Ads
Hiên Viên Diệp vừa dứt lời, mọi người đều quá đỗi kinh ngạc.
Mọi người mở to mắt, nhìn trân trối lên khán đài giống như tất cả vừa bị quáng
gà. Họ nhìn thấy Hiên Viên Diệp ôm gọn Mạnh Phất Ảnh vào trong lòng, nhưng lại
không thể tin vào chính mắt mình.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, nàng thật không ngờ hắn lại bay lên
khán đài. Hắn ngang nhiên công khai thân phận của nàng như vậy, khiến giờ đây mọi
người đã nhận ra nàng, và nàng cũng không thể tiếp tục che dấu thân phận.
Hiên Viên Diệp không cho phép bất cứ chuyện gì có thể thương
tổn nàng. Vì thế, khi hắn nhìn thấy Bạch Dật Thần muốn bắt lấy tay nàng, hắn
không do dự hay để ý bất cứ chuyện gì khác, trong chớp mắt nhảy lên khán đài để
bảo vệ nàng.
Nàng dịu dàng nhìn hắn cười khẽ, dù nàng không có lên tiếng
nhưng ánh mắt kia lại chứa thiên ngôn vạn ngữ.
“Nàng không sao chứ?” Hiên Viên Diệp quay lại nhìn nàng, hơi
khẩn trương hỏi. Giọng hắn cực kì mềm nhẹ, vừa hỏi thăm cũng vừa tỉ mỉ xem xét
tay nàng. Khi nhìn thấy ánh mắt nàng, nét lạnh băng trên gương mặt hắn cũng lập
tức tan biến.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, không phát hiện ra cái gì khác thường
thì hắn mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi nếu nàng bị Bạch Dật Thần bắt lấy
nhất định là nàng sẽ bị thương. Hắn nhìn thấy động tác của Bạch Dật Thần quá
nhanh, quá mạnh lại còn có chút ác ý. Nhưng thật may mắn, hắn nhìn thấy kịp thời
và động tác của hắn cũng rất nhanh.
“Thiếp không có việc gì.” Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, nhẹ giọng
trả lời. Gương mặt và giọng nói của nàng đang biểu lộ niềm hạnh phúc vô biên.
Cũng chỉ có hắn mới quan tâm nàng như vậy, yêu thương nàng như vậy, và không nỡ
để nàng bị nửa điểm thương tổn.
Nhìn thấy hai người bọn họ tình ý triền miên càng khiến mọi
người trợn mắt há mồm. Ai ai cũng biết Thất điện hạ trước giờ không cho phép nữ
nhân đến gần hắn, chỉ trừ ra Thất Vương phi của hắn. Chẳng lẽ “Đường công tử”
này đích thực là Thất Vương phi? Nhưng Thất Vương phi không phải rất xấu xí hay
sao? Nàng sao lại có thể xinh đẹp như vậy?
” Nghe nói nữ nhân kia thật là xấu mà?”
“Thật là Mạnh gia Nhị tiểu thư sao? Hay là nữ nhân khác của
Vương gia?” Dưới chân khán đài có người
không nhịn được, nhỏ giọng bàn tán.
“Ngươi tại sao lại nghi ngờ? Ngươi không có nghe nói là Điện
hạ đối với Vương phi vẫn luôn cực kì sủng ái hay sao? Làm gì còn có nữ nhân nào
khác?” Một người bên cạnh nhỏ giọng phản
bác.
“Phải, điều này cũng đúng. Nhưng thật không ngờ, Thất Vương
phi lại đẹp như vậy.” Người nọ gật đầu đáp, nhưng tỏ vẻ khó tin.
Bạch Dật Thần giật mình kinh hãi. Y nhìn Mạnh Phất Ảnh trân
trân, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin, không có cách nào chấp nhận sự thật là nàng.
Tiếp theo, y nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, trong lòng y càng không nhịn
được, sôi trào phẫn hận.
“Không, không thể nào! Làm sao có khả năng này…Làm sao có thể
là nàng?” Môi Bạch Dật Thần run rẩy, y vừa
lắc đầu vừa luôn miệng phủ nhận. Trong giờ phút này, y chính là đang tự lừa dối
bản thân mình, muốn trốn tránh sự thật là nàng trên thực tế không hề xấu xí hay
đần độn như y vẫn tưởng.
Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng quét mắt nhìn y, nàng không muốn bận
tâm đến y. Từ trước đến nay nàng vốn không có một chút hảo cảm nào đối nam nhân
này, thậm chí là chán ghét cực điểm. Y không có lấy một điểm khí khái của nam tử
hán, chỉ toàn âm hiểm hèn hạ, bụng dạ hẹp hòi.
Hiên Viên Diệp cũng
liếc nhìn Bạch Dật Thần một cái, rồi môi hắn khẽ nhúc nhích, từng chữ từng
chữ chậm rãi nói: “Nàng là Vương phi của Bổn vương, cũng là nữ nhân duy nhất của
Bổn vương… Mạnh Phất Ảnh.”
Người mà luôn tiếc chữ như vàng như Hiên Viên Diệp, giờ đây
lại dài dòng giải thích như vậy quả thật có vẻ rườm rà bất thường. Nhưng ngay
lúc này, hắn muốn cho Bạch Dật Thần hiểu được, cũng muốn cho những nam nhân
khác hiểu rằng nàng là thê tử của hắn, là nữ nhân duy nhất, khiến những người
đó đừng sinh ảo vọng đối với nàng. Ngoài ra, hắn cũng nghe được lời bàn tán nghị
luận phía dưới khán đài, hắn sợ người ta hiểu lầm thân phận của nàng khiến nàng
tổn thương, cho nên hắn mới tận lực giải thích.
“Không thể nào là nàng! Nàng xấu như vậy, nàng rõ ràng xấu
như vậy! Bộ dạng người này làm sao có thể là nàng, không có khả năng đó được!” Bạch Dật Thần vẫn như cũ, y không có cách nào
chấp nhận sự thật. Y không kìm chế được, vội vàng hô to, mắt y càng xoáy thẳng
vào gương mặt Mạnh Phất Ảnh.
“Diện mạo trước kia nhất định là giả. Đây không phải là rõ
ràng hay sao?” Phía dưới có người nghe được lời nói của Bạch Dật Thần, lại nhịn
không được lên tiếng.
“Đúng vậy, Vương phi trước kia nhất định là đã dịch dung,
cho nên khi đó xấu là giả, nhưng thực ra nàng trên thực tế lại đẹp như tiên
nhân. Chỉ tiếc có người có mắt không tròng mà thôi.” Lại có người dưới đài lên
tiếng phụ họa, giọng nói ngụ ý châm biếm.
“Nàng thật sự đã dịch
dung? Nàng là cố ý gạt ta? Nàng trước kia làm bao nhiêu chuyện đều là để gạt
ta, ngay cả dung mạo cũng là gạt ta ?” Bạch
Dật Thần gầm rít qua kẽ răng.
Đôi mắt Bạch Dật Thần đang tóe ra lửa giận, y nhìn chằm chằm
Mạnh Phất Ảnh, hận không thể đốt cháy nàng ngay lúc này. Đôi tay y đang hung
hăng xiết chặt. Nếu như Hiên Viên Diệp hiện không có đứng ở chỗ này, chỉ sợ
cánh tay y đã sớm chụp lấy Mạnh Phất Ảnh. Nàng cau mày, lạnh lùng nhìn y, trong
mắt nàng không che dấu sự chán ghét. Đối với y, nàng thật sự không nghĩ phải tốn
lời để giải thích, tùy y muốn nghĩ như thế nào thì cũng mặc.
