Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một cụ già đầu tóc hoa râm được dìu vào nhà.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi sạch sẽ, già nua, tóc bạc phơ, khi bước đi, chân run, tay run, mắt trũng sâu, lấm lem, ít nhất cũng 70, 80 tuổi.
Nhiều người nhìn hoang mang không biết ông già này là ai.
Nhưng mà ông ta vừa gọi anh Tùng thì hẳn là ông ta muốn đến gặp Hứa Minh Tùng.
Nhưng… chưa ai thấy Hứa Minh Tùng có một người bạn như vậy! Nhà họ Hứa không hiểu ra làm sao.
Hứa Minh Tùng ở đằng kia cũng đứng lên.
Nhưng mà Tôn Hồng Lôi đã liều mạng mạnh mẽ xông ra ngoài, vội vàng đỡ lấy ông cụ già đó, hưng phấn nói: “Ông cụ Lộc, ông… sao ông lại đến đây?”
“Hồng Lôi, cậu cũng ở đây sao?”
Hình như ông cụ đó quen biết với Tôn Hồng Lôi nên nên gật đầu chào hỏi.
“Ông cụ Lộc, ông đến đây làm gì?”
Tôn Hồng Lôi cẩn thận hỏi.
“Tôi đến đây để thảo luận một vài vấn đề với anh Tùng.
“Anh Tùng nào?”
“Còn có thể là ai nữa, tất nhiên là anh Hứa Minh Tùng”
Ông cụ có chút kϊƈɦ động.
Ngay khi những lời này rơi xuõng, da đầu Tôn Hồng Lôi tê dại.
Hô hấp của người nhà họ Hứa cũng run lên.
“Anh Lôi, ông ấy là ai?”
Người bên cạnh hỏi.
“Ông Lộc Diệc Nghiêu!”
Tôn Hồng Lôi ngập ngừng, thấp giọng nói.
Bốn chữ đơn giản giống như sấm sét bổ vào đầu mọi người.
“Lộc… Diệc Nghiêu?”
“Làm sao có thể là ông ấy được chứ?”
Tim của Hứa Kiệt và Hứa Côn giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Bà Lâm Ngọc bị chóng mặt suyt nữa ngã xuống đất, may có Hứa Vân bên cạnh đã đỡ bà ta.
“Đó… đó không phải là một nhà thư pháp nổi tiếng ở Yến Kinh sao? Nghe nói ông ấy là chủ tịch Hiệp hội Thư pháp.
Tại sao ông ấy lại đến đây?”
“Chủ tịch Hiệp hội Thư pháp? Anh cho rằng thành tích của ông cụ Lộc chỉ giới hạn bao nhiêu đó thôi sao? Anh sai rồi, ông ấy chính là một nhân vật lớn!”
“Ông ta đến gặp ông nội làm gì?”
Đám con cháu nhà họ Hứa rỉ tai nhau nói chuyện.
Hứa Minh Tùng bối rối nhất, vội vàng đứng dậy đi qua chào đón ông ấy, ngoài ý muốn nói: “Anh Lộc, sao anh lại đến đây?”
Mười năm trước Hứa Minh Tùng cũng từng đến Yến Kinh và có gặp qua Lộc Diệc
—————————-