Ông già có vẻ như đang dò hỏi, nhưng thật ra lại giống như đang tra hỏi hơn.
Chỉ một câu nói đơn giản dường như tạo cho người ta áp lực vô tận.
Nhưng trêи mặt Phan Lâm vẫn không hề có chút sợ hãi chỉ dùng ánh mắt hờ hững nhìn ông già: “Tôi không có hứng thú tiêu diệt nhà họ Văn, thậm chí tôi cũng không có hứng thú giết người.
Hôm nay nhà họ Văn gặp phải tai họa như vậy, không phải là do tôi mà là do nhà họ Văn các người! Là các người tự làm nên cục diện của ngày hôm nay!”
“Nói như vậy là nhà họ Văn chúng tôi sai rồi?”
Ông già nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.”
Phan Lâm không khách khí nói.
Ông già trầm mặt một lúc, rồi khẽ lắc đầu: “Người trẻ tuổi, tôi đã hiểu rõ tình hình chung của sự việc, chuyện này không có đúng sai, dù sao các ngươi đều đúng từ góc độ của chính mình.
Thật ra chuyện đánh giết của người trẻ tuổi các người tôi cũng không muốn nhúng tay vào làm gì, nhưng một khi đã đụng đến việc diệt tộc thì ông già này chắc chắn không thể ngồi yên được rồi!”
Vừa dứt lời, ông già đã phất phất tay.
Người nhà họ Văn đều hiểu ý, tự giác lùi về phía sau mấy bước để nhường chỗ cho hai người họ.
Ông cụ tổ nhà họ Văn sắp ra tay! “Người trẻ tuổi, thực lực của cậu rất tốt, nhưng lão già tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, nếu cậu có thể tiếp ba chiêu của ông già này, tôi sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cậu.
Chúng tôi cũng sẽ không truy cứu những chuyện mà cậu đã làm với nhà họ Văn, cậu thấy có được không?”
Ông già hỏi.
“Lúc trước nhà họ Văn các người đã nói chuyện không giữ lời, ông cảm thấy tôi vẫn còn tin tưởng các người nữa sao?”
Phan Lâm lắc đầu, quơ quơ tờ huyết thư lúc trước.
Nếu tờ huyết thư này được công bố ra ngoài thì người nhà họ Văn chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Khi nhìn thấy nó rất nhiều người nhà họ Văn biến sắc.
“An Lương không thể trấn giữ những người này nhưng ông già này thì có thể, người trẻ tuổi, nếu cậu tin vào ông già này,
—————————-