Ads
Đôi mày Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lại, nàng nhìn một bàn đồ ăn
trước mắt mà ngơ ngác. Tất cả những thứ này đều là đồ mà nàng thích ăn nhất, đều
do chính tay Thanh Trúc chuẩn bị nhưng nàng có cảm giác không muốn ăn.
“Làm sao vậy?” Thấy nàng ngơ ngác, Hiên Viên Diệp không khỏi
nghi hoặc hỏi nàng một câu.
Nếu là bình thường, nàng sẽ ăn rất nhanh ăn với tốc độ kinh
người giống như có người sẽ cướp mất miếng ăn của nàng vậy. Đương nhiên, lúc ở
Hoàng cung nàng cũng sẽ dè chừng mà thả chậm tốc độ.
Nhưng khi ở trong
Vương phủ, không có gì phải bận tâm, cũng chẳng phải để ý đến thân phận nên lúc
nàng ăn nhanh hắn cũng đã thấy quen mắt. Thậm chí hắn đã quen với thói quen của
nàng mà ăn nhanh theo. Nên lúc này khi thấy nàng đột nhiên ngơ ngác khi nhìn những
món yêu thích, hắn cảm thấy rất kì lạ.
Mạnh Phất Ảnh ngước mắt nhìn về phía hắn, sâu trong đôi mắt
cũng ẩn qua vài tia nghi hoặc và khó hiểu. Nàng gặp phải trường hợp này thật sự
rất giống với trường hợp mang thái bé cưng nha. Lần trước là nôn khan còn bây
giờ lại chỉ nhìn đống đồ ăn mà cảm thấy ghê tởm. Lúc trước thì có thể là do nàng
có chút mệt mỏi, nhưng trong khoảng thời gian gần đây nàng nghỉ ngơi vô cùng tốt,
hơn nữa thời gian ngủ còn nhiều hơn trước kia nữa nên không có lí do gì làm cho
nàng mệt cả.
Không phải là nàng đang mang thai bảo bối đấy chứ? Tất cả những
phản ứng này thực sự vô cùng giống.
Nhưng nguyệt sự vẫn không có thay đổi gì thì làm sao có thể
mang thai bảo bối được. Mạnh Phất Ảnh lại ầm thầm phủ nhận suy nghĩ có bảo bối
của nàng. Nếu lúc này nàng đang ở thời Hiện đại thì chỉ cần mua que thử về là
biết ngay rồi, nhưng hiện tại lại là thời Cổ đại nên có chút khó khăn. Mà nàng
lại không biết xem mạch.
Nàng biết rất rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, Hiên Viên
Diệp cũng rõ. Bởi lần trước nàng hôn mê Hiên Viên Diệp đã nhờ Phong Lăng Vân kiểm
tra sức khỏe giúp nàng. Nhưng hắn lại gạt nàng nên nàng đoán chắc cơ thể mình
có chút vấn đề nghiêm trọng. Đợi lát nữa nàng sẽ tới gặp Thái y xem thử một
chút rồi tính sau.
“Không có gì đâu.” Mạnh Phất Ảnh hoàn hồn rồi nhẹ giọng nói,
sau đó nàng mới cầm lấy bát đũa rồi bắt đầu ăn. Lần này nàng ăn rất chậm, cũng
bởi trong bụng đang vô cùng khó chịu và không thoải mái, đặc biệt là khi bàn ăn
lại toàn đồ béo ngậy như thế này. Những thứ này thật sự làm nàng muốn ói nhưng
vẫn có thể nhịn được, nàng cố gắng gắp một chút rau xanh để ăn.
Hiên Viên Diệp nhìn về phía nàng, sâu trong đôi mắt hiện lên
tia lo lắng. Tuy tốc độ ăn lúc này của nàng so với bình thường chậm hơn rất nhiều,
nàng cũng chỉ gắp vài gắp rau xanh linh tinh nhưng không phải là ăn quá ít nên
sự lo lắng của Hiên Viên Diệp mới giảm xuống đôi chút.
—
Tại phủ Thái tử…
Một vị thái y đang bị thị vệ của phủ Thái tử dẫn đường mà
thân mình không ngừng run rẩy. Thái tử vốn là người ngoan tuyệt. Ông hiểu rõ điều
này nhưng thật sự không biết Thái tử cho gọi là có mục đích gì. Mặc kệ là chuyện
gì, lúc này ông đã đặt chân vào phủ rồi, trong phủ Thái tử này ông lại càng cần
phải suy nghĩ cẩn thận. Bằng không chỉ sợ cái mạng già này cũng không giữ nổi.