Nhưng sự yên lặng của nàng lại càng làm gia tăng phẫn nộ
trong lòng Bạch Dật Thần. Ánh mắt y càng tràn đầy lửa giận, ẩn hiện tia thị huyết
dọa người, đồng thời cũng phản chiếu sự âm lạnh ngoan tuyệt. Y cắn răng nghiến
lợi gầm nhẹ: “Mạnh Phất Ảnh, nàng quả thực quá quỷ quyệt, quá khôn ngoan. Nàng
vẫn đang gạt ta ư?”
Nhìn dung nhan tuyệt trần của Mạnh Phất Ảnh bây giờ, trong
lòng Bạch Dật Thần hối hận tới cực điểm. Nếu như y sớm biết diện mạo chân thực
của nàng, nếu biết nàng đẹp như vậy… Nếu y sớm biết sự đần độn và diện mạo xấu
xí kia chỉ là giả bộ, thì cho dù thế nào y cũng sẽ không cự tuyệt nàng. Nếu như
trước kia y không có cự tuyệt, thì hiện tại nàng đã sớm là nữ nhân của y, và
bây giờ người ôm lấy nàng sẽ là y mà không phải là Hiên Viên Diệp.
Nhưng mà y lại không biết ẩn tình trước kia, lại bị trúng bẫy
của nàng, và sau đó còn bị nàng bày kế thoái hôn. Y không cam lòng, thật sự
không cam lòng. Y sẽ không dễ dàng buông tha nàng như vậy, tuyệt đối sẽ không!
Mắt Bạch Dật Thần lại lóe lên, lại toé ra sự ngoan tuyệt. Không cần biết phải
dùng bất cứ cách gì, y cũng phải lấy cho được nàng.
Hiên Viên Triệt đang ngồi ở phía dưới khán đài, giờ đây mắt
y đang ẩn hiện tia âm lãnh, ý cười nhàn nhạt. Y thầm nghĩ: quả thật là nữ nhân
kia, chỉ là không ngờ nàng ấy lại đẹp như vậy. Nàng đang cải nam trang mà còn đẹp
như vậy, nếu như đổi lại nữ trang, không biết sẽ còn đẹp đến cỡ nào.
Xem ra, y phải thay đổi kế hoạch một chút. Lúc đầu, y vốn có
kế hoạch là dù bất cứ giá nào cũng phải giết chết nàng. Nhưng hiện tại, y lại
thay đổi chủ ý, một người đẹp như vậy nếu giết đi thật sự là quá đáng tiếc. Cho
dù trong lòng nàng chỉ có Hiên Viên Diệp, dù y không chiếm được trái tim của
nàng, nhưng nếu có được thân thể nàng cũng không tệ.
Hiên Viên Triệt nhìn Mạnh Phất Ảnh cười khẽ, ánh mắt thâm hiểm.
Kế tiếp y quay đầu lại, vẫy vẫy tay gọi một thị vệ đang đứng cách đó không xa.
Người thị vệ kia cấp tốc đi tới bên cạnh y, cúi người xuống chờ mệnh lệnh.
“Hãy hủy bỏ kế hoạch của ngày hôm nay! Chờ lệnh mới của ta!”
Hiên Viên Triệt vừa nheo nheo mắt, vừa ra lệnh. Vẻ mặt y lúc này có chút do dự
cũng có chút đáng tiếc, nhưng y vẫn nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, vẫn ra lệnh
đình chỉ kế hoạch từ trước.
Y chưa bao giờ có hứng thú đối với nữ nhân như vậy. Một nữ
nhân thông minh, lại còn xinh đẹp tuyệt trần như vậy, e là trên đời này sẽ
không có người thứ hai. Đạt Hề Tĩnh cũng coi như là một mỹ nhân, hơn nữa còn là
một mỹ nữ cực kì quyến rũ, chỉ tiếc là nàng ta ngực to não nhỏ, ngu xuẩn quá độ.
Còn Mạnh Như Tuyết, cũng không mấy thông minh nhưng lại tự cho là mình thông
minh. Chỉ có nàng, không những thông minh mà còn có đủ bản lảnh, đủ cơ trí…
Ban đầu dù y muốn giết nàng, nhưng trong thâm tâm ycũng có một
chút tiếc nuối. Giờ đây, y lại tận mắt nhìn thấy nàng đẹp như thế, dĩ nhiên là
y càng không thể xuống tay. Trước kia, y nghĩ phải lấy cho được nàng chỉ vì muốn
nàng giúp y. Còn bây giờ, y muốn chiếm hữu nàng lại càng vì dục vọng cá nhân.
Đây là lần đầu tiên y nảy sinh ham muốn chiếm hữu một nữ nhân mãnh liệt như thế.
“Nàng ta… nàng ta… Nàng ta chính là người quái dị của Hiên
Viên Diệp kia sao? Chuyện này làm sao có thể?”
Đạt Hề Tĩnh rốt cục cũng phục hồi lại thần trí, và nàng ta cũng hiểu được
chuyện gì đang xảy ra. Nàng ta kinh ngạc, lắp bắp hỏi.
“Người quái dị? Ngươi mới là người quái dị!” Hiên Viên Tinh
nghe được lời của nàng ta, tức giận phản bác.
Nàng lại nhìn Đạt Hề Tĩnh, cố tình tỏ ra vẻ đắc ý, bổ sung thêm: “Thất tẩu
của ta đúng là đẹp như thiên tiên, chỉ sợ có người không theo kịp à nha!”
“Ngươi?” Đạt Hề Tĩnh nghe Hiên Viên Tinh châm chọc, tức gần
như nghẹn thở. Đôi mắt nàng ta trợn ngược, hung hăng liếc Hiên Viên Tinh một
cái, sau đó thì lại nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh. Nhìn nàng vẫn còn đang bị Hiên
Viên Diệp ôm trong lòng, ánh mắt Đạt Hề Tĩnh lại tràn đầy đố kỵ.
Đạt Hề Nhiên trong giờ phút này không rảnh để mà chú ý đến sự
vô lễ của Đạt Hề Tĩnh. Hắn nhìn chằm chằm Mạnh Phất Ảnh, vẻ mặt kinh ngạc lẫn hoảng hốt. Hắn thật sự không
dám nghĩ… Nếu như nàng thay đổi xiêm y nữ nhân, không biết sẽ còn phong tình đến
cỡ nào, và sẽ kinh diễm đến cỡ nào!
“Thì ra là Thất Vương phi, lão thần vừa rồi đã thất lễ, thỉnh
Thất Vương phi thứ tội.” Tể tướng đại nhân sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng
nói. Giọng ông ta không che dấu được sự kinh ngạc; ông hoàn toàn không ngờ
chàng thiếu niên vừa rồi lại là Thất Vương phi. Ông càng không ngờ, một nữ nhân
như nàng lại có tài hoa như thế.
“Ha ha ha…” Hoàng Thượng cười to ra tiếng, sau đó lập tức đứng
lên và đi tới trước mặt Mạnh Phất Ảnh. Ngài cất cao giọng khen ngợi: “Phất nhi,
con hôm nay thật đã làm cho trẫm mở rộng tầm mắt. Trẫm thật không ngờ, thật
không ngờ được…”
Hoàng Thượng liên tiếp nói ba chữ “thật không ngờ”… trong giọng
nói của hắn rõ ràng đang thể hiện sự kinh ngạc cùng vui sướng. Hắn quả thật quá
bất ngờ khi nhìn thấy nàng biểu lộ tài hoa như thế, cũng không ngờ nàng lại tuyệt
sắc như vậy.
