“Không nghĩ đến trận quyết đấu này lại lấy phương thức như thế để đưa ra kết quả, đúng là tạo hóa trêu người, quả nhiên thế sự vô thường..”
Phan Quốc Chính lau máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Phan Lâm, đau đớn nói.
“Trên thực tế kết quả đã sớm chú định, cuộc quyết đấu này chỉ giống như một người qua đường lướt ngang qua sân khấu mà thôi!”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Đi ngang qua sân khấu?”
Hơi thở của Phan Quốc Chính dồn dập, nhìn Phan Lâm, mơ hồ có gì khác thường trong đó, ông ta khàn giọng nói.
“Bác sĩ Lâm, đừng nói là cậu sớm đã đoán được tôi sẽ dùng thuốc để tăng cường thực lực, quyết đấu với cậu đấy nhé?”
“Sao chỉ có như thế, thậm chí tôi còn đoán được ông sẽ dùng loại thuốc, dùng thuật gì để tăng cường thực lực!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
Đồng tử của Phan Quốc Chính trợn to hơn mấy phần, ông ta khó mà tin nổi nhìn Phan Lâm.
“Bác sĩ Lâm, cậu...
Cậu nói cái gì? Cậu...
Đoán được?”
“Tứ thánh trấn tâm thuật, đúng không?”
Phan Lâm đè thấp giọng nói.
Một câu này trực tiếp khiến trái tim của Phan Quốc Chính vọt đến cổ họng.
Cả da đầu của ông ta tê dại, đầu giống như muốn nổ tung, giơ tay lên, run rẩy chỉ vào Phan Lâm: “Cậu...
Sao cậu lại biết được tứ thánh trấn tâm thuật? Đây là bí thuật của nhà họ Phan chúng tôi, trừ người nhà họ Phan, người ngoài không biết được, cậu...
Sao cậu lại biết!”
Phan Lâm không trả lời vấn đề này của ông ta mà chính là tiếp tục nói.
“Thật ra tôi đã sớm đoán được, ngay từ đầu đơn phương bị đánh chỉ là muốn kiểm chứng một chút phỏng đoán của mình, sự thật chứng minh, tôi đoán không sai, vừa rồi thuốc bột không màu không vị có thể hóa giải thuốc của ông là do tôi sớm đã luyện chế xong, tất cả mọi chuyện ông làm đều nằm trong sự khống chế của tôi, ông chắc chắn sẽ thua, thắng bại đã được quyết định từ lâu, cho nên tôi mới nói lần quyết đấu này của tôi và ông chỉ giống như đi ngang qua sân khấu mà thôi”
Phan Quốc Chính giống như sét đánh ngang tai, ngây ngốc đứng tại chỗ, ông ta chưa từng nghĩ đến mọi chuyện đã bị Phan Lâm sớm đoán ra.
Cho dù ông ta có tăng thực lực thì ở trong mắt Phan Lâm cũng không đáng để lo.
Trận đấu sinh tử này, căn bản không có gì cần phải lo lắng.
“Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?”
Phan Quốc Chính co quắp ngồi dưới đất, gương mặt già nua xám như tro tàn, hai mắt thất thần không ngừng lẩm bẩm.
Ông ta không chấp nhận được những chuyện này, không tiếp thu được chuyện bản thân mình thua trong tay một vấn bối trẻ như thế, hơn nữa...
Còn là bị đối phương toàn diện áp chế, kết cục vô cùng thảm bại.
Lòng tự tôn của ông ta nhận phải đả kích vô cùng lớn, tỉnh thần chịu kích thích, gần như phát điên.
Người xung quanh nhìn thấy thế đều sững sờ, ngạc nhiên, tiếc hận, hoặc lắc đầu...
Phan Quốc Chính thua, hoàn toàn thua.
Ông ta đã không còn ý chí chiến đấu nữa, cho dù có thể đánh thì lúc này ông ta cũng không thể sử dụng ra một chiêu nào.
Không ít người nhà họ Phan đã khóc thành tiếng.
“Chưởng sự Phan”
Có người thê lương gào thét, muốn làm cho Phan Quốc Chính tỉnh táo, tiếp tục cuộc chiến.
Thế nhưng không làm nên trò trống gì.
Sắc mặt Phan Phi Anh tái mét, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.