Thần Y Ở Rể

Chương 1366: Chương 1366: Ông không có tư cách biết




“Tộc...

Tộc trưởng...”

“Chuyện này...

Mọi người há to miệng, nghẹn họng nhìn trân trối, đều không biết nên nói gì cho phải.

Phan Lâm cũng nghiêng đầu đi, nhẹ nhàng nâng tay lên.

Nguyên Tinh lập tức buông lỏng năm ngón tay ra.

Cả người Hắc Gia Nguyên như thịt nhão không xương, mềm nhữn ngã xuống đất.

“Hắc Gia Nguyên!”

Người bên cạnh xông lên luống cuống chân tay kéo anh ta xuống chữa trị.

Phan Lâm thì đứng dậy, ném tàn thuốc xuống đất giãm mạnh lên dụi tắt.

“Cho nên đe dọa em gái tôi, còn tập kích Lý Cẩm, chuyện này đều là ông sắp xếp người đi làm đúng không?”

Phan Lâm lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy! Chủ tịch Lâm, tôi sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng.”

Hắc Ngọc Thành nói.

“Ông định làm thế nào?”

“Một trăm năm mươi triệu đô la Mỹ, cộng thêm 100 kiện đồ cổ!”

Hắc Ngọc Thành bình tĩnh nói.

Ông ta cảm thấy dùng tiền bạc xử lý chuyện này là phương pháp trực tiếp nhất. ||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||

Nhưng ông ta đâu ngờ Phan Lâm nói thẳng, trực tiếp lắc đầu: “Không được!”

“Số tiên này không đủ sao? Chủ tịch Lâm cứ mở miệng thêm đi, bao nhiêu nhà họ Hắc chúng tôi cũng nguyện ý thêm.”

“Không phải vấn đề tiên bạc!”

“Vậy thì thảo dược quý hiếm, sách cổ y học, có thể bình ổn lửa giận trong lòng chủ tịch Lâm không? Chủ tịch Lâm, tôi biết y thuật của cậu thiên hạ vô song, nhưng dược liệu quý hiếm, vẫn phải dựa vào nhân lực tài lực mới có được, cộng thêm sách cổ y học, cũng phải dựa vào vận may mới có được, mấy thứ này, hẳn là cậu cảm thấy có hứng thú đúng không?”

Hắc Ngọc Thành nói.

“Vẫn không được!”

Phan Lâm lắc đầu lần thứ hai.

Chuyện này khiến người nhà họ Hắc bất chợt ngẩn ra.

“Chủ tịch Lâm, vậy cậu muốn cái gì?”

Hắc Ngọc Thành nhíu mày hỏi.

“Mạng của ông, có thể cho không?”

Phan Lâm hỏi.

Những lời này vừa vang lên, trái tim của tất cả người nhà họ Hắc đều sắp nhảy từ trong cổ họng ra ngoài.

“Chủ tịch Lâm, cậu...

Cậu nói cái gì?”

“Tuyệt đối không có khả năng này!”

“Người nào cũng đừng mơ làm hại tộc trưởng của chúng tôi!”

Người nhà họ Hắc giận dữ, nhao nhao gào thét bao vây tới.

Đám trưởng lão nhà họ Hắc cũng vô cùng giận dữ, hung ác mà phẫn nộ nhìn chằm chằm Phan Lâm.

“Chủ tịch Lâm! Cậu hơi quá đáng rồi đấy! Nhà họ Hắc chúng tôi đã tràn ngập thành ý xin lỗi cậu như vậy rồi, hy vọng có thể giải trừ hiểu lầm, nhưng cậu lại được một tấc lại muốn tiến một thước, không chịu buông tha chuyện này! Còn thương tổn tộc nhân của chúng tôi, cậu nghĩ nhà họ Hắc chúng tôi sợ cậu sao?”

Một trưởng lão nhà họ Hắc tính tình ngay thẳng trực tiếp xông lên gầm thét.

“Nếu không sợ, vậy có phải chúng ta có thể ra tay rồi không?”

Phan Lâm hỏi lại ông ta.

“Ra tay thì ra tay!”

Trưởng lão kia cũng không sợ.

Nhưng Hắc Ngọc Thành lập tức quát: “Lục trưởng lão! Ông lùi ra!”

“Tộc trưởng!”

“Nơi này đến lượt ông nói chuyện sao? Lui ra cho tôi!”

Hắc Ngọc Thành lại quát, vẻ mặt nghiêm túc, không giận tự uy.

Lục trưởng lão kia chân chừ một lát, sau đó không cam lòng lùi về phía sau, không xông lên nữa.

Nhưng Phan Lâm lại mở miệng.

“Nếu quyết định muốn ra tay, còn rút lui làm gì? Giết cũng được! Hắc Ngọc Thành, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội, tôi tạm bắt đầu từ lục trưởng lão này trước, giết ông ta, sau đó tôi sẽ giết ông! Ân oán giữa chúng ta, cứ giải quyết như vậy đi!”