Thái y vừa bước vào phòng liền nhìn thấy Thái tử đang ngồi ở
đại sảnh. Trong đôi mắt Thái tử hiện lên nụ cười khó hiểu khi nhìn thấy vị thái
y kia bước vào phòng. Y chậm rãi nói, “Khuya như vậy còn làm phiền đến Hồ thái
y. Mong Hồ thái y đừng trách!”
Giọng nói của y nghe qua tưởng như rất nhẹ nhành nhưng lại
tràn ngập lãnh ý, mà trong lời nói của y hình như còn mang theo ý cười.
Thân mình Hồ thái ý có chút cứng đờ, mồ hôi lạnh chạy dọc
toàn thân, ông ta bèn vội quỳ trên mặt đất, “Vi thần không dám! Vi thần không
biết Thái tử triệu vi thần đến là có gì phân phó?”
Thái tử dùng ngữ khí như vậy mà nói chuyện với ông khiến cho
ông cảm thấy vạn phần sợ hãi. Đã có lần nào Thái tử cư xử với người khác mà
khách khí như vậy đâu?
“Thực ra thì cũng không có chuyện gì, Hồ thái y không cần phải
khẩn trương thái quá. Bản cung cho mời Hồ thái y đến chỉ là muốn nói chuyện phiếm
mà thôi.”
Nụ cười trên môi Thái tử ngày càng đậm, tiếng cười khẽ cũng
ngày càng rõ ràng. Ngữ khí của y nghe qua có vẻ bình thản và không thấy có chút
nguy hiểm nào trong đó. Nếu không biết Thái tử vốn âm hiểm thì người khác sẽ
cho rằng y là một người dễ thân cận với tất cả mọi người.
“Thái tử muốn nói chuyện phiếm với lão thần?” Hồ thái y cả
kinh, trên khuôn mặt giàn nua hiện lên vài phần nghi hoặc, ông thật không nhìn
ra được ý tứ của Thái tử, y muốn cùng ông nói chuyện phiếm ư? Ông chẳng qua là
một vị thái y bình thường mà thôi, nào có tư cách cùng Thái tử một nước nói
chuyện phiếm chứ? Chỉ sợ là Thái tử muốn moi tin tức từ miệng của ông mà thôi.
“Thái tử, nếu ngài có chuyện gì muốn hỏi cứ hỏi. Nếu lão thần
biết thì nhất định không dám giấu nửa chữ!” Hồ thái y suy nghĩ một chút mới nói
tiếp. Tuy chỉ là một thái y bình thường hàng ngày đi xem bệnh giúp các phi tần
trong Hậu cung, dù biết Hậu cung vốn hiểm ác nhưng ông cũng chưa từng làm điều
gì trái với lương tâm cả.
“Ồ. Như vậy rất tốt!” Thái tử nghe được lời nói của Hồ thái
y thì không khỏi cảm thấy hài lòng, nhưng sâu trong đôi mắt y lại ẩn chứa chút
gì đó khác thường. Y im lặng một lát rồi lại chậm rãi nói tiếp, “Bản cung nghe
nói vài ngày trước ngươi đã kiểm tra sức khỏe cho Thất vương phi có phải
không?” Giọng nói của Thái tử lúc này đã trở nên vô cùng lãnh đạm và lạnh lẽo,
sự lạnh lẽo so với lúc bình thường còn hơn đến mấy lần làm cho người nghe không
khỏi cảm thấy nguy hiểm.
Thân mình Hồ thái y đột nhiên cứng lại, trong đôi mắt hiện
lên sự ngạc nhiên khi nhìn về phía Thái tử, trong lúc nhất thời ông không biết
phải trả lời thế nào.
Ông quả thực không hiểu tại sao Thái tử lại hỏi chuyện này. Mà
đối với chuyện của Thất vương phi, Thất điện hạ đã nói qua với ông là không cho
phép nói tình trạng sức khỏe của Thất vương phi cho bất luận kẻ nào.
Trong lòng hơi kinh ngạc, Hồ thái y nhẹ giọng đáp. “ Vâng. Lần
trước ở Vĩnh Thọ Cung vi thần đã kiểm tra sức khỏe cho Thất vương phi.”
“Ồ. Vậy sức khỏe của Thất vương phi thế nào?” Đôi mắt Thái tử
lóe lên tia khó hiểu, y nhìn về phía Hồ thái y, giọng nói cũng đồng thời trầm
xuống, dường như trong đó có mang theo vài phần uy hiếp.
Hồ thái y có chút kinh ngạc nhưng cũng chậm rãi trả lời,
“Thưa Thái tử, thân thể Thất vương phi vô cùng tốt, không có bất cứ điều gì
khác thường ạ.”
