Ads
Lúc này gã quản gia đang đánh đứa con trai ngốc của mình bên
ngoài phòng, tên đần la hét um sùm, đúng lúc này gã đột nhiên gầm lên giận dữ ,
“Ta giết ngươi súc sinh này, giết ngươi.”
Trong lúc hô lên đồng thời rút kiếm trên người Mạnh Vân
Thiên, đâm đứa con ngốc nghếch đang lăn lộn trên đất, một kiếm vô cùng ác độc
đâm thẳng vào tim.
Tên đần kia giật giật vài cái rồi tắt thở.
Có câu hổ dữ ko ăn thịt con, vậy mà gã tự tay giết con mình,
quả nhiên súc sinh cũng không bằng.
Lúc này Đại phu nhân nghe được tiếng kêu của gã quản gia,
cũng nghe được tiếng rút kiếm và âm thanh đâm xuống, nhất thời kinh sợ, tiếng
la vừa rồi cũng đột nhiên dừng lại.
Khi Đại phu nhân phục hồi tinh thần, trong mắt chất chứa sự
sợ hãi và ảo não. Mắt Mạnh Phất Ảnh hơi híp lại, khẽ cười lạnh, chỉ sợ vừa nãy
gã quản gia nghe được lời của Đại phu nhân, cố ý làm vậy để ngăn Đại phu nhân
nói tiếp.Vì ngăn cản Đại phu nhân nói ra điều gì đó lại nhẫn tâm giết chết con
mình, thật quá độc ác.
Mạnh Phất Ảnh càng khẳng định chuyện này nhất định có liên
quan đến gã.
“Hầu gia, tiểu nhân đã giết chết súc sinh này, tiểu nhân thật
sự không ngờ, nó lại đến đây làm ra những chuyện như vậy, là tiểu nhân quản
giáo không nghiêm, xin Hầu gia trừng phạt.” Gã Quản gia lập tức quỳ gối trước mặt
Mạnh Vân Thiên, đau đớn nói.
Hơi dừng lại, khẽ nhăn lông mày trầm giọng nói, “Tuy tiểu
nhân hay đưa nó qua sân này, nhưng vẫn chưa bao giờ để nó tùy tiện xuất hiện, mặc
dù nó hơi ngốc nhưng rất nghe lời, cũng chưa từng làm ra chuyện đại họa gì,
không biết vì sao hôm nay nhìn nó giống như bị trúng độc, hơn nữa nó không thể
nào tự mình đến đây được, chỉ sợ có người cố ý!”
Khi Mạnh Vân Thiên hồi phủ, gã đã hết sức cẩn thận, khóa cửa
lại, nhi tử ngốc của gã sao có khả năng chạy đến đây được.Nếu thực sự chạy đến
thì cũng không thể nào chạy tới nơi này, lại trùng hợp gặp Tuyết Nhi, nên nhất
định là có người tạo ra.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong mắt gã ánh lên vài phần âm
ngoan.Hiên Viên Diệp khẽ cười lạnh, đến lúc này mà gã vẫn nghĩ sẽ lừa được người
ta sao.
Mạnh Vân Thiên nhìn lướt qua thi thể tên đần, hai mắt khẽ nhắm,
không biết đang suy tư điều gì.
“Hầu gia,biết đâu thực sự là có người muốn hại Nhị tiểu
thư?” Gã quản gia nhìn biểu tình đăm chiêu của Mạnh Vân Thiên, lại nhỏ giọng
nói, mắt hơi buông xuống, ẩn giấu vài phần ngoan tuyệt.
Chuyện hôm nay quá mức kỳ quái, gã vừa thấy nha đầu kia tắt
thở không lâu, hơn nữa theo tình hình trong phòng nhất định có người mang con
gã đến.
Tại sao lại trực tiếp mang đến chỗ này?
Mạnh Vân Thiên đột nhiên nhìn sang gã, hai mắt lạnh như băng
đầy bất mãn, khóe môi khẽ cười lạnh lùng nói, “Lời này của ngươi là có ý gì? Bản
hầu cảnh cáo ngươi, có mấy lời, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Mạnh Vân Thiên sao không nghe ra ý của gã quản gia, gã dám
nghi ngờ Phất nhi sao?Căn bản việc này do bản thân Tuyết nhi làm ra, không thể
trách Phất nhi được. Ông sao có thể để gã quản gia nói lung tung.
“Vâng, tiểu nhân hiểu.” Gã quản gia cả kinh, liên tục đáp lời,
biết Mạnh Vân Thiên đang che chở cho Mạnh Phất Ảnh, giờ gã có nói gì thì cũng
vô dụng,nhưng mối thù này gã nhất định sẽ hồi báo.
“Hầu gia, nhi tử ngốc làm ra chuyện như vậy, tiểu nhân đã phạt
nó ngay tại đây, do tiểu nhân quản giáo
không nghiêm, xin Hầu gia trừng phạt.”
Gã quản gia là người co được giãn được, rất biết xem ánh mắt, biết không
cách nào truy cứu trách nhiệm, đành lui từng bước, tự bảo vệ mình.
Mạnh Phất Ảnh trong phòng khẽ cười lạnh, có phần hơi tức giận,
vốn Đại phu nhân đang định nói ra chuyện năm đó của mẫu thân mình, lại bị gã quản
gia chặn lại, gã quản gia này thật âm hiểm giảo hoạt.
Mạnh Phất Ảnh sau khi nghe thấy lời của gã quản gia bèn đi
ra ngoài, lạnh lùng liếc gã rồi chậm rãi nói từng chữ, “Chỉ sợ tội của quản gia
không chỉ là quản giáo không nghiêm!” Quản giáo không nghiêm? Rõ ràng là gã cố
ý dung túng giúp nhi tử ngốc của gã hành hạ vô số nha đầu đến chết.
Nha đầu vừa rồi bị nhi tử ngốc của gã từ từ hành hạ đến chết,
lại vừa nghĩ đến tình hình của Mạnh Như Tuyết, nàng không khỏi lạnh run, những
nha đầu trước kia đều phải chết thảm như vậy sao?
Chỉ sợ so với tình hình Mạnh Như Tuyết bây giờ còn thảm hơn
mấy lần.
Tên đần kia tàn nhẫn, không có nhân tính, nhưng dù sao hắn
cũng chỉ là một tên đần, căn bẳn không biết phân biệt phải trái, người tàn nhẫn
không có nhân tính thực sự phải là cha hắn, gã quản gia đang đứng trước mặt
nàng đây.
Vừa nghĩ đến rất có thể mẫu thân bị tên âm ngoan này hại chết,
mắt Mạnh Phất Ảnh toát ra hàn ý, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho gã, nàng nhất
định phải điều tra rõ nguyên nhân cái chết của mẫu thân, báo thù cho mẫu thân.
