Nhìn Phan Lâm toàn thân là vết thương, Gia Linh không chịu nổi, cô ta không muốn giậu đổ bìm leo! Cộng thêm vừa rồi Phan Lâm đã đề xuất điều kiện vì đám Trịnh Mai Anh, cô ta càng lúc càng không có ý chí chiến đấu.
Nhưng thánh nữ ở phía trêи nhìn, cô ta không còn lựa chọn nào khác! “Cô Gia Linh, mong cô nương tay!”
Phan Lâm nói, sau đó bày ra động tác, cố ý lộ ra vẻ đau đớn, khiến người ngoài nhìn như anh đau đớn vì động vào vết thương.
Gia Linh vốn muốn tấn công, nhìn thấy bộ dạng này của Phan Lâm, bước chân không khỏi bị kìm hãm, khẽ cau mày.
“Gia Linh, cô đang làm gì thế? Vì sao còn chưa ra tay? Chẳng lẽ còn cần tôi giúp cô à?”
Thánh nữ trầm giọng hỏi.
Gia Linh nghe thấy thế, nghiến răng một cái, chỉ có thể cố xông qua tấn công.
So chiêu với Gia Linh, Phan Lâm chắc chắn không thể dùng kim châm cứu, như vậy sẽ bị lộ, thậm chí ngay cả chiêu thức tối hôm qua cũng không được sử dụng.
Anh càng nghĩ, chỉ có thể vận dụng công pháp của Đông Hoàng Giáo để giao phong.
Nhưng công pháp của Đông Hoàng Giáo cân mặt ngoài vô cùng mạnh mẽ.
Phần lớn mạnh mẽ ở mặt ngoài của Phan Lâm đều dựa vào Lạc Linh Huyết và kim châm cứu để tăng lên, không có hai thứ này tăng biên độ, ngoại kình của anh không đủ chống đỡ phần lớn công pháp của Đông Hoàng Giáo.
Mỗi một quyền mỗi một chưởng tấn công, uy lực đều có khiếm khuyết.
Gia Linh không dùng toàn lực, cũng biết rõ sơ hở toàn thân của Phan Lâm.
Cô ta cố gắng nương tay, nhưng vẫn vô dụng, một chưởng đánh trúng ngực Phan Lâm.
Rầm! Phan Lâm liên tục lùi về sau, cơ thể run lẩy bẩy, suýt nữa không đứng vững.
“Anh không phải là đối thủ của tôi!”
Gia Linh khẽ hít vào một hơi, khàn giọng nói: “Bây giờ anh quỳ xuống cầu xin thánh nữ tha thứ! Có lẽ còn có đường sống!”
“Cô Gia Linh, những lời này cô tin không?”
Phan Lâm nói xong, lại một lần nữa xông lên.
“Anh đã bị thương cùng với thực lực như vậy, muốn đánh bại tôi gần như là không có khả năng! Trừ phi là tôi chủ động nhận thôi, nếu không anh không có khả năng thắng trận quyết đấu này!”
Gia Linh lắc đầu.
“Vậy thì chưa chắc!”
Vẻ mặt Phan Lâm nghiêm túc, tấn công Gia Linh một lân nữa.
Nhưng chiêu thức của anh ở trước mặt Gia Linh không có một chút uy hϊế͙p͙ nào.
Đừng nói là Gia Linh, ngay cả người xung quanh đều cảm thấy thực lực của Kỳ Lân chẳng ra gì.
“Với loại thực lực này… Người này thật sự có thể chạy thoát khỏi tay quái nhân kia sao?”
“Căn bản không có khả năng!”
“Nói không chừng là người ta bị thương, không thể phát huy ra được thực lực của bản thân!”
“Ô, chỉ với chiêu thức và bản lĩnh đó của anh ta, cho dù không bị thương, cũng không mạnh tới đâu!”
“Anh ta thua chắc rồi!”
Đám người ở xung quanh châu đầu ghé tai, chỉ trỏ.
Rầm! Gia Linh đá một cái vào bụng Phan Lâm.
Phan Lâm lập tức ngã xuống đất, đập vào trêи cánh cửa đá, lúc này mới dừng lại.
Nhưng đầu anh đụng vào tảng đá, máu tươi chảy ra, gương mặt đều là máu… “Kỳ Lân!”
Triệu Minh Nguyệt ở một bên vội vàng gọi nhỏ, vô cùng lo lắng.
“Tôi không sao.”
Phan Lâm suy yếu nói, sau đó gian nan đứng dậy.
“Kỳ Lân, anh đừng đánh nữa, nhận thua đi, tôi sẽ câu xin giúp anh, cầu xin thánh nữ tha cho anh một mạng!”
Triệu Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt.
“Không cần, tôi nói rồi, tôi có thể ứng phó!”
Phan Lâm nói, xông về phía Gia Linh lần nữa.
“Anh muốn bị tôi đánh chết mới cam tâm sao?”
Trêи gương mặt Gia Linh cũng lộ ra chút ảo não.
“Cô Gia Linh, chuyện này thì chưa chắc!”
Phan Lâm thở hổn hển nói.
“Anh… Gia Linh câm miệng.
“Gia Linh! Cô còn thủ hạ lưu tình sao? Lấy đầu anh ta xuống cho tôi, kết thúc trận đấu này, có nghe thấy không?”
Thánh nữ la lên.
Gia Linh không biết phải làm gì, chỉ có thể nghiêm túc hơn, nuôi khí kình, tấn công về phía yết hầu Phan Lâm, tính toán khiến anh choáng váng, hoàn toàn kết thúc trận đấu này.
Nhưng vào lúc này… Vùi Phan Lâm đi tới đột nhiên như đợi cơ hội gì đó, bỗng nhiên cả người bùng nổ, người như ảo ảnh xông về phía Gia Linh.
“Cái gì?”
Gia Linh ngạc nhiên.
Trong cung điện cũng phát ra tiếng kêu kinh hãi! Lúc này, vậy mà Phan Lâm bùng nổ ra tốc độ khủng bố khác hoàn toàn lúc trước! Anh phản kϊƈɦ rồi! Gia Linh lập tức đứng lại, vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Phan Lâm tới gần, hai tay đêu nâng lên muốn đánh lui anh.
Nhưng tốc độ của Phan Lâm không chỉ nhanh thần kỳ, ngay cả nhịp chân cũng kỳ lạ khó nắm bắt.
Cô ta đánh vài cái qua, đều đánh vào không khít “Liên Hoa Bát Quái Chưởng!”
Gia Linh la lên, hai tay cuốn ra lượng lớn ảo ảnh, ảo ảnh hóa thành đồ ấn bát quái, trực tiếp phong tỏa chỗ Phan Lâm né tránh.
Bang bang râm rầm… Phan Lâm không thể lui, một lần nữa ngực lại bị trúng ba chưởng.
Phốc! Trong miệng anh phun ra ngụm máu.
Nhưng lúc này… Phan Lâm không lùi lại.
Mà vươn cánh tay ra, vươn ngón tay ra, ấn lên lòng bàn tay của Gia Linh một cách chính xác.
Chỉ trong nháy mắt, chưởng ảnh của Bát Quái Chưởng biến mất! Gia Linh… Không thể cử động rôi! Một chiêu chế ngự! “Điểm huyệt sao?”
Tiếng kêu kinh hãi vang vọng cung điện! —————————-