chuyện đều do tôi sắp xếp “Chủ tịch Lâm?”
Toàn thân Hắc Gia Nguyên run lên, hai chân cứng đờ tại chỗ, không dám cất bước.
“Sao thế? Muốn tôi mời anh đến à?”
Phan Lâm nghiêng đầu.
“Chủ tịch Lâm, cậu tìm Gia Nguyên có chuyện gì không?”
Hắc Ngũ định can thiệp chuyện này.
Nhưng Phan Lâm không cho ông ta cơ hội.
“Tôi có gọi ông sao?”
Phan Lâm nhìn ông ta.
Vẻ mặt Hắc Ngũ thay đổi, không dám lên tiếng nữa.
Hắc Gia Nguyên đành phải kiên trì đi qua.
“Chủ...
Chủ tịch Lâm, anh có gì phân phó sao?”
“Anh nói xem, là ai bảo anh nói tôi mang đầu tới tạ tội?”
Phan Lâm bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này...
Không có ai sai hết, là...
Là tôi tự chủ trương, đúng vậy, là tôi tự mình chủ trương!”
Hắc Gia Nguyên vội vàng nói.
“Vậy sao? Vậy thì được rồi.”
Phan Lâm vung tay: “Giết anh ta.”
“Dạ thưa cậu!”
Nguyên Tinh ở phía sau lập tức tiên lên, một tay nắm lấy cổ Hắc Ngũ, bàn tay già nua thật sự nâng được người đàn ông cường tráng gần 90 kg như Hắc Gia Nguyên lên.
“Hả?”
Mọi người ngạc nhiên.
Cổ của Hắc Gia Nguyên bị Nguyên Tỉnh bóp biến dạng, người gần như sắp chết rồi.
“Cứu mạng! Tôi...
Tôi không thể hô hấp rồi!”
“Nhanh cứu tôi với...
Hắc Gia Nguyên liều mạng vùng vẫy, cố gắng mở miệng kêu cứu.
Nhưng Nguyên Tinh vẫn không buông tay, trái lại tiếp tục tăng lực đạo.
“Chủ tịch Lâm!”
Hắc Ngũ sốt ruột, vội vàng la lên: “Mong cậu bớt giận! Tộc trưởng sẽ lập tức tới đây ngay! Chúng tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng.”
“Bây giờ là ân oán cá nhân giữa tôi và Hắc Gia Nguyên, không phải nhằm vào việc này! Người nào mạo phạm tôi, tôi giết người đó, không được sao?”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Đó là Hắc Gia Nguyên có mắt như mù! Mong chủ tịch Lâm giơ cao đánh khẽ!”
Hắc Ngũ vội vàng la lên.
“Vậy nếu tôi không muốn giơ cao đánh khẽ thì sao?”
Phan Lâm hỏi lại.
Hắc Ngũ há to miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này đôi mắt Hắc Gia Nguyên đã trắng dã, miệng sùi bọt mép, sắp rơi vào trong cơn sốc.
Còn tiếp tục kéo dài như thế, tất nhiên là anh ta sẽ bị gãy cổ mà chết.
Người nhà họ Hắc ở bốn phía nheo mắt lại, cả đám âm thâm tiến lại gần, vốn định ra tay.
“Hả? Có chút thú vị!”
Trên mặt Tào Đức Duy xuất hiện nụ cười tiến tới gần.
Hắc Ngũ cũng cảm nhận được cục diện không đúng, nhưng lúc này ông ta không biết nên xử lý thế nào.
Ra tay sao? Như vậy sẽ đắc tội chủ tịch Lâm tới chết! Không ra tay, để mặc chủ tịch Lâm giết chết Hắc Gia Nguyên sao? Như vậy sẽ khiến trái tim người nhà họ Hắc rét lạnh.
Làm sao bây giờ? Hắc Ngũ nắm chặt hai tay.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
“Dừng tay!”
Một tiếng la truyền từ bên ngoài từ đường tới.
Phan Lâm nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy một đám người nhà họ Hắc bước nhanh vào.
Người dẫn đầu xông thẳng về phía Nguyên Tỉnh, tốc độ rất nhanh, còn muốn cứu Hắc Gia Nguyên.
“Buông cậu ấy ra cho tôi!”
Người nọ gầm nhẹ đánh một quyên qua, quyên này tràn ngập lực lượng, quyên phong giống như mãnh hổ lao nhanh, vô cùng khủng bố.
Nhưng một quyên này ở trong mắt Nguyên Tỉnh, rõ ràng là không có uy lực gì.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Nguyên Tinh hừ lạnh, vung tay lên.
Vù! Một trận gió bay thẳng về phía người nọ.
Râầm! Quyên của người nọ còn chưa tới, đã bị trận gió này đấy lùi ra ngoài, đập lên vách tường từ đường, còn khiến vách tường xuất hiện một lỗ thủng to, người quay cuồng trong đống phế tích, nhìn vô cùng chật vật! “Cái gì?”
Người nhà họ Hắc có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Mà vẻ mặt đám nguyên lão càng thêm nghiêm trọng, nhao nhao nhìn chằm chằm Nguyên Tình, đều biết rõ huyền diệu trong trận gió vừa rồi.
“Ông già này không đơn giản!”
Một ông cụ để tóc dài quá vai nghiêng đầu nói nhỏ.
“Không ngờ tới bên cạnh chủ tịch Lâm sẽ có cao thủ như vậy, xem ra thực lực của Dương Hoa mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiêu!”
“Cẩn thận thì hơn!”
Mấy người âm thầm bàn tán.
“Tôi biết rồi, các ông đừng nhiều lời nữa! Cứu Hắc Gia Nguyên quan trọng hơn!”
Một người đàn ông tóc đen trên gương mặt tràn ngập tang thương trâm giọng nói.
Người đàn ông này mặc một bộ vest quý giá, mười ngón tay đeo đầy nhân ngọc, trên mũi khảm khuyên ngọc, đôi mắt sắc bén, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Người này là tộc trưởng của gia tộc họ Hắc, Hắc Ngọc Thành.
“Anh cả!”
Hắc Ngũ la lên.
Chỉ thấy Hắc Ngọc Thành tiến lên vài bước, nói với Phan Lâm: “Chủ tịch Lâm, mong cậu tha cho tộc nhân của tôi trước, nếu như cậu ấy có làm chuyện gì không đúng, Ngọc Thành nguyện ý gánh vác toàn bộ!”
“Ông không gánh vác nổi đâu, anh ta vừa mới nói, là anh ta muốn tôi mang đầu tới đây tạ tội, như vậy tôi giết anh ta, cũng không phải không có đạo lý, đúng không?”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Hắc Ngọc Thành nghe thấy thế, lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.
Nhìn Hắc Gia Nguyên đã sốc, người nào cũng biết lại không cứu chữa, sẽ không thể cứu được nữa rồi.
“Tộc trưởng, cứu con tôi với!”
Lúc này một người bò từ trong đống phế tích ra lảo đảo chạy tới, quỳ gối trước mặt Hắc Ngọc Thành, khóc lóc kêu to.
Chẳng trách ông ta sẽ như điên rồi ra tay với Nguyên Tinh, hóa ra đây là ba của Hắc Gia Nguyên! Nhưng lúc này cứu thế nào đây? Lý nằm ở bên Phan Lâm.
Đừng nói là sử dụng vũ lực, e rằng chủ tịch Lâm cũng không sợ!