“Tiểu nhân không rõ ý của Tam tiểu thư.” Gã quản gia hơi giật
mình, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt có chút hoảng loạn kinh ngạc nhưng nhanh
chóng che giấu, giả bộ nghi ngờ nói.Dừng lại một chút, gã quay ra nhìn Mạnh Vân
Thiên, ủy khuất nói, “Dù sao con trai của tiểu nhân cũng là một tên ngốc, bình
thường tiểu nhân ít quản nó, lời của Tam tiểu thư thật sự khiến tiểu nhân sợ
hãi.” Gã nghĩ Mạnh Phất Ảnh trước khi ngốc nghếch nên giờ không thể nhớ được những
chuyện trước kia, nếu thực sự nhớ được thì gã cũng nhất định không thừa nhận.
“Đúng là ngươi nên sợ hãi.” Mạnh Phất Ảnh không chờ Mạnh Vân
Thiên trả lời liền nói tiếp, “ Tên cẩu nô tài, làm nhiều chuyện táng tận lương
tâm không sợ mới lạ.”
“Oan uổng cho tiểu nhân, tiểu nhân ở Hầu phủ đã ba mươi mấy
năm, từ trước đến nay vẫn luôn cẩn trọng, không dám có chút sơ sẩy, nhiều năm
như vậy dù không có công lao cũng có khổ lao, tiểu nhân không dám cầu công
nhưng Tam tiểu thư nói thế thật oan uổng cho tiểu nhân, tiểu nhât rất đau lòng,
xin Hầu gia làm chủ cho tiểu nhân.” Gã quản gia nghe xong lời nói của Mạnh Phất
Ảnh liền kêu oan với Mạnh Vân Thiên, trong lòng không khỏi sợ hãi thầm tính
toán trong bụng phải ứng phó với chuyện này như thế nào.
Mạnh Vân Thiên gắt gao nhăn mày, thấy trong mắt gã quản gia
có chút thâm trầm, tuy rằng ông thường xuyên xuất chinh, có khi vài năm không ở
trong phủ.Nhưng việc gã quản gia ức hiếp một số nha đầu, chuyện hạ nhân, ông
tuy biết nhưng không nghĩ là việc đại sự gì, hơn nữa muốn quản lí Hầu Vương phủ,
thì quản gia phải có chút uy vọng mới được, cho nên không quản, nhưng hôm nay
thấy gã quản gia dám giết con mình, đặc biệt lúc đó ông nghe thấy âm thanh của
Đại phu nhân ở trong phòng, mặc dù không nhìn thấy biểu tình của Đại phu nhân,
nhưng ông là người khôn khéo nên trong lòng lập tức nghi ngờ chuyện năm đó của
Linh Nhi.
“Phất nhi, lời này của con là có ý gì?” Mạnh Vân Thiên không
để ý việc gã quản gia kêu oan, trầm giọng hỏi Mạnh Phất Ảnh. Nghe ý của Phất
nhi dường như có chuyện ông chưa biết.
“Phụ thân, chuyện là như vậy, đây không phải lần đầu tiên,
trước kia phụ thân không ở trong phủ, quản gia thường xuyên để con trai ngốc của
gã đi lung tung, hơn nữa tên đần kia vừa
nhìn thấy nha đầu nào là lập tức chạy đến, sau đó… Không biết hại bao nhiêu nha
đầu, mà quản gia chẳng những không ngăn cản, luôn dung túng tên đần kia, thậm
chí giam nha đầu trong viện với tên đần kia, những tiểu cô nương đó đều là người
yếu đuối, sao có thể chống lại, không quá một đêm đều chết, quản gia liền cho
người ném thi thể đi, Phất nhi tận mắt thấy vài lần, khi đó, bọn họ lừa Phất nhi,
nói là dã thú cắn chết . Nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu nha đầu bị
hại chết.” Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua gã quản gia, sau đó từng chữ từng chữ từ
từ nói.
Mạnh Vân Thiên càng nghe càng thấy sợ, sắc mặt càng lúc càng
âm trầm, ánh mắt nhìn về phía gã quản gia mang theo sự phẫn nộ khó tin, hắn
không thể nào nghĩ trong Hầu Vương phủ lại có những chuyện như vậy, thật quá
ghê tởm.
“Hầu gia, không có, tiểu nhân thật sự không có, người đừng
nghe Tam tiểu thư nói lung tung, Tam tiểu thư trước kia bị ngốc, có một số việc,
nàng…” Thân mình gã quản gia cứng đờ, nhưng vẫn cố giảo biện , gã chỉ có thể
nói trước kia Mạnh Phất Ảnh đần nên lời của nàng không thể tin .
“Ai nói bản cung ngốc ? Ngươi xem bản cung là kẻ ngốc sao?”
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh híp lại, nhìn thẳng gã quản gia, lạnh giọng nói, tuy
thanh âm không lớn, nhưng mang theo uy nghiêm khiến mọi người sợ hãi. Mà lúc
này nàng dùng từ bản cung khiến cho gã quản gia kinh trệ.
“Tiểu nhân, tiểu nhân.” Gã quản gia bị Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm
chằm như vậy, đột nhiên thấy sợ hãi đến không thể khống chế, thân mình không khỏi
run rẩy, giọng nói lắp bắp. Hai mắt cẩn thận nhìn Hiên Viên Diệp, khi thấy
gương mặt lạnh như băng của Hiên Viên Diệp thì trong lòng càng thêm sợ hãi.
Gã hơi dừng lại, lấy lại tỉnh táo mới nói tiếp, “Ý tiểu nhân
là trước kia Tam tiểu thư vẫn còn ngốc, chuyện đó sợ là Tam tiểu thư nhìn nhầm…”
Tất nhiên Mạnh Phất Ảnh hiểu được tâm tư của quản gia, lạnh
lùng nói, “Trước kia, bản cung không hề ngốc, chẳng qua bản cung giả bộ để lừa
các ngươi, nếu bản cung không giả ngốc có thể sống tới nay sao?” Nếu trước kia
Mạnh Phất Ảnh không ngốc chỉ sợ sớm bị họ hại chết.
Sắc mặt Mạnh Vân Thiên trầm xuống, hai mắt nheo lại, lạnh
lùng nhìn thẳng gã quản gia, giọng nói nhẹ nhàng mà ngoan độc, “Cẩu nô tài to
gan, những chuyện như vậy mà cũng dám làm, bản Hầu gia sao có thể tha cho
ngươi?”
“Hầu gia, oan uổng cho tiểu nhân, tiểu nhân thực sự không
làm, thật không làm, Hầu gia không thể chỉ nghe lời một mình Tam tiểu thư,
không thể oan uổng tiểu nhân như vậy.”
Gã quản gia vẫn cố gắng giảo biện, hắn nghĩ những chuyện mình làm không
để lại chứng cứ gì nên không thể chứng minh.
