thường?
“Nhị vương gia, Như Yên thật sự cảm kích vì ngài đã cứu Như Yên, lại còn thu nhận Như Yên. Nhưng mà mục đích sống duy nhất của Như Yên chính là báo thù, chính là muốn giết chết tên cầm thú này. Vì vậy nên Như Yên cầu xin Nhị vương gia không cần lo lắng cho Như Yên, xin ngài hãy giết y đi!” Khuôn mặt Như Yên hơi hơi đỏ lên, có lẽ do Hiên Viên Triệt đang dùng sức bóp chặt nên thân mình nàng ấy có vẻ đau đớn và nhịn không được khẽ run rẩy. Có điều vẻ mặt nàng ấy khi nhìn về phía Hiên Viên Hằng lại vẫn mang theo nụ cười thản nhiên khe khẽ, rất nhẹ nhưng cũng rất đẹp.
Hiên Viên Triệt nghe nàng ấy nói thế thì giật mình kinh ngạc. Nữ nhân này sao lại hận y như thế? Nàng ta có cừu hận gì với y? Có điều hai tròng mắt khẽ liếc lên cổ nàng thì vẫn không phát hiện ra dấu vết dịch dung gì hết.
“Ha ha…” Như Yên bật cười thành tiếng, “Sao vậy? Thái tử vẫn chưa phát hiện ra ta dịch dung thế nào phải không?” Ánh mắt nàng khi nhìn về phía Hiên Viên Triệt lại hiện ra vẻ trào phúng rõ ràng.
Con ngươi Hiên Viên Triệt lóe lóe lên, mày cũng khẽ chau lại. Lúc này đám người Hiên Viên Diệp đã mang cả đèn đuốc vào đây làm căn phòng trở nên sáng rỡ, theo lý thuyết thì y không có lý do gì mà không thể nhìn ra những điểm khác thường.
“Thất vương phi biết Thái tử vô cùng giảo hoạt nên đã sớm đề phòng rồi. Lớp mặt nạ này của ta mỏng như cánh ve vậy, Thất vương phi đã sử dụng nguyên liệu đặc biệt để làm ra nó. Khi mới đắp lên thì sẽ có chút khác thường nhưng trong thời gian dài nó sẽ dính vào da thịt và không thể nhìn ra điểm nào khác thường, cũng không có bất kỳ cảm giác nào khác thường cả.” Như Yên chậm rãi nói. Hơn nữa dáng người của nàng và của Thất vương phi cũng có nhiều điểm giống nhau. Nàng ấy ở Yên Hoa Lâu đã lâu nên khả năng bắt chước cực giỏi. Chỉ cần một ngày nàng ấy đã bắt chước được giống với vẻ mặt của Thất vương phi rồi. Vì vậy mà nàng ấy mới che mắt được Hiên Viên Triệt.
Như Yên vừa nói vừa nâng tay lên trên cổ mình, nàng nhẹ nhàng túm túm mấy cái, trong chốc lát trên mặt nàng bong ra một cái mặt nạ cực kỳ mỏng manh. Nàng dùng sức kéo chiếc mặt nạ kia xuống, trong nháy mắt, khuôn mặt nàng đã biến đổi thành một khuôn mặt khác.
Hiên Viên Triệt nheo mắt lại, sâu trong đáy mắt hiện lên đầy sát ý, bàn tay bóp lấy cổ nàng đột nhiên siết lại.
“Thái tử điện hạ còn nhớ ta không?” Ánh mắt Như Yên cũng đột nhiên trầm xuống, nàng lạnh giọng hỏi y.
Bàn tay Hiên Viên Triệt nới ra một chút. Y chau mày nhìn nàng, cũng cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc.
“Hừ, Thái tử điện hạ quả là người hay quên. Xem ra ngài đã sớm quên mọi chuyện rồi. Có điều mối hận diệt môn đó cả đời ta không thể quên được.” Vẻ mặt nàng lại tràn đầy hận ý, mà trong mắt cũng nổi lên sát ý rõ ràng.
“Năm đó chỉ vì trong buổi thiết triều cha ta có đưa ra một vài ý kiến khiến Thái tử bất mãn mà trong cùng ngày ngươi đã cho người giết chết cả nhà ta, lại còn cho người làm nhục ta. Nếu ta không báo thù này thì không xứng đáng với phụ mẫu, không xứng đáng với cả nhà ta mấy chục mạng người.” Nàng càng nói càng phẫn hận, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Nhớ tới chuyện cũ, trên mặt lại càng hiện ra sự đớn đau mãnh liệt. Phụ mẫu của nàng bị người ta giết chết vô cùng bi thảm. Trong một đêm, tên cầm thú này đã phá hủy mọi thứ của nàng. Nếu không nhờ Nhị vương gia cứu giúp, nếu không phải nàng còn nghĩ đến chuyện báo thù thì hiện tại chỉ sợ nàng đã sớm không biết đang ở nơi nào. Chính vì vậy mà khi biết Nhị vương gia sẽ đối phó với tên cầm thú này, nàng đã xung phong nhận việc dịch dung thành Thất vương phi để ngăn trở y. Buổi tối hôm đó, sự trong sạch của nàng đã sớm bị tên cầm thú này phá hủy. Hiện tại nàng ở Yên Hoa Lâu, tuy rằng bán nghệ không bán thân, nhưng chung quy vẫn là một nữ nhân của Yên Hoa Lâu. Chuyện này đối với nàng mà nói cũng không đáng gì, huống chi, vì báo thù nàng có thể hy sinh tất cả.
Hiên Viên Tinh nghe xong câu chuyện thì bỗng cảm thấy thương cảm cho Như Yên và càng thêm phẫn hận Hiên Viên Triệt. Nàng ấy cất giọng giận dữ, “Hiên Viên Triệt ngươi thật là một chút nhân tính cũng không có.”
Trên mặt Đông Phương Sóc cũng hiện lên sự tức giận. Hiên Viên Triệt này thật quá tàn nhẫn, nếu vương triều Hiên Viên thật sự rơi vào tay y thì chuyện hủy diệt chỉ là sớm muộn.
