Gia Linh bị điểm huyệt rồi! Người như pho tượng, đứng tại chỗ không nhúc nhích chút nào, vẫn duy trì tư thế đánh chưởng.
Người xung quanh trợn tròn mắt, nhìn một màn này với vẻ khó mà tin.
Người nào cũng không ngờ tới, chiến đấu dùng phương thức như vậy kết thúc… “Thánh nữ! Cô Gia Linh đã bị tôi điểm huyệt rồi, bây giờ cô ta như miếng thịt nằm trêи thớt gỗ của tôi, tôi có thể giết bất cứ lúc nào! Quyết đấu giữa tôi và cô ấy, hẳn là tôi thắng đúng không?”
Phan Lâm ôm ngực, bộ dạng vô cùng suy yếu nói.
Gương mặt thánh nữ vô cùng âm trầm.
Cô ta đứng bật dậy, nhìn Gia Linh giống như pho tượng, hừ lạnh nói: “Anh thẳng rồi!”
“Cảm ơn thánh nữ!”
Phan Lâm mỉm cười, mở huyệt đạo cho Gia Linh.
Huyệt đạo vừa mở, Gia Linh lập tức xoay người, quỳ sát trêи đất.
“Đệ tử Gia Linh tài sơ học thiển, làm nhục uy danh của thánh nữ, xin thánh nữ giáng tội”
“Không phải lỗi của cô, tên này đê tiện giả dối, lúc trước anh ta bày tỏ mình yếu kém, khiến cô mất đi cảnh giác, lấy thân pháp cao siêu và điểm huyệt chế ngự người chưa chuẩn bị như cô! Người này đúng là giỏi tâm kế, sao cô có thể là đối thủ của anh ta?”
Thánh nữ lạnh nhạt nói.
Gia Linh khẽ cắn môi anh đào, không hé răng.
“Được rồi, tản đi.”
Thánh nữ hừ lạnh.
“Thánh nữ đại nhân, vậy đám người Trịnh Mai Anh thì sao?”
Phan Lâm vội hỏi.
“Làm càn! Bản thánh nữ có thể lừa anh hay sao? Tự anh đi đón người đi!”
Thánh nữ quát, xoay người đi thẳng không quay đầu lại.
Thẩm vấn kết thúc như vậy.
Vẻ mặt Gia Linh không được tự nhiên, sau khi tan cuộc vẫn một mình đứng trong sảnh đường.
Triệu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn định đi qua nói vài câu với Phan Lâm, nhưng e ngại quan hệ, đành phải một mình rời đi.
Phan Lâm dẫn theo đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương.
Mấy người này bị người của Hồng Nhan Cốc hành hạ rất thảm, đều rơi vào trong hôn mê.
Phan Lâm đưa bọn họ trở vê sân, bảo Phan Nhã Nam thu dọn giường ngủ, sắp xếp chỗ ở cho bọn họ.
“Anh làm gì đấy?”
Phan Nhã Nam thấy đám phụ nữ toàn thân đều là máu, lúc này nóng nảy, vội kéo Phan Lâm hỏi.
“Bọn họ còn có tác dụng, cô chăm sóc bọn họ cẩn thận, tôi sẽ đắp thuốc châm cứu cho bọn họ, khiến vết thương của bọn họ khép lại trong khoảng thời gian ngắn!”
Phan Lâm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.
“Bọn họ còn có thể có tác dụng gì? Anh xem mấy người này xem, chân đều bị đánh nát, e rằng xương cốt đều thành phấn rồi!”
Phan Nhã Nam có chút ghét bỏ nói.
“Chỉ cần tứ chi của bọn họ còn nối với cơ thể, tôi có thế chữa khỏi!”
Phan Lâm chẳng muốn nói nhiều lời với Phan Nhã Nam, thản nhiên châm cứu.
Một đêm qua đi, mấy người phụ nữ đều lân lượt tỉnh lại.
“Chúng ta làm sao vậy? Vì sao lại ở đây?”
“Mình còn sống không?”
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vẻ mặt mấy người phụ nữ mê mang.
“Các cô đang ở chô tôi, không cần lo lắng, Kỳ Lân đã cứu các cô ra từ hình đường, cũng chữa thương cho các cô, sư môn đã không truy cứu bất cứ trách nhiệm gì với các cô nữa, các cô có thể yên tâm rồi!”
Phan Nhã Nam đi tới, mỉm cười nói.
“Thật vậy sao?”
Đám Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương ngây dại.
