Đây là cơ hội cuối cùng của Thẩm Minh Triết rồi.
Thực ra ông ta không muốn ra tay với Phan Lâm, dù sao ngay cả chí bảo gia truyên ông ta đều đã giao ra, không cần thiết phải gây thêm phiên phức, dẫn tới tộc nhân chịu kiếp nạn Nhưng...
Huyết Nam Ngục kia không phải là nhân vật tâm thường.
Ông ta nổi tiếng là ma đầu! Nếu vi phạm ý nguyện của ông ta, người nhà họ Thẩm chạy trời không khỏi nắng, bọn họ sẽ chết vô cùng thê thảm.
Nếu hai bên không thể đắc tội, vậy thì thuận theo Huyết Nam Ngục, phối hợp giết bác sĩ Lâm.
Như vậy không chỉ có thể báo thù, cũng có thể diệt mối họa lớn trong lòng! Nghĩ như thế, Thẩm Minh Triết không do dự nữa, tay nắm chặt lấy chuôi đao, hô hấp như ngưng kết lại, nhìn chằm chằm Phan Lâm, chỉ đợi anh lộ ra sơ hở, sẽ đâm một phát mất mạng.
Nhất định phải đâm vào trái tim! Nhất định phải đâm vào trái tim! Thẩm Minh Triết âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Người như rắn độc vận sức chờ phát động.
Chỉ thấy Phan Lâm tới gân xong, trực tiếp ngồi xổm xuống, vươn tay ra sờ soạng trên người người nhà họ Thẩm, giống như đang tiến hành kiểm tra gì đó.
Thẩm Minh Triết vốn muốn ra tay, nhưng Phan Lâm đang ngồi xổm căn bản không cho ông ta cơ hội ra tay, dao găm không đâm trúng vị trí trái tim.
“Khí mạch của ông ta bị phong lại, cần thuận khí, để tôi giúp ông ta đi.”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, bỗng nhiên cầm lấy một con dao ở bên cạnh, trực tiếp vươn ngón tay ra, đúng là dùng tay làm dao, chém mạnh về con dao kia.
Chỉ trong nháy mắt, lưỡi dao sắc bén bị ngón tay của Phan Lâm cắt thành vô số đoạn.
“Cái gì?”
Thẩm Minh Triết vô cùng sợ hãi, tròng mắt thiếu chút nữa long ra khỏi hốc mắt.
Ông ta cảm nhận được rõ Phan Lâm không dùng khí kình, chỉ dựa vào cơ thể để chém...
“Thế nào?”
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn ông ta.
Toàn thân Thẩm Minh Triết run lên, sau đó cố nở nụ cười nói: “Bác sĩ Lâm có thể dùng tay chém dao, chém ra thành từng đoạn...
Thật sự khiến người ta bội phục.”
“Đây có là gì?”
Phan Lâm lắc đầu, nắm lưỡi dao bị chém ra, cắt mấy vết thương trên người người nhà họ Thẩm.
Chỉ trong nháy mắt, trong vết rách kia phun ra lượng lớn khí thể, người nhà họ Thẩm gần như hôn mê cũng dừng giật giật, nằm trên đất thở hổn hến từng hơi.
Nhìn đến đây, Thẩm Minh Triết do dự, tay nắm dao chậm rãi buông ra.
Phan Lâm có thể dùng tay chém đứt dao, vậy nói lên cường độ cơ thể của Phan Lâm không tâm thường.
Như vậy đánh lén, e rằng không thể giết được bác sĩ Lâm.
Làm sao bây giờ? Trong lòng Thẩm Minh Triết vô cùng hoảng loạn, dĩ nhiên là trái tim như đã mất đi.
Nhưng nếu như không ra tay, Huyết Nam Ngục cũng sẽ không ra tay! Lão cáo già kia, tuy ngoài miệng nói không sợ bác sĩ Lâm, nhưng nhìn thấy nhiều cường giả như thế, ông ta đã quả quyết không tùy ý xuất hiện.