“Tên cầm thú, hôm nay ta rốt cuộc cũng có thể báo thù cho cả nhà rồi, vì vậy lúc này ta không hề sợ chết, tốt nhất là ngươi mau giết ta đi!” Khóe môi Như Yên nở ra một nụ cười khe khẽ vui mừng, có thể vì người nhà báo thù, lòng nàng ấy đã hiểu rõ cái giá phải trả, không còn gì phải nuối tiếc nữa. Ngoại trừ…
Khi nhìn về phía Hiên Viên Hằng, ánh mắt Như Yên vụt lóe lên một cái.
“Ha ha…” Hiên Viên Triệt đột nhiên cười khẽ, trong đôi mắt lạnh lẽo của y cũng hiện ra vẻ châm biếm, “Tốt, rất tốt. Bổn cung nhớ ra rồi.” Y dừng lại một chút, ánh mắt nhìn Như Yên càng thêm tàn nhẫn và lạnh lùng, y lại chậm rãi nói tiếp, “Có điều thật đáng tiếc! Mấy nam nhân trong buổi tối ngày đó thật sự rất vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng không giải quyết được.”
“Ngươi…!” Như Yên càng thêm buồn bực, lửa giận cũng bốc lên trong mắt, trên mặt càng hiện ra nhiều phần đau xót, buổi tối hôm đó đối với nàng ấy mà nói quả thực rất tàn nhẫn, hết sức tàn nhẫn.
“Ha ha…” Vẻ tức giận nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt, nàng bật cười thành tiếng rồi dừng lại. Như Yên lạnh giọng cười nói, “Đúng đó. Nếu không thì đêm qua Thái tử đã không thể lấy ta, hơn nữa còn phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới lấy được ta nữa.” Lúc này nàng ấy đang thầm mong y nhanh chóng giết nàng nên mới cố ý chọc giận y.
“Ngươi…!” Lần này đến lượt Hiên Viên Triệt buồn bực, bàn tay đang nắm lấy cổ Như Yên đột nhiên siết chặt, trên mặt y càng tràn đầy sát ý, nghĩ đến chuyện người y cưới hôm qua lại là một nữ tử của Yên Hoa Lâu thì trong lòng không nhịn được càng thêm phẫn nộ.
“Hiên Viên Triệt, thả nàng ấy ra!” Thân mình Hiên Viên Hằng trở nên cứng lại, y nhìn về phía Hiên Viên Triệt rồi lạnh giọng hô. Tuy biết việc này khó có thể xảy ra nhưng y vẫn có một tia hy vọng. Y cũng muốn tìm một cơ hội thích hợp để xem có thể cứu được nàng ấy ra hay không. Có điều lúc này nàng đang ở trong tay Hiên Viên Triệt, y có muốn cứu nàng e rằng cũng không phải chuyện đơn giản.
“Thả ả?” Hiên Viên Triệt nghe Hiên Viên Hằng nói thế thì bàn tay cũng không siết thêm nữa, có điều trong mắt y lại càng tăng thêm sự tàn nhẫn. Y lạnh giọng cười nói, “Ả đã đùa giỡn bổn cung như thế, bổn cung giết ả thế này đã là thuận lợi cho ả rồi.”
“Hiên Viên Triệt, ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi cho rằng hôm nay ngươi có thể trốn thoát hay sao?” Hiên Viên Hằng nghe được lời nói của Hiên Viên Triệt thì trong lòng càng thêm kinh hãi. Y không khỏi tức giận quát lên, “Toàn bộ người của ngươi sớm đã bị chúng ta tiêu diệt rồi, ngươi đừng mơ sẽ có người tới đây giúp ngươi!”
Hiên Viên Triệt đột nhiên nheo mắt lại, tuy rằng khi thấy Hiên Viên Diệp xuất hiện ở chỗ này thì y đã sớm nghĩ đến khả năng đó nhưng hiện giờ nghe được từ chính miệng Hiên Viên Hằng nói ra thì trong lòng mới càng thêm phẫn hận.
Hóa ra bọn họ đã cho Như Yên đem theo trên người một loại phấn bột. Dọc đường đi Như Yên đều rắc loại phấn bột này. Loại bột này vào ban ngày sẽ không thể nhìn thấy nhưng đến tối thì nó sẽ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Bọn họ đã lần theo ánh sáng đó mà tìm được chỗ này. Hơn nữa, nhờ Như Yên hy sinh chính bản thân mình để cuốn lấy Hiên Viên Triệt nên bọn họ mới có đủ thời gian diệt trừ toàn bộ thế lực của Hiên Viên Triệt.
“Ha ha ha…” Hiên Viên Triệt đột nhiên bật cười ha hả, y lại hung hãn nói, “Được, được lắm. Một khi đã vậy thì bổn cung sẽ cho các ngươi chết chung một chỗ.”
“Loại độc này là loại cực kỳ âm độc, một khi đã dính lên người thì chỉ còn đường chết, ngay cả bổn cung cũng không có thuốc giải.” Hiên Viên Triệt lại lạnh giọng nói. Khi đang nói, y đột nhiên vung tay lên, bàn tay không biết đã nắm độc dược từ khi nào lập tức ném về phía Hiên Viên Diệp và Hiên Viên Hằng.
Hiên Viên Diệp và Hiên Viên Hằng đều giật mình cả kinh, cả hai người bọn họ theo bản năng lùi ngay về phía sau. Có điều động tác của Hiên Viên Triệt quá mức bất ngờ, động tác của y lại quá nhanh nên cho dù bọn họ có né tránh thì chỉ sợ vẫn có chút độc dược rơi lại trên người.
Đúng lúc đó thì Như Yên đột nhiên ngồi dậy ôm chặt lấy cánh tay của Hiên Viên Triệt rồi dùng sức áp chế lực ném của y. Độc dược vừa bị ném ra đều bị rơi hết xuống trước giường. Quan trọng hơn là, vừa rồi Hiên Viên Triệt đã buông lỏng nàng ấy ra. Nhiều năm qua nàng ấy đã theo Hiên Viên Hằng tập luyện võ công nên trong nháy mắt đó nàng mà muốn thoát ra thì hoàn toàn có thể thoát được. Nhưng vì muốn cứu bọn Hiên Viên Hằng nên nàng ấy không hề bỏ trốn mà ngược lại còn dùng chính thân mình để ngăn cản Hiên Viên Triệt. Nàng ấy hiểu rõ sự tàn nhẫn của Hiên Viên Triệt hơn hết thảy ai khác, nàng cũng hiểu rõ hậu quả khi nàng cản trở Hiên Viên Triệt nhưng trong thời khắc đó nàng ấy lại làm vậy mà không hề do dự.