Tuy ông biết rõ nếu gạt vị Thái tử nham hiểm này thì kết cục
sẽ vô cùng thảm nhưng dù vậy ông cũng không muốn bán đứng Thất điện hạ. Huống
chi bệnh của Vương phi không phải thái y nào cũng có thể nhìn ra được, vì vậy
nên ông cũng không lo Thái tử có thể nhìn ra là ông đang nói dối. (hix..bác quá
ngây thơ a~ ~)
“Thật không?” Đôi mày Thái tử đột nhiên nhíu lại, y lạnh
lùng nhìn Hồ thái y, trong đôi mắt lúc này đã mang theo chút sát ý, ngữ khí
cũng trở nên lạnh như băng.
Hồ thái y run rẩy cả người. Ông đột nhiên quỳ xuống, âm thầm
thở nhẹ một hơi nhưng vẫn kiên trì nói, “Vâng. Đúng vậy ạ!”
“Ngươi chắc rất rõ ràng kết cục của việc lừa gạt Bản cung chứ?”Trên
môi Thái tử tràn ra một tia cười lạnh, ngữ khí của y cũng trở nên nham hiểm độc
ác, đôi mắt thì lạnh đi thêm mấy phần.
“Lão thần…” Thân mình Hồ thái y càng cúi xuống thấp, lời nói
cũng trở nên lắp bắp.
Thái tử nhìn bộ dáng của Hồ thái y thì chỉ cười lạnh. Y
nhanh chóng nhìn ra bên ngoài rồi hô to, “ Dẫn người tới!”
“Vâng ạ!” Một gã thị vệ cung kính đáp lời rồi nhanh chóng
xoay người rời đi.
Hồ thái y có chút nghi hoặc. Khi nhìn thấy người mà gã thị vệ
kia mang tới, ông ta hoàn toàn kinh sợ. Hồ thái y lập tức nhìn về phía Thái tử
rồi vội vàng nói, “Thái tử tha mạng! Xin Thái tử đừng gây thương tổn cho bọn họ!”
“Bản cung sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi vẫn không
chịu nói thật thì con gái và phu nhân của ngươi sẽ xuống Địa ngục trước để chờ
ngươi.” Giờ phút này, trên khuôn mặt y đã không còn sự bình thản như trước mà
chỉ còn vẻ tàn độc khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Trong đôi mắt Hồ thái y hiện lên tia do dự, ông thật sự
không muốn bán đứng Thất điện hạ, nhưng ông cũng không thể trơ mắt nhìn thê tử
và con gái bị Thái tử giết chết. Huống chi, Thái tử đã gọi ông đến như thế này
thì nhất định y đã biết rõ chuyện của Thất vương phi rồi, ông có muốn cũng
không thể giấu giếm được.
“Một…” Thái tử thấy Hồ thái y trầm mặc không nói thì trong
đôi mắt hiện lên vẻ bất mãn, khóe môi y lại tràn ra một tia cười lạnh.
“Phụ thân,…” Nữ nhi của Hồ thái y chưa bao giờ gặp phải trường
hợp như thế này nên có chút sợ hãi. “Phụ thân cứu con với! Phụ thân ơi cứu con
với!” Còn vị phu nhân thì chắc là do sợ hãi quá nên cũng không nói ra được lời
gì. Dù sao bà cũng biết tính tình Thái tử vốn thị huyết. Lúc này bà và con gái
đều bị dẫn tới đây e là lành ít dữ nhiều.
Nghe được âm thanh cầu cứu của con gái, Hồ thái y thật sự rất
đau lòng, đôi mắt càng trở nên do dự.
Một bên là Thất điện hạ, một bên là thân nhân của chính
mình, ông không muốn thân nhân của mình bị thương tổn và cũng không muốn bán đứng
Thất điện hạ.
“Hai.” Thái tử tiếp tục đếm, ngữ khí lạnh như băng không có
một chút độ ấm, cũng không hề che dấu sát khí của chính y.
“Ba.” Thái tử thét lên, đồng thời lúc đó tay y cũng nâng
lên. Trong tay của Thái tử cầm vật gì Hồ thái y không rõ nhưng ông có thể chắc
chắn rằng nó có thể lấy mạng con gái và thê tử của ông, bởi trong mắt Thái tử,
con gái và thê tử của ông không đáng một đồng.
“Thần nói, thần nói!” Thái tử vừa đếm xong thì Hồ thái y đột
nhiên kêu lên. Trong đôi mắt Hồ thái y có vài phần hối lỗi. Lúc này ông chỉ có
thể âm thầm xin lỗi Thất điện hạ, nhưng dù sao chuyện này cũng không thể ảnh hưởng
tới tính mạng của Thất điện hạ.
