Khoảng hơn năm mươi phút sau, Thẩm Minh Triết đi mà quay lại.
Hai tay ông ta bưng một cái hộp ngọc.
Đó là một cái hộp hoàn toàn do ngọc tạo ra, vô cùng tinh xảo, nhìn hoa văn phía trên, lập tức đoán được nó có tuổi đời rất lâu rồi.
“Đây là cái gì?”
Phan Lâm vội vàng tiến lên, khàn giọng hỏi.
“Đây là chí bảo của nhà họ Thẩm tôi! Hà Ngọc Huyền Lệnh Cao! Nghe nói thứ này không phải do người luyện chẽ, mà là tinh hoa tự nhiên lấy từ trong thảo dược nào đó ở thời kỳ thượng cổ, dùng Huyền Lệnh Cao này pha với nhân sâm cho người mới chết không lâu uống vào, có thể khiến người này cải tử hoàn sinh! Bác sĩ Lâm, có thứ này, cộng thêm y thuật trác tuyệt của cậu, tôi nghĩ cô Lý Cẩm nhất định có thể sống lại."
Thẩm Minh Triết cố nở nụ cười nói.
Nhưng lúc này trái tim ông ta đang nhỏ máu.
Thứ này ông ta vốn định cho con trai của mình dùng, tuy ông ta cũng không biết có tác dụng hay không.
Nhưng bây giờ mọi chuyện liên quan tới sinh tử tôn vong của cả gia tộc, ông ta không có lựa chọn, chỉ có thể ngoan ngoãn giao ra.
Giữa con trai và cả nhà họ Thẩm, ông ta chỉ có thể lựa chọn nhà họ Thẩm.
Phan Lâm nhận lấy hộp ngọc kia, mở ra nhìn.
Chỉ thấy trong hộp ngọc chữa một thứ gì đó trong suốt mà lầy lội, ánh mặt trời chiếu xuống, ánh sáng ngọc sáng trong, vô cùng đẹp, nhìn như thủy tỉnh.
Phan Lâm cẩn thận vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Nhưng cảm thấy ngón tay mát rượi, giống như có dòng khí mát mẻ xuyên qua lòng người từ ngón tay rót vào, xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng của anh.
Lúc đó, cơ thể có cảm giác thăng hoa.
Vô cùng tò mò.
Phan Lâm hơi kinh ngạc.
Lại ngửi một lát, còn dùng đầu lưỡi chạm vào thứ thần kỳ này.
Chỉ trong nháy mắt, giỗng như có một tia sấm sét nổ tung trong đầu Phan Lâm.
“Đây là...
Phan Lâm nghẹn ngào nói.
Thẩm Minh Triết không khỏi chấn động, kinh ngạc nhìn Phan Lâm: “Bác sĩ Lâm, cậu...
Không lẽ cậu biết thứ này sao?”
Phan Lâm không trả lời, chỉ lấy trong lông ngực ra một bộ sách phong cách cổ xưa.
Hình như đó là sách thuốc cổ.
Anh không ngừng lẩm bẩm, giống như đang tìm gì đó, cả người vô cùng chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ.
Đại khái vài phút sau, Phan Lâm khép bộ sách lại, đặt vào bên trong túi, hít sâu một hơi.
“Đây đúng là thảo được thời thượng cổ,