Hiên Viên Triệt giận dữ, cánh tay đột nhiên vung lên hung hăng đẩy Như Yên ra giường rồi hung ác nói, “Ả tiện nhân, lại phá hỏng đại sự của bổn cung. Bổn cung còn có thể tha cho ngươi sao?” Khi đang nói, một ít độc dược còn sót lại trong tay y đột nhiên rơi xuống mặt nàng.
Hiên Viên Hằng lập tức có phản ứng, y nhanh chóng xông lên phía trước định ngăn cản nhưng đã không còn kịp. Độc dược vừa rơi xuống mặt nàng, trong phòng liền vang lên tiếng kêu thảm thiết khiến người ta kinh hãi.
Hiên Viên Diệp cũng cùng Hiên Viên Hằng xông lên phía trước định bắt giữ Hiên Viên Triệt thì chiếc giường phía trước đột nhiên lõm xuống, Hiên Viên Triệt vốn đang ngồi trên giường đột nhiên biến mất.
Không ai ngờ trên giường này lại có cơ quan, dưới giường còn có mật đạo.
Hiên Viên Diệp nhanh chóng nhảy lên trên giường thì đã không thấy bóng dáng của Hiên Viên Triệt đâu. Nơi này là địa bàn của Hiên Viên Triệt, y chắc chắn rất quen thuộc mọi ngõ ngách nên Hiên Viên Diệp đương nhiên không dám mạo hiểm đuổi theo. Nghĩ đến chuyện toàn bộ thế lực của Hiên Viên Triệt đã bị bọn họ trừ bỏ, giờ y chỉ còn một mình nên cũng không phải mà mối đe dọa lớn, muốn giết y thì về sau bọn họ nhất định có cơ hội.
Hiên Viên Hằng vội vàng kéo Như Yên lại nhưng chỉ trong nháy mắt trên mặt nàng ấy đã tràn đầy chấm đỏ. Những chấm đỏ này từ từ mưng mủ rồi từ từ thối rữa.
Hiên Viên Hằng vội ôm chặt nàng ấy vào lòng rồi run rẩy nói, “Như Yên, Như Yên, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Sao nàng không mau trốn đi. Lúc trước không phải đã nói rồi sao, không phải nàng đã tính toán thời điểm rồi sao, đã nghĩ ra cách trốn đi rồi sao? Sao nàng lại…”
“Ta, ta không thể kinh động y, càng không thể khiến y hoài nghi…” Toàn thân Như Yên lúc này đã bắt đầu run rẩy nhưng khi nhìn Hiên Viên Hằng thì khuôn mặt lại cố nở ra một nụ cười khẽ, “Ta không thể để kế hoạch của Vương gia bị hủy bởi ta được.”
“Sao nàng lại ngốc như vậy?” Ánh mắt Hiên Viên Hằng tràn ngập đau xót, cánh tay ôm lấy người nàng ấy càng thêm siết chặt.
“Vương gia, ngài buông ta ra! Đừng để chất độc trên người ta dính lên người ngài.” Nàng ấy cũng cảm giác được trên mặt mình có cái gì đó đang chảy ra. Nàng đoán được khuôn mặt mình lúc này chắc chắn trông cực kỳ đáng sợ, hơn nữa nàng cũng không thể để chất độc trên người mình dính vào người Hiên Viên Hằng được. Nàng ấy vừa nói vừa cố thoát khỏi vòng tay của y.
“Đừng nhúc nhích, đừng lộn xộn!” Hiên Viên Hằng lại càng ôm chặt hơn, y đau xót nói, “Tới giờ nàng còn bận tâm đến chuyện này ư?” Nếu không phải vì kế hoạch của y thì nàng ấy sẽ không bị như vậy.
“Vương gia…” Trên mặt Như Yên càng thêm lấp lánh ánh cười, trông nàng ấy lúc này dường như không hề đau đớn mà ngược lại còn có chút vui mừng. Khóe môi nàng ấy khẽ mấp máy nói ra mấy chữ, “Được chết ở trong lòng ngài thế này Hinh Nhi đã thấy mãn nguyện rồi.”
Hinh Nhi là tên thật của nàng.
Nàng biết mình không xứng với y cho nên nàng luôn nỗ lực che giấu tâm ý của mình. Nhưng mà lúc này nàng sắp chết rồi nên cũng không cố giấu diếm nữa, được y ôm nàng thế này là nàng đã thấy đủ rồi.
“Nàng…?” Thân mình Hiên Viên Hằng đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhìn về phía nàng trợn to lên. Khi thấy tình ý ngập tràn trong mắt nàng, lại thấy nụ cười dịu dàng trên mặt nàng, y đột nhiên kinh trệ, trong lòng càng thêm đau xót. Y đột nhiên hiểu ra sở dĩ nàng ấy phối hợp với kế hoạch của y như vậy không chỉ để báo thù cho phụ mẫu mà còn là vì y.
“Hinh Nhi, là lỗi của bổn vương, đều là lỗi của bổn vương!” Hiên Viên Hằng vội vàng kêu to, trong giọng nói cũng chất chứa áy náy. Sao y lại ngu dốt không hiểu được tâm tư của nàng. Y còn tưởng rằng nàng vì báo thù mà cam tâm tình nguyện đi vào hang sói. Nàng đã thích y nhưng lại phải đồng ý gả cho Hiên Viên Triệt, lại còn cùng Hiên Viên Triệt động phòng, trong lòng nàng lúc đó không biết đau đớn đến cỡ nào?
“Vương gia, Hinh Nhi không hối hận, thật đó.” Tuy gương mặt nàng lúc này trông rất đáng sợ nhưng nụ cười của nàng vẫn vô cùng xán lạn, vô cùng đẹp đẽ. Một tiếng “không hối hận” đã nói lên hết thảy tình cảm của nàng.
“Hinh Nhi!” Trong giọng nói của Hiên Viên Hằng dường như có chút run rẩy, trong ánh mắt cũng ngập tràn hối hận.
