Một đao này càng hung ác.
Là muốn trực tiếp đẩy Phan Lâm vào chỗ chết.
Hơn nữa tốc độ rất mạnh! Chỉ sợ tông chủ của Khánh An Tông đã sớm nóng lòng muốn thử, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng tuy Phan Lâm bị thương, nhưng tốc độ vân rất nhanh, một đao chém xuống, anh vội vàng nhảy lùi lại, né tránh được hết Răng rắc! Đại đao chém lên mặt đất, trực tiếp chém vỡ mặt đất.
“Bao vây cho tôi, tách cậu ta thành tám mảnh!”
Tông chủ của Khánh An Tông cầm đao gào thét.
Đệ tử của Khánh An Tông lại một lần nữa tập kϊƈɦ.
“Tông chủ của Khánh An Tông! Làm càn! Ông đây là muốn đoạt Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm tôi sao?”
Trang Thái Thành giận tím mặt, lập tức quát.
“Kim Ô Đan của sơn trang Huyết Kiếm ông? Ồ, rõ ràng Kim Ô Đan này đã là của Tân Tuấn Minh! Cậu ta thắng được luận võ kén rể của sơn trang Huyết Kiếm các ông, các ông tặng Kim Ô Đan cho cậu †a làm khen thưởng! Kim Ô Đan đã không còn quan hệ gì với sơn trang Huyết Kiếm ông nữa rồi! Tôi cướp thứ này, có liên quan gì tới các ông?”
Tông chủ của Khánh An Tông hừ lạnh nói.
“Ông…”
Trang Thái Thành tức không nói nên lời.
“Tông chủ của Khánh An Tông, nói như vậy, ông là vì muốn lấy Kim Ô Đan này, là địch với sơn trang Huyết Kiếm tôi sao?”
Vẻ mặt Trang Đông Quân không đổi nói.
“Không dám, nhưng chuyện gì cũng cần phải giảng đạo lý, Kim Ô Đan không phải là của các ông, người nào cướp được thì thuộc về người đó!”
Tông chủ của Khánh An Tông mỉm cười, lười để ý đám người của nhà họ Trang, dẫn theo đao xoay người muốn chạy.
Nhưng ngay lúc ông ta định xông vê phía Phan Lâm chém giết, bỗng nhiên ông ta bước chậm lại, tươi cười trêи mặt chậm rãi trở nên cứng đờ lại, kinh hãi và đờ đẫn.
Chỉ thấy Phan Lâm toàn thân đầy máu giống như Chiến Thần, kéo lấy thanh đao trong tay đệ tử của Khánh An Tông, điên cuồng múa may.
Tốc độ của đám đệ tử này không nhanh như anh, chỉ mấy chiêu đã bị chém thành tám mảnh, chết thảm tại chỗt “Sao lại thế này? Người này chịu trọng thương, e rằng trái tim đều đã hao tổn, vì sao còn có thực lực như vậy?”
“Đúng là khó tin! Quá khó tin rồi!”
Không ngừng có tiếng thán phục vang lên.
“Ồ… Không nghĩ tới Tần Tuấn Minh này còn có khí lực như vậy, nhưng mà cậu ta sắp không kiên trì nổi rồi? Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu.”
Trang Tiến Bình nói.
—————————-