Thần Y Ở Rể

Chương 1457: Chương 1457: Thần tiên sống




Pháp thuật của thần tiên sao? Tất nhiên là Phan Lâm chưa từng thấy.

Sao trêи thế giới này có thể có thần tiên được? “Sao thế? Bà cảm thấy thủ đoạn của bà là pháp thuật của thần tiên sao?”

Phan Lâm cao giọng nói.

“Ở trước mặt cậu, nó đúng là vậy!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc mỉm cười, đột nhiên vung cánh tay lên.

Vù… Quả cầu năng lượng rất to màu lam kia giống như sao băng rơi xuống, hung ác lao về phía Phan Lâm.

“Hả?”

“Mau tránh ra!”

“Cẩn thận!”

Đám đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở xung quanh Phan Lâm vô cùng sợ hãi, vội vàng né tránh.

Mọi người chật vật không chịu nổi, vô cùng sợ hãi, có hai đệ tử không kịp né tránh, không thể chạy thoát khỏi phạm vi quả cầu năng lượng màu lam kia trấn áp, cơ thể bị nổ tung tại chỗ, bị chôn sống nghiền nát.

Mọi người kinh hãi.

Quả cầu năng lượng tới gần.

Rơi mạnh xuống, nghiền nát, tất cả cây cối hoa cỏ đều bị nghiền thành bột mịn.

Còn điện Hồng Nhan bị nghiền nát, sau khi quả cầu năng lượng màu lam này tới gần, đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng chuyện này còn chưa kết thúc.

Quả cầu năng lượng vừa mới va chạm vào Phan Lâm.

Bùm! Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang vọng.

Năng lượng như sóng to gió lớn lập tức khuếch tán ra bốn phía.

Vùi Mọi người vội vàng che mặt lùi vê phía sau, không dám tới gần.

Chỉ riêng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.

Bà ta mỉm cười nhìn, giống như đang thưởng thức một kiệt tác của mình.

Năng lượng khủng bố tập kϊƈɦ không thể tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với bà ta, nhưng làm tung bay mấy chục đệ tử của Hồng Nhan Cốc, tách tảng đá đất đai ở xung quanh, khiến điện Hồng Nhan sụp đổ thành bột phấn.

Quả thực là lực phá hoại vượt qua tên lửa! Hồng Nhan Cốc chấn động rồi.

Mọi người lùi ra bên ngoài điện Hồng Nhan, rất nhiều người đứng trêи đỉnh núi nhìn chằm chằm vào một màn này, trong lòng người nào cũng còn sợ hãi, lạnh run.

“Đây là thực lực của cốc chủ sao?”

“Không! Đây là thực lực của thần tiên! Đây là pháp thuật của thần tiên!”

“Cốc chủ là thần tiên sông!”

“Đúng vậy! Cốc chủ là thân tiên!”

“Thần tiên vạn tuết”

“Thần tiên vạn tuết”

Các đệ tử ở bốn phía không biết là bị dọa sợ hay là phát ra thành kính sùng bái từ tận đáy lòng, cả đám vô cùng kϊƈɦ động kêu to.

“Bác sĩ Lâm, bây giờ cậu đã biết chênh lệch giữa thần tiên và phàm nhân hay chưa? Cậu không thắng được tôi đâu, bởi vì cậu chỉ là một con kiến ở trong thế giới phàm tục này!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nhìn bụi đất đầy trời trước mặt, chậm rãi buông tay xuống, xoay người muốn rời đi.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói hờ hững truyền từ trong bụi đất ra.

“Nếu tôi thật sự là con kiến, vậy vì sao thân tiên như bà không thể giết chết được con kiến như tôi?”

“Cái gì?”

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc mở to, bất chợt quay đầu.

Bụi đất rơi xuống đất.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện.

Không phải người nào khác… Đúng là Phan Lâm! “Hả?”

Bốn phía không ngừng rộ lên.

“Vậy mà tên kia không chết?”

“Làm sao có thể? Sau khi chịu pháp thuật của cốc chủ, vậy mà anh ta không chết sao?”

“Không có khả năng!”

