Thần Y Ở Rể

Chương 1439: Chương 1439: Dũng cảm đứng ra




Nói là dã nhân, nhưng không phải là dã nhân chân chính! Ông ta vẫn có thể nghe hiểu tiếng người! Những lời này vừa vang lên, động tác của dã nhân cứng đờ, liếc mắt nhìn người mới nói chuyện.

Là Phan Lâm! Chỉ thấy anh tiến lên trước vài bước, một tay kéo lấy Mai Tuyết Hương, bảo vệ sau người.

Mai Tuyết Hương sửng sốt: “Kỳ Lân? Anh… Anh làm gì thế?”

“Cô Tuyết Hương, lúc trước cô giúp tôi, lần này đổi thành tôi giúp cô đi!”

Phan Lâm bình tĩnh nói, nhìn dã nhân kia: “Người phụ nữ này, ông không thể giết!”

“Ngay cả cậu tôi cũng sẽ giết, vì sao cô ta không thể giết?”

Dã nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm nói.

Giọng nói như cục đá ma sát nhau, rất khó nghe.

“Nhìn bộ dạng thì không thể thương lượng rồi!”

“HừI”

Dã nhân không dong dài với Phan Lâm, trực tiếp đánh về phía ngực anh.

Quả nhiên là bàn tay này không đơn giản, bàn tay chưa tới, chưởng phong khủng bố đã giáng xuống, giống như thanh chùy thép ngàn cân đánh về phía ngực anh.

Nếu đổi lại là người bình thường, ngực đã bị đánh ra thành cái lỗ thủng rồi.

Nhưng Phan Lâm vô cùng bình tĩnh, trực tiếp giơ cánh tay lên, ngăn cản chưởng phong đánh tới! Cho dù chưởng phong rất hung mãnh, nhưng đánh lên cánh tay của Phan Lâm, thật sự không xảy ra bất cứ chuyện gì! Phan Lâm coi như không thấy công kϊƈɦ của dã nhân.

“Cái gì?”

Đám Trịnh Mai Anh trợn mắt há miệng.

Dã nhân cũng hơi bất ngờ.

“Tôi còn tưởng ông lợi hại cỡ nào cơ? Không nghĩ tới chỉ có chút thực lực đó, thật sự khiến người ta thất vọng!”

Phan Lâm lắc đầu, bộ dạng bất đắc đĩ và mất mát.

Dã nhân không hé răng, nhưng phân nộ và sắc bén ở sâu trong đôi mắt càng dày đặc hơn.

“Chết đi!”

Ông ta gầm nhẹ một tiếng, chưởng hóa thành quyền, tiếp tục tấn công Phan Lâm.

Lực đạo lân này mạnh hơn trước ba bốn lân! Xem ra dã nhân đã thật sự tức giận! Nhưng Phan Lâm không e sợ, trở tay đánh một quyên qua.

Rầm! Quyền lực bùng nổ, khí văn nở rộ, hiện trường bị khí văn xé tứ phân ngũ liệt, trở nên bừa bộn.

Mặt đất đều hơi rung động.

Một quyền này vẫn người nào cũng không thể làm gì người nào, nhưng dã nhân nhân cơ hội trở tay cào tới.

Phốc! Máu tươi vẩy ra.

Da thịt chỗ ngực Phan Lâm bị nanh vuốt sắc bén xé rách! Phan Lâm liên tục lùi về sau, nhìn vết thương ở chỗ ngực mình, anh chỉ mỉm cười, không để ở trong lòng.

“Kỳ Lân, anh nhanh chữa trị cho mình đi, có khả năng trong móng tay của người này có độc!”

Mai Tuyết Hương vội vàng la lên.

“Không sao!”

Phan Lâm bình tĩnh nói: “Chút thương tổn đó, không làm gì được tôi đâu!”

Mai Tuyết Hương ngơ ngác nhìn anh, một lúc lâu sau, mới ngơ ngẩn hỏi: “Anh thật ngốc, anh không phải đối thủ của ông ta đâu, sao còn không đi?”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ cô, đợi tôi đánh lui người này, chúng ta lại trở vê.”