Thi thể những nha đầu đó đều được gã sai người ném xuống
sông, đã trôi đi từ sớm, hơn nữa những tên hạ nhân mang xác ném đi gã cũng đều
xử trí, những hạ nhân trong phủ hiện tại đều không biết việc này.Gã cứ nghĩ Mạnh
Phất Ảnh là đứa ngốc, sẽ không hiểu chuyện này nên không phòng bị nàng.
Khi chưa có chứng cứ gã tuyệt đối không thừa nhận, gã biết Hầu
gia định tội nhất định phải có chứng cứ, không có thì không thể định tội gã.
“Ý của ngươi là tiểu thư vu oan cho ngươi?” Sau khi Mạnh Vân
Thiên nghe được lời của gã, sắc mặt trầm xuống cực điểm, ông không thể chấp nhận
được có người dám nói xấu Phất Nhi.
“Tiểu nhân không dám, nhưng Tam tiểu thư phải đưa ra được chứng
cứ thì mới có thể làm cho mọi người phục.” Thân mình quản gia run rẩy, hai mắt
híp lại nói dối.
“Chứng cứ, hừ, ngươi sợ bản cung không có chứng cứ sao?” mắt
Mạnh Phất Ảnh híp lại, cười lạnh nói, “Tất cả hạ nhân trong phủ dính đến chuyện
này đều bị ngươi xử lý, không có người nào có thể ra làm chứng.”
Lúc này trong đầu Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng hiện ra một người,
đó chính là Lộ Nhi hầu hạ cho phụ thân, trước kia gã quản gia từng muốn đổi
nàng nên đổ ít tội danh lên người Lộ nhi, nhưng phụ thân lại bất mãn với chuyện
này nên từ đó gã không dám đổi người bên cạnh phụ thân nữa.
Mà Lộ nhi đã hầu hạ phụ thân bốn năm, chuyện gì cũng xử lý rất
cẩn thận, chưa bao giờ gây ra chuyện gì, cũng không hay nghị luận thị phi nên
quản gia vẫn rất yên tâm nàng.
Nhưng có một lần nàng thấy Lộ nhi kinh hoảng chạy tới, khi
thấy nàng thì vội vàng kéo nàng đi, nàng liền biết lần đó Lộ nhi đã nhìn thấy
cái gì.
Hai mắt quản gia trợn lên khi nghe được lời của Mạnh Phất Ảnh,
trong lòng không khỏi lo lắng sợ hãi, có phải mình đã để con cá nào lọt lưới
không.
Chẳng lẽ là Thanh Trúc, nhưng Thanh Trúc là người bên cạnh Mạnh
Phất Ảnh, nếu làm nhân chứng thì không thể để cho người khác phục.
“Phụ thân, Lộ nhi là nha đầu bên cạnh người, đã ở trong phủ
bốn năm, không bằng gọi nàng đến đây, nhất định nàng biết chuyện này.” Mạnh Phất
Ảnh thấp giọng nói với Mạnh Vân Thiên, nàng sẽ không ngốc đến nỗi để cho nha đầu
bên cạnh mình đứng ra làm chứng nhưng nàng quyết không lưu lại đường sống nào
cho quản gia.
“Được, người đâu, gọi Lộ nhi tới.”Mạnh Vân Thiên khẽ gật đầu,
sau đó nói với hộ vệ. Thân mình gã quản gia đột nhiên cứng đờ, sao gã có thể
quên mất nha đầu kia, nhưng nha đầu đó
là người thành thật, biết nghe lời, bình thường rất ít đi quanh phủ, nhất định
không biết gì.
Rất nhanh hộ vệ đã đưa Lộ nhi đến.
“Hầu gia..” Lộ nhi thấy nhiều người ở đây không khỏi sợ hãi,
cẩn thận nói, nhiều người như vậy gọi nàng đến rốt cục có chuyện gì?
Nhìn thấy thi thể tên đần nằm trên đất thì càng kinh sợ, cả
người khẽ run rẩy.
“ Hầu gia có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả
lời, không được nói dối, bằng không tuyệt không tha thứ!” Đôi mắt gã quản gia lạnh
lùng nhìn nàng, ngoan tuyệt uy hiếp.
Thân mình Lộ nhi hơi run, trong lòng càng sợ hãi, nhỏ giọng
nói vâng ạ.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm cười, gã quản gia uy hiếp thật rõ
ràng, trực tiếp hù dọa nha đầu Lộ nhi.
“Ban hầu ở đây, đâu đến phiên ngươi nói chuyện.” Hai mắt Mạnh
Vân Thiên nheo lại, lạnh giọng nói, ông là người khôn khéo cỡ nào, sao có thể
không nhìn ra là gã quản gia đang cố tình uy hiếp, “Ngươi tưởng rằng ngươi ở
trong phủ lâu năm là có thể một tay chống trời sao?” Lời của ông vừa có thể răn
dạy quản gia vừa nói cho Lộ nhi biết nàng có thể yên tâm nói thật.
Sau đó nhìn sang Lộ nhi, sự lạnh lùng trong ánh mắt bỗng biến
mất, “Lộ nhi, bản Hầu hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện bình thường quản gia hay
dung túng cho con trai ngốc của hắn giết hại nha đầu không ? Ngươi phải nói thật,
bản Hầu sẽ làm chủ cho ngươi.”
Lộ nhi kinh sợ, tuy khi nhìn thấy thi thể tên đần cũng nghĩ
đến việc này, nhưng lại sợ gã quản gia ngoan độc, sợ hãi nhìn về phía gã quản
gia, môi run run không nói được một chữ.
“Lộ nhi, ngươi biết chuyện gì thì cứ nói ra, không phải sợ,
ngươi hãy nghĩ đi, bọn nha đầu bị giết kia thật đáng thương, ngươi không hi vọng
bọn họ chết uổng chứ?” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy Lộ nhi do dự thấp giọng khuyên
nhủ, nàng tin Lộ nhi là người thiện lương, nếu không lúc trước không thể nào
lôi nàng cùng đi.
Sau khi nghe lời Mạnh Phất Ảnh, sự sợ hãi trên mặt Lộ nhi được
thay băng sự phẫn nộ, hung hăng nhìn gã quản gia, sau đó nhìn Mạnh Vân Thiên từ
từ nói, “ Hồi Hầu gia, ba năm trước nô tỳ tận mắt thấy quản gia bắt một nha đầu
vào sân kia giao cho nhi tử ngốc của gã, sau đó nghe thấy tiếng hét thảm thiết,
tiếng kêu rất kinh khủng, cả đời này nô tỳ không thể quên được, lúc đó nô tỳ rất
sợ, sợ bị quản gia phát hiện sẽ giết người diệt khẩu nên nhanh chóng chạy trốn…ai
ngờ… về sau không còn nhìn thấy nha đầu kia nữa.”
Khi nói ra chuyện này giọng nói nàng không giấu nổi đau xót,
thanh âm nức nở, “Nha đầu kia cùng vào phủ với nô tỳ, tình cảm của bọn nô tỳ rất
tốt, Lộ nhi sợ phiền phức nên không nói với Hầu gia, Lộ nhi thấy rất có lỗi với
nàng.”
