Lý Ái Vân không phải loại người độc ác tàn nhẫn, hơn nữa lại còn có Hứa Ngọc Thanh ở đó, cho dù bị oan ức, cô cũng sẽ không nghĩ đến báo thù.
Nhưng mà…Phan Lâm thì lại khác.
Anh rõ ràng không phải là một người hiền lành.
Thái Tuyết lạnh run người.
Hai anh em Hứa Tuân và Hứa Khang càng hoảng sợ.
Nhìn thấy Phan Lâm đánh mấy người kia tàn nhẫn như vậy, hai anh em sợ đến nỗi gần tiểu ra quần.
Bọn họ thật sự không nghĩ ra được, người con rể của nhà họ Hứa không phải là một người nhu nhược, phế vật sao? Tại sao bây giờ lại tàn nhẫn như vậy? Tất nhiên, Hứa Ngọc Thanh là người sốc nhất.
Bà ấy luôn cho rằng Phan Lâm chỉ là một người nhẫn nhịn chịu đựng, đến bây giờ mới biết là Phan Lâm cũng rất nóng tính.
Một giờ trôi qua mới giải quyết xong.
Không ít khách khứa ở đây đang khϊế͙p͙ sợ, nhưng đồng thời cũng tán thưởng thể lực của Phan Lâm thật sự rất tốt.
“Đủ rôi phải không?”
Ngô Cảnh Phong kìm nén sự tức giận trong lòng, nghiến răng hỏi.
“Ừm, cũng gần đủ!”
Phan Lâm ném cái ghế xuống đất.
Anh đã đập vỡ nát mười hai chiếc ghế.
Trêи mặt đất đều là các mảnh vỡ của ghế và máu.
“Chuyện ngày hôm nay thật sự là để tôi mở mang tầm mắt, được rồi! Tốt lắm!”
Ngô Cảnh Phong gật đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận, rồi bỏ đi.
“Chờ một chút.”
Phan Lâm đột nhiên hét lên.
“Làm cái gì?”
Ngô Cảnh Phong dừng lại.
“Ai bảo ông đã được đi chứ?”
Phan Lâm nói.
Ngay khi điêu này được nói ra, sắc mặt tất cả những người có mặt tại đây đều biến đổi.
“Chẳng lẽ ngay cả tôi cậu cũng muốn đánh sao?”
Ngô Cảnh Phong bực tức gầm lên giận dữ.
Mọi người ở đây lập tức choáng váng.
Muốn đánh Ngô Cảnh Phong sao? Nhà họ Huỳnh đúng là rất có quyên lực, nhưng chỉ có thể làm cho Ngô Cảnh Phong chịu thua thôi, sẽ không thể bắt ông ta cúi đầu được! Phan Lâm đang nghĩ gì vậy? Anh thật sự muốn dựa vào nhà họ Huỳnh để đánh hết những người này sao? Mà người nhà họ Huỳnh kia đến đây vì Lý Ái Vân, liên quan gì đến anh chứ? Anh có phải đang quá càn rỡ không? “Phan Lâm!”
Ông Hứa lập tức kêu lên.
“Phan Lâm, bỏ qua đi, động chạm vào ông ta có thể có chút rắc rối.”
Huỳnh Ngọc Lan có chút bối rối.
“Đừng lo lắng, cho dù không dựa vào nhà họ Huỳnh của cô thì tôi vẫn có thể đánh ông ta một trận.”
Phan Lâm bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không làm liên lụy đến nhà họ Huỳnh đâu.”
“Nhưng mà…”
Huỳnh Ngọc Lan muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Phan Lâm bước về phía Ngô Cảnh Phong.
Ngô Cảnh Phong trợn tròn mắt.
“Láo xược, quá láo xược!”
“Anh định đánh ông Cảnh Phong à? Anh bị điên rồi sao?”
—————————-