“Nói đi!” Đôi mắt Thái tử nhìn về phía Hồ thái y, trên môi lại
hiện lên tia cười khẽ.
“Bởi hồi còn nhỏ Thất vương phi bị người khác hạ độc nên
thân thể không thể phát triển đầy đủ và có khả năng không thể mang thai được ạ.”
Hồ thái y nhìn về phía con gái và thê tử, ông trầm giọng nói.
Thái tử nheo mắt lại, đôi mắt lạnh như băng vô cùng thị huyết,
âm thanh vô cùng ngoan tuyệt, “Bị người ta hạ độc?”
Giờ phút này, giọng điệu của y so với Tu La dưới Địa ngục
cũng không khác nhau là mấy. Y nhìn về phía Hồ thái y rồi hỏi tiếp, “Là ai hạ độc?”
Từ trước đến giờ y vốn không quan tâm đến chuyện của người khác, nhưng hiện tại
khi nghe nàng vì bị người khác hạ độc nên không thể mang thai thì đột nhiên y
có cảm giác muốn giết chết cái người hạ độc kia.
“Chuyện này lão thần cũng không biết.” Thân mình Hồ thái y
run rẩy, trên mặt thêm nhiều phần sợ hãi, ông cẩn thận trả lời.
Thái tử hoàn hồn, lúc này mới nhận ra rằng chính mình có
chút thất thố, y nhanh chóng khôi phục bộ dáng như ban đầu rồi chậm rãi nói với
Hồ thái y “Được rồi, ngươi có thể trở về! Chuyện này không được tiết lộ ra bên
ngoài, nếu không đừng trách Bản cung vô tình.”
“Vâng, vâng.” Hồ thái y gật đầu lia lịa. Nghe Thái tử nói muốn
cho gia đình ông trở về, Hồ thái y mới thở nhẹ một hơi.
“Nhưng mà Hồ phu nhân vẫn nên nán lại một chút, Bản cung có
chuyện muốn nói với phu nhân. Còn về phía Hồ thái y, ông cứ về trước đi. Sẽ có
người tới báo cho ông biết ông cần phải làm những gì.”Thái tử lạnh giọng nói.
Trong lòng Hồ thái y không khỏi đông cứng lại, nhưng cho dù
lúc này đang vô cùng sợ hãi thì ông ta cũng cũng không dám không đồng ý, ông chỉ
đành nói, “Vâng, vâng!”
—
Hai ngày sau, vào giữa trưa, Liễu phi đi tới Vĩnh Thọ Cung với
vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu!” Liễu phi đi tới trước mặt
Thái hậu, nàng ta nhẹ nhàng thỉnh an rồi vội lui ra nhưng cũng không có ý định
ngồi xuống, hơn nữa trông bộ dáng thì có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Làm sao thế?” Thái hậu
thấy dáng vẻ của Liễu phi thì lo lắng hỏi.
“Bẩm Thái hậu, thần thiếp có một chuyện không biết có nên
nói cho Thái hậu biết hay không.” Liễu phi sửng sốt một chút rồi nâng mắt lên
nhìn về phía Thái hậu, trên khuôn mặt nàng ta mang theo vài phần do dự.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vài phần nghi hoặc, ánh mắt nhìn về
phía Liễu phi còn có vẻ không hài lòng “Nói đi!” Nhưng ngữ khí của bà cũng
không có gì thay đổi. Hôm nay Liễu phi đến chỗ của bà dĩ nhiên là muốn cho bà
biết chuyện gì đó, nàng ta cần gì phải nói là không biết có nên nói hay không.
Khi nhìn đến bộ dáng của Liễu phi, bà cũng đoán được chắc là có chuyện vô cùng
quan trọng.
“Vâng ạ!” Liễu phi cung kính đáp lời. Nàng ta chậm rãi kể lể,
“Hôm nay phu nhân của Hồ thái y đến thăm thần thiếp,…” Liễu phi dừng lại, trên
mặt nàng ta lại càng nhiều phần do dự không dám nói. Phu nhân đại thần vào thăm
thì đâu có gì to tát mà làm bộ dáng muốn nói lại không dám nói như vậy.
Nhưng lúc này biểu tình của Liễu phi quả thực vô cùng kì
quái, đôi mày Thái hậu khẽ nhíu lại. Bà trầm giọng ra lệnh, “Ngươi nói cho hết
đi!”
“Hồ phu nhân trong lúc vô tình đã nói đến một việc khiến thần
thiếp vô cùng bất an. Thần thiếp nghĩ nên báo cho Thái hậu biết rõ ràng mọi
chuyện thì tốt hơn.” Vẻ mặt Liễu phi càng trở nên trầm trọng, lời nói cũng mang
theo phần do dự.
