Tất cả mọi người bị dọa sợ.
Nhất là đám người Trịnh Mai Anh, Mai Tuyết Hương, cơ thể bọn họ căng cứng lại, cả người giống như sắp điên rồi, gương mặt đều đã trở nên xanh mét.
“Là quái nhân!”
Cuối cùng cũng có người phát ra tiếng thét chói tai thê lương.
“ÁI”
“Cứu mạng!”
“Không!”
vững, đặt ʍôиɠ ngôi lên trêи bùn ướt sũng, vô cùng sợ hãi.
“Hửm?”
Vẻ mặt của Phan Lâm mờ mịt, anh liếc mắt đánh giá bóng người kia một cái.
Chỉ thấy đó là một người tóc tai bù xù.
Không nhìn ra được là nam hay nữ, quần áo rách tung tóe, trêи dưới thì đầy bùn đất, nhưng mà hình như tuổi khá lớn, trong mái tóc dài xõa tung có xen lân cả tóc bạc, nhưng càng có nhiều tóc bị bùn đất dính vào hơn.
Bộ dạng này căn bản chính là dã nhân.
Dưới tóc mái xõa tung, là một đôi mắt lạnh lùng và sắc bén.
“Cứu mạng!”
Cuối cùng một đệ tử không có gan đi đối mặt với người đáng sợ này, hét lên một tiếng rôi cắm đầu bỏ chạy.
Nhưng khi cô ta muốn trốn đi.
Vùi Dã nhân kia đã nâng tay lên, cách không đánh vê phía người cô ta.
Phốc! Ngực của đệ tử kia lập tức bị khí lưu đánh xuyên qua, xương cốt nội tạng đều bị đánh nát bay ra.
Miệng há to, trợn to mắt ngã xuống đất mà chết, chết không nhắm mắt, vô cùng thê thảm! “Cái gì?”
Đám người còn lại sợ tới mức toàn thân run lên, liên tục thét chói tai.
“Sư tỷ!”
Mai Tuyết Hương đờ đẫn gọi một tiếng, cuối cùng không nói nên lời.
Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lão, hai chân như rót đầy trì, không thể di chuyển được.
Trịnh Mai Anh cũng như vậy, cô ta run lẩy bấy nhìn dã nhân, mồ hôi to như hạt đậu ở trêи mặt chảy xuống như mưa rơi.
Nhưng mà cô ta coi như không mất đi lý trí, nghiến răng một cái, dùng hết toàn lực quỳ hai gối xuống.
“Mong tiền bối tha cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin ngài mà tiền bối!”
“Tiên… Tiên bối xin thứ tội, chúng tôi không cố ý xâm nhập nơi này đâu, mong tiên bối bớt giận, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, mong tiền bối tha cho chúng tôi một con đường sống! Cầu xin ngài tiên bối!”
Đám người còn lại thấy thế, cũng nhao nhao quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Tiên bối, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, thả chúng tôi đi đi!”
“Chúng tôi… Đảm bảo đời này sẽ không tiến vào nơi này nữa!”
“Tiên bối tha thứ cho chúng tôi đi!”
“Tiên bối…”
Mọi người run rẩy cầu xin tha thứ, ngoại trừ Phan Lâm, ai cũng không dám đứng, bọn họ khóc lóc kêu lên, quỳ lạy, giống như đang cầu xin thần linh.
Nhưng mọi chuyện mà bọn họ làm… Mọi người đều bị dọa sợ.
Mấy đệ tử thậm chí còn không đứng không có ÿ nghĩa gì… “Lúc trước tôi đã sớm nói rồi… Là các người làm trái… Giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo mà tang thương! Là ông già? Phan Lâm kịp phản ứng.
Mà đám người Trịnh Mai Anh liêu mạng dập đầu, không ngừng kêu khóc nói: “Tiền bối, ngài tha cho chúng tôi đi! Cầu xin ngài mà tiền bối! Cầu xin ngài! Cầu xin ngài mài”
Cô ta điên cuồng dập đầu, trán sắp bị đập nát rồi.
Nhưng mà đối phương… Giống như không nghe thấy lời bọn họ nói, không thấy được động tác cầu xin của bọn họ, trực tiếp đi tới, một chưởng đánh chết một đệ tử.
“Át”
Đệ tử kia phát ra tiếng hét thảm thê lương.
Sau đó… Bùm! Đâu của cô ta bị đánh nát nhừ, trực tiếp ngã xuống đất mà chết.
Dã nhân vẩy máu dính trêи tay, tiếp tục đánh giết đệ tử của Hồng Nhan Cốc.
“Không!”
Đệ tử kia thấy mình không né tránh được, hét lên một tiếng, rút lợi kiếm bên hông ra đâm về phía dã nhân, muốn phản kϊƈɦ lại.
Nhưng mà một tiếng “keng keng”
giòn vang truyên ra.
Chỉ thấy kiếm trong tay đệ tử kia vững vàng đâm trúng ngực dã nhân, nhưng mà không thể tiên vào trong da thịt ông ta nửa phân! Không thể thương tổn được dã nhân chút nào… “Kim cương bất hoại?”
Đệ tử kia kinh hãi kêu lên.
Một giây sau, cô ta chỉ cảm thấy tâm mắt mình xoay chuyển, cả người giống như bay lên, khi tâm mắt ổn định lại một lần nữa, mới nhìn thấy một thân hình quen thuộc.
Nhưng thân hình này… Không có đầu! “Đó không phải là… Cơ thể của mình sao?”
Đệ tử này lẩm bẩm, tâm mắt càng ngày càng mờ, cuối cùng sinh mệnh tiêu tán.
Hóa ra đầu của cô ta đã bị dã nhân kéo xuống, xách ở trong tay.
Đám người còn thừa lại sợ tới mức ba hồn bảy phách đều đã tiêu tán rồi.
Chỉ trong nháy mắt, ba đệ tử bị chết thảm! Hơn nữa đối phương căn bản không cần sử dụng nhiều lực! Khủng bố biết bao! Bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của người này! Cho dù dốc hết toàn lực, cũng chỉ có con đường chết.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Sư tỷ, em không muốn chết!”
“Cứu em với sư tỷ, cứu em với…”
Đám phụ nữ trực tiếp gào khóc.
Cho dù kiên cường mà bá đạo như Trịnh Mai Anh, lúc này cũng không còn bận tâm tới mặt mũi, lớn tiếng khóc ra.
Tuyệt vọng, bất lực bao phủ bọn họI Bọn họ khóc nhìn dã nhân đi tới, chỉ có thể nhắm mắt, chờ đợi tử vong đến gần.
Dã nhân giơ tay lên, chuẩn bị giết chết Mai Tuyết Hương trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Dừng tay!”
—————————-