“Vương phi rõ ràng là nữ nhân nhưng không hề thua đấng mày
râu! Đại hội Phong Vân cũng không cấm nữ tử tham gia, vì thế Vương phi danh
chánh ngôn thuận có thể tham gia tỷ thí.” Tể tướng đại nhân lại nói tiếp.
“Tể tướng đại nhân nói rất có lý, tổ chức đại hội Phong Vân
chính là để tuyển chọn người tài. Mặc kệ là nam tử hay nữ tử, chỉ cần có thực
tài thì đã đủ.” Một đại thần khác cũng phụ họa nói.
“Thế nên, Thất Vương phi lần này tỷ thí được công nhận toàn
thắng. Chỉ e là từ nay về sau, thiên hạ đệ nhất tài tử sẽ phải đổi thành thiên
hạ đệ nhất tài nữ.” Tể tướng đại nhân vui vẻ kết luận.
Giữa lúc này, khi mọi người hoàn toàn chú ý đến Mạnh Phất Ảnh
trên khán đài, không có ai để ý tới trong đám đông dưới khán đài có hai người
dáng vẻ khác thường.
Người thứ nhất là một nữ tử. Mặc dù nàng ăn mặc cực kì đơn
giản, vải thô bố y, nhưng vẫn không che dấu được khí chất cao quý của nàng,
cùng vẻ đẹp tuyệt thế.
Mắt nàng ấy lướt qua đám người dưới đài, đang nhìn xa xa lên trên khán đài, nơi Hoàng Thượng
đang tươi cười, nét mặt rạng rỡ. Nhìn hắn nàng cười khẽ, nhưng nụ cười đó dường
như lại ẩn chứa một chút chua sót.
Hiện tại, tâm tình của hắn có vẻ cũng không tệ. Dù thiếu
nàng, đối với hắn dường như cũng không có gì khác biệt nhiều lắm. Xem ra, ở
trong cuộc sống của hắn, nàng có cũng được mà không có cũng không sao.
Nàng vốn vẫn tưởng rằng cái chết của nàng sẽ làm hắn thương
tâm một khoảng thời gian. Nhưng xem ra, nàng đã đánh giá quá cao địa vị của
mình ở trong lòng hắn. Thì cũng đúng thôi, hậu cung của hắn có biết bao nhiêu nữ
nhân, nhiều hơn một người hay thiếu đi một người thì có gì khác biệt. Vẫn là
nàng ngu ngốc, vẫn là nàng còn si ngốc yêu hắn, cho tới bây giờ vẫn còn vọng tưởng
hảo huyền.
“Thế nào? Nàng vẫn không thể quên được hắn? Vẫn như cũ yêu hắn
hay sao?” Nam tử đứng bên cạnh nàng lên tiếng chất vấn.
Y cũng giống như nàng, ăn mặc giả dạng nhưng khí chất bức
người vẫn tỏa ra như cũ. Đôi mắt của y đang nhìn thẳng vào mặt nàng, tuy rằng y
cực lực che dấu nhưng lại không che dấu được sự đau xót trong ánh mắt. Đã qua
nhiều năm như vậy, nàng tại sao vẫn không thể nhìn thẳng y, tại sao vẫn không
nhìn thấy y si tình nàng cỡ nào.
Nghe y hỏi nữ tử cũng hơi khựng lại. Nàng từ từ thu lại ánh
mắt, không còn nhìn người ở trên đài nữa. Môi nàng khẽ nhúc nhích, lên tiếng lẩn
tránh: “Thật không ngờ, Phất nhi có tài ba như thế, hơn nữa lại còn có dung mạo
tuyệt thế như vậy.”
Nói đến Mạnh Phất Ảnh, giọng của nàng chứa đầy vui sướng, kỳ
thực thì nàng vẫn luôn thích nha đầu kia, vẫn biết Phất nhi rất đặc biệt, thông
minh hơn người.
Nghe nàng nói, khoé môi nam tử nọ khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ,
ẩn chứa sự chua sót nhưng không thể nói ra lời. Nàng lại một lần nữa cố ý tránh
đi vấn đề này. Y trước giờ không nghĩ đến sẽ cưỡng ép nàng, từ khi mới bắt đầu
đã là như vậy.
Khi ấy, y được tộc trưởng của Phong tộc tuyển chọn, và lão tộc
trưởng đã chấp nhận hôn sự của y cùng nàng. Nhưng nàng lại không có đồng ý, nên
y chiều theo ý nàng, yên lặng chờ đợi và mong sẽ có ngày nàng cam tâm tình nguyện
gả cho y. Nào ngờ, kết quả chờ đợi của y lại là nàng yêu người khác, hơn nữa
còn liều lĩnh cùng nam nhân kia rời khỏi Phong tộc.
Không có ai biết lúc đó y thống khổ như thế nào, nhưng y lại
cố gắng đem tất cả thống khổ nuốt vào trong bụng. Nhiều năm qua như vậy, trong
cuộc sống và trong hồi ức của y vẫn luôn có hình bóng của nàng. Y từng tự nhủ với
chính mình là nàng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, và y nên thành toàn
cho nàng. Vì vậy, mấy chục năm nay y cũng không có gặp lại nàng, y không muốn làm
cho nàng khó xử, và cũng không muốn khiến mình thống khổ hơn.
Vốn cứ tưởng là cả đời này y sẽ không còn gặp lại nàng nữa.
Nhưng mà cách đây vài ngày, Mạnh Vân Thiên lại đến Phong tộc báo tử. Không biết
tại sao linh tính của y trong lúc đó lại khiến y không tin là nàng đã chết. Sâu
trong thâm tâm, y tin chắc chắn là nàng vẫn còn sống, vì thế y bèn đình chỉ mọi
việc, vội vàng chạy đến Hiên Viên vương triều để tìm nàng.
Đến Nghệ Vương phủ, nhìn thấy Hiên Viên Diệp vẫn không có biểu
hiện gì thương tâm, y càng khẳng định sự suy đoán của mình là đúng, nàng còn sống.
Không thể tìm ra tin tức gì khác ở Nghệ Vương phủ nên y liền một mình đi khắp
Kinh thành tìm nàng. Y tin tưởng rằng chỉ cần y không nản lòng thì nhất định có
thể tìm ra nàng.
Trải qua ba ngày ba đêm không ngủ, không ngừng tìm kiếm, rốt
cuộc y cũng tìm được nàng. Vừa nhìn thấy nàng y đã vui mừng khôn xiết, và lúc
đó y mới hiểu được trong lòng mình đã thương nhớ nàng nhiều như thế nào. Khoảnh
khắc ấy y gần như không thể cầm được nước mắt. Nhìn nàng có chút tiều tụy, y
cũng đoán biết nàng mấy năm nay chắc cũng không thật sự hạnh phúc. Vì vậy, lần
này bất luận nói thế nào y cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Nhu nhi, nàng rốt cuộc còn muốn lừa mình dối người cho tới
khi nào? Nàng cũng thấy đấy, căn bản thì nam nhân kia đối với nàng cũng không
có thật tình.” Nam tử nheo mắt lại, dấu đi cảm xúc đang dâng trào, y từng chữ từng
chữ chậm rãi nói. Tuy rằng y cực lực đè nén, nhưng mà ý tứ và giọng nói của y vẫn
mang theo chút chua xót và đau lòng, làm cho người ta không khỏi thương tâm.
Nhu Phi yên lặng cúi đầu, ánh mắt nàng đượm buồn. Sau một
lúc, môi đỏ mọng của nàng khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói: “Ta biết.”