“Nhất định là đã xảy ra vấn đềt”

Rất nhiêu người của Hồng Nhan Cốc đều không tiếp nhận được, nhao nhao trợn to mắt, kinh hãi kêu to.

Phan Lâm lại cười ha ha.

“Pháp thuật gì chứ? Đơn giản là khí và khí kết hợp mà thôi!”

“Cậu nói cái gì?”

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc lạnh lùng.

“Tôi xem như nhìn ra được thủ đoạn của bà, một chiêu vừa rồi của bà là mang theo khí và bụi hóa học, dùng khí bọc những hạt bụi này, sau đó kϊƈɦ nổ thứ này, sinh ra lực phá hoại đáng sợi Ha ha, tôi đã nói khí bạo đơn độc sao có uy lực mạnh như thế, hóa ra là bà thêm nguyên liệu vào bên trong… Nếu đây được coi là pháp thuật của thần tiên, vậy không phải giáo viên hóa học trong trường đều là thần tiên sống sao?”

Phan Lâm nắm lấy đất cát trêи mặt đất, cười nói.

Mọi người ở xung quanh có thể thấy rõ trong đất rơi từ kế hở ngón tay anh xuống lóe lên chút hào quang.

Những lời này khiến rất nhiều đệ tử lộ ra vẻ mặt hoang mang, tiếng bàn tán nhỏ vụn cũng chậm rãi nổi lên.

Đôi mắt của cốc chủ Hồng Nhan Cốc tối tăm hơn: “Xem ra cậu thật sự chưa thấy quan tài chưa rơi lệt Được thôi! Một khi đã như vậy, vậy tôi không khách sáo nữa!”

Sau khi nói xong, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giẫm chân tại chỗ nhảy lên.

Vùi Một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Phan Lâm, một chưởng đánh về phía Phan Lâm.

Phan Lâm lập tức giơ tay ngăn cản.

Rầm! Hai tay va chạm.

Nhưng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc vẫn chưa dừng lại, bàn tay còn lại cũng đánh tới.

Phan Lâm không thể không đón đỡ.

Nhưng mà tốc độ của cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhanh kinh người, thậm chí lực lượng cũng mạnh hơn anh rất nhiêu.

Giao thủ một lượt, Phan Lâm chỉ cảm thấy xương cốt hai cánh tay của mình đều sắp nát.

Anh muốn tách ra nhưng không thể.

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nắm lấy cơ hội, trực tiếp đánh mạnh vê phía ngực Phan Lâm.

Rầm! Phan Lâm lập tức bay ra ngoài, ngã mạnh vào phế tích phía sau, người còn chưa đứng dậy, miệng đã liên tục thổ huyết, xương ngực đều bị gãy, lõm xuống một mảng.

Vất thương như vậy, cho dù không chất, chỉ sợ cũng không sống được lâu.

Lúc này cốc chủ của Hồng Nhan Cốc rút tay vê.

“Tôi nghĩ cậu hấp thu canh Thoát Thai Hoán Cốt xong thì có thể rất mạnh, không ngờ chỉ có chút thực lực ấy! Hừ, đúng là phàm nhân tâm thường!”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lắc đầu lạnh nhạt nói.

Tuy Phan Lâm nhìn thâu chiêu vừa rồi của bà ta, nhưng thực lực của hai người cách biệt quá lớn, đây là sự thực.

Dù sao bà ta cũng là chủ một cốc! Là người khủng bố tới mức ngay cả quái nhân đều sợ.

Đệ tử của Hồng Nhan Cốc đưa mắt mà nhìn.

Có kϊƈɦ động, có hưng phấn, có thành kính, có kinh ngạc, có sùng bái… Mỗi người nhìn về phía Phan Lâm hoặc nhìn vê phía cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, ánh mắt đều khác biệt.

“Gia Linh!”

Lúc này, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc nghiêng đầu lạnh nhạt nói.

“Cốc chủ! Ngài có gì phân phó?”

Gia Linh vội vàng đáp lời.

“Cô đi qua đó, giúp tôi cắt đầu tên kia xuống.”

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc quát.

—————————-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.