Nàng không hối hận nhưng y lại hối hận.
Y đã cứu nàng nhưng cuối cùng vẫn là hại nàng.
“Hinh Nhi biết Vương gia luôn muốn báo thù cho Bình phi nương nương, luôn muốn giết chết Thái tử. Hinh Nhi làm như vậy không chỉ để báo thù cho chính mình mà cũng là để báo thù cho Vương gia. Hinh Nhi sao có thể hối hận chứ?” Nàng lại chậm rãi nói, quả thực lần này nàng không chỉ vì báo thù cho mình mà còn vì y nữa.
“Sao nàng lại ngốc như vậy? Sao lại ngốc như vậy?” Thân mình cứng đờ của Hiên Viên Hằng càng thêm run rẩy, không để ý đến gương mặt đang chảy mủ của nàng, y ôm chặt nàng trong lòng rồi thấp giọng nói, “Sao không sớm nói cho bổn vương biết?”
“Hinh Nhi sớm đã không còn tấm thân trong sạch, Hinh Nhi sao còn xứng với Vương gia được nữa.” Nàng thốt ra những lời chua xót. Muốn nói, nàng vốn cũng là một thiên kim con nhà thế gia vọng tộc, nếu không có những chuyện đó xảy ra thì nàng muốn gả cho y cũng có thể có khả năng, nhưng mà…
“Nàng ngốc, bổn vương có bao giờ so đo chuyện đó đâu.” Trên mặt Hiên Viên Hằng càng thêm đau đớn mãnh liệt. Y khẽ khép mắt lại rồi chậm rãi nói, “Sao bổn vương có thể ghét bỏ nàng.” Cho dù trước kia trong lòng y không có nàng nhưng lúc này một phần là vì cảm động, vừa rồi nàng còn xả thân cứu y, lòng y lúc này không thể không rung động.
Nhiều năm qua y vẫn dùng Yên Hoa Lâu để che giấu thân phận, lấy chuyện đam mê nữ sắc để bảo vệ chính mình. Mọi người đều nghĩ y là người phong lưu khoái hoạt, thế nhưng không ai hiểu được mối hận trong lòng y và nỗi khổ tâm của y. Để báo thù cho mẫu phi, y tình nguyện cho người đời dè bỉu. Nhưng y không phải loại người phong lưu vô tình, lại càng không bao giờ để ý đến chuyện trinh tiết.
“Ha ha…” Nàng lại cười khẽ, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc. Nàng ấy dịu dàng nói, “Có được những lời này của Vương gia thì Hinh Nhi có chết cũng không thấy tiếc.”
Hiên Viên Tinh nghe được những lời nàng ấy vừa nói thì trên mặt càng hiện lên sự thương cảm. Một nữ tử si tình cỡ nào mới có thể vì Nhị ca mà hy sinh thân mình như vậy? Thậm chí hy sinh cả tính mạng. Có điều một nữ tử si tình như vậy lại phải chịu quá nhiều đau khổ, cuối cùng cũng không thể được ở bên người mình yêu thương. Ông trời thật quá nhẫn tâm!
“Hinh Nhi, nàng không được chết, không thể chết!” Hiên Viên Hằng cảm giác được hơi thở của nàng ấy ngày càng yếu thì trên mặt lộ ra sự lo lắng. Y ôm chặt nàng rồi vội vàng gọi to, “Hinh Nhi, nàng không thể chết được. Bổn vương sẽ cưới nàng, bây giờ bổn vương sẽ cưới nàng!” Y không thể để nàng ấy chết như vậy được. Ông trời đã tàn nhẫn với nàng, y cũng tàn nhẫn với nàng, cho nên y không thể để nàng chết như vậy được. Có điều Hiên Viên Triệt cũng có nói qua, chất độc này rất khó giải. Nhưng cho dù không lưu lại được tính mạng của nàng thì y cũng muốn nàng được ra đi trong hạnh phúc.
“Nhị ca, tốt quá, thật tốt, muội chưa bao giờ biết Nhị ca lại là người như vậy.” Hiên Viên Tinh nghe y nói thế thì nhịn không được kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Hằng cũng lộ rõ sự khâm phục. Trước kia nàng ấy không thích Nhị ca cho lắm, dù sao thì làm gì có nữ nhân nào lại đi ưa thích một nam nhân mỗi ngày đều say sưa bên nữ sắc cơ chứ? Nhưng một câu nói này của Nhị ca cũng đủ để đánh tan mọi thành kiến trước kia của nàng đối với huynh ấy.
“Vương gia…” Thân mình Hinh Nhi đột nhiên cứng đờ, đôi mắt cũng mở to khó tin nhìn y. Giờ phút này, sự đau đớn lan ra toàn thân đã tra tấn nàng ấy đến mức không còn khí lực, nhưng sau khi nghe những lời nói ấy, nàng đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân dường như trở lại, mà trong lòng cũng tràn đầy cảm động.
“Hiện giờ cũng chẳng thiếu thứ gì. Bổn vương lập tức cùng nàng bái đường thành thân, Thất đệ và Thái tử Bắc Nguyên sẽ là người làm chứng cho chúng ta.” Hiên Viên Hằng không phải chỉ nói một câu đơn giản, cũng không phải chỉ để an ủi. Y nhanh chóng ôm lấy nàng rồi mặc quần áo cho nàng. Bộ quần áo lúc trước đã bị Hiên Viên Triệt xé rách. Khi cầm nó trên tay, bàn tay Hiên Viên Hằng khẽ run rẩy. Cũng may chúng chỉ bị xé rách chỗ mấy nút thắt.
Hiên Viên Tinh nhanh chóng rời khỏi lồng ngực của Đông Phương Sóc rồi vội vàng tới trước mặt Hinh Nhi. Không để ý gì đến gương mặt đáng sợ của nàng ấy, Hiên Viên Tinh nhẹ giọng nói, “Để ta giúp cô trang điểm một chút, giá y này ta cũng sẽ sửa lại.” Hiên Viên Tinh vốn là người sống nội tâm, lúc này nàng ấy đã bị cảm động trước tình cảm của Hinh Nhi và Nhị ca. Cũng giống Nhị ca, lúc này nàng chỉ hy vọng Hinh Nhi được ra đi trong hạnh phúc và vui vẻ.