Nàng đã biết như vậy nên mới muốn rời bỏ Hoàng cung mà đi.
Hiện tại cũng là lúc nàng nên buông xuống tất cả, nên quên đi tình yêu vô vọng
kia, tất cả cũng giống như một giấc mơ đã qua. Lần này nàng đến nơi này kỳ thực
vì nàng muốn nhìn mặt hắn một lần cuối cùng, cũng muốn nhìn Diệp nhi và Phất
nhi lần cuối, sau đó nàng sẽ trở về Phong tộc.
“Nếu thật nàng đã biết thì tại sao nàng còn si ngốc và buồn
bã như thế? Tại sao không thể buông tay được?” Phong Nguyệt Ngân thấp giọng hỏi,
trong mắt y lại ánh lên nét đau xót, mà giọng y cũng ẩn chứa một chút đau buồn,
một chút chờ mong. Y hơi dừng một chút, suy tư một lát rồi lại nói tiếp: “Nhu
nhi, nàng hãy theo ta trở về đi! Dù đã qua nhiều năm như vậy, lão tộc trưởng vẫn
luôn rất nhớ thương nàng.”
Nhu Phi ngước mắt nhìn lên, mặt nàng lúc này ẩn hiện sự hối
tiếc và phiền não. Nàng nhìn y với ánh mắt xin lỗi, môi nàng run run, từ từ
nói: “Được, ta trở về với huynh.”
Đúng là nàng cần phải trở về. Trong hai mươi mấy năm nay nàng đã vì nam nhân kia mà ngay cả nhà của
mình cũng không cần, ngay cả phụ mẫu của chính mình cũng không quan tâm. Kết quả
lại đổi lấy thương tâm như vậy. Nàng đúng là nên chết tâm, và hiện tại nàng
cũng nên trở về để báo hiếu cho cha mẹ mình.
Phong Nguyệt Ngân lập tức vui mừng, đôi mắt y vừa rồi còn
tràn đầy đau xót mà giờ đây lại bộc lộ sự mừng vui khôn xiết. Y thật sự không
thể tin được lỗ tai của mình. Nàng nói thật ư? Y nhìn Nhu Phi chằm chằm, cất giọng
nghi ngờ hỏi: “Nhu nhi, là thật sao? Nàng thật sự đồng ý theo ta trở về sao?”
“Phải.” Nhu Phi khẽ gật đầu, mắt nàng cũng từ từ nhìn về
phía y, khóe môi hơi nhúc nhích, dường như muốn nói thêm cái gì nữa. Nhưng mà
Phong Nguyệt Ngân lại đột ngột ôm chặt lấy nàng, y không thèm để ý ánh mắt kinh
ngạc của mọi người xung quanh. Y vừa ôm chặt lấy nàng, vừa từng chữ từng chữ
nói: “Nhu nhi, thật sự là quá tốt! Nàng rốt cục cũng đã chịu theo ta trở về,
như vậy thật tốt quá!”
Nhu Phi bị Phong Nguyệt Ngân vây chặt trong ngực như vậy,
trong lúc nhất thời nàng thở không được, mà lời nàng định nói cũng chỉ có thể tạm
thời nén xuống.
Phong Nguyệt Ngân không thấy nàng cự tuyệt nên mắt y càng hiện
lên vui sướng, y nắm chặt lấy tay nàng, vội vàng nói tiếp: “Chúng ta bây giờ
cùng nhau trở về.”
Biểu tình trên mặt y lộ vẻ vội vàng khẩn trương, giống như sợ
nàng lại đột nhiên đổi ý. Lời nói vừa dứt là y bèn ôm lấy Nhu Phi đi ra ngoài,
không cho nàng cơ hội mở miệng.
Nhu Phi chợt lo lắng, mắt nàng nhìn về phía trên khán đài.
Nàng nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn như cũ, gương mặt hắn vui cười nhìn Mạnh Phất Ảnh,
không có chú ý gì tới nơi nàng đang đứng. Nàng lại cười khẽ, môi đỏ mọng khẽ
nhúc nhích: “Hoàng Thượng, vĩnh biệt.”
Phong Nguyệt Ngân giờ phút này đang kinh hỉ, y cũng không
phát hiện ra sự khác thường của nàng. Y ôm lấy nàng, lách qua đám người dưới
chân khán đài để đi ra ngoài. Hiện có quá nhiều người vây quanh bọn họ, và hai
người phải chen lấn mới có thể đi ra nên tốc độ có chút chậm chạp. Phong Nguyệt
Ngân sợ người khác đụng vào Nhu Phi, nên y đem nàng che chở trong lồng ngực rộng
lớn của mình.
Hai người bọn họ từ từ đi ra, cách đài cao càng ngày càng
xa, càng ngày càng xa…
Cũng trong giây khắc này, Hoàng Thượng vốn đang đứng ở trên
đài cao, không biết vì vô tình hay là hắn có cảm giác gì đó, vì thế mới đột
nhiên quay đầu lại, nhìn về hướng Nhu Phi vừa rời đi. Trong đôi mắt thâm thúy
kia hình như ẩn chứa một tia hy vọng xa vời, nhưng mà cuối cùng cũng không nhìn
thấy người mình muốn thấy. Sắc mặt hắn trở nên ảm đạm, và ngực hắn lại nghèn
nghẹn đau xót như bị cái gì níu chặt.
“Vương phi nếu đã là nữ tử, như vậy thì nên thay đổi xiêm y
rồi lên khán đài lãnh thưởng. Lão thần sẽ tuyên bố với người trong thiên hạ là
Thất Vương phi của Hiên Viên vương triều là người thắng cuối cùng trong đại hội
Phong Vân năm nay.” Tể tướng suy tư một chút rồi đề nghị.
Dân phong của Hiên Viên vương triều cũng coi như rất cởi mở,
đối với nữ tử cũng không quá mức phân biệt. Mạnh Phất Ảnh dẫu sao cũng là thiên
kim tiểu thơ của Mạnh Vân Thiên, mà còn là Vương phi của Hiên Viên Diệp, thế
nên Tể tướng đại nhân muốn lễ khen thưởng nàng thêm phần long trọng. Nhưng
mà giờ phút này đây, Hoàng Thượng vẫn
còn đang ngơ ngẩn, ánh mắt nhìn phía xa xa, không biết là đang nhìn cái gì, vẻ
mặt thì có chút hoảng hốt, lo lắng.
Tể tướng đợi một lúc nhưng vẫn không có nghe được thánh ý về
việc phong thưởng, cuối cùng ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Thượng. Nhìn thấy
bộ dáng Hoàng Thượng đang xuất thần, ông khẽ thấp giọng nhắc nhở: “Hoàng Thượng…”
“Sao?” Hoàng Thượng giờ mới hoàn hồn, liền thu hồi ánh mắt,
và kế tiếp thì dùng ánh mắt đầy vẻ thắc
mắc nhìn Tể tướng đại nhân.
“Lão thần muốn để Vương phi trước thay đổi trang phục nữ
nhân, rồi sau đó đi lên đài lãnh thưởng và thụ phong, như vậy mới thỏa đáng.” Tể
tướng thầm nghĩ Hoàng Thượng vừa rồi rất có thể là không có nghe được lời ông
ta nói, vì vậy ông ta lập lại toàn bộ.
