Rời khỏi quán bar, Phan Lâm kéo Ngải Hồng đi vào một con hẻm cách đó không xa. "Không ngờ anh lại chính là bác sĩ Lâm, thật không thể tin được! Thật sự là rất bất ngờ." Khuôn mặt của Ngải Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng vui sướng. "Tôi có phải là bác sĩ Lâm hay không không quan trọng.
Điêu quan trọng là...
Mục đích tôi đến tìm cô! Ngải Hồng! Số tiên trong thẻ này đủ để cô có một cuộc sống thoải mái, cô nhận đi, từ nay về sau tôi sẽ không tới tìm cô, cũng sẽ không tới quấy rầy cô, cô tự lo liệu cho tốt, hiểu chưa?”
Phan Lâm nhàn nhạt nói. “Trong thẻ này có một trăm bảy mươi