Thần Y Ở Rể

Chương 887: Chương 887: Khó chống đỡ được được




Nhà họ Vương.

“Cái gì? Khám chữa bệnh miễn phí?”

Ông Vương ngồi trong thư phòng không kềm được ngớ người ra, không thể tin được nhìn chằm chằm Vương Khang đang bước vào.

“Ba, ba nói bác sĩ thiên tài Lâm đây là ý gì? Đang yên đang lành, anh ta lại làm cái gì mà khám chữa bệnh miễn phí cơ chứ? Khám chữa bệnh miễn phí này có thể giải quyết được tình trạng khốn khó hiện nay của Dương Hoa không? Vương Khang nghi hoặc hỏi.

Ông Vương suy tính một chút, trầm giọng nói: “Con đã đi hỏi qua hay chưa, buổi khám chữa bệnh miễn phí ngày mai chỉ có bác sĩ thiên tài Lâm tham dự à? “Cái này … con cũng không rõ lắm, tin tức trêи mạng nói là mười giờ sáng ngày mai bác sĩ thiên tài Lâm ở trước cửa lớn Dương Hoa khám chữa bệnh miễn phí, ngoài tin này ra không có tin nào khác nữa.”

Vương Khang lắc đầu nói.

Ông Vương cau mày lại.

“Không thích hợp, không phù hợp…”

Ông lầm bầm nói, không ngừng suy nghĩ.

“Ba, sao lại không phù hợp? Lúc này bác sĩ thiên tài Lâm chỉ có thể chọn con đường này mới là lựa chọn sáng suốt nhất.”

Vương Khang cươi nói: “ Cậu ta không còn lựa chọn nào khác.”

“ Khám chữa bệnh miễn phí là một cách làm rất tốt, nhưng… chỉ là khám chữa bệnh miễn phí thật sự có thể xóa bỏ được những lời đồn đại không tốt trêи mạng về Dương Hoa sao? Thật có thể ngăn cản dư luận sao? Sợ là hiệu quả sẽ không được tốt như chúng ta tưởng tượng!”

Ông Vương lắc đầu.

“Cho dù là không đạt được hiệu quả như đề ra cũng không thể làm sao được, Bác sĩ thiên tài Lâm bây giờ còn có thề có con đường nào khác sao? Ông Vương không tiếp lời, mà suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên trầm giọng nói: ”

Đi, con đi tới hiệp hội y tế Giang Thành một chuyến, tìm người quen, nghe ngóng xem.”

“Nghe ngóng cái gì?”

Vương Khang ngây ra hỏi.

“Xem xem có bác sĩ nổi tiếng nào đến Giang Thành không.”. ngôn tình sủng

“Cái này… được rồi, ba.”

Vương Khang thấy mơ hồ, nhưng vẫn là rời khỏi thư phòng.

Ông Vương dựa vào ghế, hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, có chút thất thần.

“Ngày mai, cần phải gây ảnh hưởng đến toàn bộ Giang Thành thậm chí là cả nước, Dương Hoa có thể tiến xa hơn hay lao xuống vực sâu hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu, chủ tịch Lâm à..

Trong phòng làm việc.

Lâm Huy vừa kết thúc cuộc gọi với Đỗ An Nam, trêи mặt toàn là ý cười.

“Khám chữa bệnh miễn phí? Nực cười, tôi phải công nhận rằng y thuật của cậu quả thực cao siêu, nhưng có thể chứng minh với mọi người rằng thuốc của Dương Hoa cậu là thật, là cậu trong sạch, nhưng cậu có thề chứng minh với tất cả mọi người trêи thế giới này được không? Bác sĩ thiên tài Lâm à, cậu chỉ có một cái miệng, mà chúng tôi lại có nhiều cái miệng như vậy, cậu nghĩ xem mọi người sẽ tin ai? Thật là một hành động ngu xuẩn.”

Lâm Huy giống như là tự nói với mình, ánh mắt đầy tự tin.

“Giám đốc Huy, anh cảm thấy chuyện khám chữa bệnh miễn phí của chủ tịch Lâm lần này thế nào.?”

Người ở bên cạnh cười hỏi.