“Phải, Tể tướng khanh nói rất đúng.” Hoàng Thượng khẽ gật đầu,
đồng ý đề nghị của Tể tướng. Hắn cực lực áp chế sự đau đớn khác thường đang dậy
lên trong lòng, đồng thời nhìn về phía Mạnh
Phất Ảnh, lên tiếng tán dương: ” Tài hoa của Phất nhi có mọi người chính mắt
nhìn thấy, cho nên danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất tài nữ” con nhận mà không cần thẹn.”
Vừa dứt lời thì con ngươi hắn lại như cũ, ẩn hiện sự hoảng hốt, không yên lòng.
Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, nàng hơi khó xử vì lời đề nghị của
Tể tướng. Lúc đầu, chính là nàng không chịu nổi khi nhìn thấy Bạch Dật Thần cuồng
vọng đắc ý, vì vậy nàng mới cải nam trang để tỷ thí với y. Thật không ngờ, cuối
cùng lại để lộ thân phận của mình. Nàng càng không ngờ rằng giờ đây Hoàng Thượng
lại muốn nàng đi thay đổi trang phục nữ nhân để lên đài. Nếu khi nãy Hiên Viên
Diệp không tự mình đi lên khán đài, nàng tin là thân phận của nàng sẽ không bại
lộ.
Hiên Viên Diệp lúc này dường như cũng có chút bất mãn. Hắn
muốn chỉ riêng mình hắn nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng, không muốn nàng bị những
nam nhân khác nhìn qua. Nhưng mà, Hoàng Thượng lại phê chuẩn lời đề nghị của Tể
tướng, trong trường hợp này, hắn không thể cự tuyệt Hoàng Thượng. Hiên Viên Diệp
cảm thấy bực bội, nắm thật chặt lấy tay nàng.
Mọi người phía dưới khán đài đang chăm chú nhìn Mạnh Phất Ảnh.
Bọn họ nghe được lời Hoàng Thượng nói, trong lòng lập tức nổi dậy sự chờ mong
mãnh liệt. Nàng cải nam trang đã đẹp như vậy, nếu như đổi lại nữ trang, không
biết sẽ còn kinh diễm đến dường nào…
Ngay cả con ngươi của Bạch Dật Thần cũng hơi lấp lóe, vừa
tràn đầy tức giận nhưng cũng ẩn chút chờ mong. Nói thật, y cũng rất muốn biết
sau khi nàng đổi lại nữ trang, mặt không tô lên cái màu đen tuyền kia thì dung
mạo nàng sẽ như thế nào.
Hiên Viên Triệt cười khẽ, con ngươi âm lãnh của y cũng ẩn hiện
vài phần khác thường.
“Phất nhi, con hãy đi thay đổi y phục đi, mọi người ở chỗ
này đợi con.” Hoàng Thượng mỉm cười nói.
“Vâng!” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp lời.
Nàng đương nhiên là không thể kháng chỉ, đành phải bất đắc
dĩ tuân lệnh. Nhưng nàng thầm nghĩ, đến một ngày nào đó nàng cũng phải dùng
gương mặt thật để gặp người ta, chỉ là ngay lúc này thì có chút bất ngờ. Nhưng
mà, sớm hơn một chút hay chậm hơn một chút cũng không có khác biệt nhiều. Có lẽ
Hiên Viên Diệp cũng nghĩ đến điểm này, nên hắn không nói thêm gì nữa. Hắn ôm lấy
nàng, nhảy xuống đài cao, sau đó mang nàng đi thay y phục.
“Con đi giúp Thất tẩu.” Hiên Viên Tinh vội vàng nói một tiếng
với Hoàng Thượng, bèn đi theo Mạnh Phất Ảnh.
Khi nàng đuổi kịp Mạnh Phất Ảnh đến trước cửa phòng thay y
phục, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, bất mãn nói: “Thất tẩu, ngươi quá đáng ghê~~
thậm chí ngay cả ta cũng gạt!”
Miệng thì nói thế, nhưng giọng của nàng ấy lại không có ý tứ
trách cứ thật sự, trong mắt tràn đầy ý cười. Tinh nhi liếc nhìn Hiên Viên Diệp,
nửa thật nửa giả hỏi: “Thất ca khi nào thì biết được? Là trước khi thành thân,
hay là phải đợi đến sau khi thành thân?”
“Kịp lúc!” Hiên Viên
Diệp liếc nàng một cái. Thật sự thì hắn đã biết khi bọn họ còn ở Bắc Nguyên, chẳng
qua khi đó nàng không chịu thừa nhận.
Hiên Viên Tinh le lưỡi một cái, sau đó đi đến trước mặt Mạnh
Phất Ảnh, vừa kéo nàng đi vô phòng, vừa tươi cười nói: “Đi thôi, hôm nay ta sẽ
trang điểm cho Thất tẩu thật đẹp, khiến Thất tẩu vừa bước ra khán đài, mọi người
liền kinh diễm.”
Hiên Viên Diệp hơi trừng mắt, lạnh lùng lườm nàng một cái,
sau đó cất giọng buồn buồn nói: “Chỉ cần thay đổi y phục là được rồi, không cần
phải phiền phức như vậy.”
Hắn đồng ý để nàng thay đổi xiêm y nữ nhân đã là đáp ứng cực
hạn rồi. Nếu còn muốn nàng trang điểm thật đẹp thì đừng có mơ! Cho dù nàng
không trang điểm, chỉ sợ cũng sẽ khiến mọi người kinh diễm. Trừ phi, nàng lại
đổi về bộ dáng lúc trước…
“Thất ca, ca cũng quá nhỏ mọn đi! Nữ nhân bình thường thì đều
giống nhau cả. Ta chỉ muốn trang điểm Thất tẩu thật đẹp, khiến Đạt Hề công chúa
kia tức chết luôn.” Hiên Viên Tinh hơi bất
mãn, quét mắt liếc Hiên Viên Diệp. “Hơn nữa, dù sao Thất tẩu bây giờ cũng phải
dùng gương mặt thật đi ra ngoài, sao không nhân dịp này làm cho Thất tẩu nở mặt
một chút!”
Hiên Viên Diệp phân vân, chau mày. Hắn còn chưa kịp trả lời
thì Hiên Viên Tinh đã không nói thêm lời nào, cứ vậy lôi kéo Mạnh Phất Ảnh đi
vào phòng.
“Thất ca, ca cứ ở bên ngoài chờ đợi. Lát nữa, chỉ sợ ngay cả
ca cũng sẽ giật mình!” Hiên Viên Tinh vừa
đóng cửa phòng, vừa nháy mắt với Hiên Viên Diệp.
Con ngươi Hiên Viên Diệp chợt nhấp nháy. Bình thường, mỗi
khi Phất nhi trở lại Vương phủ, phải chờ đến lúc trời tối nàng ấy mới có thể
xóa bỏ lớp đen tuyền ở trên mặt. Và buổi tối, đương nhiên là nàng ấy không cần
trang điểm, hắn cũng vì vậy chưa từng thấy qua dung mạo nàng sau khi trang điểm
cẩn thận. Thế nên, giờ đây trong lòng hắn cũng có chút chờ mong, do đó hắn cũng
không tiếp tục ngăn cản Tinh nhi nữa.
Hiên Viên Tinh đóng cửa phòng lại, sau đó chuyển hướng Mạnh
Phất Ảnh, khẽ cười nói: “Thất tẩu, ngươi có dung mạo tuyệt thế như vậy mà lại
đi tô cái vết đen tuyền gì đó lên, thật sự là uổng quá đi.”
