Trong một quán cà phê nằm ở trung tâm thành phố Bắc Xương, Phan Nhã Nam mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp ngồi ở vị trí chính giữa uống cà phê.
Bên cạnh là một nam người hầu mặc âu phục màu đen.
Cử chỉ của Phan Nhã Nam vô cùng ưu nhã, nhìn giống như thiên kim tiểu thư của một nhà nào đó, lại thêm việc cô ta uống loại cà phê đắt nhất trong quán, cho nên rất nhiều người ở trong quán cà phê vì thế mà chú ý.
Một số người đàn ông cảm thấy thú vị đã đứng lên, muốn đi đến bắt chuyện với Phan Nhã Nam nhưng đều bị người theo hầu ở bên cạnh ngăn cản.
Phan Nhã Nam trợn mắt nhìn thoáng qua những người kia, sau đó cô ta tiếp tục uống cà phê.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Mấy người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đi vào bên trong quán cà phê.
Phan Nhã Nam lập tức trở nên căng thẳng hơn.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
“Cô chính là cô Phan Nhã Nam à?”
Dẫn đầu là một cô gái tóc dài đi đến trước bàn ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại di động của mình ra, lật trong album ảnh, tìm một tấm ảnh, đem ra so sánh với Phan Nhã Nam, sau đó khẽ cười nói.
“Người thật còn đẹp hơn trong ảnh.”
“Ồ, miệng của cô ngọt thật đó.”
Phan Nhã Nam làm ra vẻ cao ngạo, nói.
“Mấy người muốn uống chút gì không? Cứ việc gọi đi, tính hết vào hóa đơn của tôi.”
“Cô Nhã Nam, chúng ta nói ngắn gọn nhé, lần này tôi đến đây là muốn dẫn cô vê Hồng Nhan Cốc.”
Cô gái kia nói thẳng vào chuyện chính.
“Về Hồng Nhan Cốc ư?”
“Tôi rất hiếu kỳ, không phải cô bị chủ tịch Lâm của Tập Đoàn Dương Hoa bắt à? Sao lại xuất hiện ở thành phố Bắc Xương thế?”
Cô gái kia mỉm cười hỏi thăm.
“Tôi bị Tập Đoàn Dương Hoa bắt khi nào chứ?”
Vẻ mặt Phan Nhã Nam hoang mang.
“Cô nghe được tin tức này ở đâu thế?”
“Có người nói với chúng tôi.”
“Đó căn bản là nói dối! Đầu tiên, tôi vẫn luôn ở bên ngoài du lịch, tiếp nữa, tôi và chủ tịch Lâm kia vốn là bắn đại bác tám đời không đến, vô duyên vô cớ, chủ tịch Lâm bắt tôi làm gì chứ? Thật đúng là quá khôi hài.”
Phan Nhã Nam giận dữ nói.
“Thật ư? Có lẽ là người kia nói sai, hoặc là do chúng tôi nghe lầm.”
Người phụ nữ kia cười nói, nhưng lại âm thầm nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh mình.
Người bên cạnh gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra, rời khỏi quán cà phê.
“Chuyện này tạm thời không nói đến, cô Nhã Nam, tôi hỏi lại cô, cô có đồng ý gia nhập Hồng Nhan Cốc của chúng tôi không?”
“Không đồng ý.”
Phan Nhã Nam không chút do dự nào, đáp.
“Cô Nhã Nam, nếu như là do người nhà của cô yêu cầu thì sao?”
“Người nhà của tôi…”
“Nghe nói ở nhà họ Phan, cô đã gây ra sai lâm, cái gọi là đi du lịch này, chính là đang chạy nạn à?”
Cô gái nghiền ngẫm hỏi.
“Chuyện đó, chuyện đó…”
Sắc mặt của Phan Nhã Nam thay đổi, nói chuyện không lưu loát.
“Cô Nhã Nam, chúng tôi đã đạt thành hiệp nghị với nhà họ Phan, nếu như cô đồng ý gia nhập vào Hồng Nhan Cốc chúng tôi, chuyện cũ của cô ở nhà họ Phan sẽ được bỏ qua, thiên phú và ngày sinh tháng đẻ của cô rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn người của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, sao nào? Thử một lân chứ? Nếu như cô không hài lòng với Hồng Nhan Cốc chúng tôi, cô có thể rời đi bất kỳ lúc nào.”
Cô gái kia lại cười nói.
Lời này vừa nói ra thật đúng là khiến cho người ta không nghĩ ra lý do nào để từ chối.
“Có thể rời đi bất kỳ lúc nào ư?”
Phan Nhã Nam đến lại gần, vội vàng hỏi thăm.
“Đương nhiên rồi, Hồng Nhan Cốc chúng tôi sẽ không hạn chế tự do của cô.”
Người phụ nữ kia cười nói.
“Vậy thì được.”
“Nói như thể, cô Nhã Nam đã đồng ý?”
“Đúng, à, khoan đã, cô muốn tôi gia nhập vào Hồng Nhan Cốc cũng được thôi, thế nhưng tôi có một điều kiện!”
Phan Nhã Nam đột nhiên nói.
—————————-