“Công chúa!” Hinh Nhi kinh trệ, vẻ mặt tỏ ra cung kính, “Không dám làm phiền công chúa!”
“Cô sắp gả cho Nhị ca của ta thì sẽ là Nhị tẩu của ta, chúng ta sẽ là người một nhà mà.” Hiên Viên Tinh cong môi bất mãn. Nàng vừa nói vừa nhanh chóng trang điểm cho Hinh Nhi, không để ý đến sự phản đối của nàng ấy.
Đông Phương Sóc có chút sợ Hiên Viên Tinh sẽ dính phải chất độc kia, khóe môi hắn hơi giật giật mấy cái nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản. Đông Phương Sóc cũng là người sống nội tâm nên rất hiểu cảm xúc của Hiên Viên Tinh lúc này. Hắn hiểu Hiên Viên Tinh biết rõ sẽ nguy hiểm nhưng sẽ không hề lùi bước. Hơn nữa vừa rồi Hiên Viên Hằng đã ôm Hinh Nhi nhưng vẫn không thấy có chuyện gì, có thể thấy chất độc kia cũng không dễ truyền sang người khác.
Thấy Hiên Viên Tinh trang điểm cho Hinh Nhi, hắn và Hiên Viên Diệp liền lặng lẽ tránh ra ngoài.
“Hiên Viên Diệp, món nợ này ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.” Ra khỏi phòng, Đông Phương Sóc lập tức hung hãn nói với Hiên Viên Diệp, “Cho dù Tinh nhi không có việc gì thì ta cũng không để yên đâu.”
“Được, ta chờ ngươi đến tính nợ.” Ánh mắt Hiên Viên Diệp hiện rõ vẻ u ám. Hắn thấp giọng đáp lời Đông Phương Sóc. Trong chuyện này quả thật hắn có chút ích kỷ, tuy hắn đoán rằng Hiên Viên Triệt sẽ không gây thương tổn cho Tinh nhi bởi vì y muốn dùng Tinh nhi để uy hiếp Phất nhi. Nhưng nếu nữ nhân kia lộ ra chút sơ hở thì Tinh nhi nhất định sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa, bây giờ nữ nhân kia còn bị hại thành ra như thế.
Đông Phương Sóc thấy vẻ mặt Hiên Viên Diệp như thế thì có chút không đành lòng, đặc biệt khi nghĩ tới nữ nhân đang ở trong phòng, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ đau xót mãnh liệt. Hắn mấp máy môi thì thào nói nhỏ, “Nữ nhân đó quả thật là một nữ tử hiếm có, ta rất tán thưởng hành động này của Hiên Viên Hằng. Hơn nữa, có thể cưới được một nữ nhân như vậy thì Hiên Viên Hằng cũng không có gì là thiệt thòi.”
Người con gái đó quả thật khiến bọn họ không thể không cảm động, quả thực là một nữ tử chân chính.
“Đúng thế, chỉ sợ trong lòng huynh ấy càng thêm đau xót thôi.” Hiên Viên Diệp khẽ run run rồi trầm giọng nói, mấy ngày nay hắn đã hiểu được hết thảy về Hiên Viên Hằng, hiểu được những nỗi đau khổ nhiều năm qua của y. Hiện giờ vất vả lắm y mới báo thù được cho mẫu phi, không ngờ lại…
“Có đôi khi đau xót cũng là một loại hạnh phúc.” Đông Phương Sóc khẽ mỉm cười, ít nhất lại thời điểm cuối cùng này Hiên Viên Hằng vẫn có thể cưới được nàng ấy, làm cho nàng ấy hạnh phúc rời đi, trong lòng y nhất định cũng cảm thấy thanh thản phần nào.
Khi bọn họ nói chuyện thì Hiên Viên Tinh cũng đã trang điểm xong cho Hinh Nhi. Dù sao nàng ấy cũng đã bị trúng độc được một thời gian nên khuôn mặt lúc này cũng khó trang điểm được. Tinh nhi sợ nàng ấy nhìn thấy gương mặt chính mình sẽ sợ hãi và thương tâm nên không đưa gương cho nàng ấy soi.
Hiên Viên Tinh lại sửa sang lại giá y trên người nàng ấy một chút rồi để Hiên Viên Hằng nắm tay nàng ấy chậm rãi đi ra ngoài, bọn họ một lần nữa đi tới đại sảnh ngày hôm qua để bái đường.
Đông Phương Sóc tạm thời làm người chủ trì.
“Nhất bái thiên địa!” Đông Phương Sóc thấy Hiên Viên Hằng nắm tay Hinh Nhi chậm rãi bước tới giữa sảnh xong thì hắng giọng hô to.
Bộ giá y rất vừa người, trông nàng cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng nó là do Hiên Viên Triệt làm, tuy rằng ngày hôm qua nàng cũng mặc nó cùng Hiên Viên Triệt bái đường. Nhưng giờ phút này tâm tình của nàng khác hẳn với ngày hôm qua. Điều quan trọng nhất không phải là ngoại cảnh mà chính là cảm xúc trong lòng.
Gương mặt nàng vừa được Hiên Viên Tinh rửa sạch một chút nên trông lúc này cũng không quá đáng sợ. Loại độc này có tác dụng rất chậm, hiển nhiên là Hiên Viên Triệt muốn chậm rãi tra tấn nàng. Người bị trúng loại độc này sẽ cảm thấy rất đau đớn, rất đau đớn, nhưng lúc này ngược lại nàng không cảm thấy đau đớn gì, trong lòng chỉ tràn đầy hạnh phúc và cảm động.
Hiên Viên Hằng và nàng cùng quỳ gối trịnh trọng bái lạy. Trên mặt nàng vẫn nở một nụ cười thản nhiên khe khẽ, thật sự rất đẹp, nàng vốn là một nữ tử rất xinh đẹp.
“Nhị bái cao đường!” Đông Phương Sóc lại cao giọng hô. Không có cao đường ở đây, hai người liền hướng về một hướng bái lạy.
“Phu thê giao bái!” Trong giọng nói của Đông Phương Sóc lúc này đã có phần run rẩy, hắn cũng bị bọn họ làm cho cảm động.