“Nàng ta nói dối, nàng ta đang nói dối, căn bản không có
chuyện đó.” Gã quản gia hung hăng trợn mắt nhìn nàng, tức giận quát.
“Nô tỳ không có, nô tỳ nhớ rõ lúc nô tỳ trốn đi thì gặp Tam
tiểu thư, nô tỳ sợ Tam tiểu thư nhìn thấy nên đã liều lĩnh kéo Tam tiểu thư
đi.” Lộ nhi vội vàng nói.
“Nàng nói không sai, bản cung nhớ rõ chuyện này, lúc đó nàng
kéo bản cung đi, coi như cứu mạng bản cung.” Mạnh Phất Ảnh liếc mắt nhìn quản
gia, không đợi gã lừa dối thêm nữa, lạnh giọng nói.
“Bây giờ ngươi còn gì để nói?” Ánh mắt thị huyết của Mạnh Phất
Ảnh nhìn gã quản gia, giọng nói mang theo sát ý, “Hôm nay Bản hầu xử lý ngươi.”
Mạnh Vân Thiên vươn tay muốn trực tiếp đánh chết gã quản gia.
“Phụ thân.” Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng ngăn lại, tới gần ông
nhỏ giọng thì thầm.
Thâm mình Mạnh Vân Thiên đột nhiên cứng đờ, biểu tình đau đớn
kịch liệt, đôi mắt nhìn gã quản gia càng thêm ngoan tuyệt.
“Người đâu, trước đánh quản gia năm mươi gậy, sau đó nhốt
vào phòng tối.” Mạnh Vân Thiên từ từ thu tay lại, bàn tay khẽ run, nếu đúng như
Phất Nhi nói, nhất định ông phải tra rõ chuyện này, không bỏ qua cho ai cả.
“Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng.” Gã quản gia không ngừng
dập đầu, cầu xin Mạnh Vân Thiên tha mạng, nhưng không ai thèm để ý, hộ vệ nhanh
chóng lôi gã đi.
Năm mươi gậy, chỉ sợ quản gia chỉ còn nửa cái mạng, lại nhốt
vào phòng tối, tư vị kia chắc chắn không dễ chịu. Mạnh Vân Thiên nhất định
không tha cho gã dễ dàng.
Đại phu nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài nhanh chóng ra
nhìn, thấy gã quản gia bị hộ vệ kéo đi,
vô cùng sợ hãi, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
“Ngươi quản lý chuyện trong phủ, xảy ra chuyện như vậy mà
không bẩm báo bản hầu, còn giúp nô tài kia giấu diếm, hôm nay Bản Hầu không thể
tha cho ngươi.” Mạnh Vân Thiên nhìn Đại
phu nhân ngoan tuyệt nói, “Lôi Đại phu nhân ra đánh.”
“Hầu gia, đừng, thực sự thiếp thân không biết chuyện này, thực
sự không biết.” Đại phu nhân nghe vậy bèn kêu lên, “Hầu gia cũng biết, bình thường
thiếp thân không quan tâm nhiều tới chuyện hạ nhân nên không biết chuyện này.”
“Ngươi còn dám nói dối?” Đôi mắt Mạnh Vân Thiên đột nhiên trầm
xuống, giọng nói thêm ngoan tuyệt, đến Lộ nhi cũng biết chuyện này mà bà ta lại
không biết, bà ta được gả đến Hầu Vương phủ đã hai mươi mấy năm để làm cảnh ư.
“Lôi ra đánh cho ta.” Mạnh Vân Thiên lạnh lùng nói, lần này
ông rất tức giận, rất muốn đánh chết Đại phu nhân ngay lập tức.
“Hầu gia, đại phu đến.” Đúng lúc này hộ vệ đi mời đại phu đã
trở lại, cung kính bẩm báo.
“Hầu gia, Hầu gia, Tuyết Nhi đã bị như vậy , nếu người đánh
chết thiếp thân, ai chiếu cố Tuyết Nhi, an ủi Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không còn mẫu
thân, sao có thể sống được.” Đột nhiên Đại phu nhân suy nghĩ nhanh nhạy, biết
dùng Mạnh Như Tuyết để bảo vệ mình.
Mạnh Vân Thiên vừa giận vừa hận, nhưng không thể trơ mắt
nhìn Mạnh Như Tuyết chết, Đại phu nhân nói không sai, Tuyết nhi bị như vậy mà đột
nhiên mất đi mẫu thân nhất định sống không nổi.
Hơn nữa ông cũng không thể đánh chết Đại phu nhân, ông còn
phải điều tra chuyện kia.
“Tạm thời Bản Hầu lưu lại mạng cho ngươi, chờ Tuyết nhi khỏe
lại sẽ xử lý ngươi sau.” Mạnh Vân Thiên nhìn bà ta đầy chán ghét, giọng nói lạnh
lung, tuyệt tình.
“ Tạ ơn Hầu gia.” Rốt cục Đại phu nhân thở ra nhẹ nhõm, dù
sao cũng đã bảo vệ được tính mạng, hơi dừng một chút lại nói, “Khẩn cầu Hầu gia
tìm cho Tuyết nhi một người tốt để gả đi.”
Sau khi nghe thấy lời đó Mạnh Phất Ảnh kinh hãi há mồm, thật
sự nghi ngờ tai mình có vấn đề, nhất định có vấn đề rồi, sao Đại phu nhân có thể
gả Mạnh Như Tuyết đi.
Hiện tại Mạnh Như Tuyết đã mất đi trong sạch, chuyện mà các
cô nương cổ đại hết sức coi trọng, nếu gả đi ai sẽ đối tốt với nàng, huống chi
người Mạnh Như Tuyết đầy dấu răng, có thể dùng thuốc làm mờ đi nhưng còn trước
ngực?
Chỉ sợ ở cổ đại này chưa có kỹ thuật cao như vậy.
Gả Mạnh Như Tuyết ra ngoài không phải trực tiếp đẩy nàng vào
hố lửa sao?
Lúc này nàng thật bi ai cho Mạnh Như Tuyết, có một mẫu thân
như vậy thật đáng thương. Tất nhiên nàng vẫn đoán ra tâm tư của Đại phu nhân.
Mạnh Vân Thiên cũng bị kinh sợ, nhìn Đại phu nhân càng thêm
tức giận, “Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Nữ nhân này điên rồi, gả Như
Tuyết đi như vậy không chỉ đẩy Như Tuyết vào đường chết mà còn làm mất hết mặt
mũi Hầu Vương phủ, chuyện này mà bà ta cũng nghĩ ra được..