Mạnh Phất Ảnh nở nụ cười bất đắc dĩ. Đâu phải nàng thật lòng
muốn như vậy. Ai ai cũng thích cái đẹp, huống chi nàng là nữ nhân, đương nhiên
cũng không ngoại lệ. Nàng cũng không muốn hóa trang chính mình thành như vậy. Mỗi
lần bị người ta kêu là người quái dị, trong lòng nàng không tránh cảm giác u uất,
không thoải mái. Giờ phút này, nếu được đổi về bộ dáng thật của mình, nàng
cũng không phản đối.
“Hôm nay, hãy để cho Tình nhi trang điểm cho ngươi đẹp một
chút, làm cho mấy kẻ trước kia cười nhạo ngươi tức chết mới thôi.”
Hiên Viên Tinh dĩ nhiên cũng hiểu được khổ tâm của nàng,
không nói thêm câu nào nữa. Tinh nhi lôi nàng lại trước bàn trang điểm, không
chờ nàng lên tiếng, đã bắt tay vào đánh phấn kẻ mày cho nàng.
Mạnh Phất Ảnh mỉm cười, cũng mặc kệ nàng ấy. Tính tình Tinh
nhi nàng hiểu rất rõ, nàng ấy và Hiên Viên Diệp giống nhau y đúc, một khi đã nhận
định chuyện gì thì khó mà thay đổi. Nàng biết dù mình có nói cái gì thì Hiên
Viên Tinh cũng sẽ không nghe, huống chi nàng ấy ngay cả Hiên Viên Diệp cũng đã
thuyết phục được, nàng tốt nhất không cần nói cái gì nữa. Nàng để tùy ý Tinh
nhi ở trên mặt nàng thoa son đánh phấn.
Hiên Viên Tinh thật khéo tay, giỏi trang điểm. Sau một lúc
nàng ấy bôi trét, Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy mình trong gương càng đẹp hơn vài phần.
Màu sắc trang điểm nhàn nhạt, khiến nhan sắc nàng nhìn không diễm tục mà còn lộ
ra vẻ đẹp thanh thoát. Chân mày kia mảnh mai như lá liễu, bờ mi nhẹ nhàng cong
lên, sinh động lại mang theo vài phần phiêu dật, thu hồn. Đôi môi đỏ mọng trong
suốt, nhẹ nhàng cong lên, càng thêm vẻ dụ hoặc, mê người. Tinh nhi đem tóc của
nàng bới gọn lại, tuy rằng cực kì đơn giản, nhưng lại không mất vẻ thanh lịch
tôn quý. Nàng luôn biết khuôn mặt nàng rất đẹp, rất đẹp, nhưng thật không ngờ
có thể đẹp đến mức này.
Nhìn mình trong gương, ngay cả Mạnh Phất Ảnh cũng không biết
dùng từ gì để diễn tả. Hiên Viên Tinh thì khỏi nói rồi, nàng ấy ngây ngất nhìn
nàng, hoàn toàn bất ngờ. Tinh nhi không ngờ mình chỉ trang điểm phớt nhẹ cho Thất
tẩu, nhưng hiệu quả lại tốt như vậy. Dù Tinh nhi là nữ nhân, nhưng giờ phút này
nàng ấy càng nhìn nàng, ánh mắt càng si mê.
“Thất tẩu, ngươi thật sự quá xinh đẹp!” Hiên Viên Tinh nhìn
chằm chằm dung nhan trong gương, mặt nàng ấy không giấu nổi vẻ kinh ngạc, từng
chữ từng chữ chậm rãi nói.
Tinh nhi trước giờ vẫn nghĩ Nhu Phi là nữ nhân đẹp nhất
thiên hạ. Từ nhỏ, mỗi lần nàng nhìn thấy Nhu Phi thì vô cùng hâm mộ. Nhưng mà,
hiện tại nàng thấy Nhu Phi dù đẹp cũng không thể bằng Thất tẩu. Nàng tin rằng nếu
bây giờ Thất tẩu cứ như vậy đi lên khán đài, chắc chắn những nam nhân kia sẽ nhìn nàng đến ngây người.
“Thất tẩu, ngươi nói xem, lát nữa khi Thất ca nhìn thấy
ngươi như vậy, còn có thể cho ngươi đi ra ngoài không?” Hiên Viên Tinh vẫn nhìn
chăm chú Mạnh Phất Ảnh trong gương.
Bây giờ Tinh nhi đã hiểu được vì sao Thất ca không đồng ý để
nàng trang điểm cho Thất tẩu. Đợi lát nữa, khi Thất tẩu như vậy đi ra ngoài,
chưa chắc Thất ca còn chịu để Thất tẩu đi lên đài à nha!
Mạnh Phất Ảnh từ từ hoàn hồn, nghe được Hiên Viên Tinh hỏi,
khóe môi nàng không khỏi lộ ra một tia cười khẽ. Chỉ e là sau khi Hiên Viên Diệp
nhìn thấy cái bộ dạng này của nàng, hắn sẽ không để cho nàng xuất hiện.
Nghĩ vậy nàng liền cười khẽ, càng tăng thêm vẻ đẹp tuyệt thế,
thêm vài phần sinh động. Hiên Viên Tinh trợn mắt lên, vui vẻ nói: “Đi thôi, đi
thôi! Mau đi ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy nữa ta sợ là chịu không nổi sự tò
mò.”
Nàng ấy nửa thật nửa giả, vừa cười vừa nói, kéo Mạnh Phất Ảnh đi ra cửa. Mạnh
Phất Ảnh còn chưa kịp phản ứng, liền bị Tinh nhi kéo ra trước cửa. Đột nhiên,
Hiên Viên Tinh dừng lại, hai mắt nàng chớp lên, nở nụ cười thâm ý. Liền sau đó,
nàng kéo cửa phòng ra, lách mình sang bên cạnh, không đi ra ngoài, mà ngược lại
đem Mạnh Phất Ảnh đẩy ra ngoài. Mạnh Phất Ảnh thật bất ngờ, chờ nàng tỉnh lại
thì nàng đã đứng bên ngoài phòng thay y phục. Nàng đang phân vân, hai mắt vội
nhìn lên, lập tức đụng phải hai con ngươi của Hiên Viên Diệp.
Khi ấy Hiên Viên Diệp đang nóng ruột đợi bên ngoài, nên khi
nghe được cửa phòng mở ra, hắn liền ngước mắt nhìn lên, lập tức hắn nhìn thấy Mạnh
Phất Ảnh bị đẩy ra.
Trong nhất thời, hắn có chút ngây người, kinh sợ. Hắn đương
nhiên là đã từng thấy qua vẻ đẹp thật sự của nàng, cũng nghĩ sau khi trang điểm
nàng nhìn sẽ đẹp hơn một chút, nhưng chắc sẽ không có khác biệt gì nhiều. Thật
không ngờ, sau khi trang điểm, nàng lại đẹp kinh người như vậy.
Lời xưa có nói, “ba phần diện mạo, bảy phần trang điểm.” Xem
ra là có lý, huống chi nàng căn bản đã đẹp sẵn.
Hắn là người luôn bình tĩnh, xử sự không sợ hãi, thế mà giờ
phút này lại có chút kinh diễm cùng si ngơ. Trong thoáng mắt, hắn đánh mất sự
bình tĩnh của ngày thường, vẻ mặt cứ như vậy ngơ ngác nhìn nàng… quên hết mọi
việc chung quanh. Ngay lúc này, dường như
trong trời đất chỉ có sự tồn tại của nàng, và trong đôi mắt hắn cũng chỉ
có nàng. So với lần trước, lần này đây hắn càng thêm rung động.