“Nói đi!” Vẻ mặt Thái hậu trở nên bất mãn, trong lòng bà thầm
cười lạnh trước cách ứng xử của Liễu phi. Không biết lại là chuyện của một vị
phi tử nào đó trong cung, cần gì phải làm lớn chuyện như thế. Tuy trong lòng
nghĩ vậy nhưng Thái hậu cũng không muốn ngắt lời Liễu phi, bà cố gắng kiên nhẫn
nghe Liễu phi nói hết mọi chuyện.
“Hồ phu nhân nói rằng chuyện này bà ấy cũng chỉ nghe Hồ thái
y nói lại trong lúc say mà thôi. Bởi vì sự việc vô cùng trọng đại nên bà ấy
cũng vô cùng cẩn thận, nhưng trong lúc vô tình không may lại nhắc đến chuyện của
Thất vương phi.” Liễu phi nhìn về phía
Thái hậu, trong đôi mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Khi nghe nàng ta nhắc tới Mạnh Phất Ảnh, Thái hậu không khỏi
sửng sốt, bà lo lắng hỏi dồn, “Phất nhi làm sao? Nó xảy ra chuyện gì? Chuyện của
hậu cung thì liên quan gì tới nó?”
“Thái hậu, đây không phải chuyện chốn hậu cung mà đây chính
là chuyện của Thất vương phi.” Đôi mắt Liễu phi hiện lên tia kinh ngạc, nàng ta
sửng sốt khẳng định.
“Ảnh nha đầu có chuyện gì sao?” Thân mình Thái hậu không khỏi
cứng lại, bà lại cất tiếng hỏi lại lần nữa, trong giọng nói lúc này đã tràn ngập
sự lo lắng.
“Thái hậu, người còn nhớ lần trước Hồ thái y đã kiểm tra sức
khỏe cho Thất vương phi tại Vĩnh Thọ Cung này chứ?” Liễu phi nhìn đám cung nữ
đang đứng trong phòng rồi cố ý dừng lại khi đang nói dở.
Từ lúc Liễu phi nhắc tới Mạnh Phất Ảnh thì Thái hậu mới chú
ý đến nàng ta nhiều hơn một chút. Lập tức hiểu được ý tứ của nàng ta, Thái hậu
liền cho tất cả đám cung nữ ra ngoài. “Nói đi! Rốt cuộc là có chuyện gì với Ảnh
nha đầu?”
“Hồ phu nhân nói, lần trước Hồ thái y kiểm tra cho Thất
vương phi đã phát hiện ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng.” Liễu phi hạ thấp giọng
kể lại.
“Chuyện gì?” Nghe được lời nói của Liễu phi, Thái hậu không
kìm chế được lo lắng bèn vội vàng hỏi tiếp. Có chuyện gì, không lẽ là Ảnh nha đầu
có bệnh gì nguy hiểm sao?
“Thái hậu, nghe Hồ phu nhân nói thì Thất vương phi không thể
mang thai được.” Liễu phi thở ra một hơi, nàng ta dừng lại một chút sau đó mới
nói tiếp. Nàng ta nói với giọng điệu vô cùng thấp như thể sợ người khác nghe được.
Tuy lời nói rất nhỏ nhưng cũng đủ làm cho thân mình Thái hậu
trở nên cứng đờ, trong đôi mắt bà không khỏi hiện lên sự kinh ngạc tột độ. Môi
khẽ nhúc nhích, bà thì thào hỏi lại, “Không thể thế được , điều này sao có thể
xảy ra được chứ?”
“Thần thiếp cũng nghĩ rằng chuyện này tuyệt đối không có khả
năng, thực ra thần thiếp có hơi nghi ngờ lời nói của Hồ phu nhân. Ban đầu chẳng
qua thần thiếp chỉ tùy tiện nói về chuyện Thất vương phi thành thân lâu như vậy
nhưng vẫn chưa thấy mang thai, thần thiếp tỏ ý muốn Hồ thái y xem giúp Thất vương
phi. Nhưng Hồ phu nhân lại buột miệng nói ra chuyện đó. Cũng có thể thần thiếp
đã nghe nhầm lời nói của bà ấy.” Liễu phi chậm rãi kể lể, trong lời nói có chút
nghi hoặc. Nàng ta dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, “Thực ra thần thiếp muốn
đến hỏi Hồ thái y nhưng lại cảm thấy có chút không ổn lắm nên thần thiếp mới đến
nói với Thái hậu trước.”