“Thần thiếp không nói lung tung, thừa dịp hiện giờ việc này
còn chưa truyền ra ngoài, thân phận địa vị của Hầu gia còn có thể tìm cho Tuyết
Nhi một nhà khá giả, sau khi gả đi dù biết chuyện này, nhìn mặt mũi Hầu gia
cũng sẽ không đối xử tệ với Tuyết Nhi, nhưng một khi việc này truyền đi, khẳng
định Tuyết Nhi sẽ không thể gả được .” Đại phu nhân gấp giọng nói, theo bà ta,
dù Mạnh Vân Thiên không cho ai nói ra nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người biết,
đến lúc đó ai có thể cưới Như Tuyết.
Ý của Đại phu nhân không phải bảo phụ thân đi lừa người,
dùng thân phận áp đặt người khác sao?
Phụ thân là người uy vũ như thế nào mà có thể làm chuyện đó.
“Thật vớ vẩn, không gả được thì ở lại phủ, chả nhẽ ta không
nuôi được Tuyết nhi sao?” Mạnh Vân Thiên lửa giận bừng bừng nói.
Đại phu nhân khép hờ mắt, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lại
nói sai gì sao, nhưng dù thế nào cũng phải nhanh chóng gả Tuyết nhi đi, nếu
không mọi chuyện truyền ra thì chậm mất.
Đại phu vào phòng kiểm tra cho Mạnh Như Tuyết, khi ra ngoài
trên mặt ngưng trọng nói với Mạnh Vân Thiên, “Thân thể chỉ có ngoại thương, điều
trị một thời gian là khỏi, nhưng hiện tại nàng không có ý chí muốn sống, chỉ sợ…”
Mạnh Vân Thiên giật mình, dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của
mình, vô cùng đau xót, “Ngươi phải tận lực cứu Tuyết nhi, nhất định phải cứu
Tuyết nhi.”
“Tuyết nhi của ta, Tuyết nhi đáng thương.” Đại phu nhân vừa
nghe thấy lời đại phu liền khóc lóc nói, “Con không thể bỏ lại mẫu thân, không
thể, con đi rồi mẫu thân sống thế nào.” Vừa khóc vừa chạy đến bên giường Mạnh
Như Tuyết, không ngừng lay Mạnh Như Tuyết.
“Ngươi muốn lay nàng chết sao?” Mạnh Phất Ảnh chán nản, nàng
chưa từng thấy mẫu thân nào như vậy, không biết Đại phu nhân đang khóc cho Mạnh
Như Tuyết hay cho mình nữa.
“Phất Nhi, con và Điện hạ đi cùng phụ thân đến đại sảnh.” Mạnh
Vân Thiên không muốn nhìn đức hạnh của Đại phu nhân nữa, nhẹ giọng nói với Mạnh
Phất Ảnh.
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh thấp giọng đáp ứng, nàng cũng không muốn
ở lại chỗ này nữa, vì vậy cùng Hiên Viên Diệp theo Mạnh Vân Thiên đến đại sảnh.
Khi thấy tất cả đều đi hết Đại phu nhân bèn ngừng khóc,
trong mắt hiện lên sự ngoan tuyệt, ngoan thanh nói với Mạnh Như Tuyết. “Tuyết
nhi, mau tỉnh lại, nếu con chết như vậy, chẳng phải để cho người làm hại con được
đắc ý sao,con nhất định phải tỉnh lại tự
mình báo thù.”
Sau khi nghe lời Đại phu nhân, Mạnh Như Tuyết nguyên bản
không hề nhúc nhích trên giường hơi giật mình, mắt trừng lên như không có cảm
xúc, tay nắm chặt.
Trong mắt sự ngoan độc dần hiện lên, môi khẽ mở chậm rãi nói
từng chữ, “Mẫu thân, mau tìm cho Như Tuyết một nam nhân có thế lực, gả Như Tuyết
đi.”
Giọng nói rất nhẹ như có như không, nhưng lại mang theo sự
ngoan tuyệt làm cho người ta kinh hãi.
Vừa rồi mặc dù không có phản ứng gì nhưng lời mọi người nói
nàng đều nghe rõ, trong lòng cũng hiểu rõ.
Xảy ra chuyện như vậy, mộng đối với Hiên Viên Diệp cũng nên
tỉnh, nhưng thù này nàng nhất định phải báo.
Hiện tại nàng rất rõ ràng, trong Hầu Vương phủ không ai có
thể giúp nàng, Mạnh Phất Ảnh được Hiên Viên Diệp che chở, nàng không có khả
năng báo thù.
Vì vậy nhất định nàng phải tìm người trợ giúp, tuy nàng đã
thất thân, hơn nữa trên người đầy vết thương, nếu gả đi không có nam nhân nào đối
tốt với nàng, ngược lại chỉ sợ sẽ bị nhục nhã, thậm chí là ngược đãi. Nhưng để
có thể báo thù nàng đều chịu đựng được.
Dù sao nàng cũng có dung mạo tuyệt thế nổi tiếng khắp kinh
thành.
Tin rằng chỉ cần nàng đồng ý có rất nhiều nam nhân muốn cưới
nàng, sau khi cưới dù có phát hiện, nhưng bởi thân phận phụ thân, vì dung mạo
nàng cũng sẽ không trở mặt, đến lúc đó nàng có thể mượn thế lực nam nhân đó đối
phó với tiện nha đầu kia.
Nhưng đó chỉ là ý tưởng của nàng, nếu thực hiện sẽ không còn
đường về.
Trong đại sảnh, khuôn mặt Mạnh Vân Thiên ngưng trọng, đôi mắt
đầy đau đớn, vừa nghĩ Linh nhi của ông bị hại chết ông liền hối hận, thương
tâm.
“Năm đó phụ thân xuất chinh, vốn muốn nhanh chóng trở về
nhưng không ngờ mẫu thân con lại sinh non trước hai tháng, khi nhận được tin phụ
thân đã trở về ngay lập tức nhưng mẫu thân con đã qua đời. Lúc đó phụ thân có
nghi ngờ, đã âm thầm điều tra nhưng không phát hiện ra điều gì.”
Mạnh Vân Thiên nhớ tới chuyện cũ, thân mình khẽ run, cả
khuôn mặt toát ra sự bi thương, dường như đã già thêm vài tuổi, ông không nghĩ
bọn họ lại tàn nhẫn, ngoan tuyệt như vậy.
Trên mặt khẽ ngưng trọng “Hiện giờ điều tra lại chỉ sợ còn
khó hơn.”
“Phụ thân, vài ngày sau người mới trở về?” Mắt Mạnh Phất Ảnh
híp lại, khẽ suy tư hỏi.
“Lúc ấy phụ thân nhận được thư thì chạy về suốt đêm, chỉ
trong ba ngày đã về đến kinh thành, khi ấy mẫu thân con vẫn chưa được hạ táng,
phụ thân đã cho người kiểm tra, không phát hiện được gì, kết luận giống bọn họ,
do xuất huyết quá nhiều mà…” Mạnh Vân Thiên nói, vì thương tâm mà không khỏi dừng
lại, giọng nói khẽ nức nở.
