Nhà họ Huỳnh ở Yến Kinh! Những chữ này như một ngọn núi, trong lòng mọi người bị đè nặng, làm cho người khác khó thở.
Mặc dù ở đây chỉ có Ngô Cảnh Phong là đến từ Yến Kinh, nhưng đối với gia đình này ai cũng biết.
Đó là một gia đình cực kỳ quyền lực! Nhà họ Huỳnh quyền thế như thể nào? Mà bây giờ lại để người nhà đến nhà họ Hứa ở Quảng Liễu, chúc thọ cho Hứa Minh Tùng sao? Như vậy có ý gì chứ? Nhà họ Hứa có quan hệ với nhà họ Huynh từ khi nào vậy? Không đúng, không phải nhà họ Hứa có liên quan gì đến nhà họ Huỳnh, mà là vì Lý Ái Vân! Vì dù sao khi Huỳnh Ngọc Lan bước vào, cô ấy đã nói chuyện với Lý Ái Vân.
Đột nhiên Mọi người biến sắc.
Sắc mặt của đám người nhà họ Triệu đang trắng bệch.
“Huỳnh … người nhà họ Huỳnh sao? Ồ…tốt! Tốt! Hoan nghênh!”
Hứa Minh Tùng cũng không kịp phản ứng, ngây người một lúc mới ổn định lại.
“Ông Hứa, Ngọc Lan đi vội vàng quá, nên là không chuẩn bị được quà gì tốt, đành phải lấy vài thứ ở trong nhà mang đến đây mừng thọ ông.
Đây là Dạ Minh Châu ở biển Đông, và những tổ Yến Huyết Vua này nữa, cháu hy vọng ông sẽ thích.”
Huỳnh Ngọc Lan mỉm cười, nói.
Ông già mặc vest đứng đằng sau đưa những hộp quà đang cầm trong tay sang.
“Cái gì?”
Mọi người lập tức ồn ào.
“Dạ Minh Châu ở Biển Đông sao? Nghe nói đó là viên Dạ Minh Châu cao cấp nhất, nó không chỉ rất lớn mà vào buổi tối có thể phát ra ánh sáng rất đặc biệt, khi đặt trong phòng, nó có tác dụng huyền diệu, tập trung tinh thân,tĩnh tâm, lưu thông mạch máu, cả Việt Nam chỉ có một viên, giá cả cực kỳ cao, có rất nhiều ông chủ tìm cách để có được vật này, không ngờ nó lại ở trong tay của nhà họ Huỳnh.”
“Yến Huyết Vua kia mới thật kinh ngạc, nghe nói Yến Huyết vua chỉ có ba mươi năm mới phát hiện được, một hộp Yến Huyết Vua lớn như vậy, e rằng đã có hàng trăm năm tuổi, đây không phải là thứ có tiền là mua được.”
“Không hổ là nhà họ Huỳnh, tặng quà thật sự kinh người.”
“Những thứ này là do cô ấy tùy ý lấy ở nhà sao? Thật sự có chút cường điệu.”
Các vị khách há hốc mồm.
Ông Hứa cũng sững sờ, nhưng là người đã trải qua rất nhiều sóng gió, ông cười to: “Cảm ơn cháu gái đã quan tâm, ông già này xin nhận!”
“Ông Hứa khách sáo quá.”
Huỳnh Ngọc Lan mỉm cười.
—————————-