Khi người phụ nữ trở về, Phan Nhã Nam vừa khéo uống hết một cốc cà phê.
“Thế nào rồi?”
Phan Nhã Nam vội hỏi.
“Không thành vấn đề, bên kia cốc đã đồng ý rồi! Cô có thể mang theo vệ sĩ của cô vào cốc!”
“Thật vậy sao? Thật sự tốt quá rôi!”
Phan Nhã Nam vô cùng cao hứng nói.
“Nếu như đã bàn xong, việc này đừng nên chậm trễ, Nam sư muội, bây giờ chúng ta khởi hành trở về cốc đi.”
Người phụ nữ nói.
“Bây giờ sao?”
Phan Nhã Nam ngẩn ra.
“Sao thế? Chẳng lẽ em còn chuẩn bị về Yến Kinh gặp người nhà của mình trước hay sao?”
Người phụ nữ hỏi lại.
“Chuyện này… Em không có ý này… Được rồi, bây giờ chúng ta khởi hành đi.”
Phan Nhã Nam gật đầu.
Đám người lập tức xuất phát từ thành phố Bắc Xương, đi thẳng tới Hồng Nhan Cốc.
Hồng Nhan Cốc ở phía tây nam của Việt Nam, tiếp sát với tỉnh Cao Vân.
Nơi này có rất nhiều dân tộc thiểu số, địa thế phức tạp, núi non trùng điệp không ít, còn có vài khu không người.
Mọi người ngôi máy bay tới tỉnh Cao Vân xong, thì có xe của Hồng Nhan Cốc đặc biệt tới đón.
Trêи một chiếc xe Bentley màu đỏ có rèm che.
Phan Nhã Nam không yên lòng nhìn bên ngoài cửa sổ, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lấy quần áo, tâm trạng vô cùng khẩn trương.
Vệ sĩ của cô ta chính là Phan Lâm, giống như pho tượng ngồi ngay bên cạnh, không nhúc nhích chút nào, mắt nhìn vê phía trước.
Cô gái lúc trước ngồi trêи ghế trước.
Cô ta câm lấy gói thuốc, đưa cho Phan Nhã Nam.
Phan Nhã Nam do dự một lát, không có nhận lấy.
Người phụ nữ thản nhiên cất đi.
“Nam sư muội, hình như em rất khẩn trương?”
“Có… Có một chút…”
“Không cần phải khẩn trương như vậy, các sư muội sư tỷ ở trong cốc đều rất tốt, các sư phụ cũng vô cùng hiền hòa, chị đảm bảo em vào cốc xong, sẽ thích nơi này.”
“Vậy sao… Ha ha ha, vậy thì thật sự chờ mong.”
Phan Nhã Nam cười xấu hổ, cố gắng khiến biểu hiện của mình tự nhiên một chút, nhưng rất khó làm được.
Dù sao nghĩ tới rất có khả năng những người này là hung thủ sát hại sư phụ mình, cảm xúc của cô ta không thể khống chế được.
“Đúng rôi Nam sư muội, người này là ai thế? Vì sao em nhất định phải mang theo anh ta?”
Lúc này người phụ nữ lại mở miệng, hỏi ra một câu hỏi vô cùng quan trọng.
Phan Nhã Nam sợ run lên, cười nói: “Anh ấy sao? Anh ấy là vệ sĩ em thuê mà thôi! Lần này có thể an toàn trốn từ nhà họ Phan ra, không thể bỏ qua công lao của anh ấy, anh ấy đã giúp em chuyển nguy thành an nhiều lần, cho nên em rất tin tưởng anh ấy! Có anh ấy ở đây, em sẽ không sợ gì nữa, nơi nào cũng dám đi!”
“Thì ra là thế, anh ta là người của công ty vệ sĩ sao?”
“Đúng vậy, là một phần của công ty bảo vệ Tinh Huy, là binh vương mạnh nhất trong công ty! Danh hiệu là Kỳ Lân, thuê anh ấy cũng không rẻ!”