Giọng nói vừa dứt lời, bỗng nhiên Phan Lâm như một cơn gió xông về phía lục trưởng lão.

Bạo loạn bất chợt này trực tiếp rung động tất cả người nhà họ Hắc.

Đám cao thủ nhà họ Hắc còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy Phan Lâm đứng ở chỗ kia đã biến mất.

Đợi lấy lại tinh thần, anh đã đứng trước mặt lục trưởng lão.

“Hả?”

Lục trưởng lão cũng bị dọa nhảy dựng lên, cứ thế không kịp phản ứng! “Cẩn thận!”

“Lục trưởng lão, mau tránh ral”

Mọi người hét lên.

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy Phan Lâm đánh mạnh về phía đầu lục trưởng lão.

Phản ứng của lục trưởng lão không chậm, muốn dùng hai tay ngăn cản, nhưng cường độ cơ thể của ông ta không thể chịu được lực đạo mạnh mẽ kia.

Răng rắc! Hai cánh tay của ông ta giống như cây gậy trúc, trực tiếp bị Phan Lâm đánh gãy, bàn tay khủng bố tiếp tục đánh về phía đầu lục trưởng lão, cái đầu lõm xuống một mảng to, người ngã xuống tại chỗ, quay cuồng vài vòng không có động tĩnh, không rõ còn sống hay đã chết.

Toàn bộ người nhà họ Hắc ở xung quanh đều trợn tròn mắt.

Hắc Ngọc Thành cũng sửng sốt.

Chỉ thấy Phan Lâm xoay người, cất bước đi về phía Hắc Ngọc Thành.

“Hắc Ngọc Thành, ông có biết hay không, nhà họ Hắc các ông đã động vào điểm mấu chốt của tôi rồi! Chỉ cần là chuyện đụng tới điểm mấu chốt của tôi, đều khó có khả năng thương lượng! Chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất giải quyết! Đó chính là tất cả những người tham dự vào chuyện này đều phải chết! Nếu Hắc Ngọc Thành ông thừa nhận là do ông gây ra, vậy hôm nay tôi chỉ có thể giết ông!”

Vẻ mặt Phan Lâm không đổi nói.

Vẻ mặt Hắc Ngọc Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, áp lực trước nay chưa từng có bao trùm cả người ông ta.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện sẽ thành ra thế này...

“Đừng hòng làm hại tộc trưởng!”

“Bảo vệ tộc trưởng!”

Cao thủ của nhà họ Hắc ở bốn phía xông lên, xông tới ngăn cản Phan Lâm.

Nhưng Nguyên Tinh và Tào Đức Duy vươn tay, hai người trực tiếp ngăn cản một đám cường giả của nhà họ Hắc, khiến bọn họ không thể tới gần Phan Lâm được một chút.

Đám Hắc Ngọc Thành vô cùng kinh ngạc.

“Hai người này...

Rốt cuộc bọn họ là ai?”

Hắc Ngọc Thành trâm giọng hỏi.

“Bọn họ sao?”

Phan Lâm lạnh nhạt nhìn Hắc Ngọc Thành nói: “Bọn họ là ai, ông không có tư cách hỏi, có lẽ, bậc cha chú của ông có tư cách này!" “Cái gì?”

Toàn thân Hắc Ngọc Thành chấn động.

Mình ngay cả hỏi thân phận của hai ông già này đều không có tư cách sao? Hai người kia...

Rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Đôi mắt Hắc Ngọc Thành nheo lại, suy nghĩ đối sách.

Nhưng vào lúc này Phan Lâm đã xông tới.

Có Nguyên Tinh và Tào Đức Duy bảo vệ hộ tống mình, Phan Lâm xông thẳng một đường không gặp cản trở, xông thẳng về phía người này.

Hắc Ngọc Thành không biết phải làm gì, chỉ có thể bị ép tiếp chiến! “Quyền pháp Hắc Diệu!”

Hắc Ngọc Thành hét lên, trực tiếp sử dụng bản lĩnh xuất chúng.

Nhưng một giây sau chiêu pháp của Phan Lâm cũng đánh tới.

“Đồng Hoàng Hoàn Vũ!”

Bùm! Lực lượng mạnh mẽ theo động tác của Phan Lâm như thú dữ lũ lụt tuôn ra, lân đầu tiên Hắc Ngọc Thành giao phong đã bị tổn thất nặng, cả người trực tiếp bị đánh bay.

“Hả?”

Mọi người kinh hãi.

Phan Lâm thừa thắng xông lên, nhìn chằm chằm Hắc Ngọc Thành, nhân lúc ông ta còn chưa đứng dậy, bước nhanh tới đánh một kích vào chỗ hiểm! “Không!”

Người nhà họ Hắc ở bốn phía hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.