Gương mặt Thái hậu lúc này đã hoàn toàn ngưng trọng, sâu
trong đôi mắt của bà tràn đầy sự lo lắng, bà không để ý đến lời nói của Liễu
phi mà nhìn ra bên ngoài rồi ra lệnh, “Người đâu, mời Hồ thái y đến đây!” Chuyện
này không phải là chuyện nhỏ, bà nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Lúc này chỉ có
Hồ thái y là người biết rõ mọi chuyện nhất.
Trong đôi mắt Liễu phi hiện lên tia cười lạnh nhưng lại
nhanh chóng biến mất, vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ quan tâm lo lắng thân tình, “Hy vọng
là Hồ phu nhân nghe nhầm.”
Giờ phút này sắc mặt Thái hậu cũng không được tốt lắm. Bà
không lên tiếng trả lời Liễu phi, lòng thầm cầu nguyện đây chỉ là một chuyện nhầm
lẫn mà thôi. Nếu Ảnh nha đầu không thể mang thai thì thật sự phiền toái. Dù sao
thì Diệp nhi cũng sẽ trở thành Hoàng thượng, Ảnh nha đầu nhất định sẽ là Hoàng
hậu của vương triều Hiên Viên. Nếu là những người bình thường khác thì chuyện
này rất dễ giải quyết, Ảnh nha đầu chỉ cần lấy con thừa tự của các thứ phi khác
là được. Nhưng hiện tại trong mắt của Diệp nhi không thể chứa thêm một người
nào khác ngoài Ảnh nha đầu. Chỉ sợ sau khi lên ngôi nó sẽ không cho phép bất cứ
nữ nhân nào tiến cung, mà dù có để cho tiến cung nó nhất định cũng sẽ không bao
giờ chạm vào các nàng.
Chuyện này vô cùng nghiêm trọng và nếu để lâu thì càng khó
giải quyết.
Thấy Thái hậu không đáp lại lời của mình, Liễu phi liền đứng
qua một bên và cũng không nói thêm điều gì nữa.
Hồ thái y nhanh chóng tiến cung. Ông ta bước đến trước mặt
Thái hậu hành lễ, “Lão thần tham kiến Thái hậu!”
“Đứng lên đi.” Thái hậu đang vô cùng sốt ruột nên chỉ thấp
giọng nói.
“Tạ Thái hậu!” Hồ thái y từ từ đứng dậy. Ông nhìn về phía
Thái hậu rồi thấp giọng hỏi, “Không biết Thái hậu muốn thần tiến cung là vì
chuyện gì, Thái hậu cảm thấy có chỗ nào không khỏe ạ?” Tuy nói vậy nhưng trong
mắt ông lại hiện lên vẻ trầm trọng.
“Ai gia triệu ngươi tiến cung là muốn hỏi ngươi một chuyện.
Lần trước ngươi đã kiểm tra sức khỏe cho Thất vương phi đúng không? Ngươi thấy
Phất nhi có chuyện gì nghiêm trọng về sức khỏe không?”Thái hậu chậm rãi nói,
trong lòng của bà lúc này thật sự rất lo lắng, ngay cả giọng nói cũng có chút
run rẩy, đôi mắt thì nhìn chăm chăm về phía Hồ thái y.
Thân mình Hồ thái y trở nên cứng đờ, ông lập tức ngẩng đầu
nhìn về phía Thái hậu.
Thái hậu thấy phản ứng của Hồ thái y thì gương mặt càng thêm
âm trầm, vẻ mặt ông ta như thế chứng tỏ thật sự có chuyện giấu diếm bà?
“Ai gia muốn nghe ngươi nói thật!” Thái hậu thở nhẹ một hơi,
bà cố gắng ổn định tâm tình rồi mới nói tiếp.
“Thái hậu!” Hồ thái y lập tức quỳ trên mặt đất. Ông ta vội
vàng nói, “Lão thần đáng chết, thực sự không nên gạt Thái hậu chuyện lần trước,
chính …”
“Thất vương phi rốt cuộc có chuyện gì?” Nghe thấy lời nói của
ông ta, trong lòng Thái hậu đột nhiên trầm xuống. Bà nhanh chóng ngắt lời Hồ
thái y.
“Bẩm Thái hậu, cơ thể của Thất vương phi đã bị trúng độc từ
nhỏ nên khó có thể phát triển một cách toàn diện, Vương phi không thể mang thai
được ạ.” Hồ thái y trầm giọng nói.
“A!” Thái hậu kinh ngạc kêu lên một tiếng, thân mình lảo đảo
không vững, nếu không phải lúc này bà đang ngồi trên ghế thì chỉ sợ đã té ngã
xuống mặt đất rồi.
