Trịnh Thiên Hào đã vội vàng trở về Giang Thành trong đêm.
Kể từ sau vụ của Lê Tiểu Uyên lần trước, ông ấy đã nhận được cuộc gọi từ Tú Lan.
Nhưng lúc đó, ông ấy có việc quan trọng không thế về ngay được.
Và lần này Tam Chi Đường đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu ông ta không quay về xử lý thì tình hình sẽ càng mất kiểm soát.
Trai viện của nhà họ Trịnh và nhà họ Lý khá giống nhau, cả hai đều có cảm giác cổ kính, giống như khu nhà những năm thập niên 70, 80.
Nhưng mà nhà họ Trịnh hiển nhiên lớn hơn nhà họ Lý, cho dù là trang trí hay điêu khắc, cũng đều xa xỉ hơn.
Đúng lúc này, trong phòng khách nhà họ Trịnh.
Đèn sáng rực rỡ.
Một ông già với mái tóc bạc trắng trong bộ Đường trang màu đỏ đang ngôi trêи chiếc ghế bành trước mặt.
Người đàn ông trung niên gọi là bác Phong thì đứng bên cạnh, đứng im bất động giống như một pho tượng.
Nhìn thấy tình trạng này Tú Lan không khỏi giật mình, bịn rịn cúi gập đầu xuống bộ dạng giống như đã mắc phải sai lâm.
Đây có phải là Trịnh Thiên Hào? Phan Lâm liếc nhìn ông lão, trong lòng cảm thấy tò mò.
Trịnh Thiên Hào gần như là một bác sĩ có tiếng ở Giang Thành, không chỉ vậy, ông còn là một thầy thuốc Trung y nổi tiếng cả nước, không chỉ có một Tam Chi Đường ở Giang Thành, mà khắp cả nước đều có dây chuyền, ở Giang Thành chẳng qua chỉ là một cửa tiệm nhỏ mà thôi, chính là nơi do Trịnh Thiên Hào giao cho cháu gái của mình quản lý.
“Ông nội.”
Tú Lan thì thâm một tiếng.
“Không sao chứ?”
Đôi mắt đục ngầu của ông lão nhìn Tú Lan ân cần hỏi.
Rõ ràng là ông vẫn rất yêu quý cô cháu gái này.
“Không sao … Bệnh nhân đã hồi phục, chân tướng đã được tìm ra, Vương Nghiêm cũng đã bị bắt, Tam Chi Đường chúng ta chỉ cần bồi thường cho bệnh nhân là được rồi …’ Tú Lan nói.
Trịnh Thiên Hào khẽ gật đầu, sau đó quay sang bên cạnh nói: “Ngày mai đăng báo cáo, công bố sự thật, cho đại chúng biết chuyện này.’ “Vâng lão gia.”
Bác Phong gật đầu.
Trịnh Thiên Hào nhìn về phía Phan Lâm.
“Cậu là Phan Lâm?”
“Chào Trịnh thân y!”
Phan Lâm nắm chặt hai tay cung kính giơ lên.
“Chàng trai trẻ không tệ nhỉ,tuổi còn trẻ như thế mà đã có được tài năng này, đúng là hiếm thấy.”
Trịnh Thiên Hào lại gật đầu.
Tuy rằng trong lời nói có rất nhiều ý tán thưởng, nhưng vừa nghe giọng điệu, lại có vẻ rất hời hợt.
Phan Lâm cũng chẳng quan tâm.
“Thầy của cậu là ai?”
Trịnh Thiên Hào lại hỏi.
“Tôi không có thầy dạy.”
“Không có thầy dạy? Sao có thể chứ? Chẳng lẽ y thuật tinh thâm khắp người cậu đều là tự học?”
“Có thể nói như vậy, con người tôi rất thích đọc sách, và tất cả đều là sách về y học cổ truyền.
Bình thường không có gì làm tôi thương lấy một số thảo dược hoặc ngân châm ra nghiên cứu, nếu nói đến thầy dạy, thì có thể nói tới lão trung y hàng xóm nhà tôi, dù sao lúc ông ta rảnh rỗi, sẽ gọi tôi sang đứng bên cạnh ông ấy xem ông ấy châm cứu.
“Phan Lâm nói.
“Vậy à? Cậu là người ở đâu?”
—————————-