Mọi người trong sảnh đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn ra ngoài.
Tuy nhiên họ đã nhìn thấy Mai Hạng Vũ đang dẫn đầu một vài thành viên của các gia tộc khác đang đi vào sảnh.
Sự xuất hiện của những người này khiến Lâm Ngọc, Tôn Hồng Lôi và những người khác đều choáng váng.
Giỏi thật, những gia tộc này đủ để đại biểu cho một nửa thế lực ở tỉnh Quảng Liễu.
“Chuyện này… rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”
“Mọi người, tại sao tất cả mọi người đều đến đây vậy?”
Người nhà họ Hứa hoảng sợ.
Nhiêu nhân vật lớn tụ tập ở nhà họ Hứa như vậy, cảnh tượng này cực kỳ hiểm thấy! Hôm nay là ngày gì? Họ đang làm cái gì ở đây? Nhà họ Hứa không hiểu ra làm sao.
Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo còn khiến cho bọn họ sốc hơn nữa.
Họ chỉ thấy Mai Hạng Vũ và người của một số gia tộc khác đang sải bước về phía Phan Lâm ở đẳng kia.
Tất cả mọi người đều trông rất nghiêm túc và trang trọng, mỗi một người đều là bộ dáng thẳng lưng, vô cùng cung kính.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Ngọc, Hứa Kiệt, Tôn Hồng Lôi và những người khác đều có dự cảm xấu trong lòng… Quả nhiên giỗng như trong dự đoán… Họ đã nhìn thấy Mai Hạng Vũ và những người khác cúi đầu trước mặt Phan Lâm và xin lỗi: “Anh Lâm, xin hãy tha thứ cho hành vi ngu ngốc của chúng tôi! Tôi xin lỗi!”
Âm thanh chỉnh tề, đồng loạt, giống như một làn sóng đánh ập vào bờ, vô cùng vang dội.
Một câu này đã đánh bay hết lý trí của nhà họ Hứa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy choáng váng.
Hứa Minh Tùng cũng như vậy, ông cụ sớm giãy giụa thoát khỏi đám vệ sĩ, nhìn Mai Hạng Vũ và những người khác, rồi nhìn Phan Lâm, ngạc nhiên nói: “Thằng nhóc này, cháu…đây là chuyện gì vậy?”
—————————-