Thái hậu ở trong Hậu cung đã lâu nên đã sớm trở nên bình
tĩnh trước mọi việc. Nhưng ngay lúc này bà không thể nào che giấu được tâm trạng
của mình. Run run thân mình, bà khó có thể tin rằng điều này là sự thật, điều
này làm sao có thể, làm sao có thể chứ?
“Vì sao lần trước ngươi không nói, lại dám cả gan lừa gạt
Thái hậu?” Trong mắt Liễu phi xẹt qua một tia khác thường khi nhìn thấy bộ dáng
của Thái hậu, nàng ta lại chậm rãi hỏi Hồ thái y.
Thái hậu đã hơi bình tâm trở lại, đôi mắt cũng nhìn về phía
Hồ thái y như đang chờ câu trả lời của ông ta.
“Lão thần đáng chết, lão thần đáng chết! Lần trước không phải
lão thần cố ý lừa gạt Thái hậu. Bởi vì trước khi lão thần tiến cung để xem bệnh
cho Thất vương phi thì Thất điện hạ đã
nói trước rằng dù có chuyện gì cũng không được nói ra, vì vậy lão thần mới…”
“Cái gì? Ý ngươi là chính Thất điện hạ không cho phép ngươi
nói ra điều này?” Thái hậu hoàn toàn kinh trệ, bà vội vàng ngắt lời Hồ thái y.
“Vâng ạ!” Hồ thái y cúi đầu đáp lời.
“Nói như vậy thì Diệp nhi sớm đã biết chuyện này rồi ư?”
Trong đôi mắt Thái hậu lại càng hiện lên vẻ phức tạp. Diệp nhi vốn dĩ đã biết
chuyện này nhưng nó lại cố gắng giấu diếm, xem ra chuyện này thực sự rất khó
khăn.
“Vâng, Thất điện hạ đã sớm biết chuyện này rồi ạ. Nghe nói
trước đó Phong Lăng Vân đã từng ghé Nghệ vương phủ để kiểm tra sức khỏe cho Thất
vương phi. Y thuật của Phong Lăng Vân so với lão thần còn cao hơn gấp bội lần.”
Hồ thái y thấp giọng nói.
Thân mình Thái hậu lại thêm run rẩy, trong đôi mắt càng lộ
ra vẻ phần hoảng loạn. Xem ra chuyện này thực sự vô cùng nghiêm trọng.
“Có phương pháp chữa trị hay không?” Khuôn mặt Thái hậu hiện
lên tia chờ mong nhìn về phía Hồ thái y.
“Bẩm Thái hậu, lão thần vô năng thực không có cách nào có thể
chữa trị cho Thất vương phi, chỉ là không biết Phong Lăng Vân có thể không?”
Trong đôi mắt Hồ thái y lại hiện lên vài phần áy náy.
“Ngay cả ngươi cũng không thể chữa được sao? Phong Lăng Vân
thì hình như đã rời khỏi kinh thành rồi. Nếu Phong Lăng Vân có thể chữa trị thì
đã không rời khỏi thành vào lúc này.” Nghe được lời nói của Hồ thái y, Liễu phi
lại thấp giọng xen vào.
Trên mặt Thái hậu lại hiện lên vài phần tuyệt vọng, Hồ thái
y đã nói không có phương pháp chữa trị, nếu vậy thì bệnh của Ảnh nha đầu chỉ sợ…
Lời nói của Liễu phi không phải không có lý, nếu Phong Lăng Vân có thể chữa trị
thì nhất định sẽ không rời thành vào lúc này.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi!” Thái hậu thấp giọng ra lệnh
cho Hồ thái y.
“Vâng ạ!” Hồ thái y cung kính đáp lời rồi chậm chạp rời khỏi.
“Chờ một chút!” Thái hậu vội vàng gọi ông ta lại, “Chuyện
ngày hôm nay ngươi không được nói cho ai biết!” Nếu Diệp nhi không muốn cho người
ngoài biết chuyện này thì không nên để lộ ra ngoài.
“Vâng ạ!” Hồ thái y thấp giọng đáp lời, điều này càng khiến
cho ông ta thêm áy náy. Ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, trên khuôn mặt Hồ thái y hiện
lên vẻ trầm trọng, xem ra Thái tử muốn lợi dụng chuyện này để đối phó với Thất
điện hạ, y muốn Thất điện hạ và Thất vương phi xảy ra mâu thuẫn. Nhưng ông vì
tính mạng của người nhà nên cũng không thể làm khác được.
