Tử Huyền Thiên chưởng môn! Tử Huyền Thiên, chưởng môn thật sự! Tôn tại ở cấp độ nào, Long Minh biết rõ nhất! Tuy rằng ông ta là người của hiệp hội và có địa vị nhất định trong hiệp hội, nhưng nếu đối mặt với loại siêu bá chủ ngôi ở trên này, ít nhiêu cũng phải đối với bọn họ mà tỏ lòng cung kính.
Một người mạnh mẽ như vậy là sự tồn tại được tôn trọng nhất trong hiệp hội! Sức mạnh của bọn họ là không thể nghi ngời Long Minh ở trước mặt bọn họ sợ là không làm gì được.
Vị chủ nhân đáng sợ như vậy mà lại có thể không phải là đối thủ của Phan Lâm? Đùa à? Long Minh đại não khẽ run lên, trong lòng có chút khó suy nghĩ.
Nếu vậy, người có thể là đối thủ của vị Lâm thần y này phải là người thế nào? "Thiên phó chưởng môn, ngài đừng nói linh tinh! Ngài chưởng môn đáng sợ như thế nào chứ! Còn anh ta chỉ là một tên nhóc ranh miệng còn hôi sữa, làm sao có thể là đối thủ của các ngài.
Không thế! Tuyệt đổi không thế!" Long Minh hoàn toàn không thể chấp nhận được.
"Long tiên sinh! Ông đang nghỉ ngờ tôi là ai sao? Tôi vô cớ nói dối ông làm gì? Cái gì mà là tên nhóc ranh miệng còn hôi sữa? Lâm thân y là một cao thủ võ công cao cường! Cái đó chính là điểm hấp dẫn của anh ấy đối với Tử Huyền Thiên chúng tôu! Xin hãy tôn trọng anh ấy! Chú ý lời nói của ông!" Thiên Diệp có chút tức giận, chính trực quát lớn.
Long Minh có chút sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Phan Lâm không muốn để Tử Huyền Thiên dính líu tới nên nói: "Thiên chưởng môn, ngài vào phòng tiếp khách chờ tôi một lát, lát nữa tôi sẽ để Hàn Long tiễn ngài đi.
Tôi có một số việc riêng muốn giải quyết ngay.
Còn tiếp bạn nữa.
Ngài thấy sao?”
"Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy anh, nhưng Lâm thần y, nếu như anh có chuyện gì, xin hãy nói cho tôi biết, Tử Huyên Thiên chúng tôi sẽ ở bên cạnh giúp đỡ anh, bất luận kẻ nào dám khiêu khích anh chúng tôi cũng sẽ không tha!" Thiên Diệp nhìn Long Minh thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Long Minh sắc mặt rất mất tự nhiên.
Thiên Diệp nói cái gì thế này? Ông ta là ám chỉ Long Minh sao? Quá bất thường rồi phải không? Ông ta là Phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên! Lại đi nói những điều thế này? Chẳng lẽ thực lực của vị Lâm thần y này phi thường đến mức Thiên Diệp phải cúi đầu trước anh? Nghĩ đến đây, Long Minh tim đập dữ dội.
"Thôi được rôi, Long tiên sinh, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước đi! Ông có thể làm gì được khiến cho tôi khuất phục trước ông,