“Con khi đó đâu?” Mạnh Phất Ảnh nhìn ông đau lòng cũng cảm
thấy rất đau đớn, nhưng có một việc nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, nếu bọn họ
hại chết mẫu thân sao nàng vẫn còn có thể sống đến giờ, nếu sinh non chết cũng
là chuyện thường, nhưng bọn họ tàn nhẫn như vậy sao có thể để nàng sống.
“Khi đó Thái hậu vừa nghe Linh nhi sinh non lập tức phái người
tới, sau khi sinh Linh nhi xuất huyết không thôi Thái hậu còn phái Thái y tới
nhưng cũng không thể cứu Linh nhi, về sau Thái hậu sai người mang con vào cung,
lúc phụ thân trở lại con vẫn ở chỗ Thái hậu.” Đôi mắt có chút vui mừng của Mạnh
Vân Thiên nhìn về phía Mạnh Phất Ảnh, “Phải nói mạng con do Thái hậu cứu về.”
Nghĩ đến sự tàn nhẫn của quản gia và Đại phu nhân, nếu Thái
hậu không kịp thời biết được thì Phất Nhi không thể sống đến giờ.
Đột nhiên Hiên Viên Diệp ôm lấy Mạnh Phất Ảnh thật chặt, hai
mắt nheo lại chứa đầy sự ngoan tuyệt làm cho người ta kinh trệ, hắn tuyệt đối
không tha cho những người đó.
“Con và Tuyết nhi sinh ra cùng một ngày, nghe nói lúc ấy
trên trời xuất hiện đầy mây Thất sắc, có người nói đó là thiên tinh hạ phàm,
con vừa sinh ra trên người đã có vết đen gì đó, đại phu nói đó có thể là bớt
nên mọi người đồn đại Tuyết nhi là Thiên nữ hạ phàm, nhưng phụ thân không tin,
trong mắt phụ thân Phất nhi đẹp nhất, con và mẫu thân đều đẹp như nhau.”
Mạnh Vân Thiên chậm rãi nói, giọng nói mềm nhẹ. Mạnh Phất Ảnh
không khỏi sửng sốt, như vậy Mạnh Vân Thiên cũng chưa thấy diện mạo thật của
nàng.
Như vậy khi vừa sinh ra nàng đã bị tô mấy thứ này lên mặt, rất
có thể lúc Thái hậu phái người đến bọn họ không kịp giết nàng, sợ nàng đoạt mất
sự nổi bật của Như Tuyết nên đã thoa vài thứ lên mặt nàng.
Khi mang nàng vào Cung, Thái hậu có phát hiện ra, nhưng Thái
hậu là người thông minh cỡ nào, biết nàng không có mẫu thân, phụ thân lại hay
xa nhà nên vì bảo hộ nàng đành tương kế tựu kế.
Nàng rất cảm kích Thái hậu.
Về phần cho nàng uống thuốc độc thành ngốc, không biết là hạ
khi nào?
“Việc này đã qua nhiều năm rồi, muốn tra lại không dễ dàng.
Nếu không phải bà ta lỡ miệng, phụ thân vẫn nghĩ Linh nhi chết ngoài ý muốn.” Mắt
Mạnh Vân Thiên nheo lại, thầm tự trách.
Mạnh Phất Ảnh giật mình, lời phụ thân không phải không có
lý, năm đó phụ thân không điều tra ra được gì, hiện tại lại càng khó hơn.
Hơn nữa phụ thân nói khi đó mẫu thân xuất huyết quá nhiều mà
ra đi, thời cổ đại này khó sinh xuất huyết nhiều mà không cầm được cũng là chuyện
bình thường.
Nhất định năm đó Thái hậu cũng đã tra xét nhưng không tìm được
gì, nếu không nhất định không bỏ qua cho Đại phu nhân.
Hiện tại chỉ có một điểm nghi ngờ, vì sao mẫu thân sinh non,
vì khó sinh mà xuất huyết nhiều, điểm này cũng rất đáng nghi. Mà giờ điều tra
khó càng thêm khó.
Trừ phi Đại phu nhân tự nói ra.
Đầu Mạnh Phất Ảnh đột nhiên có chủ ý, nhanh chóng rửa sạch mặt
mình rồi nhìn về phía Mạnh Vân Thiên.
Mạnh Vân Thiên thấy dung nhan nguyên bản của Mạnh Phất Ảnh đột
nhiên kinh sợ, chăm chú nhìn, mặt mày ngơ ngác, trong mắt tràn đầy vui sướng,
môi run run nói, “ Linh nhi…”
Nhưng lập tức ý thức được bản thân mình thất thố khẽ nói, “
Phất Nhi, con giống mẫu thân con như đúc vậy, thật quá giống.” Như phiên bản của
Linh nhi vậy.
“ Phụ thân, con có cách làm cho Đại phu nhân nói ra chuyện
năm đó.” Mạnh Phất Ảnh thấy phản ứng của Mạnh Vân Thiên nên có vài phần nắm chắc.
Nếu từ nhỏ nàng đã bị bôi đen lên mặt, không mấy ai biết bộ
dáng thực của nàng, chỉ sợ ngay cả Đại phu nhân cũng không biết.
“Thật sao?” Mạnh Vân Thiên mừng rỡ nói.
Ngay cả Hiên Viên Diệp luôn ôm nàng cũng khẽ cười, đúng là
không có chuyện gì làm khó được nàng.
“Từ hôm nay phụ thân hãy cho người truyền tin tức có ma quái
trong rừng trúc.” Mạnh Phất Ảnh khẽ cười lạnh, Đại phu nhân không phải người
thông minh, muốn lừa rất đơn giản, sau chuyện này nhất định bà ta sẽ đề phòng.
Trước tiên cho đồn đại dọa bà ta vài ngày, sau đó chúng ta mới bố trí vài thứ
trong rừng trúc thì sự việc sẽ đơn giản hơn.
“Phụ thân hiểu.” Mạnh Vân Thiên hiểu được ý của Mạnh Phất Ảnh
bèn đáp.
Khi Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh trở lại Vương phủ trời
đã tối, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy làm cho tâm tình Mạnh Phất Ảnh có
chút trầm trọng.
Trở lại phòng một lúc rồi mà nàng vẫn rầu rĩ không nói gì.
Hiên Viên Diệp biết nàng khó chịu nên không quấy rầy nàng, chỉ nhẹ nhàng ôm
nàng vào lòng.
Nhưng khi nàng ngửi thấy mùi hương kỳ quái liền chuyển người
lại, cầm tượng đất lên khẽ ngửi, nghi ngờ nói với Hiên Viên Diệp, “Chàng thấy
có kỳ quái không, nhiều ngày như vậy mà mùi của tượng đất không hề nhạt đi.”
Hiên Viên Diệp lại gần, ngửi ngửi, lông mài nhíu lại, “ Ừ, rất
kỳ lạ, nhưng dường như không bị hỏng chỗ nào.”
