Mười chiêu? Dường như không phải là một chuyện gì ghê gớm.
Đổi với những người học võ, nếu tốc độ đủ nhanh, trong vài giây sẽ hoàn thành mười chiêu.
Nhưng… người đứng trước mặt Phan Lâm bây giờ không phải là người học võ bình thường! Đó là ông cụ tổ nhà họ Văn! Ngay cả Văn An Lương cũng không biết cho đến nay ông ta đã sống bao nhiêu tuổi nên người nhà họ Văn mới gọi là ông cụ tổ! Một người như vậy thì trình độ võ thuật phải cao đến mức nào, ai có thể rõ ràng chứ? E rằng trong toàn bộ giới võ thuật Việt Nam cũng không có một người nào dám nói chuyện với ông cụ tổ nhà họ Văn như thế! Ngay cả khi có thì cũng sẽ không bao giờ đến lượt một người trẻ tuổi như vậy! Anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào chút y thuật rách nát của mình? E rằng nó sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Trước mặt ông cụ tổ nhà họ Văn, một chút năng lực này của anh cũng chỉ là trò trẻ con, có thể lên trêи mặt bàn sao? Người nhà họ Văn giận dữ.
“Đồ khốn kiếp! Cậu đang coi thường ông cụ tổ của chúng tôi sao?”
Một trưởng lão lập tức gào lên.
“Cậu mẹ nó là cái thá gì chứ? Dám kiêu ngạo như vậy? Có tin hay không, tôi sẽ nhổ hết răng của cậu xuống!”
“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng rồi! Trêи đời này làm sao lại có một tên không biết trời cao đất dày như vậy chứ?”
Đủ loại tức giận chửi bậy cùng châm chọc không ngừng vang lên, mặt mày của người nhà họ Văn đỏ bừng, ánh mắt nhìn Phan Lâm như muốn hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Ông cụ tổ cũng không lộ ra vẻ tức giận, mà chỉ cẩn thận quan sát Phan Lâm một vòng: “Người trẻ tuổi ngông cuồng là chuyện tốt, nếu không ngông cuồng thì sẽ mất đi chí khí, nếu mất chí khí thì nửa đời đều trở nên
—————————-