Trên mặt Hinh Nhi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Nàng hơi dịch chuyển người quay sang phía Hiên Viên Hằng rồi cùng y chậm rãi cúi người.
Rốt cuộc nàng đã trở thành tân nương của y.
Thật tốt…
Lúc này nàng bỗng cảm thấy toàn thân đau đớn mãnh liệt đến nỗi suýt chút nữa không thể đứng thẳng được nữa. Vậy nhưng nàng vẫn hết sức kiên trì, kiên trì bái đường với y.
“Đưa vào…” Đông Phương Sóc lại cao giọng hô.
Thân thể Hinh Nhi đột nhiên lay động rồi suýt nữa té ngã xuống đất. Hiên Viên Hằng nhanh chóng vươn tay ra đỡ nàng.
“Vương gia, rốt cuộc Hinh Nhi đã trở thành tân nương của Vương gia rồi. Hinh Nhi rất vui, rất hạnh phúc.” Nàng tới gần lồng ngực của y một chút rồi chăm chú nhìn y và nhẹ giọng nói. Vẻ mặt nàng vẫn hiện lên nụ cười hạnh phúc nhưng cũng hiện ra sự đau đớn không thể chịu nổi. Lúc này sức chịu đựng đã đạt tới cực hạn, nếu không vì cùng y bái đường thì nàng sớm đã không chống đỡ nổi rồi.
“Hinh Nhi!” Hiên Viên Hằng ôm chặt nàng vào lòng, cảm giác được thân thể nàng đang không ngừng run rẩy, hơi thở của nàng càng trở nên mỏng manh. Trong đôi mắt y lúc này đã không khống chế được sự đau xót.
“Vương gia không nên thương tâm. Hinh Nhi thật sự cảm kích Vương gia đã hoàn thành tâm nguyện cho Hinh Nhi. Sau khi Hinh Nhi chết đi, Vương gia không nên đau khổ, cũng đừng khóc. Hinh Nhi thích nhìn thấy Vương gia cười, khi Vương gia cười rộ lên thực sự trông rất đẹp.” Nàng thấy vẻ đau xót hiện lên trên mặt y thì trong mắt lộ ra sự thương tiếc, nàng chậm rãi nói với y, rõ ràng nàng đã cố hết sức mới nói ra được những lời này.
“Được, bổn vương không khóc, không thương tâm.” Hiên Viên Hằng cảm thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa thì nước mắt lăn xuống nhưng y vẫn cố gắng hết sức nuốt vào.
“Ừm, vậy thì Hinh Nhi an tâm rồi.” Khóe môi nàng ấy lại khe khẽ mỉm cười, trong nụ cười cũng chứa chan vẻ vui mừng, có điều sự đau đớn đang lan ra toàn thân khiến nàng nhịn không được hít sâu một hơi, thân mình cũng không ngừng run rẩy. Lúc này nàng chỉ cảm thấy toàn thân như bị xé rách toác ra. Nụ cười không ngừng nở rộng trên môi nàng, đôi mắt chậm rãi khép lại, tuy rằng vô cùng đau đớn nhưng nàng vẫn im lặng rời đi trong hạnh phúc.
Nước mắt không nhịn được bắt đầu chảy xuống, Hiên Viên Tinh nức nở thốt lên, “Ông trời thật quá nhẫn tâm!”
“Được rồi, được rồi…” Đông Phương Sóc thấy nàng ấy nước mắt lã chã thì đau lòng muốn chết, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng rồi vỗ vỗ an ủi.
Hiên Viên Hằng khẽ khép mắt lại, trong mắt chứa chan đau xót thương tâm. Y ôm Hinh Nhi chậm rãi đi ra bên ngoài.
Đám người Hiên Viên Diệp đi theo đằng sau y. Dọc đường đi không ai nói câu nào, cũng chẳng ai cảm thấy có chút vui vẻ. Tuy đã trừ bỏ được thế lực của Hiên Viên Triệt nhưng cái chết của Hinh Nhi đã khiến tâm trạng bọn họ trở nên cực kỳ tồi tệ.
Ra khỏi cung điện ngầm, Hiên Viên Hằng liền ôm Hinh Nhi nhanh chóng rời đi.
Hiên Viên Diệp cũng không ngăn cản y, hắn hiểu tâm trạng của y lúc này, hiện giờ để y một mình cũng tốt.
—–
“Tinh nhi, muội không sao chứ?” Khi bọn họ trở về Nghệ vương phủ thì Mạnh Phất Ảnh đang đợi trước phủ môn. Thấy Hiên Viên Tinh, nàng nhanh chóng chạy ra đón rồi vội vàng hỏi han.
“Thất tẩu!” Hiên Viên Tinh đột nhiên nhào vào lòng Mạnh Phất Ảnh, nước mắt lại bắt đầu lã chã tuôn rơi. Trong lòng nàng ấy lúc này vẫn rất thương tâm cho Hinh Nhi, hơn nữa, khi nghĩ đến nguy hiểm của bản thân lúc trước, trong lòng càng cảm thấy tủi thân.
“Sao vậy? Muội sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Mạnh Phất Ảnh thấy nàng ấy khóc lóc thì càng thêm nóng ruột.
“Muội ấy không có việc gì.” Hiên Viên Diệp thấy vẻ mặt sốt ruột của Mạnh Phất Ảnh thì nhẹ giọng đáp lời. Hắn im lặng một lát rồi nói tiếp, “Có điều nữ tử giả dạng nàng đã chết.”
“Đã chết? Không phải Hiên Viên Hằng đã nói võ công của nàng ấy rất cao cường hay sao, có thể tự bảo vệ mình hay sao? Sao nàng ấy lại chết được?” Mạnh Phất Ảnh cứng đờ cả người, nàng lập tức kêu lên.
“Nàng ấy chết là vì cứu Nhị ca. Có điều cuối cùng thì Nhị ca đã cưới nàng ấy rồi, thật đáng thương!” Hiên Viên Tinh ngước mắt lên rồi nức nở nói tiếp, trên mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt.
