Chiếc xe phóng vùn vụt như bay trên đường núi.
Cơ thể của người tài xế bị kéo căng hoàn toàn, hô hấp đông cứng lại, đã không còn cách nào có thể tự kiểm soát bản thân.
Hơi thở của Dương Long cũng rất đôn dập, ông ta nhìn Phan Lâm, không dám nói lời nào.
Ông ta biết lúc này Phan Lâm thật sự tức giận.
Chẳng qua là…Liều lĩnh xông vào biệt thự núi Văn Long như vậy…Thì sẽ xảy ra chuyện gì đây? Dương Long không biết.
Nhưng bây giờ chuyện đã đến bước này rồi thì làm gì còn có biện pháp nào khác? Két! Chiếc xe đang lao vun vút bỗng nhiên phanh gấp rồi dừng lại.
Dương Long vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra đoạn đường trước mắt bị chặn lại.
Nhưng lần này không phải là đám đông chặn đường để vây xem mà là một đám vệ sĩ mặc quần áo đen nghiêm chỉnh được huấn luyện kỹ càng.
Bọn họ trực tiếp rút súng lục từ trong lồng ngực ra, đứng ở sau xe chĩa sang xe bên này.
Vẻ mặt của ai cũng rất lạnh lùng.
Sợ rằng nếu chiếc xe của bọn họ đi về phía trước một centimet thì những họng súng này sẽ phun ra những ngọn lửa… “Phan…Anh Phan…”
Người tài xế run rẩy, quay đầu lại nhìn Phan Lâm, đầu chảy đầy mồ hôi.
“Thầy, cái này…”
Dương Long cũng cẩn thận gọi.
Phan Lâm không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì, anh đẩy cửa xe ra, đi xuống xe.
Bảy tám họng súng lập tức nhắm ngay vào anh.
Nhưng anh không hề sợ hãi, trực tiếp đi thẳng đến hướng đấy.
“Đứng lại! Người đàn ông mà trước kia được gọi là cậu Năm quát to một tiếng.
Phan Lâm dừng bước lại, nhàn nhạt nhìn
—————————-