Trước giờ chưa từng có ai dám trái lời Trịnh Thiên Hào như thế này! Chưa bao giờ có! Nên biết, ông là thế hệ danh y, ăn sâu vào lòng dân, đừng nói là những người bình dân ấy, ngay cả cán bộ công quyền đều nế ông, không dám lơ là.
Bao nhiêu người mơ ước muốn được làm học trò của ông, đạt được cả danh lẫn tài.
Nhưng bây giờ, có người không chỉ cự tuyệt ông, thậm chí họ còn … xúc phạm ông.
Trịnh Thiên Hào hít một hơi thật sâu, kìm nén tâm trạng tức giận của mình.
Khuôn mặt già nua của ông lấy lại vẻ điềm tĩnh.
“Trịnh lão gia, hình như chúng ta nói chuyện không hợp ý nhau lắm, thôi thì tạm dừng ở đây vậy.”
Phan Lâm lười phải nói mấy lời thừa thải, liên xoay người rời đi.
“Ai cho cậu đi?”
Trịnh Thiên Hào lạnh lùng nói.
Khi âm thanh vừa dứt, mấy chục bóng người mặc đường trang đột nhiên lao ra khỏi phòng khách trống trải, trực tiếp vây quanh Phan Lâm.
Phan Lâm không hề kinh ngạc, sau lưng chắp tay: “Bây giờ là xã hội pháp quyên, sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, lão gia còn muốn đánh người?”
“Phương pháp của lão phu không códung tục như thế,muốn động vào cậu cũng sẽ không vi phạm pháp luật!”
Trịnh Thiên Hào không cảm xúc, nói.
Một người đạt đến tâng thứ như ông ta, muốn xử lý một cá nhân nào đó quả thật là chuyện rất đơn giản, hơn nữa ông ta cũng sẽ không chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào, bởi vì ông ta sẽ không ra tay.
“Vậy sao?”
Phan Lâm cười.
Lúc này mà còn có thể cười được, đúng là gan lớn.
“Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, nhận tiên, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, cung bái, dâng trà, và tuyên bố rằng tất cả các y thuật của cậu đều do Trịnh Thiên Hàonày dạy.
Nếu cậu làm được điều này, tôi có thể xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
”
Trịnh Thiên Hào thờ ơ nói, nhắm mắt lại.
Đây là cơ hội cuối cùng ông ta cho Phan Lâm.
Nó cũng là một tối hậu thư.
Phan Lâm tin rằng nếu anh từ chối, những người này nhất định sẽ xông vào đè anh xuống rồi làm anh bại liệt ngay.
Lúc đó tuần tra đến, cũng là do học trò ông ta lĩnh tội, nhà họ Trịnh chỉ cân bỏ tiên bôi thường chữa trị, thi coi như không còn gì nữa.
Không còn cách nào khác, miễn là Trịnh Thiên Hàokhông phá vỡ mấu chốt đó, thì sẽ chẳng có chuyện gì lớn cả.
Trịnh Thiên Hào thực sự rất khôn ngoan.
Đáng tiếc, ông ta không hiểu Phan Lâm.
Phan Lâm thở dài một hơi, anh đưa tay ra vuốt ve ngực.
—————————-