Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cho dù là người đàn ông mặc áo đen hay là Nông Minh Chiến đều vô cùng kinh ngạc nhìn Phan Lâm.
Một lát sau, người đàn ông mặc áo đen giận tím mặt, một tay túm chặt lấy cổ áo của Phan Lâm, gầm lên. “Đồ khốn kiếp, cậu nói cái gì? Cậu đang trù ẻo thủ trưởng chết sớm ư? Cậu có tin tôi kéo cậu ra ngoài đập chết không?” “Bảo Nam, dừng tay!” Nông Minh Chiển lập tức lên tiếng ngăn cản. “Thủ trưởng”
“Buông nhóc Lâm ra, không nên động tay động chân, cậu Lâm có danh xưng thần y, lời mà cậu ấy nói, nhất định không sai được” Nồng Minh Chiến trầm giọng nói,
Người đàn ông mặc áo đen cắn môi, lúc này mới buông lỏng tay ra. Phan Lâm nhìn anh ta rồi nói. “Tôi khuyên anh ngày sau đừng nên xúc động như thế, nếu không, chỉ sợ sẽ hại chết ông cụ Nông mà thôi.” “Cậu có ý tứ gì?” Người áo đen kia giận dữ hỏi.
“Đắc tội với một thầy thuốc có thể chữa cho ông ấy, nếu như người thầy thuốc này bởi vì tức giận mà không chữa, chẳng phải anh đã hại chết ông cụ Nông à?” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Có cái beep! Sức khỏe của thủ trưởng rất tốt, mỗi ngày đều uống hai lạng rượu, một bao thuốc lá, một mạch đi lên tầng năm cũng không thở dốc, đi bộ năm kilomet là chuyện dễ như trở bàn tay, trên dưới toàn thân không đau nhức, không có bệnh tật gì, ngoại trừ lúc còn trẻ lưu lại vài bệnh vặt, ông ấy có vấn đề gì chứ? Cậu đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh!” Người đàn ông áo đen tức giận quát.
“Anh thật đúng là rất hiểu ông cụ Nông” Phan Lâm gật đầu nói.
“Từ nhỏ Bảo Nam đã lớn lên trong đại viện, ba cậu ta hy sinh trên chiến trường, ông nội của cậu ta là lão chiến hữu của tôi, tôi bèn điều cậu ta đến bên người làm cảnh vệ, tôi nhìn cậu ta lớn lên, cậu ta đương nhiên rất hiểu về tình hình sức khỏe của tôi” Nông Minh Chiến cười nói.
“Nếu đã như thế, vậy anh ta có biết mỗi lúc trời tối, vào lúc sáu giờ đến mười hai giờ, ông đều sẽ cảm thấy trong lòng buồn bực, thở hổn hển, ho khan dữ dội, thậm chí còn có thể hộc máu” Phan Lâm hỏi lại.
Câu này vừa vang lên, sắc mặt người đàn ông mặc áo đen thay đổi, quay phắt đầu nhìn về phía Nông Minh Chiến. Nông Minh Chiến cũng hơi giật mình, á khẩu không trả lời được. Quay lại đọc tiếp tại Tamlinh247.com nhé
“Không riêng gì như thế, hai cánh tay và trước ngực của ông, có phải xuất hiện một vệt đen? Vén lên thử xem” Phan Lâm tiếp tục lên tiếng.
“Thủ trưởng.” Người đàn ông mặc áo đen cuống cuồng nhìn Nông Minh Chiến, giống như muốn xắn tay áo của ông ta lên để chứng thực lời Phan Lâm nói. | Nhưng Nông Minh Chiến lại lắc đầu, lạnh nhạt nói.
“Không cần đâu, cậu nói đúng, hai cánh tay và trước ngực của tôi quả thật có vệt đen, chẳng qua tôi đã mời bác sĩ đến khám, vệt đen này chỉ là do lúc tôi còn trẻ bị thương, gây ra bệnh, sinh ra tụ huyết, cũng không vấn đề gì đáng ngại, chỉ cần lưu thông máu, uống thuốc là đủ“.
“Uống thuốc loại bỏ máu bầm, lưu thông máu? Ồ, đó chỉ là trị ngọn không trị gốc thôi, hơn nữa bây giờ lục phủ ngũ tạng của ông xảy ra vấn đề lớn, chỉ dựa vào thuốc loại bỏ máu bầm giúp lưu thông máu là không thể nào chữa khỏi bệnh trên người ông”
Nói xong, Phan Lâm đi đến bên cạnh bàn, rót một cốc nước ấm từ trong phích ra, đưa tới. “Ông Nông, uống đi”.