“Ừ, không hỏng chỗ nào.” Mạnh Phất Ảnh khẽ gật đầu, mày càng
thêm nhăn lại, “ Nhưng không biết có chỗ nào hữu dụng không?” Nhớ tới lão nhân
thần bí kia, nhất định không phải ngẫu nhiên mà lão nhân đó cố ý đưa tượng đất
này cho nàng, nàng cảm thấy lão nhân đó không có ác ý, có phải đang giúp đỡ
nàng không?
Đột nhiên nàng nghĩ đến hôm qua thấy ngực mình như lớn hơn,
có liên quan gì đến mùi hương này không, nàng thấy ngực mình khác đi chỉ trong
mười mấy ngày nay thôi.
Nếu nói phát dục thì đã sớm phát dục rồi.
Nghĩ đến đây nàng âm thầm vui sướng, sau đó nghiêm trang hỏi
Hiên Viên Diệp, “Chàng có thấy mấy ngày nay ngực của ta lớn hơn không?”
Hả, Hiên Viên Diệp đang vuốt tóc nàng, khi nghe thấy nàng
nói tay đột nhiên cứng đờ, hai mắt trợn lên, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của
chính minhg, câu hỏi của nữ nhân này, cũng quá…
Mấy ngày nay hắn thực sự có cảm thấy ngực nàng lớn hơn một
ít nhưng cố ý ra vẻ thành thật nói, “Ta không biết, hay là bây giờ ta kiểm tra
xem.”
“Không phải mỗi ngày chàng đều sờ sao, sao có thể không biết?”
Mạnh Phất Ảnh lừ hắn, tất nhiên biết hắn cố ý.
“Vậy kiểm tra tỉ mỉ lại một chút.” Tay của Hiên Viên Diệp nhanh chóng dời đến
trước ngực nàng, mười phần tà khí nói, xem tâm tình nàng không tốt, vốn chỉ muốn
ôm nàng ngủ, không ngờ nàng lại cố tình đưa ra vấn đề mẫn cảm như vậy.
Hơn nữa công việc này hắn rất vui vẻ làm.
Mạnh Phất Ảnh âm thầm trợn mắt, nhưng trong lòng lại rất để
ý vấn đề này, nàng muốn biết mình có thật phát dục hay không, bây giờ nàng vẫn
chưa hề có nguyệt sự nên rất sốt ruột.
Hơn nữa biểu tình lần trước của Hiên Viên Diệp khiến nàng
đoán rằng nhất định thân thể nàng có vấn đề.
Vì vậy Mạnh Phất Ảnh không ngăn cản hắn, tùy ý để cho hắn tỉ
mỉ kiểm tra. Hắn thực gian xảo mà, một tiếng rồi mà vẫn chưa kiểm tra xong.
“Hiên Viên Diệp!” Mạnh Phất Ảnh không nhịn nổi nữa, giận giữ
gầm nhẹ, nam nhân này đang kiểm tra sao? Rõ ràng cố ý ăn đậu hũ của nàng mà.
“Ừ.” Lần nay Hiên Viên Diệp từ từ nâng mắt, cố ý suy tư một
lát mới nói, “Hình như có lớn hơn một chút, xem xét xong.”
“Phụt.” Mạnh Phất Ảnh nhìn bộ dáng nghiêm trang kia, trợn mắt,
nam nhân này thật là…
Nhưng nghe được lời của hắn, nàng thấy rất vui, nếu ngực bắt
đầu phát dục thì nguyệt sự sẽ mau đến, lúc đó nàng có thể sinh con cùng Hiên
Viên Diệp, chỉ nghĩ đến thôi trong lòng đã ngây ngất. Nắm lấy tay người mình
yêu, khóe môi màng theo hạnh phúc đong đầy.
Nhìn biểu tình của nàng, tâm Hiên Viên Diệp thấy hơi đau, tất
nhiên hắn hiểu được tâm tư nàng. Trước đó vài ngày Phong Lăng Vân kiểm tra cho
nàng, nói vì lúc nhỏ nàng bị trúng độc, không phát triển được phương diện nào
đó nên không thể phát dục. Dường như Phong Lăng Vân đang đi tìm sư phụ của y để
chữa cho nàng.
Ngực nàng thay đổi nhất định giống như Phong Lăng Vân nói,
khi lấy chồng rồi thì nữ nhân và nữ hài đương nhiên sẽ không giống nhau.
Nhưng hắn không muốn đả kích nàng, đột nhiên xoay người đè
lên nàng ái muội nói, “Xem ra chúng ta phải nỗ lực hơn mới được.”
Không đợi Mạnh Phất Ảnh kịp phản ứng hắn đã hôn nàng, vừa
triền miên vừa ôn nhu, hai người hai trái tim cùng nhịp đập.
Hôm sau Mạnh Phất Ảnh vào Cung, đi đến Lãnh cung thăm Nhu
phi, nàng đang nghĩ cách mang Nhu phi ra khỏi cung, nhưng việc này không thể sốt
ruột, phải đợi vài ngày mới được.
“Phất Nhi, con đã đến rồi.”
Nhu phi thấy nàng thì khẽ cười.
“Phất Nhi thỉnh an mẫu phi.” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy hai tiểu
cung nữ trong lãnh cung không khỏi sửng sốt, hôm qua tới nàng không nhìn thấy
hai tiểu cung nữ này, vậy ai phái họ tới đây.
“ Các ngươi lui xuống hết đi.” Nhu phi nhìn vẻ mặt thận trọng
của Mạnh Phất Ảnh, nhẹ giọng phân phó hai tiểu cung nữ.
Hai tiểu cung nữ liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút, liếc mắt
nhìn Mạnh Phất Ảnh rồi mới từ từ lui ra.
Trong mắt Mạnh Phất Ảnh xuất hiện vài phần lãnh ý, nhất định
hai nha đầu này do Hoàng Thượng phái tới, nếu không nghe thấy lệnh của Nhu phi
tuyệt đối không dám do dự như vậy.
Xem ra nàng phải tính kế kỹ hơn một chút.
Hai cung nữ đi rồi Mạnh Phất Ảnh mới thấp giọng nói kế hoạch
của mình với Nhu phi, Nhu phi nghe xong liên tục gật đầu, trên mặt tràn đầy
sung sướng.
Nhưng Mạnh Phất Ảnh mới ra khỏi Lãnh cung đang định đến chỗ
Thái hậu thì nhìn thấy Hoàng thượng đang vội vàng đi tới, hơn nữa hai tiểu cung
nữ vừa rồi trong Lãnh cung đang theo sau Hoàng thượng.
Hai mắt Mạnh Phất Ảnh hơi híp lại, môi cười khẽ, khó trách
khi ra khỏi phòng không thấy hai tiểu cung nữ đó đâu, chắc chắn đi báo tin cho
Hoàng thượng, mà Hoàng thượng tới đây nhanh thật.