“Đã là đường cùng rồi, không còn cách nào tốt hơn nữa, chỉ có thể cố gắng dựa vào sức lực bản thân để đảo ngược tình thế, chỉ tiếc là, cục diện bây giờ, đã không còn là sực lực của con người có thể làm được nữa!”

Lâm Huy cười nhạt nói.

“Tức là, Dương Hoa sắp xong đời rồi?”

“Chỉ có trong khoảng thời gian 5 ngày kể từ lúc chủ tịch Lâm nói, thì ngày mai, chính là ngày thứ 5 rồi, sau 5 ngày thuốc mới của cậu ta vẫn còn chưa được đưa ra thị trường, vậy thì, uy tín của cậu ta sẽ giảm xuống thậm tệ, chúng ta sẽ lại tạo ra một làn sóng khác, đập tan những gì còn lại cuối cùng của Dương Hoa, sau đó, Dương Hoa sẽ liền sụp đồ, không thể gượng dậy nổi nữa, Hàng trăm công ty này của chúng ta từng người từng công ty có thể nuốt chứng khối tài sản kếch xù này, Dương Hoa được định sẵn phải thành lịch sử?”

Lâm Huy cười lớn.

“Tổng giám đốc Huy quả nhiên thông minh! Chủ tịch Lâm kia còn quá trẻ, quá non nớt!”

“Đúng vậy, quá non nớt! Ngông cuồng! Người trẻ ngông cuồng cũng tốt, nhưng cũng phải tùy từng chỗ, chủ tịch Lâm trẻ tuổi này sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn ngông cuồng của mình!”

Phan Lâm đậu chiếc Ferrari ở ngoài đường lớn đối diện với tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, rồi di bộ về phía cổng chính.

Đêm rồi.

Nhưng đèn trong phòng Lý Ái Vân vẫn còn sáng.

Cô hình như không ngủ được, ngồi bàn xem tài liệu, bên cạnh để một ly rượu vang đỏ.

Cô ôm trán, dáng vẻ đau khổ, chân mày nhu lại, cau có.

“Anh nhớ em sẽ không vô cớ mà uống rượu?”

Phan Lâm bước vào phòng.

“Khoảng thời gian này không uống chút rượu, em sợ là sẽ không ngủ được.”

Ly Ái Vân không ngầng đầu lên, khàn giọng nói.

“Là bởi vì chuyện của Dương Hoa sao?”

Phan Lâm nói.

“Chấn động của Dương Hoa gây nên ** đối cới công ty em quá lớn, đặc biệt là vấn đề thuốc mới bùng lên trong hai ngày nay.”

Lý Ái Vân than thở: ”

Lần này có thể sẽ gây ra xáo trộn lựa chọn nhãn hiệu trong giới kinh doanh trong nước.

ˆ “Em định thế nào?“ Phan Lâm hỏi.

“Lâm Huy ông ta ném cho em một cành ô liu, nhưng, em từ chối rồi.”

Lý Ái Vân than nhẹ một tiếng.

“Hả?”

Phan Lâm khá kinh ngạc.

Lâm Huy vậy mà lại giơ tay giúp Lý Ái Vân lần này sao? “Sao em không trả lời? Tình thế trong nước bây giờ của Lâm Huy bây giờ cũng không kém gì Dương Hoa.”

Phan Lâm hỏi cô.

“ Mặc dù tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan của em hiện tại tình hình phát triển rất tốt, nhưng Lý Ái Vân em không phải là người quên mình là ai, lúc em khó khăn nhất, là Dương Hoa đã giúp đỡ em, nếu như lúc này em nhận sự giúp đỡ của Thiên Hằng, thì Lý Ái Vân em còn xem là loại người gì?”

Lý Ái Vân lắc đầu nói.

Phan Lâm trầm mặc.

Lúc sau, mới nhẹ nhàng hỏi.

“Vậy em nghĩ lần này, Dương Hoa có thể vượt qua hay không?”

“Em cũng không biết.”

Lý Ái Vân lòng dạ rối bời, lại khản giọng nói: “Nhưng nhìn tình hình trước mắt, đoán là… khó chống đỡ được…”

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.