Phan Lâm nói, âm thâm đâm một châm vào ngực, máu tươi ở ngực lập tức ngừng chảy, giống như sắp kết vảy rồi.

Thấy một màn như thế, mọi người vô cùng kinh hãi.

Đây là thủ đoạn thần kỳ cỡ nào? Biến ma thuật sao? Nhưng mà không ai có thể trả lời nghi ngờ trong lòng bọn họ.

Chỉ thấy Phan Lâm vươn người nhảy lên, xông vê phía dã nhân.

“Kỳ Lân!”

Mai Tuyết Hương la lên, trong lòng cô ta vô cùng cảm động, tâm mắt không thể dời khỏi Kỳ Lân rồi.

Đây là lần đầu tiên cô ta gặp được người đàn ông vì mình mà ngay cả mạng sông cũng không cân! Cô ta cảm thấy trong lòng mình có cảm giác rất lạ.

Cảm giác này… Thật thần kỳ! Mà sâu trong đại não có thứ gì đó bị phủi bụi cũng đang chậm rãi thức tỉnh… Chỉ thấy Phan Lâm tiếp cận dã nhân, hai bên trực tiếp chiến đấu kịch liệt, ông tới tôi đi, tốc độ nhanh tới mức không ngừng đan vào nhau, tấn công phòng thủ lần lượt thay đổi! Đám người Trịnh Mai Anh nghẹn họng nhìn trân trối! “Không nghĩ tới… Vệ sĩ này của Phan Nhã Nam, vậy mà lợi hại như thế?”

“Trời ạ, anh ta có thể so chiêu với tiền bồi… Quá khủng bố rồi?”

“Rốt cuộc là anh ta có thực lực gì?”

“Không biết, nhưng mà nhìn trước mắt, rõ ràng là không cùng cấp bậc với chúng ta.”

Các đệ tử ấp úng nói, mỗi người đều vô cùng kinh hãi.

“Mai Tuyết Hương, vì sao Kỳ Lân kia lại dũng cảm đứng ra? Chẳng lẽ… Anh ta thích em?”

Một đệ tử cẩn thận hỏi.

Toàn thân Mai Tuyết Hương căng cứng, sau đó trái tim đập điên cuồng.

“Các chị đừng suy nghĩ linh tỉnh, anh ấy chỉ báo đáp ân tình lúc trước em nói ra mà thôi! Sao có thể dễ dàng thích người nào như vậy được?”

“Hừ, chẳng trách lúc trước tiểu tiện nhân cô che chở anh ta như vậy! Hóa ra hai người đã sớm có gian tình!”

Trịnh Mai Anh tức giận, lạnh lùng nói.

“Sư tỷ, em… Em không có! Em và anh ấy trong sạch!”

Mai Tuyết Hương vội vàng giải thích! “Bớt nói linh tỉnh đi! Các người có đi hay không? Nếu đi thì nhanh đi theo tôi!”

Trịnh Mai Anh nhỏ giọng nói, im lặng đứng dậy tính toán nhân lúc Phan Lâm đang đấu với dã nhân thì bỏ trốn khỏi nơi này.

Đám đệ tử hiểu ý, cũng nhao nhao đứng dậy.

Nhưng mà đúng lúc này… Rầm! Một âm thanh truyền ra.

Sau đó chỉ thấy Phan Lâm liên tục lùi về sau, cơ thể run rẩy dữ dội.

Khi đứng thẳng lại, vậy mà anh liên tục phun ra máu tươi… Phốc! Máu tươi bản vào trung bùn đất, nhìn rất chói mắt! “Kỳ Lân!”

Mai Tuyết Hương vội vàng gọi.

Đám Trịnh Mai Anh run lên.

Chỉ thấy tầm mắt của dã nhân nhìn về phía người bọn họ.

“Sao thế? Mấy người các cô… Là muốn chạy trốn sao?”

Dã nhân khàn giọng hỏi.

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.