Xem ra Hoàng thượng không hoàn toàn vô tình với Nhu phi, nếu
không sẽ không sốt ruột như vậy, chỉ tiếc nam nhân này không biết quý trọng, dù
sao vẫn phải giáo huấn một chút.
“Phất Nhi thỉnh an phụ hoàng.” Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy Hoàng
thượng đến gần, lễ độ cung kính thi lễ, ngữ khí đạm mạc, không có chút khác thường.
“Ừm.” Hoàng thượng khẽ nhíu mày, nhìn Mạnh Phất Ảnh tìm tòi
nghiên cứu nhưng không thấy gì khác thường mới thấp giọng nói, “Tới thăm mẫu
phi con à?” Thanh âm mang theo một chút nghi ngờ.
“Đúng vậy, mẫu phi ở trong Lãnh cung thật sự quá lạnh lẽo,
Phất Nhi tất nhiên phải thường xuyên đến thăm.” Mạnh Phất Ảnh thản nhiên trả lời,
lời nói và nét mặt không mang nửa điểm khác thường.
“Ừ, như vậy cũng tốt.” Rốt cuộc Hoàng thượng thở phào nhẹ
nhõm, nhưng trong mắt lại mang theo ảo não, dừng một chút mới nói, “Có cơ hội
thì khuyên bảo mẫu phi con, bảo nàng đừng quá cố chấp.”
“Vâng.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ giọng đáp lời, bảo nàng khuyên mẫu
phi không cố chấp nữa, vấn đề tình cảm có thể không cố chấp sao?
Cuối cùng Hoàng thượng vẫn không rõ lòng của nữ nhân, càng
không hiểu tình yêu chân chính, luôn nghĩ cứ muốn là có được nên càng không biết
quý trọng. Nếu Nhu phi vẫn như trước đây, luôn nhẫn nhục chịu đựng chỉ sợ đến
chết Hoàng thượng cũng không biết quý trọng.
Hoàng thượng liếc nhìn nàng, sau đó nhìn về phía Lãnh cung
nhưng lại nhanh chóng rời đi mà không hề tiến vào.
Mạnh Phất Ảnh nhìn bóng lưng Hoàng thượng rời đi âm thầm lắc
đầu. Hoàng thượng đến đây mà không đi vào, thật quá kiêu ngạo, sợ mất mặt mũi,
hắn muốn chờ Nhu phi đổi ý sau đó đến cầu xin hắn?
Hắn là Hoàng thượng, chưa bao giờ nhân nhượng với nữ nhân,
chỉ sợ tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều cực lực lấy lòng hắn, hắn bị chiều
thành hư rồi.
Tuy nhiên hắn muốn Nhu phi đổi ý mà đi cầu hắn là chuyện
không thể nào.
Ba ngày sau Mạnh Phất Ảnh đã thành công tạo ra một bộ bình
hoa đặc biệt tinh xảo, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Nàng tính lấy bao nhiêu bạc?” Hiên Viên Diệp thấy gương mặt
hưng phấn của nàng không khỏi trêu ghẹo nói.
“Ít nhất là ngần này.” Mạnh Phất Ảnh từ từ đưa hai ngón tay
ra, tin tưởng mười phần nói.
“Hai trăm lượng?” Tốc Phong bên cạnh âm thầm lau mồ hôi, mấy
cái bình hoa mà tính hai trăm lượng bạc?
Mạnh Phất Ảnh khinh thường, bất mãn nói, “Chàng chỉ nói một
phần mười.”
Tốc Phong hoàn toàn kinh sợ, môi hơi đông kinh hô, “Hai…hai
trăm vạn lượng?” Nhất thời kinh ngạc khó nói lên lời, Vương phi thật quá độc
ác, muốn những hai trăm vạn lượng.
“Trời ơi, ai có thể mua nổi?” Tuy bình hoa này rất đẹp nhưng ai có thể trả
nhiều bạc như vậy, hơn nữa người có thể có ngần ấy bạc tìm trong thiên hạ chỉ sợ
không đến vài người.
“Yên tâm đi, sẽ có người mua.” Trong mắt Mạnh Phất Ảnh tràn
đầy ý cười, hơn nữa đã có người muốn mua.
Người đó chính là Bạch Dật thần, lần này nàng đã hung hăng mắng
y, nàng tin tưởng y nhất định trúng chiêu của nàng, đến lúc đó chỉ sợ thoát
không khỏi bẫy này.
“Ngươi lại đây ta nói…” Mạnh Phất Ảnh hạ giọng nói với Tốc
Phong.
Sau khi Tốc Phong nghe được lời của nàng, khóe môi giật giật,
Vương phi thật sự quá độc ác.
Hiên Viên Diệp âm thầm lắc đầu, Bạch Dật Thần chọc phải nàng
thật đúng là tự tìm xui xẻo, chỉ sợ những ngày sau sẽ trôi qua không được yên ổn.
Bốn ngày sau, vào lúc đêm khuya, trong Lãnh cung đột nhiên bị
cháy, đợi khi mọi người đến nơi thì Lãnh cung nơi Nhu phi nương nương ở đã trở
thành biển lửa.
Khi Hoàng thượng chạy tới, nhìn thấy cung điện ngập trong lửa
thì kinh sợ, toàn thân cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào biển lửa, ánh lửa đó
trong mắt hắn lại xuất hiện chút khác thường.
Mọi người chạy tới đều vội vàng cứu hỏa, nhưng lửa quá to
không thể nào tới gần.
“Nhu phi!” Sau khi Hoàng thượng kịp phản ứng đột nhiên chạy
đến biển lửa trước mặt, nhất thời quên mất đó là nơi nguy hiểm, vô ý thức mà chạy,
miệng không ngừng gọi to tên Nhu phi.
Cũng may Thái giám phía sau nhanh chóng ôm Hoàng thượng lại,
không để hắn chạy vào, vội vàng nói, “Hoàng thượng, không thể, rất nguy hiểm.”
Sau đó rất nhiều thị vệ cũng chạy tới ngăn cản Hoàng thượng.
Mà Minh phi tới xem náo nhiệt cũng vô cùng sửng sốt, thật
không ngờ Hoàng thượng vì cứu Nhu phi mà tính mạng cũng không cần.
Khi Liễu phi nhìn thấy cảnh đó trong mắt đầy hận ý, cả người
hơi phát run, nữ nhân kia dựa vào cái gì mà có được hết thảy, nếu nàng ta không
vào cung thì nàng vẫn là người được sủng ái nhát, có thể hiện tại đã được là
Hoàng hậu rồi. Đều là nữ nhân này làm hại.
Bây giờ chết cháy là tốt nhất rồi.
Cuối cùng sau nửa canh giờ lửa cũng được dập tắt, nhưng Lãnh
cung đã bị thiêu thành tro nói chi đến người.
Khi mọi người tìm kiếm trong đống tro tàn thì thấy một thi
thể đã bị đốt cháy đen.