“Kỳ Lân?”
Người phụ nữ cẩn thận đánh giá Phan Lâm.
“Xin chào!”
Phan Lâm cởi kính ra, vươn tay vê phía người phụ nữ.
Mà khi anh cởi kính ra, người phụ nữ ngây dại.
Cô ta trợn to mắt, nhìn Phan Lâm với vẻ khó mà tin, cả người giống như rơi vào sỉ mê.
Lúc này, tất nhiên là Phan Lâm không phải là gương mặt trước đây, anh lợi dụng kim châm cứu thay đổi gương mặt.
Nhưng bộ dạng anh lúc này càng tuấn mỹ hơn ban đâu, càng thêm tà mị càng kinh tâm động phách hơn! Nếu như nói hồng nhan họa thủy, vậy mức độ tuấn tú của anh hiện giờ, e rằng cấp bậc của anh hiện giờ gần với gây tai họa rồi.
Đây là Phan Lâm cố gắng làm ra.
Dù sao Hồng Nhan Cốc toàn con gái, có giá trị nhan sắc, làm việc cũng có thể thuận tiện hơn nhiều.
“Sư tỷ, sư tỷ?”
Phan Nhã Nam gọi vài tiếng, người phụ nữ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Cho đến lúc này, rầm… Chiếc xe đang chạy đột nhiên rung lắc dữ dội, mới lắc người phụ nữ kia tỉnh.
“Có chuyện gì thế?”
Người phụ nữ phẫn nộ la lên với người phụ nữ lái xe.
“Thực xin lỗi sư tỷ, em có chút thất thần, thực xin lỗi…”
Người phụ nữ lái xe áy náy nói, khóe mắt vẫn thường nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, liếc nhìn gương mặt Phan Lâm.
Rất rõ ràng, cô ta thất thân không phải là VÔ ý.
Người phụ nữ lạnh lùng lườm cô ta một cái, sau đó hít sâu hai hơi, quay đầu nhìn Phan Lâm, cố gắng trấn định nói: “Chẳng trách Nam sư muội câu xin mang theo anh vào cốc, bây giờ xem ra, quả nhiên là anh không đơn giản.”
“Cô quá khen rồi!”
“Nghe đây, nếu như anh vào cốc, nhất định phải đeo kính hẳn hoi cho tôi! Không thể dễ dàng cởi ra! Hiểu chưa?”
Người phụ nữ lạnh nhạt nói.
Cô ta không muốn đồng môn ở Hồng Nhan Cốc bị yêu nam này mê hoặc mất.
“Cô yên tâm đi.”
“Sư tỷ, đến nơi rôi!”
Lúc này, tốc độ của chiếc xe chậm lại không ít, người phụ nữ lái xe nghiêng đầu, đột nhiên nói.
Trong lòng Phan Nhã Nam và Phan Lâm chấn động, nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước xe là một vùng bằng phẳng… “Nơi này là Hồng Nhan Cốc sao? Sao không thấy khe nào hết vậy?”
Phan Nhã Nam tò mò hỏi.
“Nơi này là ranh giới của Hồng Nhan Cốc chúng ta! Bắt đầu từ nơi này, chỉ cần bước vào Hông Nhan Cốc cho dù là kẻ nào, cho dù là con kiến con ruồi, đêu sẽ bị người của Hồng Nhan Cốc chúng ta giám sát!”
Người phụ nữ nói, sau đó xuống xe, lấy một lệnh bài từ trong túi áo ra, giơ cao qua đỉnh đầu lắc lắc.
Một lát sau, một giọng nữ truyên ra.
“Thông qua!”
“Cảm ơn chư vị sư tỷ!”
Người phụ nữ cách không ôm quyền, sau đó lên xe một lần nữa.
Xe khởi động.
Lái như vậy nửa tiếng, cuối cùng cũng đi tới tận cùng đất bằng, đỗ lại trước một cái khe rất to.
Hồng Nhan Cốc, đến rồi! —————————-