Mạnh Phất Ảnh giật mình nhưng cũng hiểu được ý của Hiên Viên Tinh. Kỳ thực nàng cũng mơ hồ cảm nhận được nữ tử đó có cảm tình với Hiên Viên Hằng. Một nữ nhân tốt, hiểu được giá trị của nữ nhân đáng quý trọng đó, Hiên Viên Hằng mới là một nam nhân chân chính.
“Được rồi, đừng thương tâm nữa!” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng vỗ lưng Hiên Viên Tinh rồi thấp giọng an ủi, tuy rằng trong lòng nàng cũng rất thương cảm cho nữ nhân đó nhưng cũng không muốn nhìn thấy Hiên Viên Tinh thương tâm như vậy.
“Chừng nào ngươi đưa Tinh nhi về nước Bắc Nguyên?” Hiên Viên Diệp thấp giọng hỏi Đông Phương Sóc. Ngày hôm qua vốn là ngày xuất giá của Hiên Viên Tinh nhưng lại xảy ra chuyện, hiện giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là chuyện thành thân của Tinh nhi.
“Ta đã cho người đi báo phụ vương rồi, ngày thành thân sẽ kéo dài thêm vài ngày nên cũng không cần gấp gáp. Chờ tâm trạng của Tinh nhi ổn định đã, để nàng ấy nghỉ ngơi vài ngày rồi đi cũng được.” Đông Phương Sóc nhìn về phía Hiên Viên Tinh rồi nói với vẻ cực kỳ quan tâm. Tuy hắn cũng nóng ruột với chuyện thành thân này nhưng sức khỏe của Tinh nhi quan trọng hơn.
Hiên Viên Tinh thấy Đông Phương Sóc nói thế thì trên mặt hiện lên vẻ cảm động. Nàng xoay người nhìn hắn, “Chàng không cần lo lắng cho ta, ta không sao đâu.”
“Mọi việc đã thu xếp xong rồi. Ta đã cho người nói với phụ vương nên không cần sốt ruột. Nàng ở Nghệ vương phủ nghỉ ngơi hai ngày đi.”
“Thật sao? Thật sự có thể ở Nghệ vương phủ hai ngày sao?” Hiên Viên Tinh thấy hắn nói thế thì hai mắt đột nhiên trợn lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Nói thật thì nàng ấy đúng là không nỡ rời xa Thất tẩu.
“Đúng, đúng, phải!” Đông Phương Sóc nói luôn ba tiếng, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sủng ái.
“Vậy thì tốt quá, đa tạ Thái tử!” Mạnh Phất Ảnh vui vẻ nói.
Ánh mắt Hiên Viên Diệp cũng hiện lên ý cười.
“Nàng không cần cảm tạ ta, ta còn muốn tính toán nợ nần với nam nhân của nàng đã, dám để Tinh nhi phải trải qua nguy hiểm như vậy.” Đông Phương Sóc nghe thấy nàng cảm tạ thì trên mặt hiện ra một chút mất tự nhiên. Hắn bất giác nhìn sang Hiên Viên Diệp rồi tức giận nói.
“Được, ta ủng hộ ngươi. Ngươi muốn tính thế nào cũng được, ta không có ý kiến.” Sắc mặt Mạnh Phất Ảnh khẽ trầm xuống, nàng cũng cực kỳ bất mãn với chuyện này.
“Phất nhi!” Hiên Viên Diệp giật mình nhìn Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt hiện lên vẻ oan ức.
Mạnh Phất Ảnh chẳng thèm nhìn hắn mà vội vàng kéo Hiên Viên Tinh đi vào trong phủ, “Tinh nhi, chúng ta đi thôi!”
“Hay lắm, Hiên Viên Diệp, ngươi đáng bị thế!” Khóe môi Đông Phương Sóc nở một nụ cười đắc ý vui sướng khi người khác gặp họa.
Khóe môi Hiên Viên Diệp khẽ mấp máy nhưng cũng không nói gì. Kỳ thực hắn vốn định để Lưu Nguyệt đi thay Hiên Viên Tinh, có điều không ngờ Hiên Viên Triệt lại ra tay cướp Tinh nhi ngay trong Hoàng cung. Trong Hoàng cung có rất nhiều cơ quan ngầm của Hiên Viên Triệt, hắn căn bản không có cơ hội đánh tráo Tinh nhi. Có điều sự việc đều đã xảy ra rồi, hắn cũng không định giải thích nhiều lời, dù sao có giải thích bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì. Cũng may Tinh nhi không gặp chuyện gì không may, bằng không thì không chỉ Đông Phương Sóc sẽ lột da hắn mà ngay cả Phất nhi cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Lại nói đến HiênViên Triệt, y đã chạy thoát thì chắc chắn sẽ không thể để yên mọi chuyện, hắn phải đề phòng hết sức mới được. Nghĩ đến những tin tức mà Phi Ưng truyền đến mấy hôm trước, trên mặt hắn càng lộ ra sự đau đớn mãnh liệt. Thật không ngờ Bạch Dật Thần lại…
Vì vậy hắn càng phải hết sức đề phòng.
—–
Ngày hôm sau, Mạnh Phất Ảnh và Hiên Viên Tinh vẫn bám dính lấy nhau, ngay cả ngủ hai người bọn họ cũng chẳng rời.
Hiên Viên Diệp biết trong lòng nàng còn đang trách cứ hắn, hơn nữa sau này nàng và Hiên Viên Tinh sẽ khó có cơ hội ở chung nên cũng không quấy rầy các nàng.
“Ọe…” Buổi sáng, vừa ngồi dậy, Mạnh Phất Ảnh bỗng cảm thấy buồn nôn không chịu được, có điều miệng muốn nôn mà lại chẳng nôn ra được gì.
“Thất tẩu, tẩu… Không phải tẩu đang mang thai bé cưng đấy chứ?” Hiên Viên Tinh cũng rời giường theo nàng. Khi thấy bộ dáng của nàng như vậy, nàng ấy không khỏi hứng khởi hô lên.
Mạnh Phất Ảnh giật mình. Những biểu hiện gần đây của nàng thật sự ngày càng giống với biểu hiện mang thai, nhưng nghĩ đến chuyện mình vẫn chưa có nguyệt sự thì nàng cũng không tin tưởng vào chuyện đó lắm. Nàng vốn định tìm Thái y để kiểm tra nhưng mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện nên còn trì hoãn, đương nhiên cũng bởi vì trong lòng nàng có chút sợ hãi, sợ hãi chuyện này không thể là thật, sợ mình vui mừng quá sớm.