Hiên Viên Tinh đang đứng ở phía sau Mạnh Phất Ảnh, hai mắt
đang tràn ngập ý cười. Nàng đã đoán trúng, nhất định Thất ca sẽ có phản ứng như
vậy. Cho dù trong mắt Thất ca từ trước tới nay không dung chứa nữ nhân nào,
nhưng nếu là Thất tẩu, chỉ sợ … Nàng chỉ sợ Thất ca kế tiếp sẽ còn có hành động
càng kinh người hơn.
“Đi, chúng ta trở về.” Quả nhiên, Hiên Viên Diệp sau khi lấy
lại tinh thần, nhanh chóng đi về phía Mạnh Phất Ảnh, gắt gao ôm lấy cánh tay
nàng, bá đạo nói. Hắn hoàn toàn không muốn cho những nam nhân kia nhìn thấy
nàng xinh đẹp như thế này.
“Hả…” Mạnh Phất Ảnh quá đỗi kinh ngạc. Bọn họ cứ như vậy bỏ
đi, đây chẳng phải là muốn Hoàng Thượng khó xử hay sao? Hoàng Thượng hiện còn
chờ ở trên khán đài, nếu bọn họ cứ rời đi như vậy, Hoàng Thượng làm sao đi xuống
đây?
Khóe môi Hiên Viên Tinh hơi động đậy một chút, có vẻ như
đang nhịn cười. Sau đó nàng bèn đi ra ngoài, ngăn trước mặt Hiên Viên Diệp rồi
nói: “Thất ca, ca cứ như vậy mang Thất tẩu đi, Phụ vương làm sao bây giờ?”
“Ngươi còn nói?” Hiên Viên Diệp hung hăng trợn mắt, liếc
Hiên Viên Tinh. Muội ấy rõ ràng biết tâm
tư của hắn, vậy mà còn cố ý đem Phất nhi trang điểm đẹp như vậy, khiến những
nam nhân kia có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ của nàng sao?
“Thất ca, ta thật là oan uổng à nha! Ta chỉ là trang điểm sơ
sơ một chút, ai ngờ sẽ đẹp kinh người như vậy. Muốn trách, cũng chỉ có thể
trách Thất tẩu thật sự là quá đẹp đi!” Hiên Viên Tinh cực kì ủy khuất bào chữa.
Nàng cũng thật không ngờ, hiệu quả trang điểm lại tốt như vậy.
“Được rồi, một khi đã như vậy thì ngươi đi ra nói cùng Phụ
vương đi!” Hiên Viên Diệp không thèm để ý tới vẻ mặt đầy ủy khuất của nàng, vẫn
như cũ ôm lấy Mạnh Phất Ảnh muốn bỏ đi.
“Thất ca, ca sẽ không ác như vậy đi!” Hiên Viên Tinh kinh
hãi, vội vàng hô to. Bây giờ nàng đi ra gặp Phụ vương, nàng có thể nói cái gì
đây? Chẳng lẽ lại nói nàng đã trang điểm cho Thất tẩu quá đẹp, khiến Thất ca
không cho Thất tẩu đi ra ngoài? Nếu nàng thật sự nói như vậy, tin chắc Phụ
vương sẽ một chưởng bóp chết nàng.
“Thất tẩu, ngươi không thể không giúp ta ~~~!” Hiên Viên
Tinh biết giờ phút này cầu Hiên Viên Diệp cũng vô dụng, chỉ có thể đưa mắt về
phía Mạnh Phất Ảnh cầu khẩn.
“Diệp…” Mạnh Phất Ảnh quay lại nhìn Hiên Viên Diệp, nhẹ giọng
gọi. Nhưng mà, tiếng nàng gọi vừa ra khỏi miệng, hắn đã bá đạo ngắt ngang lời.
“Không được! Đừng có mà mơ tưởng!” Vừa nghĩ đến Bạch Dật Thần
cùng Hiên Viên Triệt đang ở bên ngoài, hắn lại không nhịn được lo lắng. Mặc kệ
là như thế nào, hắn cũng không thể để cho bọn họ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của
nàng.
“Vậy không bằng, thiếp đi lau sạch lớp trang điểm này đi?” Mạnh
Phất Ảnh cũng hiểu được tâm tư của hắn, hiểu được sự lo lắng của hắn, nên nàng
lên tiếng thương lượng.
“Hả…” Hiên Viên Tinh càng ngạc nhiên. Nàng thật sự đã vất vả
tô vẽ để rồi cứ như vậy bị lau đi ư? Hơn nữa, dù ngay bây giờ có lau sạch lớp
trang điểm thì Thất tẩu trong trang phục nữ nhân này cũng xinh đẹp kinh người,
vốn đâu có khác biệt gì nhiều? Chỉ là hiện tại Thất ca quá bá đạo mà thôi.
Hiên Viên Diệp nghe được Mạnh Phất Ảnh đề nghị, tỏ vẻ hơi
suy tư một chút, sau đó trầm giọng nói: “Ừm,
như vậy cũng tốt! Hay hóa trang lại bộ dáng lúc trước đi!”
Hiên Viên Tinh lại bặm môi chau mày tỏ vẻ bất mãn, bực bội.
Thất ca nàng trước kia luôn thông minh, hiểu lý lẽ, thật không ngờ bây giờ hắn
lại đưa ra chủ ý tệ như vậy! Lại hóa trang thành nguyên dạng giống lúc trước? Vừa
rồi mọi người đã gặp qua gương mặt thật của Thất tẩu, làm sao còn có thể hóa
trang trở lại bộ dáng lúc trước được chứ? Hơn nữa, nãy giờ cũng đã trì hoãn một
khoảng thời gian dài, nếu phải hóa trang lại chỉ sợ không còn kịp nữa.
Giữa lúc này, một người thị vệ đang vội vã đi về hướng họ.
Khi mắt hắn nhìn thấy dung mạo của Mạnh Phất Ảnh thì kinh sợ mất hồn. Ngay sau
đó, vì cảm nhận được ánh mắt đông lạnh chết người của Hiên Viên Diệp nên lập tức
hoàn hồn.
“Tham kiến Điện hạ, tham kiến Vương phi… Thưa Điện hạ, Vương
phi, Hoàng Thượng sai thuộc hạ đến hỏi thăm một chút, không biết Vương phi đã
chuẩn bị xong chưa?” Hắn cúi thấp đầu, giọng nói trầm thấp hết sức cẩn thận.
“Ngươi đi về hồi bẩm Hoàng Thượng, nói thân thể Vương phi có
chút không khoẻ nên đã đi về nghỉ trước rồi.” Hiên Viên Diệp nhíu mày lại, nhìn
thị vệ kia, lạnh giọng ra lệnh.
“Điện hạ…?” Người thị vệ kia kinh hãi, nhanh chóng ngước mắt
nhìn lên, bộ mặt khó tin nhìn về phía Hiên Viên Diệp. Hắn lấp bấp, run run hỏi
lại: “Hoàng Thượng đang ở trên đài chờ thì sao?”
Đôi mắt hắn lại cẩn thận đảo qua nhìn Mạnh Phất Ảnh, cũng
không khỏi âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt. Vương phi đang khỏe mạnh đứng ở chỗ
này, như vậy không phải là sai hắn đi lừa gạt Hoàng Thượng sao? Hắn cho dù có
mười cái đầu cũng không dám đâu!
Hiên Viên Tinh cũng không khỏi kinh sợ khi nghe Thất ca nàng
ra lệnh như vậy. Nhìn bộ dáng sợ hãi của Thị vệ, nàng có chút không nỡ bèn lên
tiếng giải vây: “Thất ca, ngươi cần gì phải làm khó một thị vệ như vậy! Sau này
Thất tẩu dù sao cũng phải dùng gương mặt thật để gặp người ta. Chẳng lẽ, ca muốn
giấu nàng cả đời, hay là ca muốn cho nàng phải lấy bộ dáng xấu xí như cũ để gặp
người ta?”
