“Thế gian thật sự có dạng thiên tài yêu nghiệt như thế ư? Bác sĩ Lâm...Y thuật của cậu ta quả có thể sánh ngang với vị kia rồi!”
“Người này mới chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, lại có bản lĩnh như thế...
Ngày sau nhất định sẽ có tương lai không thể đo lường được”
“Phải chú ý nhiều hơn mới được.”
Đám người ở bên ngoài, mấy kẻ tuổi già sức yếu hờ hững nhìn Phan Lâm, lạnh nhạt nói.
Hiện trường sôi trào, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt khó mà tin nổi.
Kiều Huyền Mi vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn của mình, đã nói không ra lời.
Hà Ngọc Lan nhảy cẵng hoan hô, Hà Sơn Niên vuốt râu cười to.
Đám người ủng hộ bác sĩ Lâm như Đoàn Gia Vĩ đều không ngừng võ tay khen hay.
Về phần bên phía nhà họ Phan thì từng người đều mặt xám mày tro, hoặc là phãn hận không cam lòng.
Có người nhà họ Phan không cam lòng, đè thấp tiếng quát: “Ai nói bác sĩ Lâm thắng chứ? Cho dù chưởng sự Phan của chúng tôi có bị phá công thì cũng chỉ là không có thuốc tăng cường thực lực mà thôi, vốn dĩ thực lực của chưởng sự Phan nhà chúng tôi đã rất khủng bố rồi, muốn giết một bác sĩ Lâm đang bị thương nặng, chẳng phải là dễ như trở bàn tay à?”
“Đúng thế, chưởng sự Phan giết được bác sĩ Lâm thì ông ấy vẫn là người chiến thăng.
Phá công thì sao chứ?”
Người nhà họ Phan nhao nhao hò hét.
Nhưng mà bên này người đàn ông đeo kính râm lại hừ một tiếng.
“Ngây thơ lại ngu xuẩn!”
“Anh nói cái gì?”
Một người nhà họ Phan chỉ vào người đàn ông đeo kính râm, tức giận quát.
“Tôi nói cho anh biết, đừng có mà ở đây ăn nói linh tinh, quản tốt cái miệng của mình lại!”
“Còn không chịu nhận rõ hiện thực à? Các cậu cho rằng Phan Quốc Chính đang quyết đấu với ai? Đó là bác sĩ Lâm đấy, cậu ta có thể trong vòng một phút phân tích ra bí dược trên người Phan Quốc Chính, còn có thể đưa ra phương pháp loại bỏ thích hợp, y thuật như thế là thiên hạ vô song, bây giờ cậu thấy bác sĩ Lâm bị trọng thương, thế nhưng, những thương thế này trong mắt cậu ta thì tính là gì chứ? Chỉ sợ trong chớp mắt là cậu ta có thể xử lý ổn thỏa, khôi phục bình thường, thế cục sẽ nhanh chóng xoay chuyển, nhà họ Phan các người vẫn chưa rõ, không phải là ngây thơ, ngu xuẩn thì là gì?”
Những người này nói đến mức nhà họ Phan á khẩu không trả lời được, không ít người cũng yên lặng gật đầu, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, bị thương nặng như thế lại có thể khôi phục trong chớp mắt cũng khó tránh khỏi quá giật mình.
Đạt đến mức độ này còn gọi là y thuật ư? Đây phải gọi là tiên thuật.
Thế nhưng...
Động tác kế tiếp của Phan Lâm lại một lần nữa khiến cho tất cả những người có mặt ở hiện trường cảm thấy chấn động.
Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy anh lấy kim châm cứu ra đâm vào người, tất cả bảy mươi hai kim châm cứu, tốc độ rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã làm xong.
Khi kim châm cứu đâm vào người, máu tươi trên người anh lập tức ngừng chảy, sau đó anh lại lấy một bình thuốc, mở ra, bôi lên người.
Chỉ chốc lát, chỗ vết rách trên da thịt của anh đã nhanh chóng kết vảy, khép lại...
Lên da non.
Nhưng còn chưa xong, Phan Lâm lại lấy ra một viên thuốc nuốt vào trong bụng, những vết máu bầm trên người biến mất, khí tức quanh người cũng trở nên mạnh mẽ.
“Cái quái gì thế này?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Trước sau chỉ mấy chục giây, vết thương trên người Phan Lâm thế mà trực tiếp khôi phục bảy, tám phần, ngay cả hai cái xương gãy trên cánh tay cũng trở nên có lực hơn.
“Chưởng sự Phan, không thể tiếp tục kéo dài nữa, không thể để cậu ta khôi phục lại, nhanh lên,
- ---------------------------