Thần Y Ở Rể

Chương 1919: Chương 1919: Dựa vào đâu chứ






Ai thế? Ai mà dám nói ra những lời bá đạo như vậy? Đây là muốn bảo vệ Phan Quốc Chính à? Nhưng nếu như thế, chẳng phải là làm trái với quy định trong quyết đấu sinh tử ư? Chẳng phải là muốn đối nghịch với người trong giới võ đạo? Vô số người nhao nhao nghiêng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy đám người tản ra, một đám người mặc âu phục hờ hững đi đến.

Dẫn đầu là một người đàn ông ngồi trên xe lăn đeo kính râm.

Ông lão này gần bảy mươi tuổi, rất già nua, hai mắt đục ngầu, lại có một loại khí thế bá đạo bẩm sinh.

Người đến gần nơi này, rất nhiều người đều cảm thấy ngột ngạt, giống như hô hấp trở nên không thông.

Tất cả ánh mắt của người ở đây đều dừng trên người ông lão ngồi trên xe lăn.

Sau đó rất nhanh có người nhận ra thân phận của ông lão.

“Là Khổng Hằng Sơn, Khổng Kỳ Thánh”

“Đúng là ông ấy rồi”

Không ít người ngạc nhiên kêu lên.

Sắc mặt của rất nhiều người quyền cao chức trọng có mặt ở hiện trường đều thay đổi.

Hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Nam Tùng vội vàng chạy đến, niềm nở đón tiếp.

“Ôi chao, ông cụ Khổng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây thế?”

“Ông cụ Khổng, đã lâu không gặp, gần đây ngài có khỏe không?”

Đoàn Gia Vĩ cũng nở nụ cười, bước chân đi lên, vẻ mặt vô cùng cung kính.

Người có mặt mũi ở Yến Kinh đều đến đây chào hỏi.

Tất cả mọi người đều lễ phép cung kính, không dám lỗ mãng.

“Đến rồi, cuối cùng ông ấy cũng đến rồi”

Bên này, Phan Phi Anh càng kích động, ông ta lập tức dẫn theo người nhà họ Phan đi lên chào.

hỏi.

Khổng Hằng Sơn cũng không để ý đến phần lớn đám người này, duy chỉ có đám người Giang Nam Tùng, Đoàn Gia Vĩ thì ông ta mới thoáng gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, về phần Phan Phi Anh thì càng lên tiếng nói.

“Mấy người sao thế? Bỏ mặc người nhà họ Phan bị ức hiếp, không quan tâm ư?”

Phan Phi Anh sững sờ, vội vàng nặn ra nụ cười, gật đầu nói.

“Ngài nói đúng lắm, chỉ là bị quy củ trói buộc, tôi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ liên lụy đến người nhà họ Phan”

“Sợ? Có quy củ gì chứ, ông đây mặc kệ.”

Khổng Hằng Sơn nổi giận nói.

“Ngài dạy rất đúng, rất đúng...”

Phan Phi Anh cúi đầu tự trách, không dám có một câu oán hận nào.

Khổng Hằng Sơn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn Phan Lâm, lạnh lùng nói.

“Người trẻ tuổi, cậu lập tức thả Phan Quốc Chính ra cho tôi, sau đó biến khỏi nơi này, nghe rõ chưa?”

“Ông là ai?”

Phan Lâm lạnh nhạt hỏi.

“Khốn kiếp, ngay cả Khổng Hằng Sơn

- Khổng Kỳ Thánh mà cậu cũng không biết, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

“Lá gan đúng là không nhỏ, dám vô lễ với ông cụ Khổng như vậy, bác sĩ Lâm này chán sống rồi đúng không?”

Hiện trường có không ít người lớn tiếng giận dữ mắng mỏ Phan Lâm.

“Cậu Lâm, cậu tốt nhất đừng nên chọc đến người này, nếu không sẽ bất lợi cho cậu đấy!”

Bên này Đoàn Gia Vĩ căng thẳng, đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Người kia là ai?”

Phan Lâm hiếu kỳ hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.