Tảng đá khổng lồ giống như ngọn núi nhỏ, bay về phía đám đệ tử.
“Á!”
Các đệ tử liên tục thét chói tai, vội vàng chạy trốn ra bốn phía.
Nhưng không kịp rồi.
Tảng đá to đã rơi xuống, nếu như đập trúng, ít nhất có hơn nửa số người bị đè thành thịt vụn.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Rầm! Bỗng nhiên tảng đá dừng lại, vẫn chưa rơi xuống đất.
Phan Lâm quay đầu nhìn, mới phát hiện Trang Đông Quân ra tay rồi.
Chẳng biết ông ta lắc mình tới chỗ đám đệ tử của Phiêu Nhai Các từ lúc nào, một tay giơ lên cao, chống đỡ tảng đá rơi xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm.
“Thằng nhãi! Cậu cuồng vọng phản nghịch như vậy, không thể tha thứ! Hôm nay tôi không chỉ phải thanh lý môn hộ, sau này tôi cũng phải tróc nã ba và anh cả cậu, nghiêm trị không tha, răn đe!”
“Nói như vậy, hôm nay ông muốn giết tôi?”
Phan Lâm nheo mắt nói.
“Vậy thì thế nào? Cậu hại chết trưởng lão của Phiêu Nhai Các, hôm nay cho dù cậu giao Kim Ô Đan ra, cũng nhất định phải chết!”
Trang Đông Quân gầm nhẹ một tiếng, cánh tay nâng lên.
Rầm! Tảng đá trực tiếp bay tới, hung ác ném vê phía Phan Lâm.
Phan Lâm trở tay đánh một quyền đập nát.
Nhưng chỉ nghe Trang Đông Quân gâm nhẹ: “Giết Tân Tuấn Minh cho tôi, không màng sống chết, không từ thủ đoạn, không tiếc trả giá lớn, giết cho tôi!”
Theo những lời này vang lên, người của sơn trang Huyết Kiếm ở bốn phía đều rút kiếm ra.
“Giết!”
Lợi kiêm khủng bố lay động.
Người của Phiêu Nhai Các còn lại cũng không quan tâm mọi thứ xông lên.
“Được! Một khi đã như vậy, vậy hôm nay tôi sẽ đại khai sát giới!”
Phan Lâm gầm nhẹ, cũng không nương tay chút nào, trực tiếp lấy kim châm cứu đâm vào hai tay, đồng thời thúc giục uy năng của Lạc Linh Huyết lớn nhất, toàn thân mình đồng da sắt, nhảy vào đám người, hai tay múa loạn.
Keng! Keng! Keng! Keng… âm thanh thanh thúy truyền ra.
Lợi kiếm chém vào người Phan Lâm, vẫn không thể xuyên thủng.
Trái lại một quyền của Phan Lâm đánh qua, đám người nhà họ Trang không khỏi da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, chết ngất hoặc mất mạng tại chỗ! Tuyệt đối không ai có thể chịu đựng được chiêu thứ hai… “Đại nhân, đánh nhau, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có cần tới giúp đỡ không?”
Người của Huyết Ma Tông còn đang quan sát, một người cẩn thận hỏi Huyết Kiêu.
“Giúp cái gì? Ngồi yên xem hổ đấu không tốt sao? Tham gia làm gì?”
Huyết Kiêu hừ lạnh.
“Vậy đại nhân… Chẳng lẽ ngài không có hứng thú với Kim Ô Đan?”
Người kia nhỏ giọng hỏi.
“Kim Ô Đan? Nếu như tôi không có hứng thú với nó, vì sao còn tới sơn trang Huyết Kiếm? Nhưng mà thể cục hiện giờ, vẫn nên im lặng xem xét thì hơn!”
“Đại nhân còn băn khoăn chuyện gì?”
Huyết Kiêu nghe thấy thể, trâm ngâm một lúc lâu, khàn giọng nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy tên Tần Tuấn Minh này… Rất có vấn đề!”
“Có vấn đề gì? Đại nhân có ý gì?”
Mọi người hoang mang hỏi.
“Tôi không thể nói rõ, nhưng mà tôi cảm thấy đừng nên tùy tiện ra tay thì hơn, tôi sợ… Đám người Trang Đông Quân, không phải là đối thủ của Tân Tuấn Minh!”
Huyết Kiêu nhỏ giọng nói.
“Làm sao có thể?”
Mọi người cười rộ lên rồi.
Tuy Tần Tuấn Minh này có được thân thể Tiên Thiên Cương, nhưng dù gì Trang Đông Quân cũng là trang chủ, thực lực phi phàm, nơi này là sơn trang Huyết Kiếm, nhà họ Trang có vô số cường giả, còn không phá nổi thân thể Tiên Thiên Cương sao? Người nào cũng không tin.
—————————-