“Thái hậu, chuyện này nên xử lí thế nào ạ?”Liễu phi thấy Hồ
thái y rời khỏi liền quay sang hỏi Thái hậu, trong giọng nói của nàng ta lộ rõ
sự lo lắng hết sức chân thật. Dừng lại một chút, nàng ta lại thấp giọng nói tiếp,
“Thất điện hạ nhất định sẽ lên ngôi Hoàng đế, mà Thất vương phi lại là người
duy nhất mà Thất điện hạ sủng ái, không có khả năng Điện hạ sẽ có cảm tình đối
với nữ nhân khác. Mà giờ Thất vương phi lại không thể mang thai, vậy chuyện kế
vị của vương triều Hiên Viên sẽ phải làm thế nào bây giờ ạ?”
Lời nói của Liễu phi lại càng làm cho khuôn mặt của Thái hậu
trở nên xanh mét, bà lo lắng nhất chính là điều này.
Nhìn thấy thái độ của Thái hậu, Liễu phi lại âm thầm cười lạnh.
Nàng ta cố gắng trầm giọng nói, “Điều thần thiếp lo lắng nhất chính là đến lúc
đó Thất điện hạ nhất định sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào đặt chân vào Hậu
cung, lúc đó thật sự…”
“Sao ai gia lại không biết điều đó.” Thái hậu sửng sốt liếc
mắt nhìn nàng ta một cái rồi mới thấp giọng nói. Có điều lúc này bà cũng chẳng
có cách nào có thể thay đổi được chuyện này.
“Thái hậu, thần thiếp
có một ý có thể giải quyết được chuyện này trước khi Thất điện hạ lên ngôi
Hoàng đế.” Liễu phi suy tư một chút rồi mới nói tiếp.
“Ngươi có chủ ý gì?” Thái hậu ngước mắt lên nhìn nàng ta rồi
thấp giọng hỏi. Lời nói của Liễu phi rất trầm tĩnh nên bà chưa thể nhìn ra được
dụng ý của nàng ta. Trong Hậu cung này, nàng ta trông thì có vẻ an phận nhất
nhưng sự thực lại chính là người giảo hoạt nhất.
Tuy lên tiếng hỏi Liễu phi nhưng trong lòng Thái hậu vẫn
luôn đề phòng. Liễu phi là người giảo hoạt nên cũng đoán được phần nào tâm tư của
Thái hậu, nàng ta giả bộ áy náy nói, “Thực ra thần thiếp cũng không có chủ ý
gì, lúc nãy là do sốt ruột quá nên mới buột miệng nói ra vậy thôi ạ.”
Nàng ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi lại nghĩ kế giúp Thái hậu
xử lý chuyện này, đem chuyện này nói cho Thái hậu biết là nàng ta đã xong nhiệm
vụ rồi. Còn việc tìm biện pháp xử lý thì Thái hậu phải tự nghĩ thôi. Đến lúc đó
nếu có xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên mà Hiên Viên Diệp trách cứ sẽ không
phải là Liễu phi nàng mà chính là Thái hậu đang ngồi đây.
Thái hậu khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn về phía Liễu phi có chút
bất mãn nhưng cũng không có nói thêm điều gì. Bà chỉ thấp giọng nói, “ Ngươi đi
về đi, để cho ai gia yên tĩnh một chút. Ngươi nên nhớ chuyện này không được
phép truyền ra ngoài.”
“Vâng, thần thiếp hiểu rồi. Thần thiếp xin cáo lui ạ!” Liễu
phi cung kính đáp lời, sau khi cúi người hành lễ, nàng ta liền lập tức lui ra
ngoài.
Nhìn bóng lưng Liễu phi rời đi, Thái hậu khẽ nhíu mày.
Mọi chuyện xảy ra hôm nay có thật là ngoài ý muốn không?
Có đúng là Hồ phu nhân vô tình nói với Liễu phi không?
Tuy nghi ngờ nhưng hiện tại bà vẫn chưa nghĩ ra mục đích của
Liễu phi khi nói với bà chuyện này. Dù sao, đối với nàng ta mà nói thì chuyện
này cũng không có lợi gì, huống chi nàng ta cũng không quá phô trương khi đến
nói với bà, hơn nữa còn cẩn thận mà tránh những người khác.
Mà dù thế nào thì lời nói của Hồ thái y cũng là sự thật. Hồ
thái y là cận thần trong triều nên bà tin tưởng lời nói của ông ta. Hiện giờ,
chuyện quan trọng nhất vẫn là xử lý cho xong chuyện của Ảnh nhi đã.
Thái hậu vẫn ngồi lặng trên ghế, đôi mắt nhìn về phía trước.
Trong đầu bà chợt nghĩ ra một biện pháp có thể xử lý được chuyện này…