Hiên Viên Tinh hơi suy nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục
khuyên giải:
“Thất tẩu về sau xuất
môn, chẳng lẽ phải cứ giả dạng nam nhân như thế? Cho dù vậy, chỉ sợ nàng so với
bây giờ còn muốn đẹp hơn vài phần, e là Thất ca càng thêm lo lắng. Ca cũng
không thể đem Thất tẩu giấu đi cả đời được, không cho nàng gặp người ta. Huống
chi, hiện tại Phụ vương cùng các đại thần còn đang chờ ở bên ngoài. Nếu Thất tẩu
bây giờ không đi ra, Phụ vương cùng những đại thần kia làm sao đi xuống khán
đài? Như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến Thất tẩu!”
Lời nói của nàng hơi dừng một chút, sau lại tiếp tục: “Thất
ca cũng không thể khiến cho Phụ vương cùng các đại thần trong Hiên Viên vương
triều chúng ta mất mặt trước thiên hạ được!”
Nàng ấy vừa dứt lời thì Mạnh Phất Ảnh đã lên tiếng đáp,
không cho Hiên Viên Diệp có cơ hội phản bác: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Mạnh Phất Ảnh biết, cho dù Hiên Viên Diệp ngàn lần không muốn,
nhưng hắn cũng không thể không quan tâm đến mặt mũi Hoàng Thượng và uy nghiêm của
Hiên Viên vương triều. Nàng hiểu, trong giờ phút này hắn đang lo Bạch Dật Thần
và Hiên Viên Triệt, chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi đối với nàng…
Nhưng mà, lời Hiên Viên Tinh nói cũng không sai, bọn họ sớm
muộn gì cũng sẽ biết. Hơn nữa, vừa rồi mọi người đều đã nhìn thấy gương mặt thật
của nàng, cho nên bây giờ nàng cũng không thể tiếp tục hóa trang được. Bạch Dật
Thần, Hiên Viên Triệt chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua như vậy.
Con ngươi Hiên Viên Diệp đang híp lại, hắn đang suy tính đắn
đo. Hắn cũng biết, giờ phút này nếu hắn thật làm như vậy, e là hậu quả không lường
trước được.
“Thất ca, đi thôi, đi thôi!” Hiên Viên Tinh nghe Mạnh Phất Ảnh
nói, nàng thở dài nhẹ nhõm, ra sức thúc giục Hiên Viên Diệp đi ra ngoài.
Hiên Viên Diệp do dự một chút, hắn còn chưa chịu dắt Mạnh Phất
Ảnh đi ra. Hắn tuy cuồng vọng, không để ý tới thế tục trói buộc, nhưng mà hắn
quả thật không thể không để ý mặt mũi
Hoàng Thượng, danh dự của Hiên Viên vương triều.
Ngần ngừ trong giây lát, cuối cùng Hiên Viên Diệp đành ôm lấy
Mạnh Phất Ảnh đi ra. Hiên Viên Tinh thấy vậy, lo lắng trên mặt cũng biến mất,
thay vào đó là một nụ cười khẽ, đồng thời trong lòng nàng cũng thầm vui mừng đắc
ý. Hôm nay, Thất tẩu trong dung mạo này đi ra gặp mặt mọi người, để xem về sau
còn có ai dám kêu tẩu ấy là người quái dị nữa không?
Tinh nhi vừa nhớ đến lúc Đạt Hề Tĩnh buột miệng kêu Thất tẩu
của nàng là người quái dị, trong lòng nàng lại không nhịn được phẫn nộ. Đợi lát
nữa, Đạt Hề Tĩnh nhìn thấy Thất tẩu như vậy, chỉ sợ nàng ta sẽ ganh tị đến hộc
máu luôn không chừng.
Nàng lại thầm nghĩ đến tên Bạch Dật Thần kia. Trước nay, y
luôn luôn nhục nhã Thất tẩu, luôn luôn cự tuyệt tẩu ấy. Không biết bây giờ khi nhìn thấy Thất tẩu như
thế, y sẽ có biểu tình gì đây? Ngay cả Thất ca vừa rồi còn kinh diễm, huống chi
là những nam nhân phàm tục kia.
Nàng phải công nhận dung mạo Thất tẩu trong giờ phút này so
với lúc nàng ấy cải nam trang có khác biệt rất lớn. Lúc trước, khi Thất tẩu cải
trang, nàng ấy còn cố ý đem bản thân mình hóa trang xấu đi một chút. Ngược lại,
nàng vừa rồi cố ý trang điểm cho Thất tẩu thật xinh đẹp, vì thế đương nhiên là
có sự khác biệt!
Hiên Viên Tinh vừa âm thầm nhận xét, vừa theo sát ở phía sau bọn họ. Bước chân nàng
thoăn thoắt, không có nửa điểm thong thả.
Nàng hồi hộp chờ xem một lát nữa, những người bình thường hay cười nhạo,
nhục nhã Thất tẩu sẽ kinh hoàng cỡ nào. Nhất định sẽ vui chết đi được!
Từ phòng thay y phục đến khán đài cũng không xa, tuy rằng
Hiên Viên Diệp cố ý đi chậm, nhưng cũng không lâu sau đã đến nơi. Hắn vẫn gắt
gao ôm Mạnh Phất Ảnh ở trong lòng, che đi tầm mắt mọi người khiến họ chỉ thấy
nàng đã thay trang phục nữ nhân, nhưng lại không nhìn thấy bộ dáng của nàng.
Bao nhiêu con ngươi đang mở to, nhìn chầm chầm về phía họ, háo hức muốn xem bộ
dáng chân chính của nàng.
Con ngươi Bạch Dật Thần hơi nhíu lại, giờ phút này y đang cố
khống chế sự hiếu kỳ ở trong lòng mình, không để mình cứ như vậy quay lại nhìn
nàng.
Dưới khán đài, tay Hiên Viên Triệt đang cầm chén trà, cũng
hơi hơi xiết chặt. Con mắt bình thường âm lãnh giờ thì đang hiện rõ sự hồi hộp
chờ mong, cũng có một chút khẩn trương. Đạt Hề Tĩnh thì dù một cái nháy mắt
cũng không thèm nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh…
“Phất nhi, rốt cục con đã trở lại. Đến đây!” Hoàng Thượng rốt
cục nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh đi ra, không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Hắn rõ
ràng là đang lo lắng Hiên Viên Diệp sẽ không cho nàng ra mặt, sẽ trực tiếp cứ vậy
mang nàng rời đi.
Hiên Viên Diệp hơi khựng lại một chút, sau đó mới ôm lấy
nàng bay lên khán đài. Tuy rằng hắn cực kì không muốn, nhưng lại không thể
không buông lỏng nàng ra. Khi Mạnh Phất Ảnh rời khỏi vòng tay của hắn, nàng
bình tĩnh đứng trước mặt mọi người.
Giờ phút này, tất cả ánh mắt trên dưới khán đài đều đổ dồn về
phía nàng. Trong giây phúc đó, mọi người
hoàn toàn kinh sợ, hoàn toàn ngây ngất. Tất cả dường như đã bị kinh diễm đến độ
lạc mất hồn phách. Bạch Dật Thần rốt cục cũng nhịn không được, từ từ quay lại
nhìn về phía nàng. Trong nháy mắt, y đã hóa đá…