“Kỳ Lân đã cứu chúng tôi sao?”
Mai Tuyết Hương hơi kϊƈɦ động, đôi mắt càng trở nên nóng bỏng hơn.
“Kỳ Lân ở đâu?”
Trịnh Mai Anh khẽ cắn môi hỏi.
Phan Nhã Nam đang định nói chuyện, thì thấy Phan Lâm bưng thuốc mới nấu xong đi vào nhà.
“Trịnh Mai Anh, cô tỉnh rồi à? Rất đúng lúc, nhanh uống hết thuốc đi, thứ này có trợ giúp cho việc khôi phục hai chân của cô!”
Phan Lâm cười nói.
Đôi mắt Trịnh Mai Anh rạng rỡ nhìn anh, cuối cùng cô ta không nhận lấy thuốc, mà nhào vào trong lòng Phan Lâm, gào khóc.
“Rõ ràng là tôi trung thành và tận tâm với Hồng Nhan Cốc, sao thánh nữ lại đối xử với tôi như thế? Vì sao? Vì sao?”
“Đây rõ ràng không phải lỗi của tôi, vì sao bọn họ lại đánh gãy hai chân tôi? Ra tay với tôi tàn nhẫn như thế?”
“Không phải là bọn họ nói, chúng tôi đều là người một nhà sao? Vì sao bọn họ có thể ra tay nặng như thế?”
“Vì sao chứ?”
Trịnh Mai Anh khóc.
Đám Mai Tuyết Hương ở bên cạnh cũng im lặng.
Trong mắt rất nhiêu người đều có nước mắt.
Trừng phạt lân này quá mức nghiêm trọng, hoàn toàn làm trái tim bọn họ tổn thương.
Nếu không phải Phan Lâm ra mặt, bọn họ đã sớm mất mạng, đối với Hồng Nhan Cốc, tất nhiên là mỗi người đều vô cùng oán hận.
“Việc đã đến nước này, không cân oán trách nữa! Nhanh uống hết thuốc đi.”
Phan Lâm nói.
“Kỳ Lân, anh cứu chúng tôi kiểu gì thế?”
Trịnh Mai Anh hỏi.
Phan Lâm cười mà không nói, Phan Nhã Nam kể mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Nghe Kỳ Lân vì bọn họ ngay cả tính mạng cũng không cân, đám phụ nữ lại một lần nữa cảm động.
“Kỳ Lân, anh đối xử với chúng tôi tốt như thế, chúng tôi báo đáp anh kiểu gì đây?”
Trịnh Mai Anh nhìn chằm chằm Phan Lâm nói.
“Báo đáp thì không cần, chỉ cân các cô dưỡng thương thật tốt là được! Sớm khôi phục, là báo đáp tốt nhất đối với tôi.”
Phan Lâm cười nói.
Đám phụ nữ nhìn Phan Lâm cười, nhao nhao gật đầu uống thuốc, bôi thuốc.
Phan Lâm liếc mắt nhìn, thấy thời gian đã tới, liền dứt khoát mở miệng.
“Tuy bây giờ các cô đại nạn không chết, nhưng tôi cảm thấy các cô đừng nên ở lại Hồng Nhan Cốc nữa thì hơn! Lần này tôi có thể cứu các cô, lần sau không biết ai có thể cứu các cô rồi!”
Trịnh Mai Anh và Mai Tuyết Hương liếc nhau, nhìn Phan Lâm.
“Kỳ Lân, anh có tính toán gì không?”
“Tôi chuẩn bị rời khỏi Hồng Nhan Cốc rồi!”
“Chúng tôi đi cùng với anh!”
Tất cả đám phụ nữ gần như nói cùng lúc.
“Các cô chắc chắn muốn đi cùng tôi chứ?”
Phan Lâm nhìn mấy người, vẻ mặt nghiêm túc.
“Đương nhiên, chúng tôi không nói đùa mài Anh đừng tưởng rằng chúng tôi vì anh mới rời đi, bởi vì anh nói rất đúng, tông môn đã hoài nghi chúng tôi một lần, cho dù lúc này vì anh chúng tôi mới đại nạn không chết, nhưng trong lòng thánh nữ có khúc mắc với chúng tôi, chúng tôi không đi, sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay thánh nữ!”
Trịnh Mai Anh nghiêm túc nói.
“Vậy sao? Được rồi, tôi có thể mang các cô đi, nhưng trước khi đi, các cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Phan Lâm hít sâu một hơi, nói mục đích cuối cùng của mình ra —————————-