“Tôi... Tôi không uống nước, uống nước sẽ ho khan, một năm qua tôi chỉ uống trà, đại hồng bào hay long tĩnh gì đều được, nhưng chính là không thể uống nước lọc” Nông Minh Chiến cau mày nói.
“Ông biết vì sao mình không uống được nước lọc không?” “Chuyện này. Tôi không rõ, ngay cả bác sĩ cũng không biết.”
“Đó là bởi vì chức năng của hệ tiêu hóa trong cơ thể ông đã xuất hiện dấu hiệu thoái hóa, bây giờ chỉ còn chưa bạo phát toàn diện mà thôi, chờ đến ngày mai, ngay cả chén trà này ông cũng không uống được, chỉ có thể dựa vào truyền dịch để duy trì dinh dưỡng cho cơ thể.” Phan Lâm khàn giọng nói.
Hô hấp của Nông Minh Chiến siết chặt. Toàn thân người đàn ông mặc áo đen run lên. “Cái gì?” *Nhóc Lâm, cậu nói... Thật ư?”.
“Lương y như từ mẫu, ông cụ Nông, tôi chỉ nói những gì mà một thầy thuốc nên nói, tin hay không là chuyện của các người” Phan Làm lạnh nhạt nói.
Nông Minh Chiến trầm mặc. Người đàn ông áo đen đến gần hơn, nhỏ giọng nói.
Thủ trưởng, sức khỏe của ngài vẫn luôn do bác sĩ Diệu phụ trách, tính tình của bác sĩ Diệu cổ quái, nếu như để cho bác sĩ Diêu biết được bác sĩ khác chẩn trị cho ngài, một khi ông ấy tức giận, chỉ sợ sẽ không khám bệnh cho ngài nữa, chuyện này vẫn nên cẩn trọng thì tốt hơn”
“Tính tình của ông Diệu tôi hiểu rõ, chẳng qua y thuật của cậu Lâm đây cũng rất vang danh, không phải người bình thường.” Nông Minh Chiến rất khó xử.
Thật ra bản thân ông ta rất sẵn lòng tin tưởng Phan Lâm, nhưng nếu để bác sĩ chẩn trị cho ông ta biết mình để Phan Lâm chữa bệnh, đương nhiên sẽ nổi giận.
Nếu đắc tội, bên Phan Lâm không chữa khỏi, bên kia lại không chữa, chẳng phải là lên trời không đường xuống đất không cửa. Nhưng đúng vào lúc này, Phan Lâm đột nhiên lấy một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra, đưa tới.
“Ông không cần khó xử, tôi có thể tạm thời không chữa trị cho ông, chẳng qua thứ giữ mạng này, ông vẫn nên giữ lại, trong bình có một viên thuốc, nếu như ngày mai ông phát bệnh, uống viên thuốc này vào, có thể tạm thời trì hoãn bệnh tình, đến lúc đó lại liên lạc với tôi” Phan Lâm cười nhạt.
“Ồ, như thế tốt quá!” Nông Minh Chiến gật đầu, nhưng cũng không để ý.
Hiển nhiên ông ta tán thành y thuật của Phan Lâm, nhưng không cảm thấy y thuật của anh có thể giỏi hơn bác sĩ Diệu. “Nếu đã như thế, vãn bối xin phép đi trước.”.
Nhóc Lâm, cậu không ở lại uống với tôi một chén à?” “Không cần, ông vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt thì hơn” Phan Lâm lạnh nhạt nói, trực tiếp rời đi. Ông cụ cũng không kiên trì, dặn Bảo Nam tiễn Phan Lâm. Phan Lâm không từ chối, chờ đến cửa chính của khách sạn, Bảo Nam mới lái xe rời đi. Trước khi đi, anh ta còn cố ý liếc qua Phan Lâm, trong ánh mắt là cảm xúc phức tạp và ngưng trọng. Hiển nhiên anh ta vẫn không tin Phan Lâm. Phan Lâm cười nhạt một tiếng, không để ý đến, nhanh chân đi vào trong khách sạn. Nhưng vừa đi đến gần cửa đã nhìn thấy một lượng lớn người mặc trang phục võ, tụ tập dưới tầng một. Phan Lâm nhận biết võ phục này, những người này đều là người của hiệp hội võ đạo.