Ngày hôm sau, mới sáng tinh mơ Thanh Trúc đã dẫn nàng vào cung, trực tiếp đi vào Vĩnh Thọ Cung của Hoàng Thái Hậu.
” Ảnh nha đầu, mau tới cho Hoàng nãi nãi nhìn nào.” Vào phòng, Hoàng Thái Hậu liền kéo nàng vào trong lòng, gương mặt hiện lên sự đau lòng cùng sủng ái.
Hoàng Thái Hậu tuy rằng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh.
” Hoàng nãi nãi.” Mạnh Phất Ảnh dựa vào lòng bà, mũi đột nhiên có chút nóng, nàng là cô nhi, từ nhỏ đã ở cô nhi viện lớn lên, sự ấm áp giống bây giờ luôn là khát vọng trong lòng nàng.
” Thân thể thật sự tốt sao?” Hoàng Thái Hậu thân mình cứng lại, thanh âm khẽ run chứa vài phần không xác định.
” Thật sự rất tốt.” Mạnh Phất Ảnh nâng mắt lên, nhẹ nhàng cười, trong nụ cười có sự an ủi, cũng có cảm động.
” Thật tốt … thật tốt, Ảnh nha đầu của ta thật sự rất tốt.” Hoàng Thái Hậu hiển nhiên cũng có chút kích động, liên tục nói, ôm lấy tay nàng càng chặt hơn.
Nhưng hai mắt hơi trầm lại, Ảnh nha đầu nhiều năm chịu khổ, bà há lại không biết, giả bộ như không biết chỉ vì bảo hộ Ảnh nha đầu. Bây giờ
chính là thời điểm nên xử lý một chút.
” Vết thương trên người không nghiêm trọng chứ?” Hơi đẩy thân thể của nàng ra, lo lắng hỏi.
” Đã không sao rồi, Hoàng nãi nãi không cần lo lắng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng an ủi.
” Haha, trưởng thành đã hiểu chuyện hơn rồi.” Trên mặt Hoàng Thái Hậu lộ ra vẻ hài lòng, cười khẽ, Ảnh nha đầu như lúc này khiến bà yên tâm hơn.
Dừng một chút, lại nói khẽ: ” Mấy ngày nữa phụ thân ngươi sẽ về
đến đây, qua hai mươi ngày nữa là Đại thọ Năm mươi tuổi của phụ thân
ngươi, cũng là sinh thần của ngươi, lúc đó đại thần trong triều tất
nhiên đều đến chúc mừng, Hoàng Thượng hẳn là cũng sẽ đi. Hoàng nãi nãi
đã cho người làm cho ngươi một bộ y phục rồi, xem chừng hai ngày sau sẽ đưa tới, hôm đó nhất định phải trang điểm cho Ảnh nha đầu thật xinh
xắn, đẹp đẽ .”
Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình, nhắc tới người phụ thân uy phong này,
thời niên thiếu nhiều lần xuất chinh cùng Hoàng Thượng, ở chiến trường
hai lần không để ý đến tánh mạng của mình cứu Hoàng Thượng, mỗi lần
chiến loạn đều là ông đi bình ổn, nhiều năm như vậy rất ít khi bại trận.
Bởi vậy, Hoàng Thượng phong ông là Định Quốc Hầu, quả nhiên là dưới một người trên vạn người.
Mạnh Phất Ảnh đang suy tư, quên mất phải nói lời cảm tạ Hoàng Thái Hậu.
Thấy nàng không nói, Hoàng Thái Hậu lại hiểu lầm suy nghĩ của nàng, âm thầm thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Hoàng nãi nãi biết tâm tư của ngươi, Bạch Dật Thần đúng là hảo nam nhi khó
gặp trong thiên hạ, đến hôm đó liền mượn thọ yến lần này đem chuyện của
các ngươi quyết định luôn.”
Nha đầu này ngay cả trái tim cũng đặt ở trên người Bạch Dật Thần, nhưng Bạch Dật Thần…
Bởi vì Ảnh nha đầu trước kia ngây dại, bà cũng không nỡ mà đi thúc
ép, cũng sợ lúc Ảnh nha đầu gả đi lại bị khi dễ, hiện thời Ảnh nha đầu
đã trở nên tốt hơn, việc này cũng có thể định đoạt rồi.
Mạnh Phất Ảnh cả kinh, không ngờ Hoàng Thái Hậu đột nhiên đề cập đến việc này, liền đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ: “Ảnh nhi khẩn cầu Hoàng Thái Hậu cho Ảnh nhi hủy bỏ hôn ước này.”