“Thất tẩu, vậy thì tốt quá. Muội được làm cô rồi.” Tuy không thấy nàng trả lời nhưng Hiên Viên Tinh vẫn hưng phấn nhảy dựng lên.
“Có lẽ không phải đâu!” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh hơi lóe lên một chút, nàng thấp giọng nói với Tinh nhi.
“Thất tẩu, chẳng lẽ tẩu chưa tới Thái y kiểm tra xem thế nào à? Nói vậy thì Thất ca chắc cũng không biết?” Hiên Viên Tinh sửng sốt khó hiểu nhìn nàng, giọng nói cũng hơi cao lên một chút.
“Ta chưa kịp kiểm tra.” Mạnh Phất Ảnh không muốn khiến nàng ấy lo lắng nên cố ý che giấu.
“Không được! Chuyện quan trọng như thế sao tẩu có thể bình tĩnh được. Muội cùng tẩu đi kiểm tra đi!” Hiên Viên Tinh nhanh chóng mặc quần áo rồi không kịp trang điểm mà kéo Mạnh Phất Ảnh ra khỏi cửa luôn.
“Cho dù phải kiểm tra thì cũng không cần gấp như vậy đâu.” Mạnh Phất Ảnh lườm nàng ấy một cái rồi lắc lắc đầu, “Bộ dạng muội thế kia mà đi ra ngoài à?”
Có điều nàng đúng là nên đi kiểm tra một chút, biết đâu lại có thật thì sao, chỉ cần thân thể bình thường, chỉ cần có noãn trưởng thành được phóng ra thì mang thai cũng không phải là không có khả năng.
Theo chu kỳ bình thường thì đầu tiên phải có noãn trưởng thành, nội mạc tử cung cũng bắt đầu dày lên để chuẩn bị quá trình mang thai. Sau khi noãn trưởng thành được phóng ra, nếu không có tinh trùng để kết hợp hoặc không kết hợp thành công thì nội mạc tử cung bắt đầu bong tróc gây ra xuất huyết, tức là bắt đầu có kinh nguyệt. Trên thực tế, mỗi lần kinh nguyệt xảy ra chính là do quá trình thụ thai bị thất bại.
Nàng và Hiên Viên Diệp vẫn quan hệ đều đều, nếu thật sự có mang thì những tháng sau sẽ không có kinh nguyệt. Lúc này trong lòng nàng cũng có vài tia hy vọng.
“Ha ha…” Hiên Viên Tinh xấu hổ cười khẽ, “Nhất thời cao hứng nên muội quên mất.” Khi đang nói, nàng ấy đã nhanh chóng trang điểm, vừa làm vừa thúc giục Mạnh Phất Ảnh, “Thất tẩu, tẩu cũng nhanh lên! Nếu tẩu thật sự mang thai thì không biết Thất ca sẽ vui mừng đến cỡ nào đâu.”
Mạnh Phất Ảnh âm thầm buồn cười. Tính tình của nha đầu này thật quá mức nôn nóng, có điều nàng ấy nói cũng đúng.Tuy Hiên Viên Diệp không nói gì nhưng nàng nhận thấy hắn cũng rất muốn có một đứa nhỏ.
Sau khi trang điểm xong xuôi, đồ ăn sáng cũng không kịp ăn, Hiên Viên Tinh liền lôi ngay Mạnh Phất Ảnh ra ngoài.
“Thất tẩu, chuyện mang thai không cần để Thái y kiểm tra. Đại phu bên ngoài cũng có thể kiểm tra được. Muội nhớ là cách Nghệ vương phủ không xa có một y quán, chúng ta đến đó nhé!” Giờ phút này Hiên Viên Tinh quả thực chẳng muốn lãng phí một khắc, càng không muốn lãng phí thời gian đi vào Hoàng cung.
“Cũng được.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu đồng ý. Nàng vốn cũng không muốn vào Hoàng cung, nếu vào đó thì chắc chắn sẽ kinh động đến Thái hậu. Nếu thật sự có thì không sao, còn nếu không thì chẳng phải sẽ làm Thái hậu thất vọng hay sao. Hơn nữa, nếu Thái y phát hiện ra trên người nàng có vấn đề gì bất thường thì chỉ sợ sự việc càng thêm phiền toái.
“Ồ, Tinh nhi, các nàng vội vàng thế này là định đi đâu vậy?” Bọn họ vừa ra đến cửa thì đụng ngay Đông Phương Sóc. Thấy vẻ mặt và dáng vẻ sốt ruột của Hiên Viên Tinh, Đông Phương Sóc nhịn không được lập tức hỏi han.
“Chàng đừng hỏi, đợt lát nữa ta nói cho chàng hay.” Hiên Viên Tinh đưa mắt nhìn hắn một cái rồi tiếp tục lôi Mạnh Phất Ảnh đi ra ngoài.
Đông Phương Sóc giật mình, khóe môi nhịn không được hơi cong lên một chút, rốt cuộc bọn họ có chuyện gì mà vội vàng và thần bí như vậy?
Tốc Phong cũng cực kỳ nhạy bén. Khi thấy bọn họ rời đi, hắn lập tức nhanh chóng bám theo bảo vệ các nàng.
Hai người đã nhanh chóng tới trước một y quán. Vừa đi vào, Hiên Viên Tinh liền vội vàng gọi to, “Đại phu, ông nhanh ra đây kiểm tra cho Thất tẩu đi!”
Vẫn bám sát theo các nàng từ cửa, Tốc Phong thấy cả hai bước vào y quán, công chúa còn sốt ruột gọi đại phu kiểm tra cho Vương phi thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ lo lắng, có điều hắn cũng không thể xen vào hỏi cho rõ được.
Đại phu có vẻ đã quen với tình huống này. Ông ta mỉm cười ngồi xuống rồi chậm rãi cầm cổ tay Mạnh Phất Ảnh để bắt mạch cho nàng.
Sau một lát, Đại phu mới chậm rãi buông tay ra. Ông ta nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi mỉm cười khẽ nói, “Chúc mừng phu nhân!”