Nét mặt nghiêm cẩn, trịnh trọng, ngay cả xưng hô cũng sửa lại.
Hoàng Thái Hậu sửng sốt, trong mắt hiện rõ ràng vài phần ngoài ý muốn, “Ngươi không phải từ nhỏ đã thích y sao? Sao đột nhiên lại muốn hủy bỏ hôn sự?”
“Ảnh nhi đã suy nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm là không thể
cưỡng cầu. Bạch công tử trong lòng không có con, con cần gì phải miễn
cưỡng.” Mạnh Phất Ảnh từng chữ , từng chữ rất trịnh trọng nói ra .
Hoàng Thái Hậu mắt hơi hơi lóe lên một cái, trên mặt xuất hiện vài phần khó xử, suy tư một lát sau mới từ từ nói: “Ngươi có thể nghĩ thông suốt, đương nhiên là chuyện tốt, chỉ có điều ,chính
Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn, chẳng lẽ lại có thể tùy ý sửa đổi?”
Nếu có thể từ hôn Bạch Dật Thần đã sớm làm, Bạch Dật Thần từ hôn
không được, phía bên nàng đương nhiên cũng không thể làm được, đó là
quan hệ đến uy nghiêm của Hoàng Thượng.
Mạnh Phất Ảnh cảm thấy cả kinh, nhưng cũng minh bạch sự lo lắng của Hoàng Thái Hậu vừa nói là điều gì.
Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
” Thất điện hạ, Bát Vương gia, Thập Vương gia đến.” Thanh âm thái giám có chút cao vút lập tức truyền đến.
Ba thiếu niên trẻ tuổi đi đến, cùng hô lên : ” Thỉnh an Hoàng nãi nãi.”
” Hảo, hảo, không cần hành lễ, ngồi xuống cả đi.” Gương mặt Hoàng Thái Hậu tràn đầy yêu thương.
Mạnh Phất Ảnh khẽ ngước mắt lên nhìn.
Nam tử đứng ở giữa…
Lông mày hơi nhíu lại tinh xảo như ngọc, môi khẽ mím, trong sáng như
ngọc châu, như thiên thần có vẻ đẹp tuyệt thế làm cho người ta không
khỏi mê say. Tuy tuyệt mỹ nhưng không thấy nửa phần âm nhu, vừa cương
nghị lại không hiện lên nửa điểm thô lỗ.
Mà càng làm cho người kinh thán chính là cặp mắt thâm thúy của hắn,
đôi mắt ấy tựa như có từ lực trong vũ trụ vô hạn, chỉ liếc mắt một cái
sẽ kìm lòng không được mà bị hút vào.
Lông mi dài thẳng, đôi mắt tĩnh lặng, sự linh chuyển biến mất sâu
không lường được, lạnh lùng như muốn đóng băng, chỉ chừa lại sự mê hoặc
kinh diễm cho thế nhân .
Hắn là người mà người người đều biết, người người kính sợ “Thất điện hạ” của Hiên Viên Vương triều – Hiên Viên Diệp.
Cũng là người trong lòng Mạnh Như Tuyết.
Nam tử bên trái phong lưu phóng khoáng lại mang theo sự bất cần đời.
Mà nam tử bên phải, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần trẻ con, cũng có vài phần đáng yêu.
“Phất nhi thỉnh an Thất điện hạ, Bát Vương gia, Thập Vương gia.” Mạnh Phất Ảnh hơi hơi hành lễ, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, ngữ khí không nhanh không chậm.
“Ồ, là ngốc…” Hiên Viên Phàm giật mình nhìn đến Hoàng Thái Hậu, chữ ngốc nghếch chưa kịp nói ra miệng liền thay đổi: “Quả thực không ngốc à ?”
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lập tức kinh hô: ” Ngày hôm qua việc ngươi cho thả chó đuổi Bạch Dật Thần ra ngoài không phải là thật chứ?”
Sáng sớm hôm nay hắn đã nghe nói đến việc này, nhưng hắn ngàn lần,
vạn lần cũng không tin, vốn còn muốn đợi lát nữa đi hỏi Bạch Dật Thần,
không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải nàng.
“Cái gì? Không thể nào, nàng thả chó đuổi Bạch Dật Thần?” Hiên Viên Trần hai tròng mắt trợn lên, khó có thể tin nhìn về phía nàng, đồng dạng kinh hô.
Trong mắt Hoàng Thái Hậu ẩn chứa vài phần kinh ngạc.
Chỉ có Hiên Viên Diệp dường như không có nghe thấy, ngồi ở đằng xa thưởng thức trà cung nữ đưa tới.